Quyển 1 - Chương 81: Sóng to gió lớn
Thường Lộ Bân tìm được Trần Hiểu Sắt đang ngây người trong hoa viên, hỏi: "Sao em còn ở đây hả? Về phòng bệnh đi! Anh đỡ em."
Cô nhìn ra sau lưng anh theo thói quan nhưng không thấy cái đuôi nhỏ kia, nói: "Trong phòng bí bức quá, hôm nây thời tiết khá mát, em ra ngoài ngồi một lát." Sau đó lại hỏi: "Cô bé kia đâu? Sao không theo tới?"
Thường Lộ Bân nói: "Sao phải để cô ấy vào? Em không nợ cô ấy."
Cô lắc đầu thở dài. Thường Lộ Bân thật sự rất biết chà dạp người ta, hơn nữa còn là đầu gỗ. Phục vụ cô ăn cơm xong, anh lấy một tờ báo ra từ trong túi xách, hỏi: "Sao lại thế này?"
Trái tim cô thắt lại, đủ loại mùi vị lập tức ào vào tim, tay run run nhận lấy tờ báo đọc. Hình Tống Á ôm d*đl*q*đ tranh mình in rõ ràng trên báo, trên đó viết: "Tài tử thương nhân gặp lại tình yêu cũ lãng mạn. Phầ lớn bài viết là tình yêu giữa Tống Á và Trần Hiểu Sắt, viết từng ly từng tí vô cùng cặn kẽ, có vài chuyện là khác.
Cô vô lực ném tờ báo xuống dưới chân, tuôn rơi nước mắt, hỏi: "Bân Bân, anh nói xem em nên làm gì bây giờ?"
Thường Lộ Bân nói: "Có chuyện gì vậy? Tống Á về thì tìm em à?"
Nước mắt cô hoàn toàn không ngừng được, vừa khóc vừa nói: "Đúng vậy. Anh ta trở về. Nhưng anh ta thay đổi, trở nên rất đáng sợ. Em sợ anh ta."
Thường Lộ Bân hỏi: "Vậy tin tức trên báo viết tường tận như thế, hẳn là có người nội bộ cung cấp đầu mối."
Cô gật đầu, nói: "Tất cả chuyện này đều là Tống Ny làm! Cô ta không phải là em gái ruột của Tống Á."
"Mục đích Tống Ny làm vậy là gì? Cô ta công bố quan hệ của em và Tống Á cũng không có gì hay?"
Cô nói: "Hẳn là trả thù em. Em đoán cô ta muốn hủy diệt danh dự của em."
Thường Lộ Bân gật đầu, vẻ mặt lập tức ảm đạm, hỏi cô: "Nửa năm này em sẽ không ở cùng tên đó chứ?"
Cô biết người anh nói là Liên Hạo Đông, trả lời ngay: "Đúng vậy. Em vẫn ở cùng anh ấy."
Ngay lúc này, một y tá đi tới từ phía xa, thấy cô thì nói: "Thì ra cô ở đây, làm tôi tìm cô lâu lắm rồi đấy. Ngài Tống tới thăm cô đấy."
Cô lau nước mắt, nói với Thường Lộ Bân: "Bân Bân,đuổi Tống Á đi giúp em được không? Em rất không muốn nhìn thấy anh ta."
Tống Á tới.
Thường Lộ Bân và Tống Á là sinh viên cùng trường, tuy khác ngành nhưng biết nhau, đã từng vì mối quan hệ với Trần Hiểu Sắt mà uống rượu với nhau. Thường Lộ Bân biết Trần Hiểu Sắt sẽ không thích mình, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng luôn mừng thay cho cô. Bởi vì anh nhìn ra cô rất yêu Tống Á. Không ngờ say này Tống Á này lại vứt bỏ cô không chút lưu tình, điều này khiến trong lòng anh vẫn nghẹn một cục tức.
