Chương 7
Lục Sâm như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn chỉ như mọi ngày đi cướp tiêu mà thôi, sao lại rơi vào kết cục bị một đám đại thần vây bắt?
"Các ngươi!" Lục Sâm nhìn mấy đại nam nhân đồng loạt đi về phía hắn, nội tâm không khỏi hoảng sợ, dù sao bọn họ người người tay cầm vũ khí, khí thế hung hăng đi về phía hắn tựa như muốn đánh người, dọa cho Lục Sâm không thể không sợ.
"Không được qua đây!"
Đây là lần đầu tiên Lục Sâm trong Kiếm Tam sợ hãi như vậy, ngay cả trước kia khi lần đầu cướp tiêu thất bại hắn cũng không sợ hãi như vậy, Lục Sâm hoảng sợ trong lòng dẫn đến bước chân đang lùi về phía sau mất thằng bằng mà ngã xuống đất.
"Đừng tới đây... ai yo!"
Cái mông vì bị ngã mà đau nhức, Lục Sâm kêu đau một tiếng sau đó ngẩng đầu lên mới phát hiện mấy tên nam nhân hung thần ác sát kia trong tay đều là cam thức giá trị không hề rẻ, trong lòng càng lâm vào tuyệt vọng.
Cái đệch, tất cả đều là Cam thức ba ba!
Cố Sính đi đầu cúi xuống nhìn Lục Sâm bởi vì Cam thức mà sợ hãi, thấp giọng hỏi:
"Còn dám đánh cướp tình duyên của ta nữa không?"
Quỷ mới biết tình duyên của ngươi là ai.
Lục Sâm mỗi ngày đều cướp tiêu của vô số tiểu hào, hắn nào biết được vị nào là tình duyên của đại lão này, bất quá trong đầu Lục Sâm vẫn hết sức tỉnh táo phân tích một chút liệu hắn có thể đánh thắng mấy vị cam thức ba ba hay là lựa chọn cúi đầu nhận sai?
Dù sao kẻ mạnh cũng vẫn là kẻ mạnh, có tiền chính là mẹ ngươi nha.
Tất cả đều là cam thức ba ba, hắn đánh không lại, ẩn thân cũng chưa CD xong, chạy là không có cách nào thoát.
"Thật xin lỗi, ta không biết đó là tình duyên của ngươi, sau này không dám nữa."
Lục Sâm bên ngoài giả bộ nhu thuận khả ái nhận sai, trong lòng lại nghĩ đừng để hắn biết tình duyên của Cố Sính là kẻ nào, ngoài miệng thì nhận sai, lần sau còn dám!
Cố Sính ít khi thấy Miêu ca nào nhu thuận như thế, Minh Giáo bọn họ thường ỷ vào kỹ năng ẩn thân gây chuyện xong là chạy. Cố Sính nhìn Miêu ca nhu thuận như vậy cũng không có ý muốn động thủ, hài lòng gật đầu một cái.
"Ngươi thức thời là tốt!"
Dứt lời, Cố Sính cũng chỉ có tâm tư cảnh báo Miêu ca một chút, quay đầu ra hiệu thân hữu của y có thể rời đi.
Lục Sâm nhìn những người này dùng đại khinh công rời đi, yên tâm không ít, quay lại lại phát hiện còn một nam nhân cao lớn tay cầm tiểu côn tay cầm bầu rượu đứng trước mặt mình.
"Này, thân hữu của ngươi rời đi hết rồi, ngươi còn đứng đây làm gì?"
Vừa rồi là bọn họ đông người làm Lục Sâm kinh hoảng sợ bị đánh, bây giờ chỉ còn một người thì sợ cái lông a, giọng điệu nói chuyện cũng khác hơn một chút.
Quân Tiêu nhớ rõ lúc Cố Sính nói cái gì mà y đối với một Tàng Kiếm Sơn Trang Nhị thiếu gia vừa gặp đã yêu, hắn vừa uống rượu vừa cười nhạo Cố Sính, hiện giờ hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của mình giống với Cố Sính lúc đó.
