Chương 39

Diệp Vô Nhiên tâm trạng tung tăng như chim sẻ giật mình phát hiện thì ra bản thân đã đến Bá Đao sơn trang, xác định vị trí thông qua tổ đội sau đó dùng đại khinh công bay đến sau lưng Cố Sính, ngoan ngoãn mà thu lại tâm trạng vui sướng của mình rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Sính, trong đầu đầy suy nghĩ về việc tử tình duyên.


Cố Sính ngồi bên cạnh dùng ánh mắt dò xét Diệp Vô Nhiên đang vô cùng vui vẻ, bàn tay lớn bắt đầu không thành thật ôm lấy eo Diệp Vô Nhiên từ phía sau, hơi dùng sức kéo người vào trong lòng.


Đối với hành vi động tay động chân của Cố Sính, Diệp Vô Nhiên đã tập mãi thành thói quen, hắn bỏ qua cái móng heo đang làm loạn trên lưng, quay đầu hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"


Diệp Vô Nhiên không xù lông trong mắt Cố Sính chính là một quai bảo bảo đáng yêu, nếu đã là quai bảo bảo thì sao có thể không thơm một cái coi như phần thưởng được?
"Hôn một cái sẽ nói cho ngươi biết." Cố Sính nói ra điều kiện.


"Cút!" Diệp Vô Nhiên thật sự không chịu được hành vi lưu manh của Cố Sính, theo thói quen quát một tiếng, không ngờ bàn tay to của Cố Sính lại ôm chặt lấy eo của hắn, nhanh chóng nghiêng người hôn lên môi của hắn.


Không nhận được sự đồng ý của hắn, hôn hắn khi chưa có sự cho phép thì đó chính là cưỡng hiếp!!!


available on google playdownload on app store


Cánh môi chạm vào nhau khiến thần trí Diệp Vô Nhiên hoảng loạn, những phương án tử tình duyên trong đầu cũng dắt tay nhau không biết chạy tới xó xỉnh nào, chỉ có thể trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Nhiên ở khoảng cách gần.


Cố Sính còn rất hưởng thụ mà nhắm nghiền hai mắt, đúng, rất hưởng thụ a, điều này làm cho Diệp Vô Nhiên cảm thấy Cố Sính coi hắn trở thành đồ ăn đem ra mà hưởng dụng.


Ham chơi là thiên tính của tất cả tiểu hài tử, mặc kệ tiểu hài tử có nhu thuận hiểu chuyện như thế nào cũng không chống cự được với việc yêu thích chơi đùa.


Lâm Tu Chiêu ngồi bên trong xe mỏ dang hai tay cảm thụ làn gió mơn man giữa những ngón tay của hắn, thấy cực kỳ thích thú, mà Thẩm Trì bên cạnh hắn lúc này giống như một tiểu si hán, toàn bộ hành trình chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười vui vẻ của Lâm Tu Chiêu.


Hai tiểu hài tử bất quá cũng chỉ hơn kém nhau hai tuổi, tâm tính lại hoàn toàn không cùng một cảnh giới, khác biệt lớn nhất ước chừng là ở việc Thẩm Trì biết rõ cái gì là "yêu thích một người".


Sau khi chuyển sang toàn tức võng du thì Quặng mỏ ở Bá Đao sơn trang đã bị xem thành thiên đường chơi đùa của các tiểu hài tử, Lâm Tu Chiêu vẫn luôn muốn tới đây, thế nhưng thư tịch Cố Sính cho hắn chồng chất như núi khiến cho hắn luôn luôn không có thời gian tới đây chơi đùa.


Sư phụ Diệp Vô Nhiên lại là đảng cá mặn treo máy, chỉ cần đứng treo máy ở địa phương nào đó, không đủ một tiếng thì dù bị chín con trâu kéo Diệp Vô Nhiên cũng không nhúc nhích, cho nên Lâm Tu Chiêu chơi đùa hết mình, hảo cảm với Thẩm Trì ngày càng lên cao, tất nhiên chẳng qua là hảo cảm đối với một người anh trai mà thôi.


Xe lửa nhỏ rất nhanh đã chở bọn họ đến lối ra của quặng mỏ, sau khi đến điểm cuối thì chậm rãi dừng lại.
"Thích không?" Thẩm Trì cười nói với Lâm Tu Chiêu.


