Chương 29
Lại nói đến cách thể hiện sự yêu thích của Quân Tiêu dành cho Lục Sâm a, nếu đã yêu thích thì ép buộc là chuyện bình thường.
"TMD! Vương bát đản, ai sẽ mặc loại trang phục lộ liễu này hả?" Lục Sâm cầm trang phục Vị Tẫn của Minh Giáo trực tiếp ném vào đầu dưa của Quân Tiêu, động tác trôi chảy không chút sợ hãi.
Quân Tiêu kéo trang phục trên đầu xuống, đáy mắt toát lên một tia cảnh cáo.
"Ngươi là tình duyên của ta, cho ngươi mặc cái gì thì ngươi mặc cái đó."
Tình cái đại gia ngươi!!!
Lục Sâm giận mà không dám nói, đúng thật là bởi vì không đánh lại vương bát đản này nên mới đồng ý làm tình duyên của hắn, bây giờ nói chuyện cũng không có tư cách a.
"Ta không muốn!" Cho dù đánh không lại thì Lục Sâm vẫn muốn chống cự một lần, đánh không lại thì hắn bỏ chạy.
Nhưng mà hành động chạy trốn này vĩnh viễn bị Quân Tiêu cho rằng Lục Sâm muốn cùng hắn chơi trò truy đuổi mà thôi, chậm rãi đi theo Lục Sâm để xem đến cuối cùng Lục Sâm có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn hay không.
Lục Sâm là một Miêu ca Minh Giáo chính tông, về việc có bao nhiêu chính tông a, sợ nước chính là biểu hiện đầy đủ nhất, trên đường chạy trốn Lục Sâm gặp phải một hồ nước nhỏ, lòng bàn chân giống như có phanh nói dừng là dừng, chẳng qua dừng lại qúa đột ngột nên gót chân đứng không vững mà ngã nhào xuống.
Dưới chân chỉ còn thiếu chút nữa là đụng phải nước làm cho Lục Sâm ngã ngửa về sau không khỏi cảm thấy may mắn, tốt quá a, không có rơi xuống nước, không đụng phải nước a.
Quân Tiêu ung dung từ phía sau Lục Sâm đi tới, ngồi xuống gần nhìn bộ dạng may mắn sống sót sau tai nạn của Lục Sâm, chỉ thấy tiểu Miêu Miêu như vậy càng thêm đáng yêu.
"Bảo bối!"
Mèo nhỏ đáng yêu, nhưng mặc kệ đáng yêu như thế nào chỉ cần nhìn thấy người mình ghét sẽ đều giương nanh múa vuốt, Lục Sâm nhìn Quân Tiêu bước tới, nằm ở dưới đất nhe răng trợn mắt về phía Quân Tiêu, tư thế giống như lúc nào cũng có thể đánh người.
Biến thái.
"Ngươi mà mặc vào ta sẽ càng yêu ngươi hơn." Được rồi, Quân Tiêu thấy mình cũng nên thỏa hiệp một chút, quả nhiên dùng loại giọng điệu ra lệnh này vĩnh viễn không có hiệu quả đối với tiểu Miêu Miêu.
"Cút!" Diệp Vô Nhiên không hề cảm thấy cảm kích.
"Ngươi dám không mặc." Quân Tiêu cũng không thích một tiểu Miêu Miêu không nghe lời, do dự một giây sau đó uy hiếp.
"Làm ngươi."
"Hả?" Giương nanh múa vuốt không hiệu quả, nhe răng trợn mắt càng không có hiệu quả, Lục Sâm sợ rồi.
"Bảo bối, kiên nhẫn của ta không tốt lắm đâu, cho nên ngươi chọn mặc Vị Tẫn hay là bị ta làm?" Quân Tiêu thấy mình thật thiện lương, cho Lục Sâm cơ hội lựa chọn.
Lục Sâm biết rõ Quân Tiêu không phải đang nói giỡn, mặc dù không biết những bài post trên 818 về Quân Tiêu này có phải thật không, nói trong hiện thực Quân Tiêu là một tên xã hội đen, loại đại ca xã hội đen trong truyền thuyết.
