Chương 20: Nam phụ lên sàn
Hôm nay. Tớ là sinh viên đại học chính thức. Trưởng thành rồi không còn trẻ nghé trẩu trẩu nữa. Nhìn ngôi trường này lại nghĩ không ngờ mình lại thi vào được. Đúng là không biết trước được tương lai.
Lễ đón tân sinh viên diễn ra. Lại một bài diễn văn dài dằng dặc. Tớ ngồi nghe mà phát buồn ngủ.
-Chào mừng các tân sinh viên- Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nhìn cái thẻ sinh viên này thật là yêu. Sao tự nhiên thấy cái thẻ này phát ra ánh hào quang thế nhỉ?
Ôi cái cảm giác sắp thực hiện được ước mơ. Thật sự rất hưng phấn các cậu có hiểu không? Cảm giác như là tự mình giải được một bài toán mà không cần dự trợ giúp ấy!
Đại học này cũng thật rộng đi. Hôm qua đi thăm quan về mỏi nhừ hai chân. Nhiều khu khác nhau, học các chuyên môn khác nhau. Tớ học khoa công nghệ phần mềm. Chắc lúc rảnh sẽ học lan sang các phần khác.
-Chào bạn! Tớ là Viên Hồng! Làm quen nhé bạn học! - Cô nàng tết tóc hai bên làm quen với tớ. Cái nụ cười kìa cute ch.ết người, má núm nữa chứ. Ôi con tim tớ.
-Rất vui được làm quen! Tôi là Bảo Hân! - Tớ nặn ra nụ cười cute nhất.
-Uây! Cute dã man!- Viên Hồng vừa nói vừa đưa tay véo má tớ. Hehe lớn lên xinh lắm nha không còn nhan sắc bình thường như trước nữa đâu. Về nụ cười cute khỏi nói. Nói trước càng lớn tớ càng cuồng bản thân đó.
Một năm học tớ đã quá quen với công việc, lịch trình của một sinh viên đại học. Tớ đi học võ nữa, mấy chiêu cơ bản cũng biết biết nên tập nhanh lắm. Bạn cũng có nhiều hơn. Cái bạn Viên Hồng ấy gặp lại được thằng bạn thân ngày cấp hai tên là Trường, hai người họ như một cặp oan gia.
Thư ấy, bạn có nhiều lắm toàn những người xinh zai đẹp gái thôi. Nhưng nó không quên tớ đâu.
"lô? Hân à? Hôm nay bạn tao làm tiệc có muốn đi không?"- Thư
-Đi! Đi chứ!
"Ừm. 6:30, tao qua đó trước. Địa chỉ số nhà x đường y nhá! Xin lỗi tao phải giúp nó làm tiệc. Mày tự đi nhoa!"
-Ừm.
Đi làm nốt bài tập rồi đi tắm. Nhưng bây giờ mặc gì? Sau một hồi lật tung tủ quần áo tớ quyết định mặc cái yếm với cái áo màu hường tết tóc hai bên đeo túi sách thêm đôi giày trắng rồi đi.
Đây rồi đường y số nhà x.
Chưa kịp nhấn chuông con Thư đã thò mặt ra.
-Mau vào đi. Mọi người đang đợi đó!
-Giới thiệu với mọi người đây là bạn thân em tên Hân. Đây là Duyên, đây là Hưng, đây là chị My, chị Hạnh, chị Nhung, đây là anh Minh, anh Dương, anh Tuấn, còn đây là chủ tiệc anh Khôi- Thư chỉ từng người giới thiệu.
-Chào mọi người. Hôm nay làm phiền mọi người rồi- Tớ hơi cúi người.
-Ngẩng mặt cười một cái xem!
Theo lời tớ ngẩng mặt nở nụ cười được tớ cho là cute. Kết quả cả đám thốt lên - Tiểu bạch thỏ!
Bộ nụ cười đó là cho con người tớ trong sáng à?
-Nào lại đây chụp ảnh với chị! Chẳng mấy khi gặp được bé cute- Chị Hạnh lấy điên thoại ra rồi vẫy tớ lại gần.
Chỉ vì nụ cười mà bị tr.a tấn, chụp gần năm chục cái ảnh. Cười đến mỏi xương hàm. Giờ mới để ý, cái biệt thự này thật đẹp. Bể bơi có, bãi cỏ có, vườn hoa có, nói chung có nhiều thư đẹp. Con Thư hay thật quen được mấy anh chị nhà giàu. Lại còn toàn trai xinh gái đẹp nữa chứ. Nhất là cái anh Khôi đẹp trai dã man cả chị My nữa rất xinh, hai người này mà là một cặp thì không còn gì bằng.
