Chương 8: Cao thủ
Thật không nghĩ tới sớm như vậy hắn đã “thấy” y.
“Rầm!” Trong phòng Hoàng Phủ Thành truyền đến tiếng đồ sứ bị đập nát, tiếp theo là tiếng rống của Hoàng Phủ Thành còn to hơn, “Tiểu ɖâʍ tặc ch.ết tiệt! Ta chém ngươi!”
Sáng sớm hôm nay hắn đã bị tiếng gầm lên giận dữ đánh thức.
“Chủ nhân, có cần thuộc hạ vào không?” Hắn đứng ngoài phòng cung kính hỏi.
“Không ai được vào! Ta muốn tự tay giết ch.ết tiểu ɖâʍ tặc ch.ết tiệt này!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiếng cười đùa của Trang Ngũ từ trong truyền ra, “Nghìn vạn lần không được vào! Cảnh bên trong rất nóng bỏng, các ngươi sẽ không chịu nổi! Ha ha… Tiểu mỹ nhân…”
“Rầm!” Không biết cái gì lại bị đập vỡ, cả quán trọ không khỏi rung chuyển.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hoàng Phủ Thành giận dữ gầm lên, kiếm dài xẹt qua cửa sổ, Trương Khang Niên lùi về phía sau tránh kiếm gió.
Một lúc sau, tiếng náo nhiệt cuối cũng cũng dần dần ngừng lại. Nghĩ chủ nhân cũng đã mệt, Trương Khang Niên đi lên, đang muốn mở miệng hỏi chủ nhân có gì sai bảo không thì cánh cửa gỗ đáng thương “cạch” một tiếng đổ xuống.
Hắn cảm thấy toàn bộ máu thoáng một cái dồn lên đầu, thị vệ bên cạnh đã sớm che mũi hốt hoảng lùi lại.
Hắn cũng muốn đi nhưng nếu cả hắn cũng đi, chủ nhân không giận mới là lạ! Nhưng… hình ảnh như vậy, còn nhìn một lúc nữa hắn cũng sẽ như thị vệ kia, máu mũi bạo phun.
Tóc trên đầu Hoàng Phủ Thành lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ, dựa vào kiếm thở hổn hển từng ngụm, từng giọt mồ hôi chảy theo những sợi tóc rối bời, tí tách nhỏ xuống. Áo khoác lơ đãng mở rộng lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, trên làn da mịn màng hiện ra những ấn ký hồng hồng làm người ta suy nghĩ miên man…
Chỉ thấy Hoàng Phủ Thành thở chậm lại, phục hồi sắc mặt, chỉnh lại y phục, nói với Trương Khang Niên, “Dặn dò xuống dưới, ta muốn tắm.”
Trương Khang Niên vội vàng bịt mũi, thưa dạ đáp một câu “Vâng!”
Đang định chạy thì chủ nhân đột nhiên hung hăng ném vật gì đó vào hắn, hắn vội vàng đón lấy, chính là Trang Ngũ. “Quản chặt tiểu ɖâʍ tặc này cho ta!” Hoàng Phủ Thành nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu rồi đi thẳng.
“Ai nha nha—” Trang Ngũ nằm trên giường Hoàng Phủ Thành, vẻ mặt say mê nói ra suy nghĩ trong đầu, “Ngươi nói xem tiểu mỹ nhân tắm là cảnh tượng như thế nào?”
Hô hấp của Trương Khang Niên cứng lại, thầm nghĩ hình ảnh như vậy người có ý chí không mạnh thì tốt nhất đừng xem.
“Ngươi lẻn vào từ khi nào?” Hắn hỏi. Tuy hắn tin tưởng Trang Ngũ sẽ không làm Vương gia bị thương nhưng một người sống to như thế này lẻn vào phòng mà hắn cũng không biết, thân là thị vệ bên cạnh vương gia, hắn thật không làm tròn trách nhiệm.
Trang Ngũ ngồi xuống, rất nghiêm túc hỏi, “Rốt cuộc tiểu mỹ nhân đã đắc tội ai? Bọn người tối qua tới toàn những cao thủ võ lâm.”
Trương Khang Niên biến sắc, “Ngươi đang nói, tối qua, không chỉ có ngươi lẻn vào được?”