Anh nhìn sự đau lòng của cô trong mắt, trong lòng cũng đau. Dù không có phần tifnhc ảm đặc biệt này thfi anh cũng muốn dùng thân phận anh trai để dạy dỗ Tống Á một chút.
Thật ra lúc đó Thường Lộ Bân đã muốn tìm đánh Tống Á, ai ngờ sau này không tìm được d&đ&l&q&đ anh ta, lúc này mới thôi. Thấy Tống Á ngông nghênh tiêu sái đi vào, không dạy dỗ cậu ta một trận thì đợi tới bao giờ? Cơ hội khó có được.
Thường Lộ Bân nổi giận đùng đùng sải bước tới trước mặt Tống Á, nhắm ngay miệng anh ta vung một đấm. Suýt chút nữa thì Tống Á bị anh đánh ngã. Người xung quanh sợ tới mức ào ào tránh đi.
Tống Á xoa xoa khóe miệng, không đánh trả. Thường Lộ Bân lại vung một đấm, anh ta vẫn không đánh lại mà từ từ đứng lên, nói: "Đủ chưa?"
Y tá đi tới, nói: "Đừng đánh nữa, không nhìn xem đây là chỗ nào à?"
Thường Lộ Bân dừng tay, không nói chuyện với Tống Á, xoay người tới đỡ Trần Hiểu Sắt. Còn một người cũng đỡ cô, chính là cô bé đi theo anh tới. Cô mỉm cười với cô bé này.
Có hai người này đi theo, Tống Á không thể nói chuyện với cô. Có gì mà nói? Tôi cũng bị anh hại thành thế này, anh còn muốn thế nào nữa?
Y tá tới đuổi Thường Lộ Bân đi. Anh đành đi, trước khi đi còn nói với cô: "Cô bé, cậu ta còn tới nữa thì anh còn đánh nữa."
Cô cười, nói: "Cảm ơn! Nhớ lần sau đánh gãy đùi anh ta."
Anh đi rồi, cô nằm nghỉ nhưng lúc này cửa lại mở ra, cô bé đi theo Thường Lộ Bân bước vào. Cô nhìn cô bé sững sờ, hỏi: "Sao em không về với Bân Bân?"
Cô bé lắc đầu, nói: "Hiểu Sắt, chị thích Thường Lộ Bân không?"
Cô ngồi dậy, bĩu môi, hỏi ngược lại: "Vậy em thích Thường Lộ Bân không?"
Cô bé kia đỏ mặt, giận dữ mà nói: "Em thích anh ấy thì có ích gì? Anh ấy không thích em. Anh ấy chỉ thích chị thôi."
Cô gọi cô bé tới cạnh mình, khích lệ cô bé: "Em yên tâm đi, từ nhỏ chị chỉ có tình anh em với Bân Bân thôi."
Cô bé kia cao hứng, nói: "Thật chứ?"
"Thật! Em nghĩ lại xem, bọn chị là thanh mai trúc mã, lại đi học với nhau, muốn thành thì chắc chắn là được, tuyệt đối sẽ không như thế này." Cô cảm thấy cô bé này tốt quá, tốt hơn cả mình, cho nên vô cùng cổ vũ cô bé ở bên Bân Bân.
Cô bé nín khóc mỉm cười, nói: "Cảm ơn chị! Em biết rồi!"
Cô sờ sờ bụng mình, nói: "Cơm ăn ngon lắm. Hai mẹ con chị cảm ơn em."
"Hả? Cai gì? Hai mẹ con chị? Chẳng lẽ chị có thai?" Cô bé ngạc nhiên nói.
Cô nói: "Ừ, cho nên thoải mái tư tưởng đi em."
Cô bé cao hứng rời đi.
Thường Lộ Bân đứng ngoài cửa nghe rất rõ ràng. Anh không đi mà bám theo cô bé kia quay lại, không ngờ hai người này lại nói tới chuyện này.
