Chương 40
Trong bóng đêm, màn hình máy tính lóe ánh huỳnh quang, trên ảnh chụp có một nam một nữ đứng đối mặt, hình như muốn nói gì.
Di động truyền đến giọng nam thô thấp trầm ổn: “Còn muốn tiếp tục theo dõi sao?”
Đầu ngón tay Lục Xuyên bấu nhẹ lên bàn: “Trước khi tôi kêu ngừng, tiếp tục theo dõi.”
Treo điện thoại, tầm mắt trong sáng khoá chặt lên người trong màn hình, hắnthế nhưng ở nhà hàng kia, đuổi theo Kim Hạ đi ra, rốt cuộc nói gì vớicô?
Rút một điếu thuốc ra châm, anh thong thả đi đến bancông, ngắm nhìn biên giới xa xa của thành phố này. Ngày đó tự anh điệnthoại báo cho Hướng Nam chuyện từ hôn, bảo chú Quách theo dõi Trần ChiThành. Anh vốn nghĩ rằng hắn ta và Kim Hạ hai người đều yêu nhau, hẳn là không mất nhiều thời gian có thể ở chung một chỗ, không nghĩ đến bọn họ chưa bao giờ lén gặp mặt.
Nguyên do trong đó, anh trăm mối không thể giải, nhưng chính bởi vì dạng này, khiến cho anh có từ từ trở nên tư bản.Anh rất rõ tính cách Kim Hạ, bề ngoài nhu nhược ngoan ngoãn, thật ra là cứng đầu như con nít, nội tâm kiên cường tự chủ, nếu như anh cưỡng ép, thế chắc chắc sẽ làm cô bắn ngược lại, anh làm kiên quyết bao nhiêu, cô sẽ lui xa bấy nhiêu, đối phó người trong lòng cứng rắn nhưvậy, cũng chỉ có mềm hóa một tấc một tấc
Hít sâu điếuthuốc, hất nhẹ rớt xuống khói bụi trong tay, anh nhả khói, chú Quách tr.a rõ qua hoàn cảnh của Trần Chi Thành, mẹ là y tá bệnh viện, cha là côngnhân viên chức nhà máy hóa chất, bây giờ hắn đi theo thuộc hạ Lý ThiếtSinh làm việc, lý lịch cuộc sống sạch sẽ, không có chỗ bẩn để anh lợidụng, mấy ngày nay dấu vết hoạt động đến giờ vẫn nằm trong quy củ, không có gì sơ hở.
Nhưng Lục Xuyên không thích món ngon mình nhìn trúng,bên cạnh có ruồi bọ chướng mắt bay tới bay lui.
Trần Chi Thành nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Lục Xuyên thế nhưng lại chủđộng đến tìm anh ta. Hai người hẹn ở một quán trà gần tòa soạn báo, Trần Chi Thành khi đi trong lòng mang theo lo sợ, không biết chờ anh ta, làmột buổi Hồng Môn Yến như thế nào.
Trong lô ghế, hai ngườigặp mặt ngồi vào chỗ của mình, không cần hàn huyên quan hệ, anh ta liềntrực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Xuyên tựa lưngvào ghế dựa, hai tay giao nắm để trước người, môi mỏng hơi cong, nóigiản lược vắn tắt: “Làm phóng viên, quan trọng nhất chính là nguồn tin,tôi có thể làm tay trong cho cậu.”
Trần Chi Thành nhất thời ngạc nhiên. Với thân phận địa vị của Lục Xuyên, ắt phải nắm giữ rấtnhiều tin tức bên trong mà người ta không thể biết đến, tin tưởng chỉcần làm phóng viên, có thể cùng hắn hợp tác là cầu còn không được: “Cụctrưởng Lục chẳng lẽ muốn yêu sách lợi dụng tôi?” chính giới tranh đấu,anh ta có nghe qua.
“Cậu có thể lợi dụng tôi cung cấp tintức của người có thanh danh.” Lục Xuyên ung dung: “Cục diện hai bên đềucó lợi, cớ sao không làm? Huống hồ có tôi làm hậu thuẫn cho cậu, ít nhất cậu có thể khỏi phấn đấu cả đời.”
