Chương 15: Không có kẽ hở, hàn nối
Edit, Beta: Rum.
“Trên đời này không có sự tuyệt vọng chân chính, chỉ có tư tưởng mới vây khốn tù nhân.”
Quả thật Từ Chi có chuyện muốn nói với Đàm Tư. Buổi tối ngày hôm đó tan rã trong không vui, cô còn chưa nói dứt lời, Đàm Tư đã lên cơn ném sợi dây chuyền của cô xuống dưới, cô chỉ lo đi tìm sợi dây chuyền, sau khi về nhà mới nhớ ra mình còn chưa nói rõ với cậu ta. Sau đó, cô đi tìm Đàm Tư một lần nữa, gọi điện thì Đàm Tư không nhận, Wechat cũng không trả lời.
Thật ra sau ba kỳ thi thử, trạng thái của Đàm Tư đã không thích hợp rồi, trở nên trầm mặc ít nói, tách rời tập thể, Khúc Nhất Hoa nói là cậu ta quá lo lắng, áp lực quá nặng nề nên mới vậy. Từ Chi muốn cậu ta thả lỏng, bèn hẹn cậu ta vào cuối tuần, mất hai tuần nhịn ăn bữa sáng để dành 200 đồng dẫn cậu ta đi trượt băng. Kết quả cô không ngờ, Đàm Tư lại bị khiếm khuyết tế bào vận động bẩm sinh, không có khả năng giữ được thăng bằng. Sau khi liên tục bị ngã sấp mặt trên sân trượt băng, cậu ta thẹn quá hóa giận, tức muốn hộc máu cởi giày trượt băng ra ngay tại chỗ ném mạnh lên trên mặt đất, gương mặt vốn không có tinh thần, trắng bệch thường ngày bỗng trở nên căng chặt, hét lên mắng cô: “Có vui không? Rốt cuộc cậu có biết nghĩ đến cảm nhận của người khác không hả? Tôi thừa nhận tôi không làm được gì hết, cậu đã hài lòng chưa?”
Từ Chi ngây ra, bình thường cậu ta rất thích thể hiện, mọi thứ đều phải giành được hạng nhất, ngay cả mấy câu hỏi nhỏ trong tiết thể dục cũng không buông tha, Từ Chi không ngờ khả năng giữ thăng bằng của cậu ta lại kém như vậy, hẹn cậu ta đi trượt băng, cậu ta cũng đồng ý ngay tắp lự, rồi cuối cùng xấu mặt lại quay ra mắng cô. Khi ấy Từ Chi cảm thấy không thể hiểu nổi bọn con trai mười bảy, mười tám tuổi đang nghĩ gì.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, nếu không có Đàm Tư, thành tích của Từ Chi sẽ không tiến bộ vượt bậc được như bây giờ, có lẽ từ giai đoạn khó khăn nhất ấy, cô đã từ bỏ. Đàm Tư chuyển tới trường trung học Duệ Quân từ năm lớp 11, khi đó mẹ của Từ Chi mới mất được ba năm, lão Từ bị mắc chứng trầm cảm và lo âu nặng nề, vẫn luôn uống thuốc, nhưng dùng thuốc chống trầm cảm lâu ngày sẽ dẫn đến các tác dụng phụ ảnh hưởng tới cơ thể, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, tóc rụng ngày càng nhiều, còn nhiều hơn cả bệnh nhận trị bệnh bằng hóa chất.
Khi đó Từ Chi cũng bị lão Từ ảnh hưởng, thành tích tụt dốc không phanh, vốn có cơ hội thi đậu Nhất Trung, cuối cùng phải đậu vào một trường cấp ba phổ thông bình thường. Sau khi Đàm Tư chuyển tới đã trở thành bạn cùng bàn của cô, Từ Chi cảm thấy cậu ta cũng thật đáng thương, nghe nói cậu ta bị học sinh trường khác bắt nạt đến mức trầm cảm, sau đó mới phải chuyển trường. Từ Chi nảy sinh lòng thương hại với cậu ta, hơn nữa Đàm Tư lại lầm lì ít nói, không quá hòa hợp với tập thể, vì thế Từ Chi lại trở thành chiếc chìa khóa quan trọng của cậu ta với thế giới bên ngoài, dần dần, hai người bọn họ nói chuyện với nhau ngày càng nhiều, ngược lại Đàm Tư thường xuyên khuyên bảo cô, Từ Chi cảm thấy mình không thể tiếp tục mông lung như vậy nữa, đại khái là bắt đầu từ lúc Đàm Tư nói với cô…
“Trên đời này không có sự tuyệt vọng chân chính, chỉ có tư tưởng mới vây khốn tù nhân.”
