Quyển 1 - Chương 12
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại mới hơn tám giờ sáng mà đã trình diễn một màn đặc sắc thế này, không khỏi hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người vây xem.
Trần Hiểu Sắt níu ống quần Liên Hạo Đông khóc hù hụ, diễn y như thật, thỉnh thoảng còn chùi chùi nước mắt sụt sùi nói: "Câu này anh nói có hơn 100 lần rồi, em không tin anh nữa."
Liên Kỳ Sơn đã không thể nén được cơn giận, quát ra lệnh với Liên Hạo Đông và Trần Hiểu Sắt: "Hai anh chị đang giở trò nháo gì đây hả?" Ông cụ tức giận toan bỏ đi.
Đã gần tám giờ, những vị thủ trưởng ở nhiều bộ phận khác đều đã lần lượt đến doanh trại bộ tư lệnh báo cáo, từng chiếc xe quân dụng màu đen nối đuôi nhau theo vào, có rất nhiều người bắt chuyện chào hỏi Liên Kỳ Sơn. Còn có một chiếc xe chủ động dừng lại xem cuộc vui, ngươi ấy chính là bộ trưởng bộ hải quân hậu cần Trương Diệu chú ruột của Trương Thiếu Vân.
Trương Diệu bước xuống xe còn mang theo nón quân đội đi tới: "Này lão Liên, sao nay ông đến sớm vậy?"
Liên Kỳ Sơn đáp: "À phải, tôi cũng đang muốn đi đây, cùng đi chứ."
Liên Hạo Đông vội vàng chào kiểu quân đội dõng dạc nói: "Chào thủ trưởng!"
Trương Diệu vỗ vỗ vai Liên Hạo Đông hỏi: "Hạo Đông, cô gái này là…?" Ông chỉ chỉ Trần Hiểu Sắc đang còn ngồi dưới đất.
Liên Hạo Đông cười cười kéo Trần Hiểu Sắt đứng dậy rồi nói: "Đã để chú chê cười rồi, đây là vợ sắp cưới của con. Tiểu Sắt, đây là chú Trương, bộ trưởng bộ hải quân hậu cần."
Liên Kỳ Sơn thì đen mặt im thinh thít, có lẽ vì chuyện xấu trong nhà bị mang ra rêu rao nên tâm trạng ông mới không được vui.
Nói về Trương Diệu ấy ư? Bản thân ông đều yêu mến cả hai cậu con trai nhà họ Liên, đặt biệt là đứa con thứ hai. Ông nhận ra được thằng oắt con này trong tương lai sẽ thành công rất lớn, bởi vì khi còn tấm bé nó đã là một đứa vừa nghịch phá, vừa cứng đầu cứng cổ lại còn là chúa gian manh. Liên Hạo Đông thửa nhỏ vừa chập chững biết đi đã dám nổ súng bắn pháo vào ông, đã vậy còn hay ‘xè’ bậy lên người ông, những việc này khiến cho người yêu thích con trai như ông Trương đây cảm thấy vui sướng đến lạ thường.
Lăn lộn trong chốn giang hồ nhiều năm, gừng càng già thì càng cay, tất nhiên nhìn cô gái trước mắt này ông cũng hiểu được cả hai có nối quan hệ không hề đơn giản. Thế là tỉ mỉ đánh giá Trần Hiểu Sắt một phen. Ông muốn tìm tòi thử xem cô gái được cậu hai họ Liên coi trọng là kiểu con gái ra sao.
Trần Hiểu Sắt cảm thấy việc mình làm có vẻ như đã bị lỗ vốn nặng, nhưng phóng lao đành phải theo lao, vì vậy buộc lòng phải hùa theo Liên Hạo Đông nói: "Chào chú ạ!"
Trương Diệu bùi ngùi thở dài nói: "Xem ra chuyện muốn kết thông gia với ông bạn chí cốt này rất nan giải đây." Hiểu để bụng chứ không có tỏ bày cho người khác biết, bèn cười hề hề gật đầu nói: "Tốt, tốt lắm! Hạo Đông à, năm nay con 31 rồi nhỉ? Xem ra đã đến lúc nên lấy vợ rồi. Thời chú bằng con thì con chú đã được ba tuổi rồi đấy."
Liên Hạo Đông dào dạt cảm xúc nhìn tới Trần Hiểu Sắt như muốn gửi gắm điều gì. Trần Hiểu Sắt nhưng nhận được tín hiệu suy nghĩ trong lòng anh, vì vậy cũng đáp trả bằng mắt: "Bản cô nương chỉ thích con gái, không thích con trai."
