Chương 31

"
Chuyển ngữ: Diệp Thần
Trốn anh ư? Lục Phồn thoáng ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: “Tôi về phòng lấy áo khoác đã,” Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mùa hè, chất váy mỏng manh không ngăn nổi gió núi, Giản Ngộ Châu khẽ cau mày: “Mặc nhiều một chút, anh đợi em bên ngoài.”


Lục Phồn vội vàng lướt qua anh, vào phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mặc thêm áo khoác, đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng dáng Giản Ngộ Châu thẳng tắp đứng trong sân, không biết anh đang nghĩ đến gì mà ngẩn ngơ như vậy. Cô do dự một lát, rồi đẩy cửa đi ra, bước tới ngoài hành lang: “Anh có chuyện gì sao?”


Giản Ngộ Châu lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn sang đây nhìn một chút thôi.”
“Công việc xong rồi à?”
“Ừ.”
Lục Phồn không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy anh nghỉ sớm một chút đi…. ngủ ngon.” Cô vừa quay người, Giản Ngộ Châu đã gọi lại: “Lục Phồn.” Cô quay sang nhìn anh.


Giản Ngộ Châu sắp xếp lại câu chữ trong đầu, vờ như lơ đãng nói: “Mai không có lượt diễn của anh, anh rảnh cả ngày. Dù sao cũng đã tới khe Đại Thanh rồi, hay mình tìm chỗ nào chơi đi? Nghe Trần Tiêu nói, thám hiểm rừng sâu với đi dã ngoại cũng thú vị lắm đấy, em …. có muốn đi không?”


Đây là muốn hẹn cô đi chơi à? Nghĩ một lúc, suy nghĩ của Lục Phồn lại bắt đầu rối loạn. Giản Ngộ Châu thấy cô không trả lời, còn vội bổ sung thêm câu nữa: “Nếu em không thích mấy chỗ nguy hiểm, chúng ta có thể leo núi câu cá.”
“……..”


Lục Phồn: “Không cần đâu…. Thám hiểm rừng già cũng được.”
Giản Ngộ Châu đang vắt óc nghĩ cách dụ cô bé này đi chơi, bỗng nghe được câu Lục Phồn đồng ý thì mừng rỡ không thôi: “Em đồng ý rồi hả?”
“Ừ.”


available on google playdownload on app store


“Để anh về phòng lấy ít đồ đã.” Giản Ngộ Châu vội vã chạy về phòng, nghĩ gì đấy lại quay đầu lại dặn: “Nhớ mang theo áo khoác, buổi sáng trong rừng lạnh lắm.”
Lục Phồn: “Ừ, tôi biết rồi.”


Đi vào nhà, Lục Phồn lôi một chiếc áo khoác gió từ trong hành lý ra, giơ lên nhìn thì thấy không được đẹp, lại lật túi đi tìm thêm đồ khác, chờ đến lúc cô tìm được món đồ hợp ý mới nhận ra, tại sao cô lại phải quan tâm đến vấn đề nên mặc gì như thế! Lục Phồn treo quần áo lên, cứ vậy nằm thẳng cẳng trên giường, kéo chăn qua đầu, một lúc lâu khó chịu quá rồi lại hất cả ra.


Bên ngoài vẫn còn khá ồn ào, cửa sổ lại đối diện với núi, tiếng côn trùng rả rích kêu la, ồn ã là thế nhưng Lục Phồn vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập, thình thình. Trằn trọc hơn nửa giờ, cô cũng không muốn ngủ nữa. Lục Phồn mở cửa sổ để gió mát thổi vào.


Điện thoại bất thình lình đổ chuông, cô quay lại giường, mở ra thì thấy tin nhắn của Giản Ngộ Châu gửi tới.
Giản Ngộ Châu: Mai em muốn ăn vặt gì đó không?
Lục Phồn: Tùy anh, đừng mang nhiều quá, nặng lắm.
Giản Ngộ Châu: Ừ.
Một lúc sau, anh lại gửi thêm tin nhắn.