Miêu ca này, bộ dạng thật đúng là khiến hắn yêu thích.
"Ngươi!" Lục Sâm vẫn còn giữ nguyên tư thế ngã nằm trên mặt đất, nhìn đại nam nhân phía trên từng bước từng bước đi về phía hắn, lại bắt đầu có chút kinh hoảng.
"Đừng sợ a." Quân Tiêu đi tới bên cạnh Lục Sâm, đôi mắt hơi nheo lại tỉ mỉ quan sát gương mặt của Lục Sâm, dường như cảm thấy xa không nhìn được rõ ràng liền quỳ gối xuống càng đến gần Lục Sâm hơn, giọng nói lưu manh vô lại.
"Tiểu miêu miêu!"
Miêu cái đầu ngươi!
Miêu ca cau mày không chút yếu thế trợn mắt nhìn Quân Tiêu, hắn ghét nam nhân này dùng loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như nam nhân này so với hắn còn cao quý hơn.
"Ca ca chỉ muốn kết bạn với người mà thôi!" Quân Tiêu chính là muốn đem con tiểu dã miêu Minh Giáo này trở thành mèo nhà mình mà thôi, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại một chút thì vừa rồi Cố Sính mang bọn họ đến làm một trận lớn như vậy khẳng định đem tiểu miêu này dọa sợ.
Cho nên từ trước đến giờ luôn miệng không tha người như Quân Tiêu cũng biết thế nào là giữ chừng mực, nói tới nói lui cũng là nắm chắc tiết tấu tuyệt đối không dọa tiểu miêu sợ, nhưng mà ngữ khí của hắn khi nói muốn kết bằng hữu rất không có thiện ý.
Giọng nói giống như muốn đem Lục Sâm ăn tươi nuốt sống.
Lục Sâm nghe xong liền ngây người, liếc mắt là có thể thấy hình xăm trên cánh tay Quân Tiêu, càng thêm hoảng sợ.
TMD, cái tên ăn xin này thật khủng khiếp a.
Quân Tiêu không biết hắn đã dọa đến Lục Sâm, tầm mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Sâm quét qua quét lại vòng, càng thêm hài lòng.
Vật nhỏ này lớn lên thật khiến người ta yêu thích.
Bộ dạng của Lục Sâm quả thực rất yêu nghiệt, hắn không giống Diệp Vô Nhiên mi thanh mục tú khí chất giống đệ đệ nhà bên vừa manh lại vừa đáng yêu, tướng mạo của Lục Sâm chỉ có thể nói bằng hai từ tinh xảo.
Mặt mũi tinh xảo, mục đồng trong suốt, còn có cái gì gì đó, dùng lời nói của Quân Tiêu thì chính là cái miệng nhỏ nhắn nhìn đã muốn hôn, rất là tuấn mỹ, mỹ chiếm bảy phần tuấn chiếm ba phần, hết sức đẹp mắt.
Quân Tiêu sống hơn hai mươi năm, xông pha khắp đại giang nam bắc, mỹ nhân đã gặp nhiều không đếm hết, nhưng hắn thật không nghĩ tới, lần đầu tiên khiến hắn động tâm lại là ở trong trò chơi.
Con mèo hoang nhỏ này, nhất định phải nuôi dưỡng trở thành mèo nhà.
Bị người xa lạ nhìn chằm chằm, lông tóc toàn thân Lục Sâm toàn bộ dựng đứng, nội tâm lại như có lông vũ quét qua, cảm giác rất kỳ quái.
"Này, tránh ra!"
"Tiểu miêu miêu, đã nói sẽ kết làm bằng hữu, gọi này nọ rất xa lạ nha."
Tầm mắt của Quân Tiêu chạm đến đôi mắt của Lục Sâm, hắn sợ rằng nếu bản thân nhìn vào đôi môi của Lục Sâm nhiều thêm một chút liền sẽ nhịn không được mà hôn lên.
Lục Sâm cũng không có hứng thú kết giao bằng hữu với hắn.
