Quyển 1 - Chương 48

Kim Thiểu Dương bình tĩnh nhắm ngay tên súng bắn tỉa, mục tiêu là đầu, mở cò súng, lại nã một phát súng nữa, ngay chính giữa mục tiêu. Có lẽ người nọ cũng không ngờ tốc độ cậu ta lại nhanh như vậy, chỉ chậm hai giây nhưng đã mất đi tính mạng. Cho nên nói chiếm tiên cơ là quan trọng cỡ nào.


Kim Thiểu Dương không quan tâm đối phương mà đi về phía ông cụ bị thương, lấy đèn pin ra soi. Ông cụ này mặc trang phục dân tộc thiểu số, chắc là người sơn trại gần đây. Trong giỏ trúc bên cạnh có rất nhiều vật dụng hàng ngày mới mua, bây giờ đã rơi hết ra. Ông đang bịt lấy cánh tay bị thương, máu chảy ròng ròng trên tay.


Kim Thiểu Dương thở phào một hơi, trời đất phù hộ, vừa rồi súng bắn trật.
Ông cụ thấy Kim Thiểu Dương cầm súng thì sợ tới mức vội vàng lui người về sau.
Cậu ta đặt súng bên cạnh, giải thích: "Bác! Đừng sợ! Cháu là giải phóng quân, đang thi hành nhiệm vụ! Để cháu xem vết thương được không?"


Ông cụ biết xung quanh đây có quân đội trú đống, cũng không lui lại, nửa tin nửa ngờ nhìn Kim Thiểu Dương.


Cậu ta xem xét gần hơn, viên đạn chỉ sượt qua thịt ông cụ, không tổn thương tới xương, may quá. Cậy ta mở túi thuốc đơn giản tùy thân, đặt một mảnh vải lên chỗ vết thương trên cánh d d4l q4đ tay của ông cụ, sau đó bôi chút phấn kim sang dược, dùng vải trắng quấn mấy vòng. Cậu ta sợ tuổi ông cụ lớn, không chịu được đường sá xa xôi, liền chủ động yêu cầu cõng ông về nhà.


Cậu ta cõng ông cụ đi về, nói với ông: "Bác! Bây giờ cháu đưa bác tới bệnh viện, người phải sống đấy." Vác súng lên, đi về phía tập hợp.
Cậu ta gửi tín hiệu cho Liên Hạo Đông: "Yêu cầu tiếp viện! Có người bị thương! Vị trí là hướng đông nam, hết."


available on google playdownload on app store


Liên Hạo Đông cách vị trí cậu ta chừng 20" đi bộ, nghe thấy hai chữ bị thương, anh như thể rất căng thẳng, nói ngay: "Nhận được! Xin tiếp tục kiên trì, có tin tức gì của quân địch không? Hết!"
Kim Thiểu Dương nói: "Bắn ch.ết một tên súng bắn tỉa, xin mau phái người tới."


ch.ết rồi? Trong lòng Liên Hạo Đông lộp bộp, sau đó dẫn thuộc hạ tăng nhanh bước chân. Bây giờ chỉ còn lại hai tên xâm lược, không biết đang trốn ở đâu? Rất có thể đang ở ngay cạnh bọn họ. Anh ra lệnh: "Đi nhanh lên."


Lưng Kim Thiểu Dương vô cùng mệt mỏi. Đừng nhìn đây chỉ là một ông cụ, thật ra thì rất khỏe mạnh. Bắp đùi to khỏe, râu ria xồm xoàm, lưng như một con gấu, ở đâu cũng hiện ra sức mạnh. Kim Thiểu Dương ước chừng ông lão nặng ít nhất 180 cân, còn nặng hơn cọc gỗ lúc bọn họ huấn luyện. Thật là hối hận đã chủ động cõng ông. Sức khỏe của ông có lẽ nhất thời nửa khắc chưa ch.ết được.


Nếu trên lưng là một tảng đá nặng ngang nhau thì cũng không có gì, chủ yếu là ông cụ lộn xộn. Còn nói ra toàn tiếng dân tộc. Kim Thiểu Dương lại không thể ném ông xuống, chỉ có thể từ từ đi về phía trước, người đầy mồ hôi rất nhanh.


Bây giờ đã khuya hơn, mây đen tan đi, ánh trăng cũng sáng ngời như đêm Trần Hiểu Sắt yêu cầu Liên Hạo Đông lqđ đếm sao hai ngày trước. Một binh sĩ cõng một ông cụ đi một cách khó khăn trên sườn núi, kéo bóng lưng hai người vô cùng dài. Cậu ta phải lên núi trước, sau đó đo qua núi nhỏ mới tới quảng trường nhỏ kia.


Ông cụ vẫn ồn ào bên lỗ tai cậu ta khiến cậu ta hoàn toàn không nghe được tình hình xung quanh. Nhưng cậu lại không thể bảo ông cụ im miệng, chỉ có thể mong đi đường bình an. Truy tìm căn nguyên tại họa có thể trách ai? Tiếng kêu rên của ông cụ thành bình phong che chở tốt nhất cho kẻ địch hoạt động. Kẻ địch có thể cầm dao nhọn mà ám sát bọn họ sau lưng.