Anh biết đời này Trần Hiểu Sắt sẽ không thích mình cho nên vẫn rất cẩn thận duy trì mối quan hệ của hai người. Bởi vì anh biết có đôi khi một vài lời nói ra sẽ phá tan phần cân bằng trước kia. Anh cảm thấy mỗi lần cô bé này gặp khó khăn thì người đầu tiên nghĩ tới là mình, mình đã rất hạnh phúc rồi.
Anh rất biết đủ.
Một người cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Một hòn đảo nào đó ở Nam Hải, gió không nhỏ, sóng cũng rất cao.
Đội viên đội đặc chiến vây cá mập đã bắt đầu bài tập sờ ngòi nổ lần thứ năm, thế này chưa xong, sau đó lqđ còn phải đi việt dã vũ trang. Phía dưới không ai dám có bất cứ ý kiến gì, bởi vì bọn họ biết tâm trạng Liên Hạo Đông không tốt.
Chốc lát sau, Lâm Đình Tích đi tới nói: "Cho các cậu thời gian nghỉ, về nhanh đi."
Liên Hạo Đông hỏi: "Tin tức trên mạng còn không?"
Lâm Đình Tích nói: "Trên trang web chính thức hoàn toàn đều bị cấm và cắt bỏ, vài diễn đàn nhỏ cũng đã được dọn dẹp sạch."
Anh gật đầu.
Lâm Đình Tích cũng không dám dò xét anh, vỗ vỗ vai anh, mình thì đi ra ngoài.
Liên Hạo Đông về từ đảo thì khiêng súng đi tới trường bắn, bắn cả một ngày, vỏ đạn bỏ đi có thể dùng bao bố để đựng. Tiếu Sinh và Lâm Đình Tích nghiến răng: "Còn bắn à?"
Lâm Đình Tích giận dữ nói: "Đúng vậy! Có lẽ nhất thời nửa khắc không tiêu được hỏa."
Tiếu Sinh nói: "Mặc kệ anh ta, để anh ta bắn đi, bắn đã là tốt rồi."
Trần Hiểu Sắt xuất viện về nhà. Cô chưa cho bất kỳ ai biết mình xuất viện mà lặng lẽ đi. Về nhà thì gọi điện cho Thường Lộ Baanm nói Sửu Sửu phải nhờ anh nuôi, gửi ở chỗ anh, mình không rảnh chăm ssoc nó. Cô thầm tác hợp hai người này, hy vọng thấy bọn họ có thể sớm thành quyến lữ. Bây giờ Tiểu Sửu Sửu chính là ông mai tốt nhất.
Hai ngày này cô định tự làm cơm, mua rất nhiều đồ ăn, còn mua rất nhiều thuốc bổ. Cô biết gần đây cơ thể mình kém, cần phải điều dưỡng. Nói khó nghe một chút thì bất cứ lúc nào cũng có thể sảy thai. Cô đã xin thôi việc. Tình trạng này không thích hợp để đi làm.
Cô dựa theo danh sách của bác sĩ đi siêu thị mua đồ ăn về, vừa đi đường vừa xem sách hướng dẫn.
Lúc sắp tới cửa khu thì một người chui ra từ trong xe đậu bên cạnh đó, đẩy mạnh cô một cái, cũng khiến tất cả những thứ cô mua bung ra, rơi trên đất. Cô bị đẩy lảo đảo, vạn hạnh trong bất hạnh, cô đụng phải chiếc xe hơi ven đường, chặn người sắp ngã của cô lại, cứu cô.
Cô đau tới mức kêu trời ơi một tiếng.
Khách không mời mà tới là Tống Ny.
Tống Ny quay về phía Trần Hiểu Sắt với khuôn mặt dữ tợn, lớn tiếng gào: "Cho ai nhìn chứ? Lại ở đây giả vờ đáng thương. Trần Hiểu Sắt, tôi biết tôi thiếu đại ơn của cô, Tống Ny này không để yên cho cô đâu."
