Chương 26
Trưa ấy, Thảo Nhi gọi điện cho Khánh nói muốn đi ăn trưa cùng hắn. Khánh đồng ý, khi đi lại kéo thêm Hân. Thảo Nhi hẹn Ngọc Vy ra ăn trưa cùng. Kết quả bàn ăn bốn người, ba nữ một nam.
Khách trong nhà hàng nhìn thì đều xì xào gì đó. Khánh đương nhiên không để ý chuyện thiên hạ chỉ để ý Hân.
Thảo Nhi hơi khó chịu, Hân và Ngọc Vy chỉ biết cười trừ.
"Này, này, nhìn kìa, bàn đối diện ấy! Tôi đoán mối quan hệ của họ nhé. Chàng trai kia thích cô nàng áo xanh (Hân mặc áo xanh) còn hai cô nàng kia thích chàng trai. Haha…" Vị khách ở bàn đối diện lên tiếng.
Thảo Nhi, Ngọc Vy nghe thì chột dạ, biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Hân nghe xong thì nhìn Thảo Nhi, cô bạn thanh mai trúc mã này chỉ đơn thuần có tình bạn hay là…?
Ngọc Vy thì Hân cũng chẳng bàn, ngay từ đầu đã biết cô ấy thích Khánh. Cũng đoán được cô ấy vì hắn mà đến Ksoft làm.
Khi đợi Thảo Nhi và Khánh lấy xe. Hân và Ngọc Vy ngồi lại chiếc ghế băng dài bên ngoài nhà hàng.
"Tôi thích Khánh" Ngọc Vy lên tiếng phá vỡ im lặng.
"Tôi biết" Hân cười, không cần nói thì cô cũng biết mà!
"Chúng ta cạnh tranh công bằng" Ngọc Vy đưa tay trước Hân.
"Được" Hai người bắt tay.
Sau đó không khí lại rơi vào khoảng im lặng.
Dưới hầm để xe của nhà hàng.
Khánh đi trước, Thảo Nhi đi sau.
Cô kéo tay Khánh lại.
"Sao cậu lại kéo thêm Hân đi, tôi hẹn cậu mà"
Khánh quay lại cười "Oh~ tôi cũng hẹn cậu mà, đâu hẹn bạn cậu"
Thảo Nhi biết bị hớ, nên quay đi lấy xe luôn không nói thêm gì nữa.
Hai chiếc ôtô phóng thẳng đến Ksoft.
"Này này nghe nói kia là cô Thảo Nhi bạn thanh mai trúc mã của giám đốc đó" vài người thì thầm khi thấy Thảo Nhi
"Nghe nói nhà giàu lắm, lại còn xinh gái nữa, chẳng bù chúng ta" cô gái bên cạnh tiếp lời.
Nhiều ngày sau, Bảo Hân luôn mang vận xui.
Một lần tài liệu bị xáo trộn.
Một lần bị mất tài liệu, bị trưởng phòng mắng té tát.
Một lần ăn trưa bị tiêu chảy.
Một lần bị nhốt trên sân thượng.
Gần đây nhất là bị nhốt trong nhà vệ sinh.
Luôn bị nhốt vào giờ họp mới lạ.
Người giải cứu luôn là Khánh.
"Dậy đi, dậy đi làm" Thư đá vào chân Hân.
"Không, đen lắm. Tao chịu đủ rồi" Hân dứt khoát không dậy. Lấy gối bịt chặt hai tai.
"Mày không muốn kiếm tiền nữa à? Không muốn sở hữu một hãng game nổi tiếng à?"
Thư đánh trúng điểm yếu.
Hân một hồi sau cũng chịu dậy.
Trước khi đi làm còn làm trò đuổi tà, đuổi vận đen. Bị Thư chửi cho cái tội làm quá.
"Hân, anh trở em đi làm" Khôi lái một con xe đen đậu trước chung cư.
"Hân, qua bên này. Tôi trở cậu đi" Khánh ở bên kia bước ra từ con xe trắng.
Hân đứng giữa hết nhìn xe đen lại nhìn xe trắng. Đang định bước tới xe trắng thì bị Thư đẩy sang xe đen, cô nàng leo tót lên xe trắng.
Hân đi với Khôi. Thư đi với Khánh.
Xe đen. Hân bật nhạc nghe. Cả quãng đường chỉ nói vài câu.
Xe trắng ồn ào hơn.
"Cách xa cái Hân ra" Thư khoanh tay nhìn về phía trước.
"Tại sao?" Khánh hỏi lại.