Tầm mắt Trần Chi Thànhqua lại tuần tr.a trên mặt Lục Xuyên, sau một lúc bật cười nói: “Tôi biết đề nghị của cục trưởng Lục có thể cho tôi lợi ích gì, chẳng qua tôikhông phải loại phóng viên ngài nghĩ, ý tốt của anh tôi xin nhận.”
Lục Xuyên thấy hắn cự tuyệt, không chắc hắn thật không muốn hợp tác, vẫn ra vẻ thanh cao, nhân tiện nói: “Đề nghị trong thời gian ngắn vẫn còn hiệu lực, cậu suy nghĩ chút, nghĩ xong lại trả lời cho tôi.”
Trần Chi Thành trầm tư một lát, hỏi: “Muốn cùng cục trưởng Lục hợp tác chỉ sợ không ít, vì sao chủ động tìm tôi?”
Lục Xuyên cười không đáp, Trần Chi Thành hiểu ra: “Bởi vì Kim Hạ?”
“Nói đơn giản một chút, tôi không thể bỏ cô ấy.”
Cho nên anh ta tốt nhất rời khỏi. Trần Chi Thành im lặng một lát: “Nếu anhthật tình với cô ấy, vật tự nhiên sẽ tốt, thái độ của cô ấy đối với anh, cũng không phải tôi có thể chi phối, quan hệ của tôi và cô ấy, càngkhông nhất thiết phải giải thích cho anh nghe. Vẫn câu nói kia, tôikhông phải loại phóng viên anh nghĩ, ý tốt của anh tôi xin nhận.”
Lục Xuyên thấy hắn không chịu mắc câu, cũng không lo lắng, dù sao còn nhiều thời gian, anh không có tin liền không thắng được phóng viên nhỏ này.
Yên tĩnh mấy ngày, anh liền đến Nhân Hằng, trước kia người mỗi ngày có thểgặp, ôm, hôn, bây giờ phải dùng phương thức này mới có thể gặp, anhkhông có quen, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Trong lòngKim Hạ biết Lục Xuyên không phải thật đến nghe báo cáo hạng mục, chỉ làđổi cách đến gặp cô, nhưng bất luận bằng thân phận cục quản lý nhà đất,hay là cổ đông Nhân Hằng, ngay cả Hướng Nam còn cố kỵ anh ba phần, huống chi là cô, bởi vậy cũng chỉ nhẫn nhịn một mình ở trong phòng họp cùnganh báo cáo.
Trên hình chiếu cô biểu hiện tình huống hailầu ban cùng một lúc, cô đứng bên cạnh, cẩn thận thay phiên trình bàyhai nơi, Lục Xuyên ngồi ở đầu kia bàn dài hội nghị, tầm mắt không hềchớp khóa trên người cô.
Anh thích nhìn bộ dáng cô mặc váyôm, mặc đồ lót màu trắng bên trong , mang theo chút nghiêm túc cùng đứng đắn, nhưng phía sau váy ôm, vừa vặn bao chặt lấy cái mông rất tròn rấtđẹp của cô, không khỏi làm cho anh nhớ đến anh từng vô số lần nâng nơiđó, ở trên người cô tiến lên.
Trước mặt trong phòng hộinghị này, thật ra chỉ có hai người bọn họ, trên bàn hội nghị, cũng vẫncó thể xem là một địa điểm vui thú tốt, anh cơ hồ đã thấy hình ảnh anháp cô lên bàn, tùy ý hưởng thụ.
Ý ɖâʍ qua đầu, một bộ phậnnào đó trong cơ thể ngang nhiên ngẩng đầu đứng lên, anh ung dung tự tạithay đổi tư thế ngồi, che giấu bộ phận nổi lên biến hóa đặc thù, tiếptục giả bộ nghe báo cáo.
Kim Hạ tất nhiên không biết ởtrong mắt Lục Xuyên, lúc này cô giống như không mặt quần áo, còn thật sự báo cáo xong tiến triển hạng mục, cô hình thức hỏi một chút: “Khôngbiết cục trưởng Lục có câu hỏi gì không?”