Giản Ngộ Châu: Ngủ sớm một chút đi, mai tám giờ anh gọi em.
Khóe môi Lục Phồn giật giật, tắt điện thoại di động, không biết có phải do cơn tức vừa rồi đã qua mất hay không, cô cũng không thấy buồn bực nữa, nằm một lúc thì chìm vào giấc ngủ.


Giản Ngộ Châu mặc áo quần khá thoải mái, đeo kính râm, nhìn trẻ ra không ít tuổi. Anh thấy Lục Phồn tới thì mỉm cười chào: “Dậy sớm là một thói quen tốt, gắng giữ đi.”
Lục Phồn dở khóc dở cười: “Sao mang nhiều đồ thế?”


Cô chỉ chỉ cái ba lô leo núi căng phồng sau lưng anh, cũng không hiểu anh mang cái gì trong đó nữa.
“Nhiều sao?” Giản Ngộ Châu cau mày, quay về phòng lấy thêm hai cái túi lớn nữa: “Còn nhiều thứ chưa cất vào  đượclắm.”
Lục Phồn: “……….”


Lục Phồn: “Anh định đi chơi hay dọn nhà vào rừng thế?”


Giản Ngộ Châu nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, phải mang đủ đồ ăn lúc nghỉ chân. Cả ngày trời còn phải bổ sung cho đủ nước, đủ protein, đủ dinh dưỡng, nếu không sẽ hao sức rất nhanh. Tiếp theo, để tránh tình huống ngoài ý muốn phát sinh, phải mang đủ đồ để tự giải thoát như dây thừng này, bật lửa, lều…….”


Lục Phồn: “Dừng dừng dừng….. có một buổi tối mà anh tìm đâu lắm đồ thế hả?”
“Bảo Tiểu Trương đi mua, gần đây có chỗ chuyên bán mấy thứ này”.
Lục Phồn buồn cười, nhìn anh bao lớn bao nhỏ, cảm thấy hình như mình mang ít đồ quá, còn không tỉ mỉ bằng một người đàn ông như anh.


Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, hai người rời khỏi nhà trọ, ngồi trên xe ngắm cảnh, đi tới chỗ dã ngoại. Trên xe chỉ có hai người bọn họ, Giản Ngộ Châu tháo kính râm xuống, Lục Phồn hỏi: “Sao hôm nay Tiểu Trương không đi theo anh?”


Giản Ngộ Châu: “Anh nghỉ ngơi chứ không phải cậu ta nghỉ ngơi. Cậu ta còn phải giúp Trần Tiêu làm chân chạy vặt”.
Lục Phồn: “……….. Trần Tiêu có biết anh muốn chuồn đi chơi không? Nếu bị người ta nhận ra thì làm sao bây giờ?”


“Chả sao đâu, anh ta biết rồi. Còn nếu bị nhận ra à….. chờ đến lúc xảy ra thì nói sau.”
…….. Tấm lòng bao la rộng lớn thật.


Xe đi hơn một tiếng đã đến điểm dã ngoại thám hiểm rừng già. Giờ chưa phải thời gian nghỉ hè, cũng không phải đúng hai ngày cuối tuần, người tới đây chơi không nhiều lắm, sáng sớm chạy đến đây lại càng chẳng có ai, ngoài bọn họ ra chỉ còn một đôi yêu nhau có mặt.


Giản Ngộ Châu nhìn đôi tình lữ kia anh anh em em còn hôn hôn hít hít, không nhịn được liếc Lục Phồn một cái. Lục Phồn không chú ý tới ánh mắt của anh mà chỉ chăm chú nhìn mấy tấm biển quy hoạch thành phố.
Giản Ngộ Châu thầm thở dài một hơi.