**
“Chính cậu nói với tôi câu này, tôi luôn cảm thấy giác ngộ. Người có thể nói ra câu nói ấy, tôi nghĩ rằng ít nhất cậu suy nghĩ thoáng hơn tôi, cậu có thể nghĩ ra những điều mà tôi không thể nghĩ ra, vì thế tôi mới nghĩ, chỉ cần cho cậu thời gian, hẳn là cậu sẽ hiểu ra được. Nhưng tôi phát hiện bây giờ cậu đã đi vào ngõ cụt rồi, cậu trốn tránh thì có ích gì, thi không tốt chính là thi không tốt, chẳng lẽ cậu muốn tất cả mọi người đều thi không tốt giống cậu thì cậu mới hài lòng sao?”
Hai người đứng trước cửa thang máy, bên trong thang máy của khu mua sắm liên tục có người ra người vào, Đàm Tư hồn nhiên không phát hiện ra mình đang chắn đường người khác, cứ đứng im như cột điện. Từ Chi kéo cậu ta sang một bên, mà Đàm Tư theo bản năng lại nhìn về phía Trần Lộ Chu.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ta đã nhận ra, người này chính là Trần Lộ Chu của khu Tông Sơn. Lúc trước, khi còn ở Nhất Trung, giáo viên dạy môn Hóa của Đàm Tư là chủ nhiệm lớp của Trần Lộ Chu. Mỗi lần thấy đến kỳ thi, không khí trong lớp cậu ta vô cùng áp lực, ai ai cũng cúi thấp đầu, không phải đang múa bút thành văn thì cũng là múa bút thành văn, chẳng ai nói lời nào. Ông ấy liền lấy Trần Lộ Chu ra làm ví dụ, nói trạng thái của các em bây giờ không ổn, mới lớp 10 mà đã thi đua gắt gao như vậy, lên lớp 12 thì làm sao mà sống được, tôi sợ tâm lý các em sẽ có vấn đề trước khi đến kỳ thi đại học mất thôi. Lớp của thầy có một thằng bé, tâm lý còn tốt hơn cả kẻ trộm. Năm cấp hai đã lấy được giải thưởng môn Hóa cấp quốc gia, ngày thường rất chăm chỉ nỗ lực, tới kỳ thi, về cơ bản đều không động đến sách, hết rủ bạn bè đi chơi bóng rồi lại rủ đi xem phim, ở khu Tông Sơn, cũng chỉ có lớp của thầy là có bầu không khí ấy thôi.
Nhất Trung quả thực rất lợi hại, nhưng Tông Sơn còn lợi hại hơn. Đàm Tư không tin ở Nhất Trung còn có lớp học như thế, ở đây, bầu không khí lớp nào mà chẳng như địa ngục. Hơn nữa, mỗi năm ở Nhất Trung đều có học sinh không chịu nổi áp lực, phải thôi học hoặc là chuyển trường. Cậu ta cảm thấy ông thầy này thấy lớp người khác chăm chỉ hơn lớp mình, nên mới nói mát để đả kích suy nghĩ của bọn họ. Đàm Tư cũng không tin chỉ bằng một người mà có thể thay đổi bầu không khí của cả lớp.
Sau này có một lần, cậu ta đến văn phòng ở khu Tông Sơn để lấy tập đề thi giúp giáo viên, lúc ấy, Trần Lộ Chu cũng có mặt trong văn phòng, đang bị giáo viên Toán dạy dỗ. Khi ấy trong lòng Đàm Tư rất đắc ý, cảm thấy thầy dạy Hóa đúng là thổi phồng sự thật, chơi thì cứ chơi đi, chẳng phải còn thi rớt đấy sao.
Ngay lúc cậu ta lấy được tập đề thi, không cẩn thận làm đổ cốc thủy tinh của giáo viên Toán, không ngờ Trần Lộ Chu còn đang bị dạy dỗ nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cậu nhìn Đàm Tư một cái, còn cười trêu chọc với giáo viên kia: “Đấy thầy xem, suýt chút nữa lại vỡ thêm một cái, chi bằng ngày nhà giáo năm sau lớp em bỏ tiền mua cho thầy một cái nhé.”
Giáo viên Toán trừng mắt nhìn cậu, ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng không giấu được sự vui vẻ trong ánh mắt: “Tôi thèm vào.”
Đàm Tư chân thành nói xin lỗi rồi quay đi. Giáo viên Toán lập tức gọi cậu ta lại, “Này, bạn học, em chờ chút đã, đáp án này em cũng mang theo đi, đừng nhìn trộm, làm xong rồi hẵng đối chiếu.” Kết quả tìm cả buổi cũng không thấy đâu, sợ Đàm Tư chờ lâu, liền thuận miệng nói: “Trần Lộ Chu, đưa bài thi của em cho em ấy đi.”
