Chương 56
Lục Chương Viễn đẩy cửa vào nhà, Lục Tống Thụy nghe thấy đi lên đón, có chút trách cứ: “Sao giờ mời về, người ta vừa mới đi.”
Lục Chương Viễn cởi bỏ cúc áo đầu tiên của quân phục: “Biết, trên đường trở về thấy.”
“Không xuống xe gặp mặt?”
“Có gì hay mà gặp, lại không vào được cửa nhà họ Lục.”
Lục Tống Thụy nghe vậy trút ra tiếng thởi dài nói: “Cô bé này thoạt nhìnthành thật an phận, chỉ là điều kiện gia đình kém chút, cái khác cũngkhông sao.”
“Biết mặt không biết lòng. Quân bán nước vẻ mặt đều giống như Hán gian, chỉ trong TV mới diễn như vậy, trên thực tế emcó thể từ trong diện mạo nhìn ra cái gì.”
Lục Tống Thụynghe vậy dâng trà nóng cho ông: “Cũng không thể nói như vậy, Xuyên nhikhông còn nhỏ, có con mắt nhìn người, em thấy nó thích cô bé kia, chonên phương diện nhân phẩm hẳn không có vấn đề gì.”
Lục Chương Viễn lắc đầu thở dài: “Nó lúc bình tĩnh nhìn người còn chuẩn, nhưng khi thích rồi, con mắt nhìn giảm mạnh.”
“Coi như anh đúng, vậy anh cũng không thể bởi vì không thích con gái ngườita, buổi tối liền không về nhà ăn cơm.” Lục Tống Thụy tức giận liếc mắtông một cái: “Xuyên nhi thật sự tự mình thông báo cho anh, nó chưa baogiờ thận trọng giống như lần này, anh lại cố ý không về như vậy, lạimuốn nảy sinh thù ghét.”
Lục Chương Viễn uống một ngụ trà,mói nói: “Em cũng không phải không hiểu anh, nhìn không vừa mắt liền dễdàng phát giận, anh không về mới tốt. Đúng rồi, bối cảnh cô bé đó nhưthế nào?”
“Mẹ mất, cha làm công việc tạm thời, thân thểhình như không được tốt lắm, bản thân cô ấy làm trợ lý gì đó ở công tybất động sản, tên là… Kim Hạ.”
Lục Chương Viễn nhìn chằmchằm lá trà nổi lên trong chén, không nói lời nào nữa, Lục Tống Thụythấy vậy đẩy đẩy khuỷu tay ông: “Ông Lục, anh lại suy nghĩ cái gì vậy?Có chừng có mực a. Xuyên Nhi cũng lớn lên nhiều rồi, thật vất vả mangmột cô gái về, anh cho dù không thích, trước cũng nhịn một chút, tiếpxúc nhiều rồi nói sau, đừng lại nhất thời xúc động làm rối lên khôngđược, đến lúc đó Xuyên nhi không nhận người cha này, em còn muốn nó nhận em là mẹ đấy.”
Lục Chương Viễn gật đầu có lệ: “Được rồi được rồi, anh biết đúng mực, em cũng đừng quan tâm, đi ngủ sớm một chút đi.”
Đợi Lục Tống Thụy lên lầu, ông mới lấy di động ra, gọi điện thoại: “QuáchNghị hả, cậu điều tr.a bạn gái bây giờ của Lục Xuyên giúp tôi, rốt cuộccó gia cảnh thế nào.” Binh pháp có câu, biết người biết ta, trăm trậntrăm thắng.
Quách Nghị từng là binh lính dưới trướng LụcChương Viễn, cũng có quan hệ gần gũi với nhà họ Lục, sau khi xuất ngũ về nhà mở công ty vệ sĩ gia đình. Sau khi nhân được điện thoại của LụcChương Viễn, ông ta lập tức đáp ứng ngay, nhưng khi còn nhỏ Lục Xuyên ôm đùi ông kêu chú chú, sau này ông không có con, xem Lục Xuyên là contrai nuôi của ông, suy xét một lát, ông vẫn gọi điện thoại cho LụcXuyên: “Tiểu Lục, ba cháu như cháu dự đoán, muốn điều tr.a bạn gái cháu.”
