Quyển 1 - Chương 17
Người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá vỗ bàn cái phạch nói: "Ôi trời! Có phải vai vế hơi bị cao hay không hả? Nếu lỡ thành thật, vậy chẳng phải tôi sẽ gọi cậu ấm nhà cậu là ông chú dượng ư?" Anh ta dùng tay chỉ vào Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông cũng tiện thể giới thiệu lại với cô: "Cậu cháu trai tổng tham mưu tài giỏi này của tôi tên là Thành Minh." Kẻ hát người bè, hai người họ thay phiên nhau đè đầu cưỡi cổ con người ta.
Thành Minh nào có chịu thua, mắng trả lại một câu: "Shit!" Quơ lấy chai Mao Đài và chiếc ly đế cao để không dự bị trên bàn chuyển đến trước mặt hai kẻ vừa đâm sau lưng chiến sĩ mình. Sau khi đặt xuống liền bắt đầu rót rượu ào ào vào ly của Liên Hạo Đông, châm tới khi đầy tràn mới chịu ngưng, ly rượu nhóc nhách này tính ra cũng cỡ ba lượt uống. Sau đó tiếp tục rót vào một chiếc ly trống khác gần nửa ly để tới trước mặt Trần Hiểu Sắt nói: "Ông dượng, bà cô, tôi kính mời hai vị một ly, chúc hai người mau sớm sinh cho tôi một ‘chú’ kháu khỉnh bụ bẫm."
Mọi người cười rầm rầm lên, Trần Hiểu Sắt nghĩ phen này mình tiêu rồi. Cô chưa bao giờ uống qua loại rượu trắng này, không biết phải xử lý làm sao đành ái ngại nhìn sang Liên Hạo Đông. Nhưng mặc kệ mọi người đang la ó cổ vũ thế nào, cậu hai Liên vẫn trơ trơ không đụng tới ly rượu mà chỉ ung dung hút điếu thuốc trong tay mình.
Một người có tên là Trần Tam nói: "Sắp làm cha người ta rồi còn chơi trò ăn vạ nữa, đừng làm người khác mất hứng chứ, mau uống đi." Còn xấu xa nói với Trần Hiểu Sắt: "Nhìn là biết ngay tửu lượng của chị dâu rất cừ rồi, chị mau uống đi, uống một ngụm nhỏ cũng được."
Liên Hạo Đông dụi điếu thuốc, bưng lên ly rượu đầy ắp sóng sánh muốn trào ra ngoài uống một hơi cạn sạch, chỏng cái ly không hướng về phía Thành Minh nói: "Đến lúc đó đừng quên cho ‘chú’ của cậu một bao lì xì đỏ nặng ký nhé."
Mọi người hô hào rống lên bởi hành động chịu chơi của Hạo Đông: "Tuyệt!" Quả thật không hổ doanh là người lăn lộn đứng đầu giữa đội quân tuyền tuyến, làm bất cứ chuyện gì cũng đều xuất chúng hơn người khác, đến cả uống rượu cũng khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh như thê.
Trần Hiểu Sắt há to miệng giật mình nhìn Liên Hạo Đông sảng khoái đùa bỡn người ta một cách vô nhân đạo mà trong lòng cô run như cầy sấy, có điều sau khi nghe thấy cách anh đả thưởng người khác cô lại cảm thấy anh chàng này cũng thật thú vị, không kiềm được cười khục khục ra tiếng. Cũng hiểu được nên tránh con người này ra càng xa càng tốt, bởi vì cô biết ở gần anh ta ngoài xui xẻo ra cũng chỉ là xúi quẩy chứ không khá hơn được.
"Chị dâu, tới phiên chị rồi." Một tay Thành Minh vắt lên thành ghế dựa tay còn lại thì chống xuống mặt bàn, cứ xích lại gần cô cho tới khi chỉ còn tầm 7cm mới nói. Anh ta không dám ôm vai thân mật với Trần Hiểu Sắt, thật ra thì không phải là không dám mà còn chưa quen thân lắm làm vậy cảm thấy ngại quá.
Trần Hiểu Sắt theo phản xạ huých nhẹ tay Liên Hạo Đông cầu cứu.
