Quyển 1 - Chương 33: Không sắc không vui
Liên Hạo Đông còn có thói xấu là mỗi lúc mấu chốt, người khác sắp phát cáu thì anh lại bình tĩnh. Thấy người ta càng ngày càng vội anh còn hỏi vặn một câu: "Hồi hộp vậy à?"
Người ta cũng phải hỏi anh: "Anh không hồi hộp chút nào?"
Anh sẽ hỏi lại: "Anh hưởng thụ loại kích thích sắp tới giới hạn này."
Liên Hạo Đông cởi quần Trần Hiểu Sắt, người đẹp chính thức bị lột gần sạch, cứ hoa lệ lệ nằm trên giường như vậy, thật sự là dùng tay che chỗ nào cũng không đủ.
Hôm nay anh mặt qυầи ɭót màu đen bó sát người, vị trí ở giữa đã phồng lên thật cao, hình dáng bên ngoài lớn hơi dọa người. Anh quỳ gối hai bên chân cô, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, bắt lấy bàn tay Trần Hiểu Sắt đang che chỗ riêng tư, đặt lên vị trí kia của mình, nói: "Vợ, sờ nó, sau này nó sẽ là của em."
Trần Hiểu Sắt cầm nó một cách bị động. Tiếp thu văn hóa nước ngoài nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô cũng cầm vật tượng trưng cho đàn ông lần đầu tiên. Thật thần kỳ, sẽ tự động nảy lên, sẽ tự co lại, nong nóng, cưng cứng. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cách vui mừng, khuôn mặt kích động tới mức đỏ bừng. Liên Hạo Đông thấy cô ngây thơ như thiếu nữ thì dở khóc dở cười. Đúng là anh đã nhặt được một cục cưng trong sáng không tỳ vết. Vì kích động nên giọng anh càng trầm thấp, nói: "Cởi ra giúp anh."
Cô xấu hổ, nhẹ nhàng cởi quần áo của anh, cho tới khi vật kia xuất hiện thật thì cô sợ tới mức dừng động tác của mình, dường như thấy thứ gì đó ly kỳ, không ngờ ẩn sau đó lại có bộ dạng như vậy. Khu rừng đen của Liên Hạo Đông kéo dài tới bụng của anh, có cảm giác là đàn ông thành thục.
Với kinh nghiệm của cô, vật này của anh rất không tầm thường. Cô lùi lại sau liên tiếp cho tới khi chạm tới đầu giường. Liên Hạo Đông dùng một tay lôi cô lại, hỏi: "Sợ?"
Vẻ mặt Trần Hiểu Sắt rối rắm muốn ch.ết, nhìn chằm chằm vào thứ đó tới ngẩn người, nói một câu: "Em muốn trả vé có được không?"
Liên Hạo Đông đang tách hai chân của cô đặt vào vị trí, trả lời một cách bình tĩnh: "Không thể!"
Khẩu súng kiêu ngạo trong tay anh đang hào hứng mà cười ha hả với cô, nham hiểm đáng ghét vô cùng.
Được rồi, tiếp tục phát triển.
Anh lại bắt đầu hôn cô. Cô dường như đứt hơi giữa nụ hôn mạnh mẽ dữ dội của anh. Thì ra thứ đầu tiên khiến người ta muốn la lên điên cuồng lại là nụ hôn nóng bỏng. Tay anh từ từ di chuyển từ hai gò đồi của cô, xẹt qua khu rừng màu đen, tới lãnh thổ mới. Chỗ đó đã ướt át, chặt khít, căn bản không nhét được bất cứ thứ gì vào. Anh đặt bảo bối của mình nơi lối vào, chuẩn bị xâm nhập.
Trần Hiểu Sắt cảm nhận được vật đó nóng như bàn ủi, định lên tiếng ngăn cản thì Liên Hạo Đông không cho cô cơ hội lên tiếng và chuẩn bị, đẩy mạnh vào trong, cố gắng chen vào từng chút. Hạ thân đau tới mức nhe nanh múa vuốt, quấy loạn qua lại, anh dùng chiêu yêu trong bất hạnh.