"Ta có nói sẽ kết giao bằng hữu với ngươi sao?"
"Ngươi nếu không muốn làm bằng hữu, vậy chúng ta làm người yêu!"
"........." Lục Sâm hoài nghi người này đầu óc có bệnh, đầu óc có bệnh! Đầu óc có bệnh!
"Hửm!? Tiểu miêu miêu!" Hồi lâu mà không có được đáp án, Quân Tiêu lại cúi đầu kề sát Lục Sâm một chút, kéo gần khoảng cách giữa hai người, kéo đến một khoảng cách đặc biệt nguy hiểm, cái khoảng cách nguy hiểm mà Quân Tiêu chỉ cần có tâm tư tùy thời có thể khi dễ mèo.
"TMD, ngươi sáp lại gần ta như thế làm gì? Mau đứng lên khỏi người ta!" Lục Sâm có cảm giác bầu không khí ban đầu dường như bị tên biến thái này làm cho trở nên kỳ quái liền đưa tay đẩy cái đầu đang sắp lại gần của Quân Tiêu.
Lục Sâm không nghĩ tới cổ tay bị Quân Tiêu một phát túm lấy, tay của hắn chạm vào môi Quân Tiêu, không thể đem người đẩy ra thì làm cho người ta ngậm miệng lại cũng được, khoảng cách gần làm hắn nhìn thấy nam nhân vươn đầu lưỡi giữa khe hở của hai ngón tay áp út và ngón út, còn liếm một cái trên ngón áp út của hắn.
Biến thái!!!
Lục Sâm bị dọa đến toàn bộ nội tâm đều chấn động, hắn muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương gắt gao tóm lấy, làm thế nào cũng không rút về được.
"Ngươi buông ta ra! Biến thái!" Lục Sâm tức giận nói, không chút do dự nhấc chân đạp về phía bụng dưới của nam nhân.
Quân Tiêu kêu đau một tiếng, không giận mà cười.
"Xuống thêm chút nữa chính là tiểu đệ đệ nha, tiểu miêu miêu thật đúng là hoang dã..."
"......." Lục Sâm muốn giết chết cái tên khốn khiếp ngôn ngữ không bình thường này.
Ngay từ đầu Quân Tiêu đã biết đây là một con mèo hoang, giương nanh múa vuốt khó tránh khỏi sẽ làm hắn bị thương, nhưng mà hắn có phương pháp trị nha.
Nhiều huynh đệ đều cúi đầu xưng thần với hắn, chẳng lẽ hắn còn không trị được con mèo hoang này sao?
Một tiểu tử chừng hai mươi tuổi như Lục Sâm làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc bị một người đàn ông trêu chọc, giương nanh múa vuốt hận không thể đem nam nhân trước mắt này chém thành tám khối.
Ngay lúc Lục Sâm muốn đạp một cước vào tiểu đệ đệ của Quân Tiêu, hắn kinh hỉ phát hiện!
Ẩn thân CD xong rồi.
Thật xin lỗi, Minh Giáo ẩn thân liền có thể muốn làm gì thì làm.
Quân Tiêu một giây trước còn đang cẩn thận suy nghĩ có nên mua một chiếc vòng đeo cổ cho Lục Sâm đeo hay không, một giây sau Miêu mỹ nhân trước mắt lập tức biến mất trong không trung.
Lục Sâm là một Miêu ca thức thời, điểm trang bị của hắn chỉ có hai vạn tư thật sự đánh không lại được Quân Tiêu Cái ca chỉ số hai vạn năm, huống chi trong tay tên khốn này là Cam vũ, đánh nhau cùng với hắn chính là tự muốn tìm ngược.
Cho nên Lục Sâm ẩn thân sau đó dùng Đại khinh công chuồn mất, thời điểm mấu chốt vẫn là ẩn thân có tác dụng, quả nhiên lúc mới chơi trò chơi này chọn Minh Giáo là một việc làm sáng suốt.