Thông thường, là một người đàn ông bình thường đặc biệt hơn nữa còn là một người đang che chở cho vợ tương lai của mình, khi gặp phải trường hợp này ai cũng sẽ nói rằng: ‘Cô ấy không biết uống rượu, đừng ép cô ấy.’ Còn với một người ga lăng hơn nữa thì thế nào? Anh ta sẽ nói: ‘Được rồi, tôi sẽ uống thay cô ấy.’ Nhưng anh chàng Liên Hạo Đông này chẵng những không làm thế mà còn khuyến khích ủng hộ cô: "Uống đi, sẵn dịp rèn luyện tửu lượng cũng tốt."
Trần Hiểu Sắt chưng hửng ngớ người, loại đàn ông kiểu này đúng thiệt là lần đầu tiên cô mới thấy. Nói gần chút thì có Bân Bân, còn nói xa hơn thì có Tống Á, mỗi lần đưa cô đi gặp mặt bạn bè của họ, cô chỉ việc phụ trách đắc tội với người khác còn Bân Bân và Tống Á đều phụ trách uống rượu chuộc tội, cả hai chắc chắn sẽ che chở cho cô không sứt mẻ miếng thịt nào. Vậy mà kẻ này ấy à, mã ngoài cao ráo lực lưỡng hơn người thế kia nhưng lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.
Trần Hiểu Sắt thấy Liên Hạo Đông cứ bàng quan ngồi nhìn, bèn chủ động nắm luôn bàn tay anh với hy vọng anh có thể mềm lòng. Nào ngờ Liên Hạo Đông lại nói: "Tửu lượng khá thì sau này mới có thể đỡ rượu thay tôi được." Anh vỗ vỗ đầu khích lệ cô.
Mẹ nó chứ! Ấn tượng của Trần Hiểu Sắt dành cho Liên Hạo Đông lập tức giảm xuống hàng âm, cái chó má gì thế? Phẩm chất con người như vậy mà đòi lấy mình làm vợ ư? Không có cửa đâu. Cô giận dỗi bưng ly rượu lên nốc ừng ực! Ai lần đầu tiên uống rượu trắng cũng đều biết, nó rất nồng, rất cay, cũng rất khó nuốt. Đến khi cô nuốt hết ngụm rượu cuối cùng thì đã cay đến chảy cả nước mắt, ho sù sụ.
Thành Minh tiếp tục giậu đổ bìm leo: "Chị dâu, nếu chị kết hôn nhầm phải kẻ vô lương tâm nào đó thì đúng là uổng phí cả cuộc đời nha." Anh ta chẹp chẹp thở dài ngước đầu đưa chai rượu vào miệng tuôn ừng ực với dáng vẻ vô cùng tự nhiên.
Trước tới nay Trần Hiểu Sắt luôn là người có thù tất báo, có ch.ết thì cùng ch.ết chung, cô nhìn Thành Minh đang ngửa đầu uống rất thoải mái nói: "Vậy tôi gả cho anh nhé, chàng lính trẻ?"
Cuối cùng Thành Minh bị câu nói của cô làm cho nghẹn phải bỏ chạy ra ngoài phòng ho sặc sụa, một lát sau quay lại đè Hà Ngọc Thành ra trấn lột rút chiếc khăn mù soa ở túi quần sau của người ta ra khịt khịt mũi, rồi lau sạch nước mắt xong mới nói: "Câu hai Liên! Vợ chồng hai người đã thắng!"
Liên Hạo Đông cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Trần Hiểu Sắt, lại tiếp tục vỗ vỗ đầu cô xem như khích lệ.
Trần Hiểu Sắt bực mình né tránh cái vỗ của Liên Hạo Đông, cô cảm thấy ghét cay ghét đắng con người này.
Liên Hạo Đông ngoắc nhân viên phục vụ nói: "Rót cho một ly nước ấm tới đây."
Nhân viên phục vụ rất nhanh bưng tới một bình trà thủy tinh, nhưng trong bình hầu như chỉ đựng toàn nước lọc, anh nhận rồi rót cho Trần Hiểu Sắt một ly: "Uống chút nước đi, uống chậm thôi."