Liên Hạo Đông này là đồ khốn nạn nhất. Lần đầu tiên đau biết mấy, anh lại hôn người ta không để người ta kêu lên. Đau đớn tới mức cô gái nhỏ trong lòng đánh mạnh lên anh, anh lại vô sỉ mà bắt lấy tay người ta không cho người ta động.
Liên Hạo Đông biết chuyện này không thể mềm lòng, càng không thể đau lòng, nếu không tối nay một lần anh cũng không làm ổn được. Vậy nên anh nhẫn tâm gắng sức đẩy một cái nữa. Anh cảm thấy bên trong có thứ mềm mại mỏng manh nào đó đã bị anh xé rách.
Nước mắt chảy tràn khóe mắt Trần Hiểu Sắt. Tên khốn này quả thực không phải người. Cô ghét anh ch.ết mất. Nước mắt tràn bờ cuối cùng cũng đả động tới trái tim sắt đá của anh, khiến anh đau lòng, kết thúc nụ hôn này.
Vừa có khoảng trống, Trần Hiểu Sắt lập tức khóc kêu: "Đau ch.ết mất, đau ch.ết mất, anh tên khốn này, khốn kiếp." Đây là mùi vị gì hả? Hạ thân căng như bị nhét một cây cọc gốc lớn, trên người còn bị ngọn núi lớn này đè, phiêu phiêu dục tiên chó má gì chứ, sung sướng cực hạn nhân gian chó má gì chứ, tất cả đều là lừa người, lừa người.
Liên Hạo Đông không nói gì, chờ cô từ từ thích ứng. Thấy tiếng khóc của cô nhỏ đi, anh vỗ vỗ gáy cô, tỏ vẻ an ủi, sau đó hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại của anh, lần này là ăn sạch tất cả. Trần Hiểu Sắt lại quát to một tiếng lần nữa, đẩy anh: "Đi ra, đi ra, em không muốn."
Bây giờ Liên Hạo Đông cũng khó chịu. Cô chặt tới mức khiến anh muốn động đậy cũng khó khăn. Nhưng dù thế nào thì anh cũng đã chiếm được vùng đất trù phú màu mỡ này rồi. Một tay anh chống người, một tay vuốt ve toàn thân Trần Hiểu Sắt, cố gắng làm nóng người cô, cố gắng dời sự chú ý của cô đi. Anh thẻ chuyển động nhưng đáng buồn là anh động mấy cái thì cô sẽ khóc vài tiếng, từng tiếng đánh vào tâm can anh khiến anh không đành lòng.
Tiếp tục như vậy cũng không được, ai cũng khó chịu, nhất định phải phá được cửa ải khó khăn này, dứt khoát mặc kệ người dưới thân.
Đau? Vậy thì làm thêm vài lần sẽ hết đau.
Vì vậy trò chơi hai người trở thành chiến trường cua rmoojt mình anh. Anh di chuyển ra vào không biết mệt mỏi, người phía dưới khóc tới mức hoa lê đẫm mưa.
Cục cưng, đừng khóc, thật mà, lát nữa sẽ hết đau.
Vì vậy anh thuận theo tâm nguyện của mình, động mấy trăm cái nữa, mãi cho tới khi tiếng khóc dần dần trở thành tiếng ngâm nga yêu kiều. Nghe tiếng này, anh kích động tới mức toàn thân đỏ lên. Rốt cuộc anh có thể làm một trận lớn rồi.
Tiếng rên của Trần Hiểu Sắt càng lúc càng lớn khiến anh khá hài lòng. Tiếng động này mới là thứ anh thích nhất. Anh đưa cô lên đỉnh trước đã.