"Cậu gây ra vết thương quá lớn cho nó. Không yêu thương gì thì dừng lại đi. Đừng để nó yêu cậu một lần nữa rồi tự chuốc lấy đau khổ" Thư thẳng thắn nói.
"Lần trước là lỗi của tôi. Nhưng tôi yêu cô ấy thật lòng. Tôi đảm bảo lần này cô ấy sẽ không phải đau khổ nữa. Hãy cho tôi cơ hội" Khánh nhìn Thư một cách thành khẩn.
"Cậu có gì để đảm bảo?" Thư cười khẩy một cái. Đảm bảo? Hắn có thể đảm bảo được sao?
"Nếu trong ba tháng nữa tôi không thể làm Hân hạnh phúc. Tôi tự sẽ rời đi, đi thật xa" Khánh chắc chắn. Hắn có thể làm Hân hạnh phúc.
"Ba tháng? Được, tôi cho cậu ba tháng. Nếu nó không hạnh phúc cậu cút cho tôi. Dừng xe ở trạm xe buýt kia"
Xe dừng tại trạm xe buýt, Thư tao nhã bước xuống, tao nhã đeo đôi kính đen.
Thư đã là diễn viên chính thức của công ty giải trí Huy Thịnh, công ty giải trí hàng đầu thành phố A này. Cô đang được bồi dưỡng thành diễn viên hàng đầu, đào tạo thành đại minh tinh.
"Hân Hân, cậu ăn sáng chưa?" Khánh chạy tới tay thì bắng nhắng đòi xách túi hộ Hân, miệng thì hỏi ăn sáng chưa.
"Sếp, sếp lùi mười bước về sau" Hân nghiêm trang nói.
Khánh nghe rắm rắp, bước đúng mười bước về phía sau "Đủ mười bước rồi, cậu bảo tôi làm gì?"
"Từ nay sếp cách xa tôi mười bước. À không cách càng xa càng tốt. Ở cạnh sếp, tôi đen đủ đường. Sếp đừng ám tôi nữa" Hân nói xong thì bước đến thang máy.
Rất may mắn, sếp Khánh ngáng được chân vào cửa thang máy. Cửa thang máy đang đóng liền mở ra. Ngay lập tức sếp Khánh bị nhân viên Hân đạp bay ra ngoài, không cho vào thang máy.
"Hân, sế..." Thu chưa nói hết câu. Sếp Khánh đã lao vụt vào trong phòng, tới bàn làm việc của Hân.
"Sếp tới làm gì?" Nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng kia, Hân đã đoán ra là ai rồi. Mà kể cũng hay, sếp đi làm mà diện áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày thể thao. Cứ như là sinh viên ấy.
"Đi ăn trưa. Đi ăn trưa nào!" Khánh cầm tay lôi kéo Hân đứng dậy. Lại bị cô nàng hất ra.
"Tôi ăn rồi. Sếp chưa ăn thì đi ăn đi" Hân vẫn chăm chăm vào bàn phím máy tính gõ gõ.
Sếp Khánh buồn thiu. Lủi thủi đi trưa.
Nhà ăn, nhân viên nhận thấy tâm trạng sếp không tốt liền trọn chỗ cách rất xa chỗ sếp ngồi. Có bàn còn ngồi chen chúc nhau, có một ghế hai người ngồi chung.
Vị sếp ngẩng khuôn mặt u uất nhìn xung quanh, tâm trạng lại càng nặng. Hắn đáng sợ vậy sao,? Đành ủy khuất bê cơm lên phòng ăn.
Nhân viên bị nhìn run cầm cập. Tâm trạng của sếp hình như vô cùng không tốt, mong sao sếp mau mau tốt lên. Đừng trút giận lên nhân viên.
Giờ tan làm hôm ấy, có vị sếp vẫn mặt dày đòi đưa nhân viên nữ về. Nhân viên nữ kia nhất quyết không đồng ý. Sếp lủi thủi ngồi một góc, nhìn vô cùng đáng thương. Nhân viên nữ cuối cùng động lòng trắc ẩn, ngoan ngoãn để sếp đưa về.
Ở một góc khuất, có một nhân viên nữ khác ngồi trên đất dựa lưng vào tường, tâm tình hình như rất không tốt.
"Này, tôi rất đáng sợ sao?" Khánh vừa lái xe vừa nói.
"Ừ" Hân thuận miệng trả lời, chẳng nhận ra sắc mặt khó coi của sếp.
Sếp giận, sếp nhấn ga, chiếc xe ô tô trắng lao lun vút. Lách bên nọ, lách bên kia dọa những tài xế khác hú hồn hú vía. Trên đường bây giờ, các xe khác dạt sang hai bên để chừa lại một đường ở giữa cho chiếc xe trắng đi.
