Chương 15: Ngày lại mặt
Vinh Tuyệt Trần mân mê quân cờ, hôm qua sát phạt mấy trận liền với cái tên yêu nghiệt Tiêu vương gia kia chẳng thắng được trận nào, đã vậy còn phải gắng sức cầm hòa. Lần đầu tiên trong đời, nàng tự cảm thấy kì nghệ của mình giảm sút, xem ra phải cố gắng luyện thêm.
-Tiểu thư, đến giờ rồi ạ! Tiểu mai đẩy cửa lên tiếng.
-Hảo!
Vinh Tuyệt Trần đứng dậy, phủi lại tà váy cho thẳng rồi bước chân đi. Nàng không nghĩ cần phải đem theo lễ vật gì, dù sao Vinh gia cái gì cũng không thiếu, có khi nàng lại lấy đi vài thứ nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vào Hy vương phủ được mấy hôm cũng không thấy Lăng Gia Hy ghé tới, nàng cũng không hy vọng nhưng hôm nay lại mặt, mong hắn còn biết nể mặt gia đình nàng.
-Xú nữ nhân, ngươi thật quá lề mề!
Đang miên man trong đầu, lại bị một giọng nói lạnh lùng chứa đầy ghen ghét vang lên khiến Vinh Tuyệt Trần quay đầu qua. Hy vương gia một thân lam y cao quý, giắt bên người bảo kiếm nạm vàng, ngọc quan tuấn lãng đối nghịch với gương mặt nhăn nhó bộ dáng bực bội.
-Không biết vương gia có gì dặn dò?! Nàng lên tiếng, tuy trong lòng cũng đoán là hắn chờ nàng về lại mặt.
-Hừ, còn không phải hôm nay là ngày lại mặt của ngươi. Nếu không phải sáng sớm, phụ hoàng đã cho người truyền chỉ bắt buộc ta phải đưa ngươi về thì ta đã sớm đến đưa Hoa nhi về bên kia, nàng vốn đã yếu nhược như vậy. Hắn bĩu môi lạnh lùng nói.
-Vậy làm phiền vương gia.
Cả hai người không ai vừa mắt ai, trực tiếp lên xe ngựa của riêng mình. Bình thường, phu thê lại mặt sẽ dùng chung nhưng hắn với nàng danh hão cũng không thể gượng ép. Hắn đã chịu về lại mặt đã là cực hạn.
“Giá” – tên xa phu hét lên một tiếng, hai chiếc xe ngựa từ từ chuyển bánh. Tiểu Mai ngồi đối diện nàng bỗng nhiên nghĩ ngợi gì đó làm gương mặt thanh tú hiện lên nét tâm sự.
-Em suy nghĩ gì vậy? Vinh Tuyệt Trần lên tiếng
-Tiểu thư, em chỉ nghĩ không lẽ tiện nhân Hạ Hồng Hoa đó chịu bỏ qua cho Tam gia đi cùng chúng ta? Với tính cách cùng thủ đoạn của ả, em cảm thấy thật lạ!
-Tiểu Mai thật thông minh! Điều em nghi ngờ đã đến rồi đó!
Vinh Tuyệt Trần lặng lẽ bỏ vào miệng miếng tử hoa cao ngọt lạnh, tiếng í ới đuổi theo ngày càng gần. Gương mặt Tiểu Mai trở nên sa sầm, nàng liền vén rèm nhìn ra bên ngoài xe, Tuyệt Phong đang đánh xe cũng quay đầu nhìn, đôi mắt tỏa ra sát khí.
-Khoan đã, vương gia vương gia… Trắc phi…
-Chuyện gì? Nghe đến chữ Trắc phi, xe ngựa chưa kịp dừng thì Lăng Gia Hy đã nhảy xuống.
-Trắc phi nhà nô tỳ định lên xe hồi gia lại mặt thì bị khó thở, ngất xỉu tại chỗ. Vương gia làm ơn giúp nô tỳ cứu trắc phi, bệnh của nàng rất nặng. Tiểu nha hoàn dập đầu liên tục, nước mắt tràn trề, âm thanh thống thiết.
-Không đi nữa, về phủ. Lăng Gia Hy sắc mặt tối thui, nét lo lắng hiện rõ. Đang định phi thân về phủ thì…
-Vương gia, thỉnh cho phép thiếp thân tự mình hồi gia!
-Ngươi…
-Vương gia cứ lo cho trắc phi muội muội đi, thần thiếp tin là bệnh của muội muội sẽ không thể để cho ngài đi cùng ta lại mặt trong hôm nay, cần gì miễn cưỡng! Giọng điệu lành lạnh nghe không ra hỉ nộ gì, tự dưng đám người đuổi theo xe ngựa đầu càng ngày càng cúi thấp.
-Hảo, ngươi đã muốn vậy thì tự đi đi.
Lăng Gia Hy nói xong tung mình bay về hướng ngược lại, Tuyệt Phong ngay lập tức đánh xe rời đi ngay, hắn không muốn tiểu thư phải đứng lại nhìn mấy thứ không có liêm sỉ này.
Vinh phủ - Vinh lão thừa tướng cùng hai đứa con trai và con dâu đều ra đứng ngoài cổng chờ đợi, người dân xung quanh cũng tò mò tới gần với hi vọng có thể diện kiến dung nhan của hoàng thân quốc thích nhưng… khác với suy nghĩ của họ, một chiếc xe ngựa lặng lẽ xuất hiện ở đầu con đường, không có đội ngũ bảo vệ, không có người hầu kẻ hạ, mộc mạc tựa như người đang đến đây chỉ là một người dân bình thường. Vinh La San thấy thế giận run lên cho nô bộc đuổi người đang đứng vây xem, Vinh La Phi nhẹ nhàng đi đến dang tay đỡ vị muội muội thân yêu xuống xe, đôi mắt chứa đầy sự áy náy, thương cảm.
-Phụ thân, đại tẩu, nhị ca, tam đệ. Muội đã về đây!
-Hài tử ngoan, ủy khuất cho con rồi!
-Muội muội, khổ cho muội quá, nếu không vì đại tẩu người hiện không tiện, nhất định đòi lại công đạo cho muội.
-Thôi vào phủ đã, tai vách mạch rừng không tốt.
Vinh thượng thư cẩn trọng lên tiếng. Cả gia đình đi vào phủ, Vinh La San liền lên tiếng ngay.
-Không ngờ tam gia đến cả thánh chỉ còn dám trái, không hiểu nữ nhân kia có gì hơn người chứ? Loạn hết rồi.
-Tam đệ nói đúng. Phụ thân, người xem… Tiểu Trần phải khổ thế nào nữa. Đa Tinh Lan tức giận vò áo.
-Không sao, tất cả đều hảo!
Vinh Tuyệt Trần lên tiếng khiến tất cả sửng sốt, nàng nhấp một ngụm trà. Đôi mắt lấp lánh tinh quang, môi đỏ khẽ mấp máy.
-Muội sẽ về Ngọc Thần cung, chuyện ở đây giao cho mọi người.