Chương 12: Ai là kẻ chủ mưu bắt cóc?
Vinh Tuyệt Trần ngồi vào ghế, trầm mặc một lúc, nàng thú nhận không thể nhìn thẳng vào đôi tình nhân đang quỳ, một kẻ nghiến răng tức giận, một kẻ giả vờ yếu đuối nhưng ánh mắt đầy phẫn hận. Đau đớn, tủi nhục, nàng thật muốn bước nhanh ra khỏi chỗ này.
Lấy tay che mắt, tự dưng hôm nay mặt trời thật quá chói chang. Một giọt nước mắt tủi thân tràn ra khiến tất cả mọi người trong sảnh giật mình. Nàng cũng không chùi đi, mở miệng lên tiếng
-Tiểu Mai!
-Vâng tiểu thư!
-Em trước thông báo những thông tin chúng ta có đi!
Tiểu Mai dạ một tiếng, đôi mắt lóe lên tinh quang bắn về phía nữ nhân hồ ly kia đầy tức giận muốn băm vằm xé xác nàng ta ra. Nàng rút trong tay áo ra một mảnh giấy màu lam, mặt sau có một dấu ấn màu đỏ nổi bật chữ “Ngọc”.
-NGỌC THẦN CUNG…
Đại sảnh hầu như vỡ tung trong tiếng hô kinh ngạc, Ngọc thần cung là nhất cung trong giang hồ, không gì không tr.a được, mạng lưới thông tin lớn nhất toàn đại lục, ở đâu cũng có người của họ. Bí ẩn là đặc điểm của Ngọc Thần cung, không ai rõ họ ở đâu cũng như không dễ liên lạc được. Có thể nói, nghìn vàng chưa chắc mời được Ngọc Thần cung làm việc, nhưng họ đã nhận việc chắc chắn thành công.
Tiểu Mai tung ra tờ giấy hài lòng nhìn các gương mặt khác biến sắc, từ Hy vương gia đến con hồ ly kia cùng phụ thân nàng. Nàng hắng giọng:
-Như các vị đã biết, tờ giấy này là thông tin được Ngọc thần cung điều tr.a về vụ mất tích của tiểu thư chúng tôi, mà kế hoạch này đã được chuẩn bị khá là chu đáo. Người chủ mưu không ai khác chính là Hạ gia, Hạ Phan Hạ tiểu thư, hai người có ý kiến gì không?
-Giả dối, không thể nào, ta không làm. Hạ Phan run rẩy.
-Tỷ tỷ, dù tỷ có ghét muội cũng không thể đổ tội cho muội.
…
-Ngươi,… giỏi lắm Hạ Phan, Vinh gia ta ngươi cũng dám đối đầu. Vinh nhị thiếu gia đùng đùng nổi giận.
-Phi thượng thư, ta không có. Hạ Phan quỳ xuống lắp bắp.
-Nhị ca, đây là chuyện của muội.
Vinh Tuyệt Trần bỏ tay xuống chống chọi với ánh mắt của mọi người, đứng dậy. Nàng từng bước nhẹ nhàng đến đứng cạnh Hạ Phan, ánh mắt lạnh băng khiến ông ta sợ hãi, âm thanh nhu hòa hiện tại như từng mũi dao bắn về phía lão:
-Hạ Phan, ông thật không làm?
-Đúng, Vinh tiểu thư, ta không có… ông ta lắp bắp…
-Vậy, Nữ nhi Hạ Hồng Hoa của ông làm có phải không? Nàng tươi cười nói.
-Không phải, chúng tôi không có, thật không có a…
-Ý ông là Vinh gia chúng tôi giả làm mảnh giấy kia đổ tội cho ông?
-Không, không có… Lão càng lúc càng sợ hãi
-Ồ, vậy ý ông là Ngọc Thần cung muốn đổ tội cho gia đình ông sao?
-Ngàn vạn lần không, Vinh đại tiểu thư, tim lão không tốt, ngài đừng như vậy a… sắc mặt Hạ Phan tái mét…
-Tỷ tỷ, xin người đừng ép phụ thân a, chúng ta không có làm! Hạ Hồng Hoa nằm trong lồng ngực Hy vương gia gào thét, nước mắt như vỡ đê.
-Ác nữ, ngươi thất tiết chưa đủ, còn muốn hại người…
Vinh Tuyệt Trần không nói nữa, nàng ghét nói chuyện với hắn, hắn đã lên tiếng nàng sẽ không thèm phụng bồi. Phất tay ý bảo tiếp tục, Tiểu Mai lúc này bực tức, chạy lên đạp một phát vào người Hạ Phan không hề nể nang ném vào mặt hắn một miếng ngọc bội chữ Hạ.