Lâm Tu Chiêu vẫn chưa tận hứng thu tay lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Trì hài lòng gật đầu ừ một tiếng.


"Vậy đệ có thích ta không?" Tiếp tục hỏi một câu, ngữ khí của Thẩm Trì càng thêm cẩn thận, mặc dù hắn không biết Lâm Tu Chiêu có hiểu vấn đề hắn muốn hỏi hay không, nhưng Thẩm Trì vẫn có chút khẩn trương.


Phản ứng của Lâm Tu Chiêu rất chậm, đối với chuyện gì cũng đều rất đơn thuần, rất ngốc nghếch, đây là vấn đề khiến Thẩm Trì rất buồn rầu, cứ có cảm giác chỉ cần ai đối xử tốt với Lâm Tu Chiêu một chút cũng có thể đem người bắt đi.


"Ừ~ thích Trì ca ca lắm."
Làm sao Lâm Tu Chiêu có thể không thích đây? Thẩm Trì có thể dẫn hắn đi chơi đùa, hơn nữa chơi đùa còn rất vui vẻ, tiểu hài tử luôn yêu thích người có thể cùng hắn vui vẻ chơi đùa.


Hai tiểu hài tử vui vẻ chơi đùa, lại không biết đỉnh núi đối diện có hai người lớn đang theo dõi bọn họ.


Đã nói đồng loại luôn có địch ý với nhau, ngay từ đầu Cố Sính đã không ưa vị tiểu tướng quân Thẩm Trì này, đặc biệt là Thẩm Trì còn có ý đồ khi tiếp cận đồ đệ của y.


Trong mắt lộ ra chán ghét với Thẩm Trì, Cố Sính thấy phải thu thập người này một chút mới được.
"Ta đi bắt người." Cố Sính nói, thả người nhảy xuống đi tìm Thẩm Trì gây sự.


Diệp Vô Nhiên vẫn còn chưa hồi phục tinh thần ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, hắn nghĩ mãi không ra tại sao lại bị Cố Sính hôn rồi, hắn đến để tử tình duyên chứ không phải đến để bị hôn a!
"Đi, ta dẫn ngươi đi Vạn Hoa thả diều."


Tiết mục giải trí hạng một đã chấm dứt tất nhiên là muốn bắt đầu tiết mục hạng nhất mới hơn, Thẩm Trì cân nhắc đến việc nơi này có lẽ sẽ bị Cố Sính mai phục, nên tranh thủ thời gian đổi địa phương khác thì tốt hơn, phong cảnh Vạn Hoa Cốc rất đẹp, đất bằng, gió nhẹ, còn có biển hoa vạn dặm, rất thích hợp để thả diều.


"Được a." Lâm Tu Chiêu ngoan ngoãn để cho Thẩm Trì nắm tay mang đến Vạn Hoa Cốc, những nơi Thẩm Trì dẫn hắn đi chơi đều rất thú vị.
Đầu nhọn của trường thương thẳng tắp chĩa đến trước mặt Thẩm Trì, đứng chắn trên đường đi của bọn họ.


Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn theo trường thương, nhìn thấy người mà giờ phút hắn không muốn thấy nhất, Cố Sính.
"Cút!" Cố Sính không muốn đánh trẻ con, nghiêm nghị nói một chữ, muốn Thẩm Trì thức thời chút mà rút lui.


Rất nhiều người chơi sợ Cố Sính, một chữ "cút" này của Cố Sính khẳng định đều chạy sạch, nhưng thật ngượng ngùng a, Thẩm Trì không hề sợ hãi vị Cố Sính chỉ mặt nói hắn cút này, dù sao Thẩm Trì hắn cũng là đồ đệ của Thúc Cửu, ngày mà hắn mới vừa đặt chân vào Đạo Hương Thôn đã được Thúc Cửu nhặt về làm đồ đệ, Thẩm Trì sẽ không sợ Cố Sính.


Cố Sính là nhân vật mà mà mỗi ngày sư phụ hắn treo ở trên miệng mà mắng, sư phụ mắng, khẳng định đồ đệ cũng mắng theo, mắng chửi như vậy thành ra Thẩm Trì không có chút sợ hãi nào đối với Cố Sính, thậm chí còn dám tranh cãi với Cố Sính.