“Được, vậy cháu đưa tài liệu cho chú báo cáo, cảm ơn chú Quách.”
*
Chạng vạng, Kim Hạ quẹt thẻ tan tầm, lúc đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ NhânHằng, xa xa thấy xe chiếc Jeep quân sự đỗ ven đường, nhất thời nhớ đếnchuyện lần trước đến nhà cha mẹ Lục Xuyên, thoáng nhìn thấy xe ba Lục.Khi đó không có xuống xe gặp mắt, bây giờ nghĩ lại, có chút tiếc nuối,loại chuyện này duỗi đầu cũng bị chém, cúi đầu cũng bị chém, không bằngch.ết sớm đầu thai sớm, đợ phải tiếp tục lo lắng đề phòng lần gặp tiếptheo.
Dời tầm mắt khỏi chiếc xe Jeep, cô đi đến trạm giaothông công cộng, chốc lát sau, khóe mắt xuất hiện một thân hình mạnh mẽmàu xanh chạy vội, cô theo bản năng thoáng nhìn lại hướng đó, người chạy đến nhìn chằm chằm cô, đi thẳng đến, cô không khỏi dừng lại bước chân.
“Xin hỏi cô lại tiểu thư Hạ sao?” Binh sĩ đứng thẳng trước mắt cô, câu hỏichỉ là khách khí, anh ta xác định không có nhận sai người.
Kim Hạ có chút phiền muộn, do dự gật đầu: “Vâng. Xin hỏi ông là?”
Binh sĩ cười, lộ ra răng nanh chỉnh tề trắng noãn: “Tư lệnh chúng tôi muốn gặp cô, mời đi theo tôi.”
Kim Hạ giật mình, khó trách chiếc xe kia thoạt nhìn quen mắt, căn bản chính là xe ba Lục, nghĩ đến đây, tim lập tức treo cao, thân kinh cũng từngsợi từng sợi, đều căng thẳng. Không có báo trước, liền trực tiếp tìmđược công ty cô đến gặp cô, hành động này có ý gì?
Cô không yên đi đến trước xe, binh lính mở cửa xe phía sau, đưa tay mời, mộtbinh lính khác đẩy cửa xuống xe, lưu lại không gian riêng cho hai ngườinói chuyện, Lục Chương Viễn ngồi ngay ngắn trong đó, ánh mắt kiên nghị,nhìn chằm chằm phía trước, vẫn không nhìn cô, hình dáng sườn mặt có vàiphần tương tự với Lục Xuyên, thâm thúy kiên cường, cả người tinh thầnphấn chấn, không giận mà uy, nhất là trên quân phục gắn quân hàm vàngóng, uy nghiêm làm cho hô hấp cô đều chậm lại.
Lên xe, cô câu nệ ngồi xuống, sợ hãi mở miệng: “Chú.” Nói chuyện rồi mới thấy yếu ớt như ruồi nhặng.
Lục Chương Viễn hơi nghiêng đầu, rất nhanh liếc mắt đánh giá cô một cái,quả nhiên như vợ miêu tả, một cô gái bình thường phổ biến, bối cảnh củacô cũng bình thường như người khác, căn cứ vào tư liệu Quách Nghị, saukhi cô tốt nghiệp liền vào Nhân Hằng công tác, trong nhà có ba cùng bànội, cha bị nhiễm trùng đường tiểu, trừ điều này ra, không có gì đánh để đặc biệt chú ý.
Ông mở miệng, giọng như chuông lớn, thậpphần vang dội: “Tôi gặp cô, là muốn nói chuyện trong nhà cô. Nghe nóicha cô bị nhiễm trùng đường tiểu?”