-Thịt nướng được rồi đấy mấy thím! Ra ăn đi nào!- À thì ra nay làm tiệc nướng! Tớ để túi lên bàn rồi ngồi vào bàn tiệc.
Cũng ra dáng hàn quốc đấy chứ! Có chảo nướng thịt, có rau cải, có đồ ăn kèm, có cả mực nướng, có cả rượu soju của hàn nữa.
Vừa ăn mọi người vừa nói về đại học và hoàn cảnh gia đình.
Ăn uống xong, chơi chò trả lời câu hỏi. Quay chai rượu chúng ai thì người đó phải trả lời câu hỏi do người quay đưa ra.
Anh Khôi quay trước. Và chai rượu trúng vào tớ. Ôi cái số con mực!
-Ừm... Em đã yêu ai chưa?- Anh Khôi nhìn thẳng vào tớ. Ánh mắt này thì sao mà nói dối được.
-Rồi ạ!- Tớ thành thật trả lời.
Cả đám mấy anh con trai thở dài, gì đây? thất vọng vì tớ yêu sao?
-Được rồi bé Hân quay đi- Chị My nhẹ nhàng nói
-----
-Anh Khôi!- Vừa yên vị trên ghế. Con Thư hô lên làm tớ giật mình.
-Ô! Hai em đi xe này à?- Anh Khôi quay sang nhìn tụi tớ. Anh ngồi ngay bên cạnh Thư.
-Xe của anh đâu?- Thư hỏi
-Ba anh bảo nên đi xe buýt- Anh cười.
Họ buôn chuyện phiếm. Thỉnh thoảng anh hỏi tớ vài câu, tớ cũng chỉ gật đầu. Sân khấu điện ảnh cùng đường với công nghệ thông tin nên tớ với Thư hay đi cùng nhau.
Đến trạm xe gần trường tớ chào anh Khôi và Thư rồi xuống xe. Bước vào đến cổng trường...
-Sao mày cứ đi theo tao thế?
-Gì? Tao mà thèm đi theo mày á? Tao học ở đây thì tao đi vào thôi. Với cả nhà tao cùng đường với nhà mày đó con chút.
Lại cái đôi Trường Hồng đó. Suốt ngày cãi nhau, chuyện bé xé ra to. Có lần đi ăn trưa có rau cải sống cuốn với thịt hai người họ một bảo rau cải bẹ một bảo rau cải mào gà, không ai nhường ai cuối cùng cãi nhau rồi giận nhau một tuần. Lại có lần có bát nước chấm trong suất cơm đứa bảo nước mắm nam ngư đứa lại bảo là nước mắm phú quốc, không ai nhường ai lại giận nhau một tuần. Còn nhiều vụ khác nữa.
Sau mỗi vụ cãi nhau người đi xin lỗi trước luôn là Trường, có khi nào...?
Ting...
Có tin nhắn đến. Số lạ.
"Chào em! Anh Khôi đây!"
Con Thư. Mày giỏi lắm dám cho số tao lung tung, nay về tao thiến mày. Tớ nhắn lại.
-Vâng!
"Mai chủ nhật em rảnh không?"
-Cũng rảnh ạ!
"Ừ! Vậy đi chơi với anh nhé!"
"Lại" được trai rủ đi chơi rồi. Cái anh này nhìn bề ngoài thì rất soái nhưng tính cách... Thôi không sao có trai đẹp để đi chơi cùng là tốt rồi! Tớ nhắn lại là vâng. Rồi ảnh trả lời ok. Tớ im luôn không rep lại, đi lên lớp.
-Con Thư đâu?- Tớ lao vào nhà rú ầm lên.
-Ai gọi bổn cung vậy?- Thư từ phòng đi ra vừa nói vừa dũa móng tay.
-Con khốn kia ai sao mày cho số tao lung tung vậy hả?- Tớ dơ cái tin nhắn của Khôi ra.
-À! Tại ổng năn nỉ quá tao mới thương tình cho đó. Hình như ổng thích mày hay sao á- Thư ngồi xuống ghế.
-Mày mà còn cho số tao lung tung đảm bảo ch.ết không toàn thây- Tớ hăm doạ rồi vào phòng lấy quần áo đi tắm.
"Em xuống đi anh đang ở trạm xe buýt gần nhà em!"
Vâng! Anh đợi em chút!
Tớ quăng điện thoại lên giường cuống cuống tìm quần áo. Áo sơ mi trắng thêu hoa với quần bò rách lót lưới. Được rồi mặc "đơn giản" thế thôi. Vơ điện thoại rồi chạy ra ngoài đeo đôi nike. Trước khi đóng cửa nghe tiếng Thư chúc vui vẻ.
Đứng trước cổng vui chơi giải trí. Chợt nhớ về hắn, kí ức ngày ấy thật hoài niệm.