Trần Hiểu Sắt kiên quyết không nhận sự chăm sóc này của anh. Liên Hạo Đông thấy thế thì không vui đem ly nước đặt trước mặt để cô tự uống. Nhân viên phục vụ vừa rồi lại mang thêm vài món ăn mới lên, trong đó một món là hành trần hải sâm, một món là thịt giò hầm, món còn lại là cơm chiên nấm thông*. Liên Hạo Đông dời những món ăn đó đưa tới trước mặt Trần Hiểu Sắt nói: "Mau ăn chút gì đi, nếu không lát nữa sẽ say đấy." [*nấm thông hay còn gọi là nấm Matsutake - một loại nấm thường được ăn vào mùa Thu tại Nhật Bản]
Gặp Trần Hiểu Sắt đang đói bụng nữa, cô múc đầy một chén cơm chiên nấm sau đó bắt đầu há miệng nhai ngồm ngoàm, Liên Hạo Đông vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói: "Món hải sâm này rất ngon, em nếm thử xem."
Trần Tam ở ngay cạnh thấy mới món khai vị mà Trần Hiểu Sắt đã ăn tự nhiên như thế, bèn quay sang nói với cô gái đang ăn kiêng giảm béo kế bên mình: "Em học hỏi đi, cơm phải ăn như vậy mới là người biết thưởng thức!"
Trần Hiểu Sắt tranh thủ lúc ngừng nhai uống một hớp nước, khi ngẩng đầu lên thì thấy ai cũng đang nhìn mình trân trân, cô chỉ lau miệng qua loa rồi nói: "À ngại quá, hồi trưa bận quá nên chưa kịp ăn cơm luôn tới giờ."
Mọi người rối rít động viên: "Không sao! Nên ăn nhiều một chút! Ăn nhiều mới có thể béo lên, nhờ vậy cậu hai Liên mới được hưởng phước."
Liên Hạo Đông cầm đũa lên cùng chiến đấu phụ với ‘cô dâu nhỏ’ của mình. Anh ta ăn rất nhiệt tình, chớp nhoáng hai người đã ăn vơi hơn phẩn nửa dĩa cơm chiên. Cô chiêu cậu ấm nhìn dáng vẻ ăn uống say sưa của cặp đôi hoàn hảo kia mà cũng phát thèm chảy nước miếng. Thế là gọi thêm hai phần nữa, sau đó chia bát đũa ra bắt đầu ăn, vì vậy món cơm chiên nấm thông đã trở thành món ăn được hoan nghênh nhất tối nay.
Mọi người ăn xong lau miệng, ai nấy cũng đều rất hài lòng.
Tửu lượng Nhạc Cận rất khá, mỗi lần chạm cốc dù nhiều hay ít cũng phải uống một chút. Từ khi Trần Hiểu Sắt vừa bước vào cửa thì cô đã thấy rất có cảm tình với cô gái này, thế là cô ta liền rót một ly rượu trắng nhỏ nói với Trần Hiểu Sắt: “Chị Liên, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hy vọng sau này sẽ còn nhiều cơ hội để gặp nhau thường xuyên hơn, tôi kính chị một ly!"
Trần Hiểu Sắt không ngờ một ngôi sao lớn có tầm cỡ như cô ta vậy mà lại chủ động mời rượu mình? Trần Hiểu Sắt vừa xúc động vừa thấy vui vui, cũng cầm chai rượu lên tự rót cho mình non nửa ly, sảng khoái phất tay nói: "Chị khách sáo quá, nên để tôi mời chị mới đúng."
Nhạc Cận vừa cười vừa nói: "Cũng thế mà thôi! Tôi kính cô trước! Cô cứ từ từ uống, chủ yếu vui là chính."
Vai diễn trong phim của cô gái này hầu hết đều là những vai nữ có cá tính mạnh mẽ, Trần Hiểu Sắt vô cùng bội phục cũng coi đây chính là thần tượng của mình. Trần Hiểu Sắt rất muốn học hỏi phong cách sảng khoái cởi mở như thế của người ta, nhưng chợt nghĩ tới sự khó chịu như lửa thiêu đốt trong miệng mới vừa rồi tự nhiên cũng hơi sờ sợ, nhưng có vẻ hối hận nhiều hơn.