Mặc kệ 818 là thật hay giả thì Quân Tiêu cũng không phải người dễ chọc, dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên số khổ mà thôi.
"Ta ta mặc còn không được sao?"
"Lúc này ngươi đồng ý làm ta rất thất vọng nha!" Quân Tiêu thở dài tiếc hận, đưa tay sờ đầu Lục Sâm giống như vuốt lông mèo. Phần mèo ngày hôm nay phá khá tốt.
"Ngày mai mặc có được không? Ngày mai ta có lớp, muốn ngủ sớm." Lục Sâm ý đồ muốn kéo dài, trang phục Vị Tẫn của Miêu ca thật sự quá xấu hổ, nói dễ nghe thì là khêu gợi quyến rũ, còn nói không dễ nghe thì chính là lộ đầu nhũ, lộ lồng ngực.
"Không sao, đổi xong logout cũng giống nhau." Quân Tiêu nhìn thấu tâm tư Lục Sâm, híp mắt nói ra xem như là đang cảnh cáo.
"....." Lục Sâm ngoan ngoãn cầm trang phục Vị Tẫn đi vào trong rừng thay đổi trang phục Nho Phong trên người mình.
Mảnh kim loại lạnh buốt dán trên đầu nhũ thật sự không dễ chịu, mặc dù trang phục Nho Phong lúc trước cũng có chút lộ liễu, nhưng khi mặc xong trang phục Vị Tẫn, Lục Sâm chỉ thấy nửa người trên lạnh lẽo, đặc biệt là thời điểm Quân Tiêu nhìn hắn, càng làm cho sống lưng lạnh toát, cả người không được tự nhiên.
Quân Tiêu đã chơi Kiếm Tam rất nhiều năm, kỳ thực cũng đã tìm một hai tình duyên, nhưng Quân Tiêu đều cảm thấy mình không thích đối phương nên chia tay, thậm chí đến tên của mấy vị tình duyên kia hắn cũng không nhớ được, hiện giờ có một người tên Lục Sâm, một tên đàn ông độc thân vạn năm đột nhiên có đối tượng, không yêu thương nổi.
"Quân Tiêu, y phục này mặc vào thật sự rất xấu, ta đổi được không?" Lục Sâm dưới ánh mắt nóng bỏng của Quân Tiêu kéo kéo y phục ý đồ khiến cho Quân Tiêu thấy y phục trên người hắn rất xấu, nhưng mà hắn nghĩ thật đẹp, cái thế giới nhìn vào khuôn mặt này chỉ cần ngươi lớn lên ưa nhìn, dù ngươi có mặc rẻ rách thì cũng đẹp.
Bộ dáng của Lục Sâm tất nhiên không cần phải nói, đem Quân Tiêu mê hoặc đen mức mỗi ngày đều chạy tới bản đồ Minh Giáo, chẳng những chỉ ở trong trò chơi mà ngay cả ngoài đời Lục Sâm cũng là hệ thảo a.
Quân Tiêu không nói một lời đến gần Lục Sâm, trực tiếp ra tay đem người ôm vào trong ngực.
"Đờ phắc! Ngươi làm gì thế?" Lục Sâm sợ tới mức kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Quân Tiêu, ánh mắt kia rõ ràng là đang phát tình.
Quân Tiêu không phản ứng Lục Sâm mà là cưỡng ép đem Lục Sâm ôm vào trong ngực, quan sát bốn phía liền phát hiện ra một khu rừng, ôm người đi vào.
Loại hành vi "phát tình" này thân là nam nhân Lục Sâm có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là hắn muốn tiếp nhận hành vi bừa bãi lộn xộn của Quân Tiêu đối với hắn, bị Quân Tiêu cưỡng ép dựa lưng vào cây đại thụ phía sau, Lục Sâm nhanh tay lẹ mắt ngăn lại cái miệng đang đến gần của Quân Tiêu.