Lục Sâm chạy mất chỉ để lại một mình Quân Tiêu đứng trong bản đồ phái Minh Giáo, Quân Tiêu có chút âm trầm đưa lưng về phía ánh trăng, mắt hắn híp lại phân không rõ trong đáy mắt là vui vẻ hay tức giận.
"Chơi trò truy đuổi đúng không? Bị bắt được là phải chịu phạt đánh mông nhỏ a tiểu miêu miêu."
Một lúc lâu sau, Quân Tiêu mới ôm hứng thú nói, trong mắt ánh vào ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên đỉnh Quang Minh, khiến cho đôi mắt hắn cũng nhiễm vài phần trong trẻo lạnh lùng, không biết là phẫn nộ hay vui mừng, càng không biết có phải Quân Tiêu mang cái này trở thành trò chơi hay không.
"Quân tẩu hảo!"
"Quân tẩu hảo!"
Quân tẩu quân tẩu, ăn hết kẹo hồ lô của ta thì sẽ trở thành người của Quân gia."
"Quân tẩu hảo nha~~"
Diệp Vô Nhiên hoài nghi liệu có bản thân đang sống trong giấc mộng hay không? Nếu không thì sao ngày hôm qua sau khi đăng xuất, hôm nay đăng nhập toàn bộ thế giới Kiếm Tam đều thay đổi, hắn đột nhiên từ một tiểu trong suốt đi đâu cũng không có người đều ý trở thành "Quân tẩu" người người đều biết.
Chuyện gì đã xảy ra!?
"Tiểu Hoàng Kỷ, chúng ta Thái đao 22"
Hôm nay thái độ của Từ Dã đối với Diệp Vô Nhiên cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, Diệp Vô Nhiên thập phần khẳng định mình đang sống trong mộng, Từ Dã vậy mà hẹn hắn cùng đi đánh sân thi đấu? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
Diệp Vô Nhiên không khỏi nhớ lại hình ảnh trước kia hắn tìm Từ Dã cùng đi đánh sân thi đấu.
"Từ sư phụ~~ dẫn đệ tử đi đánh sân thi đấu a!"
"Tay tàn như ngươi thì đánh sân thi đấu cái gì? Lăn đi treo máy!"
Đây mới là mở ra phương pháp chính xác a.
Diệp Vô Nhiên kết thúc hồi tưởng, nhìn về người trước mặt mở miệng gọi một tiếng Tiểu Hoàng Kỷ, thái độ nịnh nọt ton hót mười phần hết sức ghê tởm Từ Dã, rất không thích ứng.
"Từ Dã, ngươi uống nhầm thuốc sao!?"
Từ Dã không phải uống nhầm thuốc, nàng là sợ bị đánh.
Ngẫm lại ngày hôm qua Cố đại thần lại đối với Diệp Vô Nhiên sử dụng Kiếm Tam định tình, còn bỏ ra số tiền lớn truy nã Miêu ca cướp tiêu của Diệp Vô Nhiên, quả thực chính là ác mộng.
"Tiểu Hoàng Kỷ, ta không uống nhầm thuốc, chỉ là cảm thấy trước kia đối xử như vậy với một manh tân như ngươi là không đúng, hôm nay muốn đền bù lại."
"Ta thà tin rằng ngươi uống nhầm thuốc cũng không tin ngươi đại phát lương tâm!" Không thể nào nha, Diệp Vô Nhiên cảm thấy Từ Dã không đánh hắn trong trò chơi, nhất định là bị giả mạo.
"...." Từ Dã thật muốn dùng thuẫn đập vào đầu Diệp Vô Nhiên một cái, hỏi một chút xem có phải trong đầu hắn toàn là đậu hũ?
"Từ Dã, ngươi xác định muốn cùng ta đánh sân thi đấu?" Diệp Vô Nhiên nghĩ thật ra nằm mơ cũng tốt, trong hiện thực đi sân thi đấu bị ngược như cẩu, vậy trong mộng này liền thể nghiệm một lần cảm giác làm đại lão, mơ một chút đại thần Diệp Vô Nhiên tại sân thi đấu một đấu hai, tốt!