Trần Hiểu Sắt tính chơi xấu đổ rượu trắng của mình sang ly cho người khác, hoặc đổ ngược nó lại vào trong bình. Nhưng ai cũng đang nhìn mình chằm chằm ghê quá, họ đang hăng hái mong đợi nhìn mình, nhưng mình thật sự không thể làm được. Đã vậy, cái tên Liên Hạo Đông đáng ghét ở một bên còn nói: "Đừng uống gấp, cứ từ từ thưởng thức, nồng độ của Mao Đài cũng không nặng lắm đâu."
Cái tên Liên Hạo Đông này đúng là kẻ chuyên gây họa cho người mà! Thử nghĩ xem, một người lần đầu uống rượu trắng mà bảo từ từ thưởng thức ư? Cái thứ vừa cay, vừa đắng, vừa chát này có thể nhâm nhi nuốt xuống được sao? Trần Hiểu Sắt ngậm một họng rượu mà cô thật sự nuối không trôi mà nhổ ra cũng không xong, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng. Liên Hạo Đông còn chen vào dọa dẫm: "Em đừng ói ra đó, chỉ một ngụm nhỏ trong miệng em thôi cũng vài trăm tệ đấy." Trần Hiểu Sắt nghe xong đành cắn răng nuốt xuống cái ực.
Nhạc Cận nhìn vẻ mặt khổ sở của cô cảm thông nói: "Đừng nghe ông chồng cô nói bậy, nếu uống không được thì đừng uống."
Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại vị thần tượng này nữa không, mà thôi chuyện đó để tính sau, còn bây giờ đâu dễ có được cơ hội hiếm này vì vậy không thể để mất mặt. Ngậm miệng cắn rắng gồng người nuốt hết xuống cái ọt, đến khi uống hết rồi mà vị cay nồng của nó vẫn còn khiến cho Trần Hiểu Sắt phải rùng người, vội vàng bưng ly nước lọc lên uống một hớp, nhờ có chút nước lọc mà cô đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhạc Cận giơ ngón cái về phía Liên Hạo Đông: "Câu hai Liên, anh đúng là gian thương!"
Bản thân Liên Hạo Đông cũng biết rằng mình chính là gian thương đúng chuẩn!
Rượu qua thêm ba vòng nữa, cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng đã đạt đến cảnh giới, ly lớn ly nhỏ nằm chỏng gọng ngổn ngang, cộng lại cững cỡ vài xị. Chiến một hồi, Trần Hiểu Sắt từ chối không chịu uống nữa, nhưng vẫn bị anh chàng long bong Hà Ngọc Thành rót cho một ly đầy.
Hà Ngọc Thành biết được tẩy của Trần Hiểu Sắt, vì vậy bèn dùng nó để uy hϊế͙p͙: "Chị dâu, nếu chị không uống ly rượu này của tôi, tôi sẽ không ngại dựng lại hiện trường biểu diễn về sự tích vang danh anh hùng của chị đêm hôm đó một phen đâu."
Khốn kiếp thật! Thằng nhóc này lại dám chơi khâm mình. Trần Hiểu Sắt thật sự không muốn để ai biết chuyện đáng xấu hổ vào đêm hôm đó của mình, hành vi trộm đồ của người khác quả thật rất đáng lên án, huống chi mình cũng đã bị đánh rồi kia mà. Trần Hiểu Sắt chẳng thèm nói lời nào mở nắp chai rượu tiếp tục rót vào cái ly nhỏ của mình rồi tuôn một phát tới hết luôn, cũng chẳng còn biết cảm giác cay đắng của rượu là gì nữa.
Điều này khiến Hà Ngọc Thành buồn bực ghê gớm! Ý đồ của anh ta là như thế này: Anh ta đoán chắc là Trần Hiểu Sắt sẽ không dám uống ly rượu đó, và anh ta sẽ đem câu chuyện xảy ra vào tối đó kể lại cho mọi người để tất cả được vui vẻ một phen. Diễn biến tiếp theo chính là: nhất định Liên Hạo Đông sẽ ra mặt ngăn cản, mình cũng tiện thể đánh cho Liên Hạo Đông thêm một ly, ai ngờ Trần Hiểu Sắt đã phá vỡ ý đồ xấu xa của anh ta, tấm lòng tốt chân thành của anh ta cứ thế bị uất nghẹn đành nuốt xuống, thử hỏi sao không buồn bực được chứ?