Liên Kỳ Sơn thấy hai người liếc mắt đưa tình cũng buông tay chịu trận, chuyển của bọn trẻ ông không nên chen vào, chỉ đành cùng Trương Diệu đi tới bộ tư lệnh với bộ mặt nổi đầy gân xanh.
Sau khi hai ông kết thúc buổi hội nghị, tranh thủ thời gian uống trà tán gẫu, Kỳ Sơn lựa lời nói với Trương Diệu: "Tối nay về tôi sẽ nói chuyện lại với thằng ranh con kia, con dâu tương lai của tôi nhất định phải mang họ Trương."
Trương Diệu nói: “Haizzz! Chuyện tình cảm của con người rất khó nói, có thể đến với nhau hay không còn phải tùy vào duyên phận. Chỉ trách con bé Vân nhà tôi không có phúc phận ấy."
Liên Kỳ Sơn có phần áy náy với Trương Diệu, vốn hai nhà đã đồng ý cùng tác hợp cho mối lương duyên này. Nhưng sự việc hôm nay e làm không thể thực hiện được rồi. Bị bạn già chí cốt chứng kiến tại trận chuyện xấu trong nhà ông cũng thấy không dễ chịu gì, đã vậy khi nãy còn bị đồn rùm ben lên cái gì mà biểu diễn Song Hoàng nữa chứ?
Liên Hạo Đông cúi đầu liếc nhìn Trần Hiểu Sắt: "Sao hả? Nôn nóng muốn gả cho tôi nhanh dữ vậy ư?"
Trần Hiểu Sắt thấy thật buồn bực, tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này? Không thế thế được! Cô bắt đầu tính sổ với Liên Hạo Đông: "Nè, sao nói vậy mà anh cũng không bị đánh vậy hả? Đáng lý gặp phải chuyện như thế ba anh nên thưởng cho anh hai ba bạt tay mới phải chứ? Chẹp, lễ giáo nhà anh thật sự khó hiểu quá!"
Liên Hạo Đông nói: "Nếu trách chỉ có thể trách kỹ thuật diễn xuất của em quá kém mà thôi." Anh suy tư một hồi rồi nói tiếp: "Nếu như vừa rồi em quấn lấy tôi và nói là đã mang thai con trai của tôi, biết đâu chừng lúc ấy tôi sẽ bị đánh thật đó."
Trần Hiểu Sắt cuống quýt túm túm áo mình lí nhí trong miệng: "Anh cũng thật khéo tưởng tượng, nhưng tôi chỉ thích con gái thôi. Hừ!"
Tiểu Vương rất cơ trí đi tới nói với Liên Hạo Đông: "Doanh trưởng, chị gái, hai người muốn ăn gì không? Để em đi làm cơm cho hai người ăn nha."
Liên Hạo Đông nói: "Cậu đi mua chút gì đó được rồi." Anh quay trở vào nhà với vẻ mặt rất nặng nề, vừa vào nhà liền nói với Trần Hiểu Sắt: "Mau đi tắm rửa đi, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm."
Không lâu sau tiểu Vương đã mua đồ ăn từ căn tin quay lại. Trần Hiểu Sắt không thể không qua phụ giúp một tay, mua gì mà lắm thế, sao minh ăn hết nổi đây? Bảy cái bánh bao thịt lớn, còn thêm một bát canh rau thập cẩm. Trần Hiểu Sắt nói: "Tiểu Vương, chừng này nhiều quá làm sao tôi ăn cho hết!"
Tiểu Vương nói: "Chị gái, đây là phần ăn của chị và doanh trưởng đấy." Gãi gãi đầu bổ sung thêm: "Vì tới trễ quá nên chỉ còn có nhiêu đây bánh bao thôi, không biết doanh trưởng ăn có đủ no không nữa?"
Trần Hiểu Sắt lại được mở mang kiến thức về sức ăn của Liên Hạo Đông, chỉ ba phát anh đã xơi hết một cái bánh bao, sau đó liên tục nuốt hết từng cái vào bụng luôn, cô nhìn mà chép nước miếng ừng ực, không thể chịu thiệt được nữa, Trần Hiểu Sắt với tay đoạt lấy cái bánh bao cuối cùng trên tay Liên Hạo Đông mà nhai ngấy nghiến, bưng chén canh lên uống rồn rột một hơi, no tới đứng lên không muốn nổi.