"Không cút."
Vốn đã không ưa tên hỗn tiểu tử này, hiện tại Cố Sính càng thêm chán ghét Thẩm Trì.
"Muốn chết sao?"


Trong đầu giống như có một đoàn hồ nhão đem các dây thần kinh chặn lại, Diệp Vô Nhiên vẫn còn đang mải suy nghĩ nên dùng chiêu mà Tú gia đã bày cho vào lúc nào thì có thể dễ dàng tử tình duyên với Cố Sính thành công, không ngờ lại nghe được tiếng khóc của Lâm Tu Chiêu dưới chân núi.


"Sư cha! Oa ô ô ô! Người đừng đánh nữa mà hu hu hu!"
Cái gì?
Cố Sính đánh Lâm Tu Chiêu!?


"Đậu xanh! Cố Sính ngươi dám đánh đồ đệ của ta sao?" Diệp Vô Nhiên lập tức phát hỏa, xuất ra trọng kiếm từ trong túi sau đó lập tức nhảy xuống chân núi, trực tiếp đập một cái Hạc Quy về phía Cố Sính.


Cố Sính đang định dạy dỗ Thẩm Trì thêm một thương, không ngờ Diệp Vô Nhiên từ trên trời giáng xuống đập tới một cái Hạc Quy, chỉ mấy một giây đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, có chút dở khóc dở cười đối với Diệp Vô Nhiên.


Quay người ôm lấy Lâm Tu Chiêu vẫn còn đang khóc, nhanh chóng né tránh Hạc Quy mà Diệp Vô Nhiên đập tới, lại vô cùng thấu hiểu mà quay người lại ôm lấy Diệp Vô Nhiên.


Trọng kiếm qúa nặng, lại từ trên núi cao nhảy xuống, tất nhiên Diệp Vô Nhiên không thể giữ vững thân thể, đang lúc chuẩn bị ngã sấp xuống lại may mắn được Cố Sính đỡ lấy kịp thời, nếu không thì quá mất mặt rồi.


Sư môn ba người may mắn thoát khỏi khốn cảnh, duy nhất chỉ có Thẩm Trì bị thương, bị Cố Sính đánh đến không nhúc nhích di chuyển được lại ăn không ít tổn thương trong phạm vi tấn công của Hạc Quy, miệng cũng hộc máu luôn rồi.


"Huhu hu hu~ Trì ca ca, huynh không sao chứ?" Lâm Tu Chiêu thoát ra khỏi lồng ngực của Cố Sính, lo lắng chạy về phía Thẩm Trì bị trọng thương nằm trên mặt đất.


Diệp Vô Nhiên được Cố Sính đỡ lấy nên không ngã sấp xuống, nhưng tuyệt đối không có khả năng nói cảm ơn với Cố Sính, tên khốn khiếp này vậy mà dám đánh đồ đệ của hắn, chuyện này không thể nhẫn nhịn được!


"Cố Sính, ngươi bị bệnh phải không? Dựa vào cái gì mà ngươi dám đánh đồ đệ của ta?"


Cố Sính nhíu mày nhìn Diệp Vô Nhiên xắn tay áo giống như chuẩn bị đánh nhau với y, đau đầu ôm người chặt thêm một chút, tránh cho hắn không được tỉnh táo mà gây thêm chuyện gì đó.
"Ta không đánh."


"Ngươi không đánh cái rắm ấy! Ngươi không đánh tại sao đồ đệ lại khóc lợi hại như vậy? Ta ở phía trên cũng nghe được a." Diệp Vô Nhiên muốn tính sổ với Cố Sính.


Thật sự rất oan uổng nha, Cố Sính cùng lắm cũng chỉ đẩy Lâm Tu Chiêu tránh qua một bên, hảo hảo giáo huấn Thẩm Trì mà thôi, y đánh Lâm Tu Chiêu khi nào thế?
"Không đánh."


"A~, Cố Sính, xem như ta đã nhìn thấu ngươi rồi, có phải trước kia ngươi ghét bỏ Chiêu Chiêu là bóng đèn, bây giờ muốn trực tiếp ra tay đánh người có phải không?"


Diệp Vô Nhiên đã sớm biết Cố Sính không hài lòng với Lâm Tu Chiêu, rốt cuộc bây giờ cũng đã lộ ra bản chất.
Cố Sính bỏ qua hành vi cố gắng đổ oan cho người khác của hắn, đây không phải là cố tình gây sự sao?
"Không sai, nhưng không đánh."