Hân bị dọa, hồn bay phách lạc. Lưng dán chặt vào ghế, hai tay ôm chặt dây ăn toàn. Mắt nhắm chặt lại.
Sếp Khánh nhìn thấy thì cười nhếch "Tôi cho cậu biết thế nào là đáng sợ" rồi tiếp tục nhấn ga mạnh hơn, chiếc xe phóng nhanh hơn.
"Ối mẹ ơi, sếp... sếp dừng xe...ngay" Hân hét lên.
"Tôi có đáng sợ không?" Khánh hỏi
"Có à không có. Không có, không đáng sợ chút nào. Rất đáng yêu" Hân mặt nhăn mày nhó nói ra rất khó khăn. Thầm trách tại sao không có cảnh sát giao thông ở đây?
Sếp giảm ga, chiếc xe đi chậm lại rồi dừng bên đường. Khánh xuống xe một lúc rồi cầm về hai chai nước.
Hân lườm cho vài phát rồi giựt lấy chai nước, tu ừng ực.
"Giữ ý tứ đi. Con gái gì mà...? Chậc chậc" Khánh nhìn Hân tu ừng ực hết nửa chai nước chậc chậc lắc đầu.
"Ý tứ là gì? Chưa từng nghe qua" Hân lại vênh mặt hỏi lại.
Sếp không nói được gì, lặng lẽ lái xe đưa nhân viên về nhà.
Xe dừng trước cổng chung cư, nhân viên định mở cửa bước ra. Sếp cản lại.
"Này, mai đi chơi đi" Khánh kéo tay Hân lại.
"Đi đâu? Mà mai còn phải đi làm mà"
"Đi đến nơi này, trồng nhiều nho lắm. Ngày mai chúng ta nghỉ làm" Khánh biết Hân thích nho, đặc biệt tìm một nơi trồng nhiều nho.
"Nho? Thật không? Đi, đi, nho ăn tại cây mới ngon. Vậy nhé, bảy giờ sáng mai sếp tới đón tôi" Hân thấy nho thì sáng mắt lên. Ăn nho tại cây mới đã, lại nhớ ba lâu rồi vẫn chưa về thăm.
"Được được, thế nhé" Khánh lập tức gật đầu như sợ Hân thay đổi ý định.
Vì chuẩn bị cho chuyến đi Hân đặc biệt dậy sớm nên ngáp ngắn ngáp dài. Vừa ngồi vào xe đã tìm tư thế tốt nhất để ngủ.
"Hân, dậy đi. Đến nơi rồi"
Hân mở mắt, mơ màng nhìn ra ngoài. Đoạn hai mắt trợn tròn tỉnh cả ngủ. Cái quái gì thế này? Bảo đi hái nho loanh quanh lại về nhà?
"Cậu chắc là ở đây chứ?"
"Chắc mà, tôi đặt chỗ rồi. Bao trọn vườn nho phía tây. Nào, đi thôi" Khánh mở cửa xe bước xuống rồi đi vòng sang bên kia mở cửa xe cho Hân.
"Quý khách, tôi sẽ dẫn quý khách tới vườn phía Tây" Chị Đậu đi tới dắt theo bé Xoài.
"Dì Hân" Bé Xoài nhìn thấy Hân lập tức kêu lên "Dì Hân về rồi, a còn có chú đẹp trai nữa. Ra vườn nho dì ơi"
Bé Xoài lao đến cầm tay Hân đung đưa. Cười khanh khách.
Hân nhìn bé cười "Con có khỏe không? Ngoan, chút nữa dì mua đồ ăn cho. Chào chị Đậu"
"Về rồi, cuối cùng cũng về rồi. Nhớ em ch.ết mất. A, ông chủ gọi ông chủ" Đậu chạy đến ôm chầm lấy Hân.
"Gọi tôi có chuyện gì?" Ba Hân đúng lúc đi ngang qua, trên tay cầm bình nước tưới hoa. Nhìn thấy cô con gái, bình nước lập tức rơi xuống "Con gái"
"Ba" Hân lao đến ôm người ba yêu quý. Một màn tình cảm cha con.
Khánh đứng nghệt ra, thế mà lại là nhà của người ta? Trái đất thật nhỏ mà!
"Chào cậu! Tôi là ba Hân. Còn cậu là...?" Ba Hân đến gần Khánh đưa tay tỏ ý muốn bắt tay.