Trăng đêm nay rất sáng. Kim Thiểu Dương nhìn bóng mình trên đất vô cùng khỏe mạnh, nhưng bóng dáng bên cạnh là gì? Trong tay còn cầm dao nhọn?


Hỏng rồi, là quân địch. Hai tay cậu ta ôm ông cụ, không thể buông tay, chỉ có thể dùng chân. Một chân đưa ra rất nhanh, vừa hay đá phải đũng quần quân địch. Người đó đau tới mức kêu “ối trời” một tiếng, khom lưng khép chặt hai đùi. Thắt lưng khẽ cong khiến dao nhọn vốn hướng về phía cổ Kim Thiểu Dương bỗng trượt tới cái mông lớn của người nào đó.


Ông cụ luôn đeo chặt trên lưng Kim Thiểu Dương đứng thẳng lên như ngỗng trời uống phải thuốc trừ sâu. Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy. Cánh tay còn chưa khỏi thì trên mông lại bị kề một dao. Ông cụ gào một tiếng: Mày là đồ mất dạy, lại chọc vào đít cha mày…”


Liên Hạo Đông vừa hay chạy tới, thấy được cảnh tượng này. Anh làm thế tay đặc biệt lúc tác chiến để các chiến sĩ dừng lại. Anh giơ súng ngắm trong tay lên, nhắm ngay bọn Kim Thiểu Dương nổ hai phát súng, trúng ngay mục tiêu. Ba giây yên lặng, đám mục tiêu ầm ầm ngã xuống.


Có ba người ngã xuống đất cùng một lúc. Tên địch vừa cầm dao, tên địch nấp sau cây, còn một phát súng là vào tên kề dao trên mông ông cụ. Hai tên trước là bị bắn ch.ết, tên sau là bị dọa. Sau này ông cụ nhớ lại thì phát súng đó còn lớn cả khổ người của ông nhiều.


Kim Thiểu Dương thấy đạn bay vèo vèo qua mình thì kinh hãi. Thủ đoạn bắn xuyên qua khoảng cách hẹp giữa đám người là vô cùng đáng sợ. Nhưng nếu là hai khe hở liên liếp thì sao? Ai cũng biết xác định vị trí trong khe hở đã rất khó, đây lại nã một phát súng rồi tiếp một phát qua kẽ hở, kỹ thuật bắn súng xảo trá đặc sắc làm sao.


Điều này chứng tỏ kỹ năng quân sự và kỹ năng trên giường của Liên Hạo Đông dũng mãnh như nhau.


Liên Hạo Đông để súng xuống, đưa lưng về phía chiến sĩ sau lưng, vung tay lên: “Đi xem tình hình thương vong, cẩn thận một chút.” Anh thì sao? Là đi về phía Kim Thiểu Dương và ông cụ, sau đó lại sai người đặt ông cụ lên băng ca, mông ông có dao, không thể làm gì khác ngoài úp mặt xuống. Liên Hạo Đông nói với người khiêng băng ca: “Tìm chỗ trống rút dao ra trước được không?”


Quân y nhìn vào vết thương, nói: “Ông ấy không chảy máu quá nhiều, có thể kiên trì, không sao đâu.”


Ông cụ vừa nghe đã nóng nảy, cởi một cái giày xuống, dùng đáy giày đập về phía bác sĩ kia một cái, mắng: “Mày là đồ mất dạy, con cháu họ rùa. Ông nội mày sắp ch.ết mà lại không muốn khám bệnh cho ông nội mày.”


Bác sĩ bị một giày như vậy thì sửng sốt. Chuyện này? Ông cụ rất có sức! Kim Thiểu Dương cũng tò mò. Rõ ràng vừa rồi ông cụ còn nói tiếng dân tộc mà bây giờ lại nói tiếng phổ thông? Cậu ta đi qua, giải thích cho ông cụ: “Bác! Bác hiểu lầm rồi! Không phải chúng cháu không khám cho bác mà là phải tới bệnh viện khám cho bác…”


Ông cụ mắng: “Ai cần mày lo! Mày là đồ mất dạy, khong phải chim tốt. Nếu không phải do một đá kia của mày sao mông của lão tử có thể bị đâm?” Ông xoay đáy giày, định đạp Kim Thiểu Dương. Bản lĩnh của cậu ta giỏi, khẻ nhảy lên tránh được. Ông cụ thấy vậy thì không thuận mắt, bới móc khắp nơi như Liên Hạo Đông. Phải nói người ta là một thanh niên bốn tốt, đây là trêu ai ghẹo ai chứ? Vẫn nên thức thời tránh đi thì hơn. Kim Thiểu Dương rất buồn bực!


Mấy chiến sĩ sau lưng phì cười. Cảnh tượng chiến tranh nghiêm túc tàn khốc bị ông cụ chen vào, lại thành một vở hài kịch?
Nụ cười này càng khiến ông cụ giận hơn, lại bắt đầu vỗ vào chiến sĩ nhỏ khiêng băng ca.


