Chương 27
Vốn cứ tưởng Giản Ngộ Châu chỉ thuận tay ôm xíu vậy thôi, được một lát sẽ thấy cảm giác này không giống như khi ôm gấu bông, sau đó sẽ buông tay ra, nhưng mà suốt cả buổi người kia cứ càng ôm càng chặt, thậm chí người còn nghiêng về phía này, nhào hết lên người Lục Phồn. Lục Phồn như đứng trong đống lửa, như ngồi giữa đống than, muốn đẩy mà lại không dám dùng sức, hai người phía trước lại cố tình cười không chịu khép miệng, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh liên hồi, “Đợi lão Giản tỉnh rồi tôi phải cho cậu ta xem thử, xem lúc ngủ cậu ta đã khinh bạc con gái nhà người ta thế nào, hahaha”.
Lục Phồn bất đắc dĩ: “Mấy anh đừng tham gia náo nhiệt nữa… Lúc nào anh ấy mới tỉnh đây?” Chân của cô tê rần cả rồi.
“Trước đây uống một chén thì ngủ thẳng mười hai giờ, nãy uống ba chén thì có lẽ phải xế chiều đó”. Tiểu Trương bỏ đá xuống giếng: “Hơn nữa nếu dám lấy gấu bông của anh ấy đi, có khi còn nổi nóng nữa kìa”.
Lục Phồn: “…”
Cô ý thức được mình đang vướng phải thứ phiền phức gì rồi.
Xe chạy hơn hai giờ đồng hồ thì rẽ vào một con đường núi ít người qua lại, khe Đại Thanh mấy năm gần đây trở thành khu thăm quan du lịch sinh thái tự nhiên, giao thông không quá thuận tiện, nhưng cũng không gồ ghề nhấp nho như những con đường vùng núi khác. Quẹo qua vài khúc quanh, đầu ai cũng bị xoay mòng mòng, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ cần đến.
Đập vào mắt là một bãi cỏ xanh non bạt ngàn, trời xanh mây trắng trong lành vắt vẻo, xa xa còn có rừng thông um tùm rậm rạp, khắp mọi nơi đều tràn ngập hơi thở sảng khoái trong lành làm con người ta càng trở nên thoải mái.
Khe Đại Thanh rất rộng, để tránh bị du khách vây xem, đoàn làm phim dừng chân ở một tòa nhà dưới chân núi. Sau khi xe dừng lại, ba người mệt mỏi nhìn về phía Giản Ngộ Châu vẫn đang ngủ say sưa. Trần Tiêu và Tiểu Trương hợp lực kéo tay chân người nọ ra, nhưng lại thấy dở khóc dở cười, sau mấy lần thử nghiệp, cuối cùng cũng phải chịu bó tay.
Tuy rằng trên xe có bật điều hòa, nhưng bị Giản Ngộ Châu ôm suốt buổi trời như vậy, trên trán Lục Phồn vẫn thấm ra một lớp mồ hôi. Cô cũng nhìn thấy tình huống bất lực trước mắt, người kia càng ôm càng chặt, chặt đến mức hai người đàn ông cũng không kéo ra được, giờ cô phải thoát thân cách nào đây, lẽ nào cứ để Giản Ngộ Châu ôm mãi như vậy được, rồi Tiểu Trương và Trần Tiêu kéo cả hai người họ vào phòng? Hình ảnh đó cũng quá đẹp đi, chắc chắn sẽ kinh sợ một đám người qua đường đó.
Khi lúc ba người đã hết đường xoay sở, hình như Giản Ngộ Châu đang lầm bầm gì đó. Lục Phồn cúi đầu xuống thử, để sát bên môi anh, muốn nghe xem người kia đang nói gì. Mấy giây sau, anh lại lầm bầm ầm ừ câu gì đó, lần này Lục Phồn mới nghe rõ, người đó đang gọi tên cô.
Lục Phồn cứ tưởng anh đã tỉnh táo rồi, mới nhẹ giọng đáp lời: “Là tôi đây. Trong phòng thoải mái hơn ở trên xe nữa, vào đó rồi lại ngủ, buông tay ra được không?”
Không biết Giản Ngộ Châu có nghe được gì không, vòng tay siết chặt nơi eo dần trở nên mềm nhũn, Tiểu Trương và Trần Tiêu mỗi người một đầu, lôi anh vào khu nhà.