Có người nói lần đầu tiên dường như đều là kết thúc thất bại, vậy chỉ có thể nói đàn ông của cô không đủ lớn mạnh. Mà Liên Hạo Đông đủ mạnh mẽ nên lần đầu tiên rất hoàn mỹ. Liên Hạo Đông tập trung nhanh chóng chạy nước rút, ma sát căng chặt khiến anh hết sức hưng phấn. Anh khẽ gầm, bắn mầm mống vào trong người cô.
Trần Hiểu Sắt ngất xỉu trong phút chốc. Cô cũng không biết cuối cùng là ngủ thiếp đi hay là ngất xỉu. Đợi tới khi cô tỉnh lại thì Liên Hạo Đông trêu ghẹo: "Thoải mái như vậy à? Vừa rồi là ai đau khổ bảo nó ra ngoài?"
Trần Hiểu Sắt nhìn Liên Hạo Đông tỏa ra vầng sáng nhạt dưới ánh đèn, khẽ hỏi một câu: "Anh có lừa em không? Lần trước căn bản hai ta không làm đúng không?"
Liên Hạo Đông nói: "Không nói cho em biết."
Trần Hiểu Sắt nâng cái chân đau đớn lên đạp cho anh một cước, nói: "Anh là đồ lưu manh, hại em vẫn cho rằng đã từng làm với anh rồi."
Anh bắt lấy bàn chân ngọc của cô: "Khá lắm, còn sức mà đá chồng em, xem ra anh đã đnáh giá thấp khả năng chịu đựng của em rồi." Anh dùng tay cầm lão nhị to lớn không thành thật, lại đè lên.
Trần Hiểu Sắt kháng nghị: "Liên Hạo Đông, anh quá vô sỉ, đau lắm..."
Lần này không kiên nhẫn như lần đầu tiên, anh vô cùng vội vàng, dựa vào con đường đã được thông trước đó, cho nên lần này anh vào vô cùng thuận lợi. Sau đó anh lại rút ra, rồi từ từ tiến vào, từ từ rút ra, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, không ngừng nghỉ. Chẳng lẽ đây là chín cạn một sâu trong truyền thuyết?
Trần Hiểu Sắt lại bị chôn vùi trong tiếng gầm nhẹ của anh lần nữa. Người này không phải người. Rõ ràng là cầm thú, một cầm thú trên giường.
Liên Hạo Đông chiến đấu hăng hái trên người cô cả đêm, mãi cho tới khi trời sáng mới xoay người xuống. Vô số lần ôm hôn, vô số lần di chuyển, cuối cùng đã vượt qua một đêm. Cô nằm sấp trên người anh, ngủ say một đêm.
Kết quả là ngủ cả một ngày. Hôm nay cô còn phải đi làm nhưng thực sự không đứng dậy nổi, người khó chịu, lén viện lý do xin nghỉ một ngày. Hai người bọn họ ngủ tới mười giờ sáng, lại không đứng lên nổi, trước khi trời tối cô phải ra khỏi quân doanh.
Sau khi trở thành phụ nữ cô rất xấu hổ. Khi tỉnh lại cô vẫn chôn đầu vào gối giả bộ ngủ.
Liên Hạo Đông ngủ một giấc thì tinh lực tràn đầy. Anh xoay mặt cô qua để mặt đối mặt với anh, định hôn lần nữa. Trần Hiểu Sắt nói: "Không muốn. Em muốn tắm."
"Anh ôm em đi." Anh quá mức chăm sóc, ôm ngang cô lên. Bây giờ hai người không mặc quần áo, vì cả đêm không có cơ hội mặc. Cũng nên tắm nước nóng. Cả đêm dữ dội, chưa từng xuống giường.
Tới lúc Liên Hạo Đông ôm Trần Hiểu Sắt về thì hai người cùng thấy vết máu đỏ thẫm trên ra giường. Cô ngượng ngùng ôm eo Liên Hạo Đông, nói: "Đừng nhìn."
Tim Liên Hạo Đông đập rộn lên, thương tiếc cô bé trong lòng, trêu chọc cô: "Giặt sạch ra giường cho anh rồi mới được về."
Trần Hiểu Sắt giãy giụa tứ chi. Cô không làm. Đây là bắt nạt người.