Trần Lộ Chu tìm xem là đáp án của bài thi nào trên tay cậu, sau đó nửa ngày không nhúc nhích, thở dài.
“Làm gì vậy, động tác của em nhanh lên, người ta còn đang chờ, sắp vào học rồi kìa.”
“Haizzz, em còn chưa làm nữa.” Cậu nói.
“… Em lại suốt ngày xem phim điện ảnh chứ gì!” Giáo viên Toán lập tức mắng cậu, “Ít xem phim điện ảnh thôi! Chẳng lẽ sau này em muốn làm diễn viên hả? Vậy em dứt khoát đi thi vào Học viện điện ảnh Bắc Kinh cho thầy.”
“Để em về hỏi xem mẹ em có đồng ý không đã.” Cậu cười thả bài thi xuống.
Giây phút đó Đàm Tư cảm thấy, bầu không khí đúng là khác biệt, nhưng cậu ta vẫn không cam chịu, Trần Lộ Chu cũng chỉ như vậy mà thôi, cũng chỉ tỏa sáng hơn bọn họ một chút mà thôi.
……
Lúc này Trần Lộ Chu cũng rất bận, vừa chỉ cho người ta nhà vệ sinh ở đâu, lại làm đứa bé đứng chờ bên cạnh cậu khóc. Cậu rất buồn phiền, sao ở đâu cũng có trẻ con tới trêu cậu vậy, cậu nghi ngờ mình đã bị đám trẻ con truy nã. Cả người cậu rệu rã dựa vào cột điện, buông vũ khí đầu hàng, cúi đầu nói với đứa bé, “Được được được, cho em bóng bay này, em đừng lấy súng đấu với em gái em, viên đạn của em rất đau, tay anh bị em bắn đỏ lên rồi này.”
Người xếp hàng xung quanh đều nhìn hai người rồi cười, bầu không khí khác một trời một vực so với bên Đàm Tư.
Đàm Tư cảm thấy nguyên nhân Trần Lộ Chu thay đổi được bầu không khí, chỉ là vì mọi người nguyện ý tụ tập ánh mắt lên người cậu mà thôi. Cậu ta thu hồi tầm mắt, âm trầm nói với Từ Chi: “Người thi đại học không tốt là tôi, không phải cậu, cậu không có năng lực đồng cảm với người khác, không hiểu được chính là không hiểu, đừng nói với tôi cái gì mà cùng lắm thì đi học lại, cậu cảm thấy chuyện học lại đơn giản lắm sao? Tôi cố gắng nhiều năm như vậy là để thi lại một năm ư? Tôi chưa từng thất bại bao giờ, cậu có hiểu không?”
Hơn nữa, câu nói kia không phải do cậu ta nói, lần đó cậu ta ở Nhất Trung đọc được trong một bài thi được điểm cao nào đó, không chú ý tên, sau này không tìm lại được quyển vở ấy nữa.
Từ Chi nhìn cậu ta trong chốc lát, lại hỏi: “Cậu đi khám bác sĩ tâm lý chưa?”
Đàm Tư: “Tôi không cần khám bác sĩ tâm lý, cậu tìm tôi chỉ để nói vậy thôi sao? Hay là muốn nói bây giờ cậu thi tốt rồi, muốn ném tôi đi có phải không?”
Từ Chi: “Giữa chúng ta vốn dĩ đã không phải…”
“Từ Chi, tôi cho rằng chúng ta đã hiểu rõ trong lòng mà không nói ra thôi.” Đàm Tư trào phúng chặn lời cô, “Đó chỉ là cái cớ ứng phó với giáo viên thôi, không phải sao? Hay là bây giờ cậu tìm được người tốt hơn rồi, muốn vứt bỏ tôi, có đúng không?”
“Bây giờ tôi không có tâm trạng yêu đương, Đàm Tư, nói thật với cậu, từ năm lớp 12 tôi đã biết mình không thích cậu rồi, nhưng trong lúc tôi đang hoang mang nhất, cậu lại liên túc ám chỉ với tôi, khiến tôi lầm tưởng rằng mình thích cậu. Nếu cậu cứ bắt buộc phải nói rõ mọi chuyện ra như vậy, tôi đây cũng không ngại xé rách mặt với cậu nữa…”
Đàm Tư cảnh giác nhìn Từ Chi, đôi mắt trong trẻo và sạch sẽ của cô mang khí thế sắc bén, dường như nơi đó có dũng khí để chống lại mặt trăng và mặt trời.
“Đàm Tư, cậu dám thừa nhận không? Là cậu đang PUA tôi.”