Trang Ngũ chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Trương Khang Niên, vội vàng vỗ vai hắn, “Trương đại ca đừng căng thẳng. Có ta ở đây đâu thể để kẻ xấu tới gần phòng của tiểu mỹ nhân? Ta lo lắng cho sự an toàn của tiểu mỹ nhân, cho nên mới… à… bảo vệ bên người!” Trang Ngũ suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một lý do cực kỳ hoàn hảo cho việc không nhịn được nên mới len lén bò vào phòng Hoàng Phủ Thành. Nghĩ tới đây, Trang Ngũ nuốt nuốt nước miếng, cũng tại tiểu mỹ nhân quá thơm, hắn mới không nhịn được… cắn mấy miếng nho nhỏ.
Xem ra đối phương còn chưa tới gần phòng của chủ nhân đã bị Trang Ngũ tiêu diệt gọn.
“Ngươi thích Vương gia chúng ta sao?” Sau khi suy nghĩ, Trương Khang Niên nghiêm túc hỏi.
“Cái này nha,” Trương Khang Niên nghiêm túc hỏi nên Trang Ngũ cũng cực kỳ nghiêm túc trả lời, “Ta chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như tiểu mỹ nhân. Ước gì mỗi ngày có thể nhìn thấy hắn, gần bên hắn không rời. Một lát không nhìn thấy hắn, ta sẽ vô cùng vô cùng nhớ hắn. Giống như bây giờ.”
Trương Khang Niên nở nụ cười, “Đó chính là thích rồi. Nếu… ta nói Vương gia có ý thu nhận ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
Trang Ngũ biến sắc, vội vàng che cái miệng của hắn, hoảng sợ nhìn chung quanh một lát tuy ở đây chỉ có hai người bọn họ. “Ta van ngươi, Trương đại ca. Lời này không thể nói lung tung được.” Y căng thẳng nhỏ giọng nói, “Đại ca của ta còn chưa biết chuyện tiểu mỹ nhân. Nếu đã biết… Ta thì không có chuyện gì, chỉ sợ tiểu mỹ nhân sẽ…”
Trương Khang Niên rùng mình một cái, Trang Nhất hành động độc ác có tiếng.
Thấy vẻ mặt Trương Khang Niên quá nghiêm trọng, Trang Ngũ vội vàng buông hắn ra, cười nói, “Không cần quá căng thẳng, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca của ta sẽ giúp ta giấu diếm. Đúng rồi, các ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Tới Ân thành mừng sinh nhật Hoàng Thượng.” Thật ra chủ nhân căn bản không muốn rời đất phong ở Tây Châu, những tiệc rượu có thể từ chối đều đã từ chối. Nhưng ngày sinh nhật của Hoàng Thượng, mỗi năm một lần, thật sự không bỏ qua được. Vừa rời khỏi Tây Châu, những người đến ám sát Vương gia đã đếm không hết, mỗi một lần đều làm hắn kinh hồn bạt vía.
“Ân thành?” Hai con mắt Trang Ngũ phát sáng, “Ta còn chưa tới đó. Nghe nói nơi đó vô cùng phồn hoa.”
“Đó là đương nhiên, Đó là trái tim của nước Đại Ân chúng ta mà. Nhưng” Sắc mặt hắn trầm xuống, “đối với chủ nhân mà nói, đó cũng là nơi ngài không muốn tới nhất.”
Trang ngũ chớp chớp mắt, “Vì sao vậy?”
“Bởi vì…”
“Các ngươi trò chuyện thật vui vẻ ha!” Hoàng Phủ Thành chẳng biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào, lạnh lùng phun ra một câu.
Trương Khang Niên thầm nghĩ một tiếng hỏng bét rồi. Chủ nhân không thích nhất là có người nói chuyện của hắn sau lưng. Đang nghĩ làm cách nào để kết thúc, Trang Ngũ đã giật mình nhảy dựng lên giơ hai tay thề, “Tiểu mỹ nhân, ngươi nghìn vạn lần đừng hiểu lầm. Ta tuyệt đối không có tình cảm gì khác với Trương đại ca. Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi!”
Hoàng Phủ Thành nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc không gì sánh được của Trang Ngũ, một lúc sau cũng không nói nổi một câu. “Hừ!” Hắn vung tay áo, tức giận bỏ đi.
“Ha ha ha!” Hoàng Phủ Thành vừa đi, Trương Khang Niên đã không nhịn được cười thành tiếng, hắn chưa từng thấy chủ nhân có vẻ mặt như vậy, thật giống như bị người ta túm chặt lấy cái đuôi. Xem ra, chủ nhân cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với Trang Ngũ nha!