Đi ngang qua nhóm nhân viên đang bố trí đạo cụ, nhìn thấy cảnh này họ lại phá lên cười, chỉ ba chén rượu đã choáng thành như vậy, đúng là lạ đời mà.
Áp lực trên người biến mất, cuối cùng Lục Phồn cũng thoải mái hơn nhiều, cô nhảy xuống xe, chân mềm oặt suýt chút nữa thì ngã quỵ, vỗ vỗ đôi chân tê dại, duỗi gập mấy lần mới đỡ hơn.
Đoàn làm phim đã bao hết khu vực này, phòng ốc sáng sủa sạch sẽ, mặc dù không bằng khách sạn năm sao, nhưng dựa vào non xanh nước biếc thế này, gió mát tản quanh, cũng là một khung cảnh hữu tình không hề tệ, có thể khiến lòng người mệt mỏi giữa phố phường huyên náo bụi bặm được thanh tịnh ít nhiều..
Lục Phồn đi dạo quanh bốn phía, sau đó mới hài lòng quay về lại khu nghỉ. Trần Tiêu sắp xếp cho cô một phòng đơn, đối diện với phòng của Giản Ngộ Châu, cách xa các nhân viên khác trong đoàn làm phim, nên cũng bớt nhiều phiền phức phát sinh. Lục Phồn quay về phòng, nằm xoài trên chiếc giường trải sẵn, cảm giác làn hơi lạnh lượn lờ quanh lưng, giữa ngày hè nóng bức mà đi đến nơi mát mẻ gió lành như vậy đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Vốn cô còn định ngủ bù, hôm nay dậy sớm như vậy, ở trên xe lại không thể ngủ, kết quả vừa mới nằm xuống không bao lâu, cô lại nhớ tới Giản Ngộ Châu còn đang say thất điên bát đảo trong căn phòng đối diện. Lòng trăn trở một lúc, rồi lại cam chịu xuống giường, hầm cho anh bát canh giải rượu.
Chủ khu nhà nghỉ này là một ông cụ già, ôm ghế tre thấp ngồi ngay giữa hành lang, nhìn nhân viên đoàn làm phim đang chạy ngang chạy dọc, thỉnh thoảng lại đờ ra một lúc. Lục Phồn thoáng do dự rồi tiến lên, hỏi thử xem có thể mượn lò than và ấm nước được không, tai của người già không được tốt, cô phải nói ba lần ông lão mới run tay chỉ chỉ hướng tới phòng bếp.
Lục Phồn vào bếp nhìn xem, nguyên liệu nấu ăn không thiếu gì hết cả, có lẽ đoàn làm phim biết phải vào vùng núi, đưa cơm hộp thì không tiện nên mới định làm cơm tập thể.
Cô chọn giữa đồng thịt cá rau dưa, chọn một đoạn xương trâu, nấm hương và củ cải, rửa sạch đồ rồi cắt nhỏ.
Quê của Lục Phồn ở một làng nhỏ miền tây của Chiết Giang, mỗi lúc trong nhà có khách sẽ nấu đồ bằng nồi sành, đổ thêm bã rượu rồi mang hầm, lúc mở nắp ra mùi hương sẽ bay xa thơm nức. Tuy giờ trong thành thị ít người dùng lò than nấu canh, nhưng cô vẫn thích sử dụng những đồ dùng xưa cổ này hơn, lấy nồi sành nấu canh sẽ khác hẳn mùi khi nấu bằng nồi sắt, mùi thơm lừng khiến người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi của mình.
Than cháy đỏ, Lục Phồn đổ nước vào nồi, chờ khi sôi thì cho xương trâu vào đập lại. Hầm canh cần khá nhiều thời gian, cô bèn lấy điện thoại ra nghịch nghịch, đến lúc xương hầm đủ mới cho củ cải và nấm hương vào, thêm thìa là và rau mùi các loại.
Canh xương trâu chín tới, nắp bình lật mở, hơi nóng trắng ngà tỏa ra nghi ngút, nóng bừng mà thơm phức. Lục Phồn cắt thêm mấy đoạn hành, một ít muối rồi lấy bát sứ múc ra, đậy nắp lại.
Đang lúc ấy, có người ngửi được mùi tìm tới, đứng ở cửa nhìn thử một lúc mới không chịu nổi mở lời: “Cô hầm canh gì thế? Thơm quá”.