Lục Xuyên tay đặt lên bàn, nâng cằm lắc đầu, tầm mắt nóng cháy vẫn chặt chẽ dính trênngười cô, Kim Hạ rút phích cắm máy chiếu, đóng laptop lại, dừng mộtchút: “Cục trưởng Lục, anh đã không phải thật sự đến nghe báo cáo, cóthể về sau không làm chuyện này, tôi muốn dùng thời gian trên công việcthật sự.”
“Báo cáo hạng mục cho cổ đông, không tính là công việc thật sự?” Lục Xuyên đứng lên, chậm rãi đi về phía cô.
“Anh rõ ràng không cần hỏi chi tiết gì, còn cố tình, đây không phải là lãng phí thời gian của tôi?”
Đứng vững trước mặt cô, Lục Xuyên ở trên nhìn xuống cô: “Em cũng biết anh không cần hỏi chi tiết gì, vậy anh vì sao đến?
Kim Hạ ngẩng mặt lên, chống lại ánh mắt ẩn chứa thâm ý của anh, lại cúi xuống: “Tôi biết mục đích anh đến.”
Lục Xuyên khóe miệng hiện lên ý cười: “Biết là tốt rồi. Nhưng nếu em khôngmuốn để anh đến quấy rầy công việc của em, cũng có cách.”
“Cách gì?” Kim Hạ thật sự không nhịn nỗi cơ hội làm việc quý giá, dần dần sa vào công cụ Lục Xuyên dùng để theo đuổi cô.
“Chỉ cần em có thể đáp ứng anh, về sau anh hẹn em ra ngoài em không được cựtuyệt, anh sẽ không tiếp tục đến quấy rầy giờ làm việc của em.”
Kim Hạ cứng họng, anh thế này không phải đang chơi xấu sao?
Chỉ là chính mình không có nhiều sự lựa chọn. Không nói đến chuyện để anhthường xuyên đến quấy rối, quấy rầy công việc của mình, trong công ty bí mật nhỏ khó giữ nếu nhiều người biết, về sau không chừng truyền rathành chuyện gì nữa, không bằng ở nơi riêng tư ứng phó anh, một mũi têntrúng hai con chim, nhẹ tay giải quyết.
“Anh hẹn tôi liền phải đồng ý, nếu mỗi ngày anh đều hẹn tôi, tôi đều phải đáp ứng anh?”
Lục Xuyên cười khẽ, đầu ngón tay xoa hai má cô: “Sao, chờ mong anh mỗi ngày đều hẹn em ra ngoài?”
Kim Hạ hơi tránh tay của anh, cúi đầu sửa sang này nọ, cũng không nói gì.
Lục Xuyên đành phải lui từng bước: “Một tuần bốn lần.”
Kim Hạ lắc đầu: “Một lần.”
Lục Xuyên lại lui từng bước: “Ba lần.”
“Hai lần, không thể nhiều hơn.” Kim Hạ ôm lấy máy tính đi, Lục Xuyên vội nói: “Anh đồng ý.”
Kim Hạ hơi thở dài: “Được, vậy tôi đi về trước làm việc, chính anh biết ra ngoài như thế nào.” Nói xong liền ra khỏi phòng họp.
Trở lại vị trí công tác, cô nhớ lúc đầu khi anh bao nuôi cô, bọn họ cũng cò kè mặc cả qua một lần, khi đó là vì phí bao nuôi, bây giờ là vì số lầnanh gặp cô.
Ai có thể nghĩ đến, sự việc đến hôm nay lại biến thành như vậy?
*
Sáng sớm cuối tuần, Kim Hạ đã bị tiếng đập cửa đánh thức, tối hôm qua thứcđến nửa đêm, chỉnh sửa lại quy định tiêu hao vật liệu xây dưng cùng tiền lương công nhân, buổi sáng tính ngủ nhiều một chút, không nghĩ đến sẽcó người tìm đến.
Mang dép lê, còn buồn ngủ đi đến cửa, cômở cửa ra, cả người nhất thời dâng lên một loại cảm giác nặng nề vô lực, sao lại là anh.