Kim Hạ kinh ngạc, không yên trả lời: “Vâng.” Không biết ông có dụng ý gì.
“Trong một măn, phí điều trị cần bao nhiêu?”
Kim Hạ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi khô nức: “Gần 20 vạn.” Rõ ràng trong xe mở máy lạnh, trán cô lại đổ mồ hôi.
“Tôi có thể sắp xếp cho cha cô đến bệnh viên quân khu lọc thận, năm trăm vạn hẳn là đủ cho phí điều trị 20 năm.”
Kim Hạ kinh ngạc giương mắt, khốn khổ nói: “Ý ông là?”
Lục Chương Viễn cân nhắc: “Tôi cho rằng cô không thích hợp với Lục Xuyên.”
Ngụ ý, 500 vạn kia là phí chia tay.
Kim Hạ vốn dĩ e sợ ông, bây giờ lại sinh ra chút phẫn nộ, ông có thể không thích cô, nhưng ít ra nên tôn trọng cô.
Thở sâu, cô cô gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cháu ở chung một chỗ với Lục Xuyên, không phải vì tiền, hy vọng của chú cháu không thể thỏamãn.”
Lục Chương Viễn cả đời gặp qua rất nhìều, rất nhiềungười quỳ gối phủ phục dưới tiền tài cùng quyền lực, thậm chí bị đánhmất bản thân, ông tin tưởng bất luận kẻ nào cũng có cái giá riêng: “Côcảm thấy không đủ, có thể tóm tắt những yêu cầu của mình.”
Kim Hạ lắc đầu, rốt cục nhìn thẳng ông, trước đo cô còn ôm một tia hy vọngxa vời, nghĩ vạn nhất, có thể, có lẽ, ông sẽ chấp nhận cô, nhưng bây giờ bụi bặm rơi xuống đất, ngược lại cô cảm thấy thản nhiên cùng thoải mái: “Chú là đang lo lắng, cháu không thật tâm yêu Lục Xuyên, mà yêu tiềncủa anh ấy?”
“Có chút băn khoăn này.”
Kim Hạ trầm mặc chốc lát: “Cháu không biết chứng minh bản thân với chú như thế nào, có nói chắc chú cũng không tin.”
Ngược lại lần đầu Lục Chương Viễn nghe thấy câu trả lời này, cô gái mười nămtrước trao đổi điều kiện, ngoài mặt than thở khóc lóc quyết tâm, cuốicùng vẫn lựa chọn tiền tài: “Hay là cô muốn đi du học?”
Kim Hạ lắc đầu: “Chú, chú không cần hỏi lại, cháu có thể rời khỏi Lục Xuyên, chỉ cần một điều kiện.”
Lục Chương Viễn nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô, cho dù là cái gì, ông đều bằng lòng thử làm hài lòng.
“Anh ấy không hề yêu cháu.”
Lục Chương Viễn chấn động, một câu tám chữ, ông xoa xoa huyệt thái dương,chân mày hơi nhíu lại: “Cô cũng hiểu rõ, cô không thể giúp gì cho sựnghiệp của nó.”
“Cháu biết.” Kim Hạ nhẹ giọng: “Không giúp, nhưng sẽ không mang đến phiền phức. Đán cưới chính trị là con dao hailưỡi, không phải sao?”
Lục Chương Viễn lại đánh giá cô mộtlần, nhận ra được chính mình hơi nhìn cô: “Cô cảm thấy thận phận địa vịcủa cô, có thể xứng đôi với con tôi?”
Kim Hạ im lặng mộtlát: “Lục Xuyên từng nói với cháu, xã hội này có tính giai cấp, anh ấy ở tầng lớp cao, cháu ở tầng lớp thấp. Theo góc độ này, chúng cháu khôngxứng. Nhưng anh ấy còn nói qua, xã hội này không chỉ có một hệ thống giá trị, cháu cũng có mặt cao hơn anh ấy.”