"Quân Tiêu, ngươi có bị bệnh không thế? Buông ta ra."
Không có hiệu quả, hiện giờ Quân Tiêu không quan tâm đến cái gì khác, không hôn được môi của Lục Sâm thì hôn ngón tay của hắn, há mồm nhẹ nhàng cắn ngón tay đang ngăn cản của hắn, đầu lưỡi liềm lấp theo đường cong ngón giữa, mỹ vị a.
"...." Lục Sâm cảm thấy ngón tay ướt át, cũng cảm thấy giờ phút này không thể nói lý với Quân Tiêu, hắn muốn báo cáo Quân Tiêu, báo cáo tên khốn khiếp này muốn vượt rào trong trò chơi.
Nhưng mà Quân Tiêu hôn môi cuồng dã giống như hồng thủy mãnh thú, hắn cắn ngón tay Lục Sâm, lực đạo vừa đủ lưu lại dấu răng, khóe miệng liếm láp cùng đôi mắt tham lam giống như đang mời gọi Lục Sâm.
Thật sắc tình a!
Lục Sâm bị dọa đến mức gần như muốn kêu to, hắn cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, sự việc sắc tình như vậy cũng chỉ xem một ít trên video mà thôi.
Ngay lúc Lục Sâm bị dọa ngây người, Quân Tiêu kéo cái tay gây trở ngại của hắn ra, một tay chế trụ cằm Lục Sâm, nghiêng người há mồm hôn lên cánh môi Lục Sâm.
Đây không phải lần đầu bọn họ hôn nhau trong trò chơi, mặc dù mỗi lần đều là do Quân Tiêu ép buộc nhưng lần này càng làm cho Lục Sâm cảm giác áp bức, nói như thế nào nhỉ, Quân Tiêu giống như đang bắt hắn phục tùng, dạy hắn biết thần phục là như thế nào, mà không phải giống như muốn cùng hắn thân mật.
Có lẽ tất cả chỉ là ảo giác của Lục Sâm, nhưng bất kể như thế nào Lục Sâm đều cự tuyệt tiếp xúc thân mật như vậy với Quân Tiêu.
Kỹ năng ẩn thân của Minh Giáo lại phát huy tác dụng vào thời khắc này, Lục Sâm khẽ nhếch khóe miệng bởi vì bị hôn mà sưng lên, ẩn thân chạy trốn.
"Phanh!"
Mũ giáp trò chơi đắt tiền bị ném vỡ vụn, linh kiện rải rác khắp nơi trong căn phòng, âm thanh rất lớn khiến cho mấy thanh niên ngoài phòng lớn bị dọa không dám phát ra tiếng động.
"Tần ca, ngươi nói xem lão đại đây là..." một thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi nhỏ giọng hỏi Tần ca đã tập mãi thành thói quen đang ngồi xem tivi bên cạnh.
Tần ca vô thức quay đầu nhìn gian phòng đóng chặt cửa của Quân Tiêu.
"Không có chuyện gì, lão đại nhà ai mà chẳng nóng nảy a, mặc kệ đi, đi lên sẽ chết a."
Ba chữ "sẽ chết" nói ra vô cùng hời hợt lại khiến mấy thanh niên bị dọa sợ không nhẹ, ngồi trên ghế salon trong phòng khách không dám nói lời nào, yên tĩnh nhìn nội dung nhàm chán trên Tivi đến nổ tung.
Không lâu sau cửa phòng bị mở ra, Quân Tiêu cầm cái mũ giáp trò chơi vỡ nát ném vào trong tay Tần ca.
"Đổi cái mới."
"Được a, đúng rồi lão đại, Cố tổng nói những số tiền kia cơ bản đều đã làm sạch, ngươi muốn làm thế nào?" Tần ca nhanh nhẹn đỡ lấy mũ giáp, thuận tiện nhắc nhở.
Mà giờ phút này cả người Quân Tiêu đều tỏa ra khi tức cấm đến gần, trong đôi mắt đều là sát ý, giống như lúc này nếu có ai dám gây sự với hắn, hắn lập tức khiến kẻ đó đi đời nhà ma.