Lục Xuyên thấy cô còn mặc áo ngủ: “Mới rời giường?”
“Tối hôm qua tăng ca.” Kim Hạ một bên che mặt ngáp, một bên nghiêng ngườicho anh vào nhà, trong đầu có chút hỗn độn: “Sao anh lại chạy đến đây?”
“Tới đón em đi ra ngoài.” Lục Xuyên vào nhà đứng lại, nhíu mày nhìn cô: “Em đừng nói là em đã quên.”
“Đã quên cái gì?”
“Một tuần hẹn em hai lần.”
Kim Hạ xoa xoa tóc dài có chút rối tung, làm rối thêm: “Anh sao không hẹn trước?”
“Chẳng lẽ hôm nay em có dự định?”
“… Này cũng không phải.”
“Vậy thì không sao.” Lục Xuyên thúc giục nói: “Nhanh đi rửa mặt.”
Kim Hạ đành phải chậm chậm đi đến buồng vệ sinh, gần đây tần suất Lục Xuyên xuất hiện trước mặt cô, xác thực có chút thường xuyên, bất luận ở côngty, hay là ở nhà, đều không thoát khỏi dây dưa của anh.
Côcó chút mệt mỏi ứng phó, nhưng lại không biết thoát vây như thế nào. Cựtuyệt, cô từng khóe léo nói qua, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì,lấy độ dày da mặt anh, không chừng phải dùng đạn xe tăng mới có thể đánh được.
Đổ chút nước lạnh lên mặt, cả người cô giật mình một cái, hơi thanh tỉnh chút. Bây giờ trước tạm thời để anh nháo đi, chínhmình coi như theo anh đi chơi, chờ anh hao hết nhiệt tình, cô hẳn có thể giải thoát rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, thay áo ngủ, côtrở lại phòng, phát hiện trên bàn cơm để hai chén cháo, Lục Xuyên ngồitrước bàn, đã tự cầm lên ăn.
“Anh ngược lại tự đến phòng bếp tìm thức ăn.”
Lục Xuyên nhún vai: “Để sớm đến đây, chưa ăn sáng.”
Kim Hạ ngồi xuống đối diện anh, cầm lấy thìa ăn cháo, Lục Xuyên hỏi: “Bà nội đi mua đồ ăn hả?”
“Vâng, chợ sáng đồ ăn tươi.”
Lục Xuyên đánh giá cháo này: “Bà nội nấu à?”
“Vâng.”
“Thì ra tay nghề của em là từ người này.” Lục Xuyên nhìn cô một cái, khôngtự giác nở nụ cười yếu ớt. Thời gian anh mắc bệnh dạ dày, thường ăn cháo cô nhấu, khẩu vị này vô cùng giống.
Kim Hạ cũng nhớ đếnđoạn thời gian đó, đó là lần đầu tiền thấy anh tháo mặt nạ xuống, lạnhlùng cô tịch, vẻ mặt khi cùng anh nói đến cha mẹ, có vài phần giống.
Có lẽ, anh thật sự là người rất cô độc, cha mẹ không ưu tiên cảm nhận củaanh, bạn gái từng yêu cũng chia tay, trên quan trường lại không có tìnhbạn thật sự, cẩn thận nghĩ lại, vẫn thật đáng thương.
Côtuy rằng nghèo, nhưng ít nhất cô có toàn bộ quan tâm trân trọng của baba và bà nội, bọn họ sẽ không để cô chịu nửa phần ủy khuất, so sánhxuống, cô cảm thấy cô càng hạnh phúc.
Theo bản năng nâng mắt nhìn người đối diện, lại bị anh phát hiện: “Sao vậy?” Ánh mắt cô, dường như có chút phức tạp.
Kim Hạ rũ mi mắt xuống, lắc đầu nhẹ giọng: “Không có gì.”
Một chén cháo còn chưa ăn xong, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa mạnh,thùng thùng thùng, mỗi một tiếng đều chấn động đập vào trước ngực cô:“Cô bé cô bé, bà nội cô ở cửa cầu thang ngã sấp xuống!”