Liên Hạo Đông ôm chặt cô, sợ cô giãy mà rơi xuống, nói tiếp: "Được rồi, được rồi, anh chỉ trêu em thôi. Anh sẽ chịu trách nhiệm. Đợi hết bận anh sẽ xin kết hôn."
"Xin kết hôn? Là sao?"
Anh dùng tay chọc lên trán cô: "Quân nhân kết hôn cần phải kiểm tr.a chính trị. Qua kiểm tr.a chính trị em mới có thể trở thành quân tẩu."
Quân tẩu? Trong đầu cô hiện ra một người phụ nữ kiên cường phe phẩy cái quạt hương bồ rách, thêm than vào lò, bên cạnh có một đám trẻ con vây quanh, nói: "Mẹ, con nhớ ba."
Người phụ nữ kiên cường thu quạt hương bồ lại, bi thương mà nói: "Cha con đang bảo vệ quốc gia ở tiền tuyến." Đứa trẻ liền bắt đầu khóc, người phụ nữ an ủi liên tục, cuối cùng mẹ con ôm nhau cùng nhớ người anh hùng của bọn họ.
Làm sao bây giờ? Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý! Cô lớn vậy, đều sống ích kỷ, hôm nay bảo cô vô tư mà dâng hiến, cô chỉ có thể nói khó càng thêm khó.
Cô hỏi: "Có thể không làm quân tẩu không?"
Liên Hạo Đông nói: "Anh cảm thấy làm quân tẩu có rấy nhiều lợi ích."
"Ví dụ?"
"Em có thể nhìn trai đẹp suốt đời không tốn tiền."
"Còn gì nữa?"
"Vóc người chồng em sẽ được giữ rất tốt cả đời, thỏa mãn lòng hư vinh của em."
"Đúng là có rất nhiều lợi ích. Nghe nói ngay cả qυầи ɭót các anh cũng được phát đúng không?"
"Xin đừng gọi nó là qυầи ɭót."
"..."
"Có thể xuống giường không? Đi hai bước anh xem thử." Liên Hạo Đông hơi lo lắng cho thân thể Trần Hiểu Sắt.
Anh thật quá coi thường phụ nữ. Tuy lần đầu tiên đau đớn nhưng khong tới mức không đi được. Trần Hiểu Sắt xuống giường đi hai bước cho anh xem. Liên Hạo Đông thấy cô đi khó khăn thì ôm cô lên giường, nói: "Không thì hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi? Hôm nay bọn anh phải tới hai chỗ, có chỗ cò phải đi bằng máy bay trực thăng mới tới."
Cô càng muốn đi, ra vẻ không hề đau chút nào, nói: "Em khỏe lắm! Anh nhìn đi, bước đi mạnh mẽ, người nhẹ như yến, không có vấn đề gì."
Liên Hạo Đông đi vòng quanh cô mấy vòng, lại hỏi: "Em chắc chắn là không sao?"
Trần Hiểu Sắt gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Không sao!"
Liên Hạo Đông nói: "Vậy được. Mặc quần áo rồi đi ăn cơm, sau đó thì đi đi."
Trần Hiểu Sắt hồi hộp hỏi: "Anh nói em có cần thay quần áo không? Mặc thế này có phải quá tùy tiện không?"
Liên Hạo Đông nói: "Em có quần áo của mình à?"
"Đương nhiên là có."
Phải nói phụ nữ luôn có tình cảm với đồng phục, đàn ông cũng có, hơn nữa lại nặng hơn. Tuy quần áo này của Trần Hiểu Sắt không giống đồng phục nhưng vẫn khiêu khích Liên Hạo Đông ngồi không yên. Cô về thay bộ váy ngắn bằng vải ka-ki mà cô rất ít mặc, mua lúc iarm giá. Cô cột tóc gọn gàng, vô cùng đoan trang, nếu là người khác thì căn bản không cách nào liên tưởng tới cuộc sống dũng mãnh của cô.