Liên Hạo Đông thấy bộ dáng ăn uống ngấu nghiến đó của cô thật rất đáng yêu, vuốt vuốt đầu cô tựa như từng sờ đầu Sửu Sửu: "Lát nữa tôi bảo tiểu Vương đưa em về, đừng đi lung tung nghịch nữa, nhớ chưa?"
Trần Hiểu Sắt bực mình hất tay anh ra, giơ tay tỏ ra kháng nghị ai cần anh lo.
Liên Hạo Đông đuổi tiểu Vương đi ra ngoài đổ rác. Sau đó thương lượng với Trần Hiểu Sắt: "Khoảng mười ngày nữa tôi về quân đội, chúng ta….Chúng ta có thể tiến xa thêm một bước nữa được không?"
Trần Hiểu Sắt theo phản xạ tự nhiên che chắn trước người mình: "Tấm thân con gái này là để giữ gìn cho chồng tương lai của tôi, nếu anh còn dám khiếm nhã với tôi lần nũa, tôi sẽ cắn lưỡi ch.ết trước mặt anh ngay."
Chậc, nhóc con này sao lại suy nghĩ nhiều vậy chứ? Tuy rằng anh rất khát khao muốn có được cả tâm hồn lẫn thể xác của cô, đối với thân thể của cô cũng tràn đầy khát vọng, nhưng lúc này quả thật cô đã lo xa rồi.
Liên Hạo Đông nói: "Chuyện là thế này. Người vừa nãy là ba tôi, còn người tới sau là người chú luôn rất yêu thường và đối xử tốt với tôi. Không ngờ em lại chủ động yêu cầu tôi cưới em ở trước mặt họ, tôi thấy từ chối thì không hay cho lắm, mà chuyện này tính ra cũng tốt…Cho nên tôi nhận thấy mình không cần phải suy tính gì nữa, chính thức chấp nhận yêu cầu của em.”
Trần Hiểu Sắt chới với xua xua tay giải thích: "Anh đừng nghĩ nhiều nha ‘doanh trưởng đại thần’! Chuyện không phải như anh nghĩ đâu."
Liên Hạo Đông thấy cô đổi ý như chong chóng, khiến lòng tự ái bị đả thương nghiêm trọng, bèn hỏi "Vậy em khổ tâm diễn một màn đó chỉ vì muốn tôi bị đánh thôi sao?"
Trần Hiểu Sắt đứng phắt dậy, bắt đầu lúng liếng mắt chột dạ hỏi: "Muốn nghe nói thật hả?"
"Ừ."
"Thật ra thì tôi chỉ biểu diễn đùa chút thôi."
"Nếu em thích vậy thì tôi sẽ dành thời gian còn lại của mấy ngày tới mà chơi với em, hay là chúng ta tập luyện trước?"
"Hả, không cần, không cần đâu. Thật ra, thật ra là tôi muốn rời khỏi đây, hay là anh mau cho tôi về đi, Sửu Sửu bây giờ chắc là đang lo cho tôi lắm." Cô dụi dụi chân lí nhí nói, hành động này không khác gì đang làm nũng với anh?
Liên Hạo Đông cảm giác mình rất có trọng lượng.
Cảm giác này? Thật khá! Bị anh quấn lấy cả đêm, ôm cũng ôm rồi, hôn đã hôn rồi, đến lúc phải để cô về, nếu không sau này khó mà lừa cô được lần nữa. Đành thở dài nói: "Lát nữa Tiểu Vương sẽ đưa em về, lấy điện thoại lưu lại số của tôi đi."
Trần Hiểu Sắt thành thật nói: "Bể tan tành ở Xích Mị tôi qua rồi."
Liên Hạo Đông không nói không rằng hào phóng móc điện thoại của mình ra đưa cho cô: "Cầm dùng đỡ đi."
Trần Hiểu Sắt lập tức từ chối: "Không cần đâu, tôi sắp có lương rồi, tôi sẽ dùng tiền của mình mua."
Anh nhìn nhìn cô, nhóc con này còn biết tự lập, rất tốt, nhưng anh vẫn cố nhét nó vào tay cô: "Vậy đợi khi nào em mua cái mới rồi trả lại cho tôi sau."
Liên Hạo Đông châm thuốc rít mạnh một hơi, chân mày hơi cau lại rồi từ từ giãn ra, xem ra anh ta rất thích cảm giác kích thích từ thuốc lá mang lại.