Liên Hạo Đông thở dài một hơi, đi lên trước, an ủi ông cụ: “Cụ ông, cháu là thủ trưởng của bọn họ. Ông tin lời cháu không?”


Bàn tay nắm giày đánh người của ông cụ dừng lại, biết kỹ thuật bắn súng của người trước mắt rất giỏi, vừa rồi ông thấy chính là vị thủ trưởng trước mắt này cứu mình, liền hỏi: “Cậu là thủ trưởng của bọn họ?”
Liên Hạo Đông gật đầu.


Ông cụ nói: “Được rồi! Tôi tin!” Cũng không phải khâm phục thật lòng, bởi vì ông cũng được tính là nửa người luyện võ, nếu không thì sao thể trạng lại cường tráng như vậy.


Liên Hạo Đông nói: “Làm phẩu thuật ở đây không có dụng cụ gì, rất dễ xảy ra vấn đề. Hơn nữa vị trí dao trên người ông mà xử lý không khéo thì sẽ bị nhiễm trùng, tới lúc đó chảy mủ chảy máu, rất có thể phải khoét một miếng thịt. Nếu chỗ này không có thịt…” Liên Hạo Đông nhếch môi, lắc đầu, không nói tiếp.


Ông cụ nghe thế thì ngẩng đầu nói với người đang khiêng mình: “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn tôi ch.ết hay sao mà không đi bệnh viện nhanh? Nếu ông mày bị khoét một miếng thịt thật thì ngày nào cũng ngồi khóc ở cửa nhà các cậu, để các cậu không cưới được vợ.”


Đuổi ông cụ đi, Liên Hạo Đông và Kim Thiểu Dương còn cả binh sĩ hạt giống lục tục chạy tới xem quân địch bị bắn ch.ết. Liên Hạo Đông hỏ Kim Thiểu Dương: “Mở rương kia ra chưa?”
Kim Thiểu Dương nói: “Chưa!”
Liên Hạo Đông gọi Lâm Đình Tích: “Đã mở rương ra chưa?”


Lâm Đình Tích nói: “Vừa rồi tổ gỡ bom đã xem, nói là không có bom hẹn giờ, đang chờ lệnh của anh để mở ra xem.”
Liên Hạo Đông nói: “Chúng tôi về ngay.”


Mười tám phần tử võ trung bị bắt toàn bộ, ch.ết ba người, bị thương nặng mười bốn người, một người đầu hàng. Thu được 15 khẩu súng trường, 2 khẩu súng bắn tỉa, 18 khẩu súng lục, 18 dao quân dụng, còn 2 quả tên lửa Spike loại nhỏ, chính là hai trương bọn chúng cõng. Hình thể loại tên lửa này nhỏ, tiện mang theo, thích hợp với đánh mục tiêu gần, còn có tỷ lệ trúng mục tiêu cực cao, vì nhỏ bé nhanh nhẹn nên được rất nhiều phần tử vũ trang trên thế giới coi trọng,


Trở vể trụ sở, lữ trưởng Vương đội hải quân lục chiến nói với thư ký: “Gọi điện cho Bắc Kinh, yêu cầu sắp xếp kế hoạch.”


Cục An ninh nói bồi thường hai thiên tài, chắc hẳn là đã bàn bạc rất lâu. Lữ trưởng Vương cầm ý kiến phúc đáp, nhìn Liên Hạo Đông đầy sâu xa: “Bên trên phong tỏa tin tức cho chúng ta.”
“Còn gì nữa không?” Liên Hạo Đông cảm thấy hẳn là còn nội dung khác.


Lữ trưởng Vương ném tài liệu lên bàn, chỉ vào đó nói với Liên Hạo Đông: “tr.a rõ nguyên nhân, quay về báo cáo, phải điều tr.a rõ thân phận của người bị bắn ch.ết.”
Liên Hạo Đông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trả lờ: “Dạ!” Anh xoay người định rời đi.


Lữ trưởng Vương nói: “Đợi lát nữa! Có chút việc muốn hỏi cậu.”
Liên Hạo Đông lại quay về.
Lữ trưởng Vương lại nói tới diễn tập thực chiến lần này. Ông dùng giọng điệu hơi trách cứ nói: “Lần huấn luyện này cậu cũng quá to gan. Sao có thể xếp thực chiến này vào nội dung huấn luyện?”


Giọng Liên Hạo Đông vang vang: “Huấn luyện, diễn tập, thực chiến đều tàn khốc như nhau, cho nên không có gì là không thể.”
Lữ trưởng Vương thở dài: “Mệt cho cậu nghĩ ra được. Gan càng lúc càng lớn. Tôi nghe nói một binh sĩ hạt giống mất tích? Có tin tức gì không?”


“Đã phái người đi tìm, hẳn là có tin tức nhanh thôi.” Liên Hạo Đông cũng đang lo lắng chuyện này.
Lữ trưởng Vương ra lệnh: “Nhất định phải tìm được người, còn phải sống!”
Liên Hạo Đông trả lời ngay: “Dạ!”






Truyện liên quan