Cô không thể xung đột với cô ta mà là phải bảo vệ thân thể mình. Cô có thể chấp nhận được chỉ trích khắp mọi mặt, cũng có thể chịu uất ức nhưng không thể tổn thương đứa bé. Bởi vì cô sắp làm mẹ, mẹ con tình thâm. Lần đầu tiên cô mềm giọng với Tống Ny, nói như cầu xin: "Tống Ny, bình tĩnh một chút. Chuyện lúc trước là tôi sai rồi, không nên cướp Tống Á, không nên chọc cô tức giận nhiều lần." Khuyên giải cũng tốt, xin lỗi cũng được, bây giờ điều gì cô cũng có thể làm.
Tống Ny nước mắt lưng tròng, nói: "Muộn rồi! Tôi và anh ấy không thể nữa."
Cô thấy dáng vẻ cô ta như vậy cũng mềm lòng. Tuy Tống Ny lòng dạ độc ác nhưng cô ta tuyệt đối thật lòng thích Tống Á. Chuyện phát triển tới mức này cũng không biết là ai đúng ai sai nữa.
Từ Tống Á bất đắc dĩ cố chấp, rồi tới hôm nay anh ta cố chấp, như thể hút phải thuốc phiện. Tất cả phát triển, không ai có thể ngăn cản được anh ta. Cô không biết khuyên bảo Tống Ny thế nào. Lúc còn trẻ mình cướp tình yêu của cô ta, là lỗi của cô. Nhưng bây giờ vì ghen ghét và trả thù mà Tống Ny đẩy mình tới bờ vực của dư luận xã hội, cũng không thể oán cô được chứ?
Tất cả chuyện này có thể trả hết chưa?
Hẳn là bây giờ không ai nợ ai mới đúng.
Cô thật rất muốn liều ch.ết sứt đầu mẻ trán với cô ta như trước, quyết đấu với cô ta. Nhưng bây giờ cô không thể, chỉ có thể nhịn.
Cô suy nghĩ rất lâu, nói rõ ràng: "Tống Ny, tôi cướp Tống Á, cô phá hủy sự trong sạch của tôi, tất cả mọi người đều bị tổn thương, chúng ta có thể hòa nhau chưa?"
Tống Ny cười lạnh, nói: "Không đơn giản vậy đâu. Anh ấy đã khống chế tất cả cổ phần công ty ba tôi. Cô biết anh ấy tuyệt tình thế nào không?"
Cô nói: "Tống Á sẽ không bỏ mặc các người. Cô yên tâm đi, tôi đảm bảo với cô đấy."
Mắt Tống Ny lộ ra sự dữ tợn, nói: "Đều là vì cô, đều là vì cô."
Cô không biết nên làm thế nào để giải thích với cô ta. Mình chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi. Về phần tại sao Tống Á lại muốn làm thế chỉ có mình anh ta biết. Tống Ny ơi tống Ny, dừng cương trước bờ vực mới là chuyện cô phải làm.
Cô không kiềm được mà hỏi cô ta: "Cô đã hại tôi thành thế này, còn muốn thế nào nữa? Giết tôi à?"
Tống Ny hung hăng nói: "Đúng là tôi muốn giết cô."
Cô dừng thảo luận với cô ta. Người này không thể nói lý.
"Nếu Tống Á không trở về bên cạnh tôi được thì cô cũng đừng nghĩ tới chuyện ở lại thành phố Bắc Kinh này." Lời Tống Ny rất tàn nhẫn, như thể Trần Hiểu Sắt là con kiến cô ta có thể bóp ch.ết bất cứ lúc nào trong tay. Nói xong thì hất tóc rời đi, lái xe, sạt qua quần áo Trần Hiểu Sắt, vọt ra khỏi tiểu khu.
Cô từ từ tụt xuống đất, đáng sợ quá. May mà Tống Ny không ra tay lần nữa, nếu không mình xong thật rồi.
Cô đứng lên từ trên đất, nhặt những thứ kia lên, cả người toàn mồ hôi trở về nhà.