Khánh nhìn tay ba Hân rồi lại nhìn mặt ba Hân. Trả lời sao cho thỏa đáng? Người yêu cũ? Người hại Hân? Người làm tổn thương Hân? Sếp của Hân?...
"Chào bác! Cháu là Khánh, đồng nghiệp của Hân" Khánh chốt hạ, lấy danh đồng nghiệp để ra mắt. Hai người bắt tay nhau!
"Chú đẹp trai à! Xe chú đẹp quá! Ngầu thật!" Bé Xoài mân mê chiếc xe trắng của Khánh khen lấy khen để.
"Haha... Chút nữa chú trở cháu đi dạo nhé!" Khánh cười rồi xoa đầu bé Xoài.
"Đồng ý! Đồng ý! Dì Hân đi vườn nho thôi!" Bé Xoài kéo kéo tay Hân.
"Đi đi dẫn đồng nghiệp con đi đi. Cậu ấy đặt chỗ rồi mà! Trưa thì nhớ về nhà ăn cơm nhé con gái, giờ ba phải tới vườn hoa tiếp khách rồi" Ba Hân nhặt bình nước lên, rồi đi về phía vườn hoa. Trước khi đi còn nháy mắt một cái.
"Xoài đi cùng dì Hân ra vườn nho nhé! Mẹ về chuẩn bị bữa trưa" Chị Đậu cười rồi quay đi.
"Vâng" Hân gật đầu, vui vẻ dắt bé Xoài vào vườn nho.
Khánh lẽo đẽo theo sau, bị hắt hủi cảm giác thật khó chịu. Hắn tính cầm tay Hân dắt nàng đi, vậy mà thằng oắt con kia ở đâu chui ra cướp phúc lợi của hắn. Tức ch.ết hắn luôn rồi.
Lại nói trong vườn nho, Hân cứ hái nho rồi bóc vỏ cho bé Xoài ăn. Khánh ngồi trên tảng đá ủy khuất bóc vỏ nho, thỉnh thoảng ngẩng đầu đưa đôi mắt buồn tủi nhìn hai dì cháu nhà kia cười nói.
"Sếp, sếp bóp nát của nho rồi kìa" Hân nhìn quả nho bị xiết chặt trong tay Khánh thì lên tiếng nhắc nhở.
"Còn nhớ tới ông sếp này sao?" Khánh lẩm bẩm oán trách. Bung tay vứt quả nho bị bóp nát kia ra xa.
Hân không nói gì nhẹ nhàng rút khăn tay lại gần Khánh lau tay cho hắn.
Lau xong nhìn hắn một cách thâm tình rồi nhắc nhở "Sếp, lần sau sếp đừng làm vậy..." Đoạn lại nói tiếp "Quả nho nhìn ngon như vậy mà, thật đáng thương"
Khánh lúc đầu mừng rơn. Được nàng quân tâm lau tay hộ, lại ân cần nhằ nhở. Tiếc là đời không có gì là hoàn hảo, cô gái này là đang thương quà nhỏ kia cơ. Gần đây hắn cảm thấy hình như Hân không còn tình cảm với mình cộng thêm việc mấy ngày nay bị phũ. Ông sết nổi máu điên, rút phắt tay lại sau đó đứng dậy đi chỗ khác. Một lúc sau đem về bà chùm nhỏ tím mọng "Đây, nhìn ngon thế cơ mà, ăn đi ăn nhiều vào rồi lấy sức mà bóc vỏ cho bé Xoài"
Hân nhận thấy sếp đang giận vì mình không bóc vỏ nho cho sếp. Cô nàng liền đón lấy chùm nhỏ, ngắt quả to mọng nhất tỉ mỉ bóc vỏ.
Hân đưa quà nhỏ vừa bóc vỏ tới gần miệng Khánh. Động tác ý bảo hắn mở miệng ra.
Ông sếp hợp tác ngày tức khắc. Há miệng chờ cô nhân viên bón cho quà nho. Đời không như mơ. Cô nhân viên lại ngẩng nhiên thả quà nhỏ vào miệng mình. Nhấm nháp xong còn cảm thán "Nhỏ thật ngon"
Ông sếp gương mặt cứng đờ. Miệng vẫn đang há, mắt trân trân nhìn cô nhân viên. Giới hạn, tới giới hạn rồi. Ông sếp từ từ ngậm miệng, gương mặt trở nên lạnh lùng báo hiệu sếp đã giận.
"Sếp, sếp ăn thì tự bóc đi. Tự túc là hạnh phúc mà" Hân cười tươi rói nhìn bản mặt lạnh của Khánh. Cô nàng chưa phát hiện sếp lớn đã giận.