Lục Phồn quay đầu lại, trong nháy mắt, cô kinh ngạc đến mức làm rớt cả muôi canh: Xuyên, Xuyên Xuyên!!
Đờ đẫn mất một lúc mới rụt cánh tay đang run run kích động ra sau lưng, cô cố gắng cho mình bình tĩnh hơn: “Là hầm canh xương nấm hương”.
Thẩm Uẩn Xuyên cũng thấy cô đang rất căng thẳng, anh cười khẽ rồi cất bước vào trong. Khom lưng nhìn nồi sành nghi ngút khói sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi hỏi: “Phần còn dư cô có dùng không?” Lục Phồn ngẩn ra, thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh, cô bật cười đáp lại: “Tôi múc một chén thôi, phần còn lại thì không cần”.
“Thật à?” Thẩm Uẩn Xuyên xác nhận xong thì cầm một bát: “Vất đi thì tiếc lắm, vừa lúc tôi chưa ăn cơm trưa, cô không ngại thì tôi ăn nhé?”
Lục Phồn cảm thấy hình ảnh lúc Xuyên Xuyên cầm bát chờ cô đồng ý mới đáng yêu làm sao: “Ừm, anh ăn đi”.
Thẩm Uẩn Xuyên không khách sáo nữa, anh cầm muôi lên, múc thịt bò vụn và nấm hương củ cải cho hết vào bát. Có lẽ đúng là đói bụng thật, không cần làm dáng làm vẻ gì, cứ thế ngồi ăn ngấu nghiến.
Cách ăn của người này rất giống với Lục Thời, hơn nữa đúng là anh ta nhỏ tuổi hơn Lục Phồn, không giống với Giản Ngộ Châu, chỉ mặt đối mặt thôi cũng có một vẻ uy nghiêm bừng bừng khí thế, vì vậy Lục Phồn rất dễ dàng thoải mái, khóe miệng cũng dần cong lên: “Trong đoàn làm phim không làm cơm à?”
“Cũng không phải”. Thẩm Uẩn Xuyên nuốt xuống: “Hôm nay bận quá, nên ai cũng đói cả. May mà tôi vừa tới là tìm được đồ ăn luôn”.
Anh ta hỏi tiếp: “Cô là người phụ trách làm cơm à? Trước đây hình như tôi chưa gặp bao giờ?”
Lục Phồn tưởng tượng ra cảnh mình cầm muôi lớn xào nấu cơm tập thể, không kim được bật cười: “Không phải… nhưng mà cũng không khác làm bao”.
Thẩm Uẩn Xuyên không hỏi tiếp nữa mà lại nói: “Canh cô nấu rất ngon”.
Anh nhìn xuống đáy bát rồi hỏi dò: “Cô… mấy ngày thì hầm một lần?”
Thực ra khi nhìn khí chất và vẻ ngoài, mọi người sẽ nghĩ Thẩm Uẩn Xuyên là kiểu minh tinh lạnh lùng khép kín, dù có cười cũng khó mà gần được, Lục Phồn cũng tửng nghĩ như vậy. Nhưng sau mấy phút ngắn ngủi chuyện trò, cô cảm thấy Thẩm Uẩn Xuyên hệt như em trai mình vậy, ngoài mặt thì cao cao tại thượng, như kiểu “tôi rất dữ đó đừng có chọc tôi”, nhưng bên trong lại hiền lành dễ nói. Mẹ fan ngay lập tức chuyển thành chị fan.
Lục Phồn nhìn đôi mắt trong suốt của người kia, không đành lòng làm ai đó thất vọng: “Tôi không hay nấu canh, nhưng mỗi ngày đều phải nấu nướng, nếu anh muốn thì mỗi ngày tôi sẽ làm nhiều hơn một chút”.
“Thật à?”
Lục Phồn gật đầu, đắn đo một lục rồi nói: “Thực ra… tôi là fan của anh”. Cô khẽ cười: “Làm cơm cho thần tượng thì người nên vui phải là tôi mới đúng”.
Thẩm Uẩn Xuyên cười cười, khuôn mặt thanh tao không khác gì từ trong tranh thủy mặc.
Hiếm khi thấy idol một lần, hơn nữa Xuyên Xuyên ngoài đời còn khiến người ta yêu thích đến vậy, Lục Phồn cũng thấy rất hài lòng, thăm dò hỏi: “Xin hỏi anh có thể kí tên cho tôi không?”