**
Khách hàng trong quán ếch trâu đông nghịt, bên cạnh bàn của Trần Lộ Chu chính là thằng bé lúc nãy dùng súng đánh cậu, em gái nhỏ rất thích Trần Lộ Chu, thẹn thùng tự bưng đĩa trái cây tới đây, đặt trên bàn Trần Lộ Chu, cũng không dám nhìn cậu, vừa đặt xuống đã giống như kẻ trộm ngượng ngùng chạy đi, khiến Trần Lộ Chu có hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa vào ghế ngồi cười. Đợi đến khi cô bé lại bưng một ly nước hoa quả tới lần thứ ba, Trần Lộ Chu mới giữ cô bé lại, “Em có muốn ăn cùng anh trai không?”
Vì thế, Từ Chi đành trơ mắt ra nhìn người phục vụ đưa cho họ thêm một đôi đũa trẻ em, cô muốn xụ mặt dạy dỗ hai câu, em gái nhỏ cũng rất biết nhìn, thấy ánh mắt của cô hung dữ thì run rẩy mở miệng hỏi: “Chị ơi, em có thể ăn không ạ?”
“Không thể,” Từ Chi rất trực tiếp, “Bố mẹ của em đâu, bọn họ cho phép em tùy tiện ngồi cùng bàn với người lạ sao? Anh trai hôm nay không phải người xấu, nhưng sau này đụng phải người xấu thì sao bây giờ?”
Em gái nhỏ òa khóc, ngoan ngoãn bò từ trên ghế xuống, vừa khóc to vừa làm điệu bộ nói: “Anh trai, em đi đây.”
Trần Lộ Chu không còn cách nào khác, chỉ đành dỗ hai cậu, lại đưa bóng bay nhân viên cửa hàng vừa đưa cho cậu tặng cho cô bé, cô bé nhanh chóng cười hớn hở, vui vẻ đi về bàn của bố mẹ mình.
Chờ sau khi cô bé vui vẻ trèo lên ghế của bố mẹ, giao tiếp bằng mắt với bố mẹ cô bé xong, Trần Lộ Chu mới quay đầu lại, ngả người dựa vào ghế, giảm độ lửa của nồi ếch trâu lại, ánh mắt có thâm ý khác nhìn Từ Chi, “Hung dữ với trẻ con như vậy làm gì, cãi nhau với cậu ta?”
Lúc này Từ Chi mới cầm đũa lên, chuyên chú gắp thịt ếch ăn, “Không tính là cãi nhau,” Cô thổi miếng thịt cho bớt nóng, chậm rãi nói, “Cùng lắm là bị tôi đe dọa hai câu thôi.”
“Khụ khụ…” Trần Lộ Chu đang uống nước chanh, nghe thấy lời này, đột nhiên khẽ ho khan, không hiểu sao giọng nói lại ấp úng, cậu hắng giọng một cái, hỏi, “Cậu dọa cậu ta cái gì?”
“Không có gì, tôi bảo cậu ấy đứng quấn lấy tôi nữa.” Từ Chi bị cay, đổ mồ hôi ròng ròng, lấy tay quạt gió, uống một ngụm nước rồi như nhớ ra điều gì đó, nói: “Tiện thể, đợi lát nữa tôi sẽ thêm Wechat của cậu.”
Trần Lộ Chu: “……”
Kỹ thuật chuyển chủ đề của cậu có thể nói là không chút kẽ hở.
Lần đầu tiên Trần Lộ Chu cảm thấy không được tự nhiên, cả người đều cực kỳ không được tự nhiên, muốn tách xương trong người ra thành từng mảnh. Cậu uống một ngụm nước chanh, nhìn sang hướng khác, “Liệu có nhanh quá không?”
Từ Chi buông ly nước xuống, nghĩ, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, nói trên Wechat đi, nói trước mặt không dễ giải thích.”
“Tôi biết.” Cậu nhìn cô nói.
Từ Chi sửng sốt, “Cậu biết?”
Trần Lộ Chu: “Ít nhiều gì… Cũng biết một chút?”
Từ Chi khiếp sợ, giơ cao đôi chiếc đũa kẹp miếng thịt ếch lên tỏ vẻ kính trọng, “Cậu đúng là trâu bò quá đấy, lúc nào về tôi sẽ nói với cậu.”
Trần Lộ Chu ngả người vào ghế, hai chân tùy tiện duỗi ra, đứa bé kia vừa đưa cho cậu mấy viên kẹo, cậu bóc một viên ra, nhai chậm rì rì, vừa nhai vừa ý vị thâm trường nhìn Từ Chi.
Có lẽ là ngoại hình đem lại cảm giác áp bách, ánh mắt luôn khiến người ta cảm thấy như lúc nào cũng muốn động thổ trên đầu thái tuế. ( )
Nhưng trong đầu lại nghĩ.
Mẹ nó bây giờ mình có tính là người thứ ba không.