Quyển 1 - Chương 51
Liên Hạo Đông híp mắt ngậm một ngụm Whisky, rượu đỏ như máu vờn quanh miệng một vòng, lập tức hương thơm thấm đầy răng. Anh nhìn cô đi tới, đôi tay vòng trên cổ anh, sau đó vuốt nhẹ trên người anh một vòng rồi xoay người rời đi. Anh vươn tay bắt được một góc áo. Bị anh xé ra, quần áo chảy xuống, lộ ra nửa người xinh đẹp của cô. Đồ nhỏ bên trong nhìn từ phía sau chỉ có mấy cái đai nho nhỏ, ôm chặt lấy đường cong mỹ lệ của cô. Loại đồ lót XING này khơi lên sức quyến rũ khiến người khác không thể chống cự.
Trần Hiểu Sắt đi tới sau lưng anh, luồn móng tay giữa vào đầu anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng múa. Cô học theo động tác yêu của anh, kề vào tai anh khẽ ɭϊếʍƈ. Anh nhắm mắt, nín thở, hít sâu, sao đó từ từ thở ra, rất hưởng thụ! Đêm nay thật quá xa hoa mỹ lệ rồi.
Bồn tắm nằm giữa phòng, cô dắt tay anh quay quanh bồn tắm. Lúc đi tới trước mặt anh, cô nâng bàn chân ngọc của mình đưa tới nhok trước mặt anh, trắng trắng mềm mềm, ngọc ngọc ngà ngà, còn vương mùi sữa dưỡng da thoang thoảng. Vừa rồi trước lúc cô thay quần áo đã hoàn toàn tắm sạch mình trong phòng tắm, còn xức chút nước hoa lên sau tai và đùi.
Liên Hạo Đông duỗi tay nắm chặt gót sen của cô, thả nó vào bên miệng mình khẽ hôn, hoàn thành một "lễ hôn chân" vô cùng tiêu chuẩn.
Thời trung cổ, mọi người hôn chân hoặc đầu gối người thống trị, với thái độ vô cùng tôn kính, nhiệt tình và thần phục.
Tối nay, anh bằng lòng làm tù binh của cô.
Anh nhấc người cô lên bằng một tay, thả vào bồn tắm, đặt trên đùi mình, dùng giọng nói truyền cảm nói với cô: "Đêm nay em là công chúa của anh."
Hai má Trần Hiểu Sắt đã sán lạn như hoa đào lúc khiêu vũ, nghe thấy Liên Hạo Đông nói vậy thì cô cũng say. Đây là người đàn ông cô yêu, người đàn ông cô yêu cả đời. Cô cũng thần phục anh. Cô dựa vào trái tim anh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch.
Liên Hạo Đông ngậm một ngụm rượu trong miệng, hôn lên môi cô. Rượu ngon chảy vào theo đôi môi mềm mịn d%đ%l%q%đ của anh vào miệng cô. Cô không uống rượu tây, lập tức cảm thấy mùi rượu cay xè, đương nhiên, còn có cả mùi thuốc lá của riêng anh.
Đôi môi lớn nhỏ đụng vào nhau, mặt và cơ thể Trần Hiểu Sắt có rất nhiều giọt rượu. Liên Hạo Đông hôn tất cả giọt rượu trên mặt cô, ẩm ướt trơn bóng.
Bồn tắm thay nước mới, khí nóng hầm hập phủ lên hai người. Hai đôi mắt mơ màng nhìn nhau, cuối cùng hình ảnh dừng trên môi nhau. Cô nhắm mắt, chủ động dâng môi mình lên, chạm nhẹ rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chạm nhẹ. Anh cũng vô cùng phối hợp với trò chơi của cô.
Cô vươn lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ một cái, khẽ ɭϊếʍƈ lên khóe môi anh, lại lén lùi về. Đây là cô đang bắt chước XING yêu à?
Anh nhìn cô nghịch ngợm bày trò tình yêu, thừa dịp cô duỗi lưỡi ra thì ngậm chặt, cũng thổi một hơi vào miệng cô một cách xấu xa. Thật đáng ghét, mùi thuốc lá nồng như vậy, đàn ông thúi.
Anh ấn người cô vào lòng, hôn cô khiến cô ngã vào nước, oa! Sẽ ch.ết đuối, đừng.
Ngụm khí vừa rồi thật có tác dụng. Hai người bọn họ lại có thể giữ vững nụ hôn dưới nước gần một phút. Cuối cùng, sau khi cô được nâng lên khỏi mặt nước thì cảm nhận được cảm giác vui vẻ dồn dập khi sắp ch.ết. Xem ra, phụ nữ quả là thích chịu hành hạ, mình cũng không ngoại lệ,
Khóe môi anh nhếch lên thành độ cong, bắt đầu hôn đợt thứ hai, lần này là hôn lưỡi sâu. Tay anh vươn vào bờ ngực cô, một bàn tay khác luồn lên eo cô, vân vê nhào nặn, bóp rồi bóp, không dừng không điểm cuối. Cô bị true chọc sắp điên rồi, thân thể bắt đầu nóng ran không kiềm chế được mà run lên. Anh hỏi: “Muốn à? Công chúa điện hạ của anh?”