-Nhìn xem Hạ đại nhân, ngài đừng nói không biết đây là cái gì nha? Mặt ngọc ngài hay đeo đâu rồi, đừng nói là làm mất một cách trùng hợp như vậy? Còn nữa, ngài đừng chối bậy bởi kẻ các ngài mời không phải người bình thường cũng như thế lực gửi cho Vinh gia tờ giấy này cũng vậy, làm hư uy danh của bọn họ không chừng huyết tẩy Hạ gia chưa đủ để bù đắp đâu. Ngài đừng để tôi phải mời thêm nhân chứng, cái đầu của ngài cùng Hạ gia còn chẳng trả nổi giá tiền.
Hạ Phan tái mặt, ngất xỉu, Hạ Hồng Hoa khóc rống lên. Tiểu Mai khinh thường hừ một tiếng quay lưng bỏ đi, vứt lại mảnh giấy trước mặt Hy vương gia.
-Thỉnh vương gia hảo hảo nhìn, coi có phải Vinh gia ta giả dối, hay hai kẻ trước mặt ngài giả dối. Nhu nhược sao? Bệnh tật sao? Hiền lương thục đức? E là ngài dùng từ cho sai người rồi…
-Hy ca ca, đừng nghe cô ta, muội không biết thật. Phụ thân, người mau tỉnh lại…
-ĐỦ…
Hoàng thượng hét lên, ném chiếc ly vỡ nát khiến Hạ Hồng Hoa không dám khóc nữa, tiếng thút thít phát ra cố nén lại. Vinh Tuyệt Trần nhìn thế cũng chán, nàng chẳng muốn tiếp tục nữa. Chứng cớ nàng đã trưng ra rồi, hắn vẫn mù quáng vậy nàng có kéo ông trời làm chứng cũng chẳng được gì.
Tiểu Cúc đứng bên cạnh nhanh nhẹn châm cứu cho Hạ Phan tỉnh lại. Nàng theo thiếu chủ học y thuật bao lâu nay cũng dùng được, hoàng thượng đuổi Hạ Phan không được làm quan, hạ xuống làm thứ dân, suýt nữa đày ra biên cương. Hạ Hồng Hoa thiếu chút đẩy xuống làm thiếp, nhưng vì Hy vương cầu xin nên chỉ phạt quỳ trong từ đường 1 tháng có nữ quan trong cung cùng thị vệ canh giữ.
Dù muốn hay không, Vinh Tuyệt Trần cũng vẫn phải ở lại vương phủ làm vương phi. Khi khách ra về hết, phụ thân cùng các huynh đệ dù thương nàng cũng đành ngậm ngùi đi ra, nàng thấp thoáng thấy bóng dáng màu đỏ khuất sau vườn cây cùng một nụ cười quen thuộc liền lặng lẽ dời bước đến đó.
-Nàng tìm ta? Tiêu vương gia yêu nghiệt cười.
-Vương gia tới xem náo nhiệt có hài lòng không?
-Rất hài lòng, vương phi quả nhiên hảo thủ đoạn a!
Hai bóng dáng đỏ chập chờn hiện ra, nàng cư nhiên gom hắn cùng tên các chủ làm một, nhưng kẻ kia thật sự nghiêm túc lãnh đạm còn hắn phong lưu yêu nghiệt. A! hai người này quá khác biệt về tính cách!
-Ta biết tam đệ an bài cho nàng ở chỗ nào, ta dẫn nàng đi nhé! Hắn nghiêng đầu bên tai nàng nói. Hơi ấm phả ra khiến nàng nhột tránh qua một bên.
-Phiền vương gia, vậy tiểu nữ sẽ mời ngài chơi một ván cờ. Nàng đánh giá hắn.
-Bổn vương rất thích bồi nữ nhân nhưng chơi cờ thì thôi đi, ta không có hứng! Tốt nhất là ngắm hoa uống trà thôi. Chúng ta đi!
Nàng cũng không phản đối, lặng lẽ đi theo bên người hắn. Hai bóng dáng màu đỏ tựa như đôi tình nhân tình tự bên hoa khiến kẻ nào đó vốn trong ngực tràn đầy căm ghét bỗng nhiên ganh tị được đứng cạnh nàng trong biển hoa đó.