Thẩm Uẩn Xuyên bật cười: “Đương nhiên rồi, uống canh của cô xong tôi còn nghĩ phải làm sao để cám ơn cô đây”.
Lục Phồn phấn khích quay đầu nhìn quanh xem, trên gian bếp có một đoạn bút chì, thế là đưa chì cho Thẩm Uẩn Xuyên. Nhưng mà ở đây không có giấy, làm sao bây giờ? Cô sợ chờ một lúc nữa thì Thẩm Uẩn Xuyên đi làm mất, thế là thẳng thắn cống hiến áo T shirt của mình ra. Thẩm Uẩn Xuyên roẹt roẹt kí tên lên phần đuôi áo, có lẽ là sợ bút chì nhanh phai, anh còn cố ý tô đậm mấy lần.
Cái T shirt này có giá năm triệu rồi đây!!! Lục Phồn vui sướng nhìn cái tên nọ, chắc phải đi thay gấp rồi đóng khung trong nhà.
Rất nhanh sau đó, cô nhớ tới việc mình còn chưa đưa canh cho Giản Ngộ Châu, thế là vội vàng bưng bát sứ lên, tạm biệt Thẩm Uẩn Xuyên.
Lục Phồn bước tới cửa phòng Giản Ngộ Châu, đưa tay gõ gõ cửa gỗ, không có ai trả lời, cô khẽ đẩy cửa, cửa cọt kẹt một tiếng mở ra.
Trong phòng chỉ bày một số đồ trang trí đơn giản, thậm chí cả lò gạch cũng không có, nhưng ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp và yên tĩnh.
GIản Ngộ Châu nằm trên giường, dáng ngủ không ngay ngắn cho lắm, ôm một cái gối, mặt như sắp chôn luôn vào đấy. Lục Phồn nhẹ chân đặt bát lên bàn, vốn định xoay người rời đi nhưng không biết ma sai quỷ khiến thế nào lại hơi ngồi xổm ngay trước giường, đối mắt với khuôn mặt của Giản Ngộ Châu.
Đường nét trên khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng góc cạnh, vẻ nghiêm túc đó khiến người ta cảm thấy có một sự ngột ngạt vô hình. nhưng mà lúc ngủ, mi mắt rũ xuống, hàng lông mi dài tạo thành một vệt tối mềm mại nơi viền mắt.
Lục Phồn cứ nhìn như thế một hồi lâu, nhịn không được đưa tay ra vuốt thử hàng lông mi người nọ, vừa chạm tay vào, Giản Ngộ Châu lại nhíu mày đưa tay phẩy phẩy cô đi.
Lục Phồn cảm thấy rất buồn cười. Được rồi, không nghịch nữa.
Cô đang muốn đứng lên, người nằm trên giường đột nhiên lại vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay cô, chân Lục Phồn khuỵu xuống, nửa người ngã nhào lên người anh.
Giản Ngộ Châu buồn bực rầm rì vài tiếng, bàn tay vô thức vòng lấy hông cô, sau đó mới dần dần tỉnh lại, hàng lông mi run run muốn mở, cứ thế, Lục Phồn chạm mắt vào đôi mắt lim dim buồn ngủ của người kia. Ôi, cảnh tượng này thật khiến người ta mơ mộng mà.
Hình như Giản Ngộ Châu còn chưa nhận ra cô, cứ nhìn một lúc mới lúng túng hỏi: “Em…”
Lục Phồn luống cuống bò từ người anh dậy: “Cái kia, tôi tới đưa canh giải rượu cho anh”. Nói xong, cô chỉ bằng chứng thuần khiết trên bàn gỗ.
Lòng bàn tay trống rỗng, cảm giác mất mát lạ lùng trào dâng trong lòng.
Giản Ngộ Châu vừa tỉnh, đầu óc còn chưa rõ ràng lắm, anh nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình và khuôn mặt Lục Phồn một lúc lâu, khi ấy mới tỉnh táo hơn: “Cảm ơn”.
Anh xoa trán một cái, chống người ngồi dậy, trong lúc vô tình, ánh mắt lướt qua một nơi nào đó rồi dừng lại. Trên chiếc áo T shirt trắng tinh của cô có một hàng chữ rõ ràng.
Thẩm Uẩn Xuyên.