Hai tay cô ôm lấy anh, nói: “Muốn”. Phóng khoáng và nhiệt tình. Biểu hiện đêm nay của cô thật tốt quá, cách xa dự đoán của anh.
Chiếc áo mỏng rơi ra.
Ngón tay không an pphận đi xuống từ rốn cô, tìm tới không gian khép kín, luồn vào. Anh dụ dỗ cô, nói: “Ngoan! Thả lỏng một chút”.
Thật ra thì bên dưới có một ngón tay của ngừoi khác luồn vào là chuyện khiến người ta rất ghét và thẹn thùng. Nhưng Liên Hạo Đông lại cứ vô cùng thích như thế. Chẳng những anh luồn tay vào mà con di chuyển tới lui, điều này khiến Trần Hiểu Sắt xấu hổ, cắn lên cổ anh. Chờ tới lúc tay anh ra ngoài thì trên cổ anh đã có một quả dâu tây rất lớn.
Cô thấy quả dâu tây thì cười lớn. Anh sờ một chút, hơi đau. Điều này kích thích sự hưng phấn của anh. Anh thả người cô vào chỗ ngồi tắm, tách hai chân thon dài của cô ra, quỳ giữa hai chân cô, hôn vào suối nguồn ngọt ngào.
Đây là? Hu, đừng. Cô vì ngượng mà bắt đầu đẩy anh. Nhưng anh lại như một pho tượng đá, không nhúc nhích chút nào, mà lưỡi lại bắt đầu xâm lược hạ thân cô, ra ra vào vào, sâu sâu cạn cạn. Tứ chi cô quẫy lên, toàn thân run rẩy không ngừng. Từ khi cô đẩy anh tới cuối cùng hoàn toàn đón nhận anh, tốn không tới ba phút.
Rất dễ chịu. Cô vừa há to miệng thở dốc vừa khẽ ngâm nga, cố gắng bắt lấy cổ anh. Chẳng lẽ lại sắp tới cao trào sớm à? Đang lúc cô mơ màng, anh bỗng nới lỏng miiẹng, động thân, đưa vật cực đại của mình tới trước mặt cô, nói: “Nhậm lấy”.
Cô bị anh dọa sợ, run giọng hỏi: “Không phải tiết mục đêm nay là công chúa và hoàng tử ạ?”
Anh nghiêm túc mà nói: “À, không, thật ra tiết mục đêm nay là công chúa và dã thú”. Anh vuốt ve đầu ngừoi ta, tốt bụng giải thích.
Cô kháng nghị: “Tạm thời đổi tiết mục, vở kịch quá thử thách người”.
“Anh tin em, em là phái sức mạnh”. Thử trưởng đại nhân an ủi ngừoi ta.
Cô khóc, nước mắt lưng tròng, nói: “Nhưng quá lớn, ăn không được….”
“Em có thể!”
Tuy không sẵn long nhưng cô vẫn phát huy khả năng diễn xuất tới mức cao nhất, cố gắng há to miệng ngậm lấy, ngập ngừng ấp úng thật lâu. Anh không kiềm chế được mà rên rỉ, sờ đầu cô, nói: “Giỏi lắm, nên phát huy tác dụng của nó”.
Anh nửa nằm xuống để cô nhìn hạ thân mình, bắt đầu động, tiếng nước rào rào tràn ra rất nhiều theo vận động của hai người. Lần này anh làm cũng dịu dàng như vậy. Cô ừ ừ à à kêu cũng êm tai dễ nghe. Theo tiếng nhạc “Hôn lễ trong mông” hai người cùng lên tới đỉnh tuyệt vời kia.
Anh nửa ngồi dậy, ngậm chặt bầu ngực đang lắc lư của cô, mỗi lần kéo ngừoi cô xuống thì nước nóng cũng ào ạt chui vào người cô, vào thật sâu rồi lại từ từ chảy ra, thoải mái như vậy không ngừng. Anh vô cùng thích độ nhạy cảm của cơ thể cô. Thân thể trắng mềm như thể chỗ nào cũng có thần kinh nhạy cảm của cô.
Nhưng điều anh không thoải mái ở cô là cơ thể quá yếu, nhìn vẻ mặt cô bây giờ, chỉ sợ là lại sắp ngất xỉu. Không được, phải phóng thích mình trước khi cô ngất.
Anh tăng thêm lực, phân tán thần kinh cô, nói: “Cục cưng, nhanh gọi tên anh”.
Cô phân chút tâm, thân thể nhỏ yếu nằm sấp trên vai anh, tinh thần rời rạc hỏi: “Anh muốn em êu chức danh của anh à? Hay là tên đầy đủ? Hay là nick name em gọi anh đây?”