“Cháu không cóngười thân nào khác, chỉ có ba cùng bà nội, nhưng bọn họ rất yêu cháu,nhỏ yếu, không có sức lực, vẫn muốn bảo vệ cháu, không nỡ để cháu chịunửa phần ủy khuất. Lục Xuyên nói đây là mặt cháu cao hơn anh ấy, bởi vìcha mẹ anh ấy tuy rằng đối với anh ấy tốt lắm, nhưng cảm thụ của anh ấykhông phải là yếu tố bọn họ lo lắng đầu tiên.”
Lục ChươngViễn lâm vào trầm mặc, Kim hạ cũng không biết nói gì nữa, liền không nói gì ngồi yên, di động vang lên, cô lấy ra rất nhanh, là Lục Xuyên gọiđến, cô liếc mắt nhìn Lục Chương Viễn một cái: “Thưa chú, ngại quá, cháu nhận điện thoại chút.”
Lục Chương Viễn gật đầu, lúc này cô mới nhận cuộc gọi, nhỏ giọng nói: “Vâng?”
“Em tan tầm chưa?”
“Vừa tan tầm, đang định đón xe.”
“Vừa lúc anh đến gần công ty em, bây giờ lại đó đón em, em đừng đi loạn, đứng chờ ở cửa, biết không?”
“Được.” Kim Hạ tắt điện thoại, nói với Lục Chương Viễn: “Thưa chú, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu có thể đi về trước không?”
Lục Chương Viễn trầm tư một lát: “Chuyện giúp cho cô chuyển đến bệnh việnquân khu, cùng phí chữa trị 500 vạn, thời hạn có hiệu lực là một tháng.Trong vòng một tháng, cô có thể lựa chọn nhận, có thể đưa ra yêu cầu,nhưng sau một tháng, cô sẽ không nhận được cái gì, chuyện cô cùng LụcXuyên, tôi sẽ không đồng ý, cô có thể đi rồi.”
Kim Hạ cứng người, không nói gì nữa, đẩy cửa xuống xe, cô quay lại nói: “Chào chú, chú đi thong thả.”
Một binh lính trong đó đóng cửa xe giúp cô, tiếp theo hai người lưu loátnhảy lên sắp xếp chỗ ngồi, xe liền rời đi nhanh như điện chớp, Kim Hạđứng tại chỗ, thở dài, thì ra Lục Xuyên nói đúng, cô không nên hỵ vọngxa vời bọn họ sẽ thích cô.
Không lâu sau, xe Lục Xuyên liền đến, sau khi Kim Hạ lên xe, tinh thần có chút ủ rủ, ngón tay Lục Xuyêngõ vài cái lên tay lái: “Ba anh tìm em?”
“Sao anh biết?”
“Vừa thấy xe của ông ấy. Ông ấy nói gì với em?”
“Cũng không có gì, chỉ hỏi một chút chuyện gia đình em.”
“Ông ấy chưa nói nhưng lời như em rời khỏi anh?”
“Làm sao anh biết?”
“Trước kia ông ấy cũng như vậy với Kỳ Thư.”
Kim Hạ nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “Anh muốn biết em trả lời như thế nào không?”
“Anh biết em sẽ trả lời như thế nào.” Lục Xuyên quay sang nhìn cô: “Em không giống vậy. Anh muốn nói với em, nếu ba anh nói gì quá đáng, em đừng đểtrong lòng, ông ấy dục vọng khống chế có chút lớn, cho rằng anh cũng làthuộc hạ của ông ấy, nên bị ông ta vô điều kiện gọi hô đến gọi đi, đồivới quyết định của ông ấy không nên hỏi thêm gì, không được dị nghị.”
Kim Hạ thở dài: “Em hiểu được quan điểm của ông ấy, nhưng dù sao ông ấycũng là ba anh, nếu có một ngày, phải lựa chọn giữa em và ông ấy, anhphải làm sao bây giờ?”
“Cô bé ngốc.” Lục Xuyên đưa tay sờ sờ đầu cô: “Không có ngày đó.”