Rất nhanh sau đó đã tới lượt bọn họ, thanh toán xong, nhân viên đưa cho họ hai cái balo. Thấy Giản Ngộ Châu mang theo bao lớn bao nhỏ thì bâng quơ nói: “Trò chơi quy định, không được mang theo bất kì thứ gì, thức ăn và máy phát tín hiệu cầu cứu đều có trong balo cả rồi, mà cũng chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đâu, mong mọi người yên tâm.”


Giản Ngộ Châu trợn tròn mắt, hạ giọng: “Thức ăn được chia nhỡ không đủ dinh dưỡng thì sao?” Anh vươn tay nắm lấy cổ tay Lục Phồn: “Nếu mất nước cảm nắng thì sao bây giờ?”
Lục Phồn: “…..”
Nhân viên: “…..Đây là quy định, xin phối hợp.”


Lục Phồn thấy Giản Ngộ Châu còn chưa hết hy vọng thì vội vàng can ngăn: “Thôi được rồi mà, đừng tranh chấp với nhân viên.”
Giản Ngộ Châu nhìn Lục Phồn lại liếc qua nhân viên, bất đắc dĩ phải bỏ balo xuống.
Nhân viện: “Chúng tôi sẽ bảo đảm vật phẩm gửi lại, anh chị cứ yên tâm.”


Hai người đeo balo mà nhân viên chuẩn bị, ngồi lên cáp treo.
Mặt đối mặt, Lục Phồn vẫn nhìn thấy vẻ bất mãn lồ lộ trên khuôn mặt Giản Ngộ Châu, cô buồn cười: “Quy định mà, không phải có mỗi chúng ta không muốn tuân thủ đâu. Hơn nữa bọn họ chuẩn bị như vậy coi như cũng đủ rồi.”


Cô nhìn balo: “Nước, bánh quy, máy phát tín hiệu, còn có cả thuốc đuổi côn trùng với thuốc men khẩn cấp.” Không biết Giản Ngộ Châu vừa nghe được cái gì mà cả người cứng đơ: “Thuốc đuổi côn trùng à?…….”


“Ừ.” Lục Phồn còn chưa nhận ra có chuyện gì không ổn: “Giờ cũng cuối hạ rồi, chắc chắn trong núi có rất nhiều muỗi.”
Giản Ngộ Châu: “………”


Vốn anh muốn hẹn Lục Phồn đi chơi để có không gian hai người, nhưng nhìn dáng vẻ hăng hái bừng bừng của cô, còn cả rừng cây xanh biếc một màu dưới chân mình, Giản Ngộ Châu lại nghĩ, hình như rủ cô ấy vào rừng không phải là ý hay thì phải.


Qua hai phút, cáp treo đã tới điểm cuối, hai người xuống xe. Nơi này là nơi mà trò chơi bắt đầu.


Trong balo mỗi người đều có một bản đồ, miêu tả đại khái quãng đường từ đây đến điểm kết thúc. Quy tắc trò chơi cũng khá đơn giản, đoạn đường này có 10 cái cờ giấu khắp nơi, lúc đến đích cờ trong tay càng nhiều thì phần thưởng càng lớn, thời gian không hạn chế, cứ sau hai tiếng nhân viên sẽ liên lạc với họ một lần để xác nhận an toàn.


Lục Phồn nóng lòng muốn thử: “Đi thôi.”
Giản Ngộ Châu: “…….”


Giờ anh đang chìm sâu vào đôi dòng suy nghĩ: “Đáng lẽ mình nên đưa cô ấy đi xem phim mới phải.” “Sao mình lại chọn cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi thế này”. Vốn trong lòng anh còn chút ảo tưởng, Lục Phồn sẽ nhát gan núp sau lưng anh, hoặc là ôm chặt cánh tay anh để tìm sự an toàn, song sự thật là cô đang cầm chặt bản đồ, hăng hái ngẩng cao đầu bước chân về phía trước, vất anh lại phía sau.


Giản Ngộ Châu thở dài một hơi, uể oải đi theo cùng.


