Chương 12: Ngày đèn đỏ đáng ghét (1)

Vào một ngày chủ nhật, khi Tiên Âm còn đang vùi mình ngủ nướng thì cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bụng cô quặn đau, hạ thân dường như cũng bị một thứ gì đó làm ươn ướt. Lúc đầu, cô cũng bỏ qua, tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình. Nhưng càng lúc, cơn đau bụng càng dữ dội. Khi cô mở mắt ra, không khỏi hét lên một tiếng kinh hô:


-     A.


Tiên Âm nhìn cái qυầи ɭót và đầm ngủ đã dính phải một chất dịch màu đỏ, trên mặt lóe lên một chút hoảng sợ. Sau đó, cô nhìn về phía ga giường trắng muốt, thật may mắn là cũng chưa bị cô làm dơ. Thấy vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng lấy một bộ đồ màu tối, một miếng băng vệ sinh rồi chạy vào phòng tắm.


Từ phòng tắm bước ra, thân thể cũng đã được dọn sạch, cô mới nở nụ cười hài lòng, lấy chiếc lược trên bàn trang điểm, đem mái tóc đi cột cao lên, thoạt nhìn vừa hoạt bát vừa gọn gàng. Sau khi trở về với bộ dạng hoàn mỹ thường ngày, Tiên Âm nhanh chóng chạy xuống phòng khách để hưởng thụ bữa ăn trưa. Vừa đi, trong lòng cô không khỏi hiện lên suy nghĩ: Hôm nay rảnh, lại lười ra ngoài, chỉ cần ăn no xong cô sẽ ngủ tiếp. Nếu để người khác biết được ý nghĩ của cô, thế nào cũng liên tưởng đến một con mèo nhỏ ham ăn ham ngủ cho xem! 


Dì Phương nhìn thấy tiểu thư nhà mình đến giờ này mới chịu rời khỏi phòng, không khỏi buông vài câu trêu ghẹo:
-     Công chúa nhà chúng ta cứ ngủ để chờ hoàng tử đánh thức, nhưng cuối cùng không có hoàng tử nào đến mà cũng chịu thức dậy rồi à!


Tiên Âm cũng đỏ mặt, rồi nhanh chóng chuyển đề tài:
-     Dì Phương kêu người mang thức ăn lên đi. Con đói rồi.


available on google playdownload on app store


Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo vì lời trêu chọc mà dường như có vẻ ửng đỏ. Dì Phương thấy vậy, cũng bật cười rồi nhanh chóng mang ra. Bà đâu biết, cô gái ngồi trước mắt mình đã sớm không phải là thiếu nữ ngây ngô mà cũng đã nhiều lần nếm qua mùi vị trái cấm. 


Thức ăn nhanh chóng được bày ra trên bàn, khiến Tiên Âm vốn bừng bừng hứng thú không khỏi nghĩ ngợi. Bởi vì trên bàn ăn, ngoại trừ món thịt chiên cô không thích cũng không ghét thì chính là hai món cô thích nhất: Canh mướp nấu thịt bằm và cua rang me.


Nếu là bình thường thì cô chắc chắn sẽ vỗ tay hoan hô rồi nhào vào hưởng dụng, nhưng trong ngày hôm nay thì không khỏi một phen cân nhắc. Thịt cua và mướp vốn có tính lạnh, ăn vào những ngày này thì rất dễ khiến cơn đau bụng trở nên nghiêm trọng. Còn me chua, ăn nhiều cũng khiến thời gian đèn đỏ kéo dài.


Tròng mắt Tiên Âm đảo qua đảo lại một hồi, dừng lại trên món thịt chiên rồi lại dừng trên hai món ăn mình yêu thích nhất. Cô mặc kệ vậy, cứ ăn trước rồi tính tiếp. 


Sau khoảng mười lăm phút chiến đấu, Tiên Âm cũng đã ăn được no nê. Nhìn chỗ thức ăn còn dang dỡ trên bàn, thật tình cô vẫn muốn tiếp tục ăn nữa. Tuy nhiên, khẩu phần ăn của cô vốn khá ít, một buổi ăn một chén cơm tăng lên một chén rưỡi cũng đã đến cực hạn rồi. Mang theo ánh mắt tiếc nuối, cô lưu luyến rời bàn ăn và trở về phòng ngủ.


Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại vài vòng. Có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên bây giờ, cô không thể nào ngủ nữa. Tay cô vươn lên đầu giường, lấy cái smartphone, dùng camera trước chụp vài tấm hình rồi đăng lên facebook vui đùa một phen. Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, mấy tấm ảnh đó đã được vài trăm like và mấy mươi lượt bình luận:


-     Nữ thần hôm nay nhìn thật là bán manh.
-     Nữ thần không hổ là nữ thần, ảnh chụp quá đẹp.
-     Hừ, không biết là đã qua bao nhiêu phần mềm chỉnh sửa. Ảnh chụp bây giờ làm gì đáng tin.


Bên cạnh những bình luận khen ngợi, chắc chắn là có vài kẻ không biết điều nói những lời sặc mùi giấm. Tuy nhiên, mỗi lần có kẻ nói như vậy, đội ngũ “fan” hùng hậu của Tiên Âm nhanh chóng thảo phạt bọn họ một phen.


Tiên Âm nhìn phản ứng của tất cả họ, khóe môi không khỏi nhếch lên, tạo thành một nụ cười chế giễu. Quả nhiên, bọn đàn ông lúc nào cũng bị sắc đẹp bên ngoài mê hoặc. Còn bọn thiếu nữ kia, rõ ràng là rất ghen tỵ với vẻ ngoài của cô, nhưng vẫn để lại lời khen ngợi, chứng tỏ mình rất rộng lượng. Sự giả tạo của bọn họ làm cho cô thấy chán ghét.


Nhìn những con số đang tăng cao, cô bỗng cảm thấy chúng thật vô nghĩa, ấn nút tắt nguồn, tùy tiện quăng sang một bên để tiếp tục ngủ. Nhưng khi cô vừa mới lim dim thì bụng dưới lại bắt đầu đau.


Cơn đau nhanh chóng kéo cô ra khỏi giấc ngủ, bắt buộc cô phải tỉnh táo. Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn dọc trán cô. Cô thu mình lại trên giường, mặt nhăn mày nhó, cố gắng phân tán sự chú ý để không cảm thấy cơn đau này nữa.


Chợt nhớ đến điều gì, cô cầm điều khiển, tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên 29 độ C. Không khí vốn hơi mát mẻ trong phòng cũng dần trở nên ấm áp. Tiên Âm cảm thấy dễ chịu được một chút, nhưng rồi tử cung lại co bóp mạnh mẽ, khiến cô vô cùng đau. Lúc này, cô bắt đầu cảm thấy hối hận. Nếu thời gian quay ngược lại, cô nhất định sẽ không làm càn, ăn đống thức ăn tính hàn kia. 


Tuy nhiên, có những việc có hối hận cũng vô ích. Tiên Âm lúc này phải chịu từng đợt quặn đau, khiến cô muốn sống không được, muốn ch.ết cũng không xong. Chợt, cô nhìn đến khoan du hí đặt bên cạnh giường – thứ mà cô đã không chạm vào trong suốt một tuần lễ. Đôi mắt đẹp chợt ánh lên một chút nghĩ ngợi, rồi cô lập tức login vào trò chơi:


[Hệ thống]: Chào mừng bạn đến với “Thiên đường du hí”.


Tiên Âm lại xuất hiện trong căn phòng khách sạn quen thuộc nọ. Thật may mắn, trò chơi này chỉ phản ứng một chiều. Những cảm giác trong game thì ngoài đời thật cũng có thể cảm nhận, nhưng những đau đớn ngoài đời thật thì vào game sẽ không còn nữa. Thế cũng tốt, cô có thể vào đây, tạm lánh bà dì cả một phen.


Cô đi đến cửa phòng, chọn chế độ giả lập “Cánh đồng hoa”. Người kia không có ở đây, cô có thể tha hồ ngắm cảnh.


Tức thời, khung cảnh trước mặt cô biến thành một cánh đồng hoa dại. Những bông hoa màu sắc rực rỡ khác nhau hợp thành lại một chỗ, tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn và nên thơ. Cô thư giản, thả hồn theo làn gió vi vu, nhìn ngắm những bông hoa xinh đẹp dưới nền trời xanh trong vắt.


Đúng lúc này, một người nữa bất ngờ xuất hiện, rồi bước đến ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô. Theo bản năng, cô quay đầu thì bắt gặp gương mặt tuấn tú quen thuộc. Anh nhìn cô, ánh mắt không có lửa dục cháy bỏng của thường ngày mà chỉ có ôn hòa:


-     Bé cưng, em hết giận anh rồi, phải không?






Truyện liên quan