“Gọi đại một cái đi!” Anh thật hơi lo lắng. Anh vừa tiến hành được một phần ba, cô ngàn vạn lần đừng ngất đi. Anh thích cùng làm với cô, bởi vì như vậy mới có sự trao đổi khi yêu.
Cô thở hổn hển, nói: “Xin lỗi, có thể nói cho em biết chức vị bây giờ của anh là gì trước không?”
Liên Hạc Đông “…..”
Anh đạt cực khoái giữa tiếng kêu “Thủ trưởng, thủ trưởng…….” của cô. Thì ra anh thích cô gọi anh là thủ trưởng? Quả là hứng thú tà ác. Đàn ông vĩnh viễn có cảm giác thỏa mãn khi được người ta tôn sung.
Cô co lại thành một cục, người cuộn lại trong long anh. Cô vậy mà, vậy mà cũng giống như Tiểu Sửu Sửu.
Anh ôm cô ra khỏi bồn tắm, trùm khăn tắm lên, ôm lên trên giường, tắt nhạc, kéo rèm của sổ ra để cô nhìn biển. Anh thì sao? Yên lặng nằm sau lưng cô, cho cô thân thể ấm áp, dỗ cô ngủ. Sắc mặt đỏ ửng của cô còn chưa tan đi, má phấn ohúng ohính khiến ngừoi ta không kiềm được mà xoa nắn một lúc. Anh dùng tay chống người lên, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy.
Trên đường cách đó 100km, Lầm Đình Tích bỗng thắng xe lại, nói với bốn binh sĩ khác: “Từ này tới trụ sở còn mười dặm, các cậu chạy về đi”.
Tiểu Vương kinh ngạc nói: “Đội phó, vì sao?”
Lâm Đình Tích nói: “Tối nay ăn nhiều thứ như vậy, không sợ không tiêu được à? Không sao, đi xuống đi, lượng vận động của thủ trưởng Liên các cậu toói nay tuyệt đối nhiều hơn chạy mười dặm của các cậu nhiều”.
Một binh sĩ hỏi: “Không phải là huấn luyện viên Liên ở nhà ạ? Anh ấy không cần phải chạy bộ”. Tiểu Vương kéo nhẹ quần cậu ta, không cho cậu ta nói nữa. Lời này thật khó mà giải thích.
Nhưng Lâm Đình Tích giải thích rất hay: “Chờ sau cậu cưới vợ sẽ biết là hoạt động gì”.
Cuối cùng mặt bốn người đỏ ửng, xuống xe, ha ha, bởi vì bốn người ở đây đều là xử na, ha ha.
Lâm ĐÌnh Tích đạp mạnh chân ga chạy đi. Xe anh lái là xe mới của Liên Hạo Đông ở trụ sở, Land Rover quân dụng hiện đại nhất nhập từ Anh. Ngày mai Tiểu Vương còn phải đón Liên Hạo Đong về trụ sở.
Tiểu Vương đã tới đón anh từ lâu. Anh cũng kêu Trần Hiểu Sắt ngừoi ta nấu cơm cho anh từ sơm. Aiz! Người ta đều là thương yêu vợ, anh là thay đổi phương pháp hành hạ vợ. Hai ngày nữa anh còn kế hoạch lớn hơn phải thực hiện. Ôi trời, chắc chắn đời trước anh là nàng dâu nhỏ bị ức hϊế͙p͙, đời này hạnh hạ cô để lấy được sự dễ chịu đây mà.
Lúc anh dậy thì vỗ bờ mông tròn trịa của cô, hỏi: “Có phải sau lưng anh bị em cào rách rồi không?”
Cô nhìn thì thấy sau lưng anh có một hàng dấu tay cào của cô, có một đường gần như kéo dài tới sau ót anh. Trời ạ, cứ giả vờ như không nhìn thấy đi, nếu không? Cô nói: “Không có. Anh nhạy cảm quá đấy. Vậy là không tốt. Đàn ông quá nhạy cảm sẽ biến thành GAY”.
Liên Hạo Đông xách cô tới trước gương, hỏi: “Lại học được nói đối rồi? Nhìn xem”.
Cắt! Giữ lấy mà chơi! Từ nhỏ tới lớn nói dối là món ăn tinh thần của cô có được không? Thà không ăn cơm nhưng không thể không nói dối. Bị người ta nhìn thấy lời nói dối, cô lập tức mở to hai mắt, nói: “Trời ôi! Không thể như vậy, một đường rất lớn. Oa! Thật buồn nôn, như thể đường trên lông hổ vậy.
Một cái tét lên mông!
“Liên Hạo Đông, mẹ nó anh ăn hϊế͙p͙ người! Nói dối không được, nói thật cũng không cho à?”
Trên mông lại bị một tét nữa “Còn dám nói bậy không?”
…..
Về phần kết quả cuộc đối thoại này của hai người là gì, không nghiên cứu sâu thêm nữa. Chỉ biết móng tay mười ngón của Trần Hiểu Sắt bị người nào đó cắt hết. Cô vì kháng nghị mà nhổ hết lông chân của người nào đó.