"Hừ, đánh hay không đánh đợi ta xem là biết, nếu trên người Tu Chiêu có tổn thương gì, ta liều mạng với ngươi!" Giờ phút này Diệp Vô Nhiên vô cùng không nói đạo lý, thoát khỏi cái ôm của Cố Sính đi về phía Lâm Tu Chiêu, còn không quên giẫm một cái trên chân y.


Thẩm Trì bị đánh đến ngất xỉu, cái mũi cùng khóe miệng đều có máu tươi, bị đánh có chút thảm, ngay cả cơ hội quay về môn phái hồi sinh cũng không có, loại ngất xỉu vì bị thương này chỉ có thể chờ cho đến khi tự tỉnh lại.


Lâm Tu Chiêu bị dọa đến hỏng mất, trước kia đã biết sư cha là một người vô cùng nóng nảy, cũng sợ hãi trong một thời gian ngắn, nhưng sau khi ở chung sư cha vẫn luôn đối xử với hắn rất ôn nhu cũng rất sủng ái hắn, không nghĩ tới thái độ của sư cha đối  với Trì ca ca lại đáng sợ như vậy.


Một lần nữa hắn lại bắt đầu sợ hãi Cố Sính.
"Đồ đệ, con không sao chứ?" Diệp Vô Nhiên đi qua, nhìn thấy một tiểu tướng quân nằm hôn mê, ngồi xuống ôm Lâm Tu Chiêu kiểm tr.a khắp người xem có vết thương nào không.


"Cố Sính đánh con sao? Con mau nói cho sự phụ biết."
"Sư phụ, sư cha không đánh con, nhưng sư cha đánh Trì ca ca." Lâm Tu Chiêu chỉ về phía Thẩm Trì, lo lắng bởi vì mình tố cáo sẽ bị đánh, ôm chặt lấy cổ Diệp Vô Nhiên.


Diệp Vô Nhiên nhìn theo hướng Lâm Tu Chiêu chỉ tay, đây không phải là đồ đệ của tên nhân yêu Thuẫn nương kia sao? Diệp Vô Nhiên thật muốn nói đánh tốt lắm.


Rốt cuộc thì hài tử nhà ai nhà ấy thương, Thẩm Trì không nhận được sự thương cảm của Diệp Vô Nhiên.
"Ta đã nói là không đánh mà." Cố Sính oan hơn cả tuyết.


Không đánh thì không đánh, là Diệp Vô Nhiên hắn đã hiểu lầm còn không được sao? Cố y nhấn mạnh như vậy rõ ràng là không muốn cho hắn một cái bậc thang a.


"Cố Sính, ngươi vẫn là người sao? Đứa trẻ này nhỏ như vậy, sao ngươi cao thể nặng tay như vậy?" Diệp Vô bắt đầu mở bài giảng đạo đức, miệng tiện trào phúng.


"Tiểu hài tử nếu không giáo huấn một chút sẽ không nghe lời." Cố Sính nghiêm mặt nói ra, hỗn tiểu tử là phải đánh, đã đánh thì sẽ không nương tay.


"......" Diệp Vô Nhiên cảm thấy rất có đạo lý, hắn hoàn toàn không có cách nào phản bác, trong xã hội hiện nay, những hùng hài tử kia ngày càng to gan, chuyện xấu gì cũng dám làm, còn dám xúc phạm cha mẹ mình.


"Tiểu hài tử này cũng không làm cái gì quá xấu, dạy dỗ một chút là được rồi." Diệp Vô Nhiên chột dạ muốn phản bác.


"Hắn muốn bắt cóc đồ đệ của ngươi!" Cố Sính dùng trường thương chỉ chỉ vào Thẩm Trì đang hôn mê lại chỉ chỉ Lâm Tu Chiêu, huống hồ hắn chỉ dừng lại ở việc dạy dỗ Thẩm Trì, khiến cho Thẩm Trì hôn mê còn phải nhờ vào cái Hạc Quy của Diệp Vô Nhiên.


Sau khi Diệp Vô Nhiên nhìn theo trường thương của Cố Sính, thái độ với Cố Sính cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
Bắt cóc?
"Cố Sính, đánh hay lắm."






Truyện liên quan