"Không rảnh!"
Dứt lời, Quân Tiêu đem cửa phòng đóng lại thật mạnh, ngủ, chỉ có đi ngủ mới có thể khiến cho một bụng tức giận cùng với địa phương nóng tính nào đó của hắn áp chế xuống.
Tiểu Miêu Miêu, sớm muộn gì cũng cho ngươi biết sự lợi hại của Quân Tiêu hắn.
Tần ca nhìn Quân Tiêu tức giận lớn như vậy, cảm thấy thật ly kỳ, trước kia đều là Quân Tiêu khiến người khác tức giận trừng mắt hừ mũi, hận không thể giết được cả nhà Quân Tiêu, thật không ngờ cũng có thời điểm Quân Tiêu bị chọc tức đến tình trạng này.
Phong thủy luân chuyển sao? Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Trong mắt nhóm người Tần ca, hình dung đơn giản về Quân Tiêu chính là một tên côn đồ cặn bã.
Thời điểm trước kia khi Quân Tiêu chưa rửa tay gác kiếm, tiết mục hèn hạ nhất cũng là trí mạng nhất trong hắc đạo chính là dùng tính mạng người thân ra để uy hiếp, khi đó vì một lô hàng mà Quân Tiêu xảy ra xung đột với giới hắc đạo của nước Anh.
Đến bây giờ Tần ca vẫn còn nhớ rõ khi đó Quân Tiêu kiêu ngạo nói một câu với phiên dịch.
"Lô hàng này nếu ngươi dám nuốt, ta giết cả nhà ngươi, tất nhiên nếu ta nuốt, ngươi cũng có thể giết cả nhà ta."
Nói xong Quân Tiêu còn đem tất cả địa chỉ họ hàng thân thích trong gia tộc nói cho kẻ địch nghe, thật sự đủ khoa trương.
Một người ngay cả gia tộc thân thích cũng không còn cố kỵ, thật ra đã sớm không để ta đến sống chết, cơ bản chính là đối với cái gì cũng chẳng hề để ý, Tần ca rất tò mò, là hạng người gì mới có thể khiến cho lão đại của bọn họ tức giận lớn đến vậy.
Ẩn thân thật sự có thể muốn làm gì thì làm a, Lục Sâm trộm nhìn vào tài khoản của Quân Tiêu đã logout, sau đó thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên hoan hô, hắn không hề biết bản thân đã làm cho Quân Tiêu vô cùng tức giận.
"Lục Sâm, ngươi tu tiên sao? Mau đi ngủ a, ngày mai còn có lớp."
Bạn cùng phòng nhắc nhở Lục Sâm nên offline.
Mặc dù Lục Sâm là một Miêu ca nhưng không thuộc về loại cú đêm, logout khỏi trò chơi sau đó tháo mũ giáp trò chơi trên đầu xuống, vui vẻ bò lên giường nhỏ của ký túc xá, an nhàn, thoải mái, mãn nguyện.
"Đúng rồi Lục Sâm, có một học muội nhờ ta đưa cho ngươi." Bạn cùng phòng lấy ra một phong thư nhỏ dưới gối của mình ném cho Lục Sâm.
Nhìn thoáng qua phòng thư đỏ rực chứa đầy tấm lòng yêu mến trên tay, Lục Sâm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, đã thời đại gì rồi mà vẫn còn viết thư tình, cảm giác cao chút ngây thơ, Lục Sâm có thể đoán được đối phương là loại nữ sinh nào.
Không được không được, Lục Sâm không có hứng thú với nữ sinh ngây thơ đáng yêu, đối với hình thức yêu đương kiểu ngượng ngùng hắn thật sự không có hứng thú, còn không vui bằng hắn ở Mã Nguy Dịch cướp tiêu nhặt bạc vụn a.
"Ừ, nếu nàng lại tìm ngươi, ngươi nói nhận nhưng không đọc là được." Dứt lời, đem phong thư ném vào thùng rác.