Khu rừng này vẫn còn khá hoang sơ, ít có dấu vết khai phá của con người, chỉ có chỗ nào nguy hiểm mới thấy vòng bảo hộ. Một màu xanh tươi tốt, cổ thụ um tùm, đi vào trong càng khiến con người ta được dần dần thả lòng. Ở đây không có cái khô hanh nóng bỏng của mùa hè, chì có gió mát thấm vào da.


Vì sự an toàn của du khách, nhân viên đã kiểm tr.a đo lường độ an toàn của khu vực này, vì thế Lục Phồn cũng không lo lắng lắm, cô chậm rãi bước vào rừng, một lúc lâu không nghe thấy tiếng nói chuyện của Giản Ngộ Châu thì quay đầu nhìn lại, hóa ra anh đã bị bỏ lại phía sau xa.


Lục Phồn dừng bước chờ anh: “Sao anh đi chậm vậy?”
Giản Ngộ Châu nghiêm túc nhìn cô: “Em theo sau anh đi, nói không chừng trên núi có muỗi độc côn trùng.” Nói xong anh bước lên trước, cầm chai thuốc đuổi côn trùng xịt quanh bốn phía.


Lục Phồn nhìn anh như đại địch, ồ một tiếng thật dài: “Giản Ngộ Châu, anh……… sợ sâu à?”
Cả người Giản Ngộ Châu cứng đờ, rất nhanh đã tỉnh táo lại ngay: “Không…. anh sợ em bị đốt thôi.”


Lục Phồn cười thầm không ngừng. Được lắm, thích cậy mạnh thì cứ cậy đi, nếu lát nữa thấy sâu anh mà khóc, chắc chắn cô phải cười anh một trận.


Vừa nghĩ đến cảnh Giản Ngộ Châu nhìn thấy sâu là sẽ sợ run chân, Lục Phồn không nhịn cười được nữa. Vẻ mặt anh có hơi mất tự nhiên, cường điệu nói: “Anh không sợ thật.”


“Rồi rồi rồi, em tin anh, chúng ta tiếp tục thôi. Đã đi được mười mấy phút rồi, lá cờ đầu tiên chắc ở gần đây thôi.”
Đi theo bản đồ hơn một giờ vẫn không thấy cờ đâu, hai người không thể làm gì khác đành tìm chỗ nghỉ chân, thuận tiện bổ sung năng lượng.


Lúc này Giản Ngộ Châu móc từ trong túi ra mấy thanh protein, Lục Phồn cười nói: “Anh còn tàng tư à!”
“Nếu bị lấy hết thì toi công anh bận rộn cả tối qua rồi.” Giản Ngộ Châu xé vỏ một thanh, để bên miệng Lục Phồn, cô cúi xuống cắn một miếng, nhưng ngay sau đó Giản Ngộ Châu lại ăn nốt nửa thanh còn lại.


Mặt Lục Phồn đỏ lên: “Anh……”
Giản Ngộ Châu làm như hồn nhiên không nhận ra điều gì: “Ăn nữa không?”
Lục Phồn vội khoát tay. Đột nhiên cô nhìn anh chăm chú: “Giản Ngộ Châu, anh đừng có động đậy.”
Giản Ngộ Châu: “Sao thế?”
Lục Phồn: “Trên đầu anh có một con châu chấu.”


Giản Ngộ Châu: “…….”
“To lắm.”
“……………..”
“Anh đừng có động, nó nhảy lên mặt anh đấy.”
“……………………”


Cả người anh cứng ngắc như tượng, một cọng tóc cũng không dám động đậy. Lúc cô chưa nói, anh cũng không có cảm giác gì, tự dưng nghe thấy rồi lại cảm giác như có gì đang ngọ nguậy ở trên đầu mình thật.
Lấy luôn cái mạng của anh đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Lục Phồn cố gắng nín cười, nhặt một cành cây khô trên đầu anh: “À, không phải châu chấu, em nhìn nhầm.”
Giản Ngộ Châu: “…………”






Truyện liên quan