Trần Hiểu Sắt không cầm lòng được thầm nghĩ: "Anh ta và Tống Á thật khác xa nhau, Tống Á là kiểu người luôn mang đến cho người ta cái cảm giác có vẻ gì đó thần bí mà ưu buồn. Còn người này, cũng làm cho người ta có cảm giác thần bí nhưng không hề mang vẻ u buồn ngược lại còn rất lưu manh, tựa như có sức mạnh vô hình vây hãm người khác không cho người ta có đường lui. Không tạo cho người ta có cảm giác chán ghét, cũng không thể làm cho người ta thích nổi."
Liên Hạo Đông gọi Tiểu Vương đưa Trần Hiểu Sắt về, anh dặn dò Tiểu Vương: "Chuyện tôi dặn cậu có nhớ kỹ chưa?"
Tiểu Vương hành lễ theo kiểu nhà binh nói: "Bảo đảm sẽ xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ."
"Ừ, được rồi, mau đi đi. Xong rồi quay lại đón tôi."
Đưa Trần Hiểu Sắt đi xong Liên Hạo Đông cũng quay về nhà mình, cũng khá lâu anh chưa gặp anh cả mình rồi.
Vừa vào cửa doanh trại hải quân Hương Sơn, Liên Hạo Đông trông thấy một cô gái mặc quần áo thể thao với mái tóc ngắn hớt hải chạy ra ngoài, trong tay còn cầm quả táo đã gặm một nửa. Do hấp tấp chạy mà suýt nữa đã chụp ếch, có lẽ tên trộm này đang lén lút làm chuyện mờ ám không muốn ai nhìn thấy đây mà! Cô gái này còn khá trẻ, cỡ tầm Trần Hiểu Sắt nhà anh. Cách ăn mặc của cô ta có thể chỉ là để ngụy trang, đội cái mũ lưỡi trai tối đen, điệu bộ lấm la lấm lét, rất có điểm kỳ quái.
Anh giảm bớt tốc độ, tính nhường cô gái này đi qua trước.
Cô gái ấy đi ngang qua anh rồi vòng trở lại nấp sau một gốc cây to ngay cổng. Thần thần bí bí như vậy? Rốt cuộc thứ gì đã khiến con gái nhà người ta sợ đến phải chạy trốn?
Không ngờ sức mạnh thần bí ấy chính là anh cả Liên Hạo Thiên của mình.
Thân hình dong dỏng cao cùng màu áo sơ mi trắng tinh, mặt mày sáng sủa điển trai, từng bước đi đều toát lên sự trầm ổn của một người đàn ông chững chạc nghiêm nghị. Liên Hạo Thiên cũng như Liên Hạo Đông, quanh năm anh tác nghiệp lênh đênh trên biển nên làn da rám nắng trong vô cùng rắn rỏi căng tràn nhựa sống.
Liên Hạo Thiên đi tới gần cô gái nọ, cô ấy chính là Khổng Tích vợ trước của anh cả, hai người đã có với nhau một đứa con gái là Liên Tích Miêu.
Liên Hạo Đông chẳng ngạc nhiên về chuyện hai người đã ly hôn, anh thật sự không thích cô gái này, không thích kể từ lúc hai người họ bắt đầu hẹn hò rồi. Bởi vì anh cảm thấy cô gái này rất ích kỉ, vốn chẳng thật lòng yêu thương gì anh cả.
Đối với việc ly hôn, anh cả cũng không có một lời oán than. Bởi vì yêu cô ta mà sẵn lòng toại nguyện để cô ta rời đi. Liên Hạo Đông biết rõ anh mình luôn cảm thấy có lỗi với cô ta, bởi vì quanh năm suốt tháng anh cả ở suốt bên ngoài không thể mang đến cho cô ta một mái ấm gia đình trọn vẹn, buộc lòng phải để cô ta đi theo con đường mà cô ta muốn.
Bây giờ cô ta quay về đây làm gì? Liên Hạo Đông âm thầm nghĩ, đến thăm Miêu Miêu? Thật buồn cười, suốt hai năm cô ta bỏ đi, số lần đến thăm con gái ít đến có thể dùng tay để đếm.
Lúc Khổng Tích đi ngang qua xe Liên Hạo Đông, cô vô tình ngẩng đầu nhìn vào trong xe, có lẽ đã nhận ra Liên Hạo Đông nên cô thoáng khựng lại, nhưng không có ý định bước tới chào hỏi mà quay ngoắt mặt đi thật nhanh một mạch ra ngoài.