Cuối cùng chỉ hơn mười người mà đã uống hết hai thùng Mao Đài, ưu điểm của rượu ngon chính là có uống bao nhiêu cũng không gây đau dạ dày hoặc đau đầu. Mọi người còn đề nghị đi chỗ khác chơi xả láng thêm một hiệp nữa. Người tên Trần Tam kia nói: "Để tôi đưa mọi người đến chỗ này, nơi đó có nhiều tụ điểm vui chơi còn tuyệt hơn cái thành phố nhỏ xíu này nữa, oh men, toàn là mấy em chân dài biểu diễn không nhé."
Liên Hạo Đông nhìn Trần Hiểu Sắt cứ đứng cười cười hỏi: "Em có muốn đi không?"
Trần Hiểu Sắt lâng lâng đáp: "Không đi nữa, tôi muốn về nhà ngủ thôi."
Những người khác nghe xong họ sặc sụa không ngừng.
Liên Hạo Đông từ chối luôn: "Mọi người cứ đi đi, chúng tôi còn có chuyện riêng, không thể tham gia cùng mọi người được."
Có một người mượn rượu làm càn quàng lên vai Trần Hiểu Sắt nói: "Chị dâu, buổi tối nếu có vui vẻ với anh Liên thì cũng nên có chừng mực một tí, sức khỏe của đàn ông cũng cần được quan tâm lắm đấy...."
Liên Hạo Đông cười híp mắt dùng một đầu ngón tay gạt bỏ bàn tay đang đặt trên vai Trần Hiểu Sắt xuống, nhấc chân đá vào mông kẻ đó một cái nói: "Bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Cả đám cười vang hô hố, đám người bọn họ đa số đều là anh em lăn lộn giang hồ với Liên Hạo Đông, cho nên họ nói năng rất tự nhiên mà không e ngại bất cứ điều gì.
Trần Hiểu Sắt nổi sùng đến môi giật giật, rất muốn mở miệng mắng cho cái tên này một trận: "Làm cái đầu mẹ mi á? Một khi bà đã ra khỏi cánh cửa này cũng coi như không còn bất kỳ quan hệ nào với anh ta cả. Mặc kệ các người có là tai to mặt bự cỡ nào, cũng thây kệ gia tài kếch xù bao nhiêu đi nữa, đàn ông mà không biết ga lăng kiểu này thì có cho bà đây cũng không thèm." Thu hoạch chính duy nhất của buổi cơm này là được gặp gỡ ngôi sao hàng đầu, vậy cũng đáng giá.
Liên Hạo Đông kéo Trần Hiểu Sắt về cạnh mình, vui vẻ đem chiếc mũ của mình đội lên đầu cô nói: "Giữ nón giúp tôi." Còn mình thì lo sửa sang lại hình tượng, khi cài lại khuy áo quân trang anh lập tức biến thành một Diêm La mặt lạnh như đang ở trên chiến trường, tối thiểu cũng có vẻ đạo mạo hơn ban nãy rất nhiều.
Bởi vì suốt buổi Trần Hiểu Sắt luôn mỉm cười tươi tắn với mọi người, vậy nên không ai biết cô đã uống rất say, ngay cả bước chân đứng rất vững không hề siêu vẹo. Mọi người ai cũng vô cùng tâm phục khẩu phục bởi tửu lượng của cô dâu mà Liên Hạo Đông chọn. Một người chưa từng uống rượu trắng bao giờ mà có thể uống được gần nữa bình Mao Đài hơn 50 độ, cái này người ta thường gọi là gì ấy nhỉ? Đây chính là cái được gọi tửu lượng bao la như biển cả chăng?
Mọi người đã lần lượt tản đi hết, khi chỉ còn lại Liên Hạo Đông và Trần Hiểu Sắt, rốt cuộc cô không thể trụ nổi nữa, suy nghĩ bắt đầu ngao du bay bổng, IQ lẫn EQ đều tuột giảm mạnh. Bắt lấy cánh tay Liên Hạo Đông làm nũng nằng nặc đòi người ta phải ôm mình, chuyện như vậy tất nhiên Liên Hạo Đông cũng không nỡ khước từ.