Chương 53.

Trung tâm của sự chú ý là Cố Sính vừa rời đi, những nữ đồng học giả vờ gọi điện thoại giả vờ đi ngang qua cũng dùng tốc độ ánh sáng mà biến mất, nên đi học thì đi học, nên trở về phòng ngủ thì trở về phòng ngủ.


Náo nhiệt tản đi lại khiến cho nội tâm  Diệp Vô Nhiên có chút tư vị không thoải mái, Cố Sính luôn luôn làm một bộ dạng thâm tình với hắn, kết quả còn không phải không kiên nhẫn rời đi sao?
Cố Sính yêu thích hắn được bao nhiêu phần đây?


Ghét bỏ đem cửa sổ đóng lại, Diệp Vô Nhiên hờn dỗi trong lòng, hắn thừa nhận trong trò chơi hắn vẫn luôn tỏ vẻ ghét bỏ và bài xích đối với Cố Sính.


Trong trò chơi Cố Sính không dùng  ngôn ngữ lưu manh đùa giỡn hắn thì chính là giở trò sờ mó, vừa ôm vừa hôn, một đại thẳng nam như Diệp Vô Nhiên có thể không chán ghét sao?


Nhưng bọn họ cũng đã làm tình duyên được mấy tháng, trong mấy tháng này đúng thật là Cố Sính một đường mang hắn bay, sân thi đấu thì mang hắn nằm không, ăn gà mang hắn bay, đánh phó bản thì Diệp Vô Nhiên không cần phải làm gì cũng có thể chiến thắng nhẹ nhàng, mà ngay cả tinh luyện trang bị cùng với ngoại trang Diệp Vô Nhiên cũng không cần quan tâm.


Diệp Vô Nhiên hắn chỉ là một kẻ tay tàn ngay cả chút tiền phí để chơi đôi khi cũng không nạp nổi, Cố Sính trực tiếp nạp cho hắn đến tận năm sau.


available on google playdownload on app store


Tính ra thì Diệp Vô Nhiên rất hiếm khi quan tâm đến Cố Sính, nếu như không phải Cố Sính ôm tâm tư không bình thường với hắn thì có khả năng Diệp Vô Nhiên đã sớm xông tới ôm cái đùi lớn cầu yêu thương.


"Cúp điện thoại của ta phải không? Có bản lĩnh thì tử tình duyên với ta đi!" Diệp Vô Nhiên cả giận nói, cũng không phải là không có y thì không sống được, Diệp Vô Nhiên tỏ vẻ không sao cả.


Hai người Lâm Mộng bọn họ thấy Cố Sính rời đi cũng thất vọng, họ còn suy nghĩ làm sao khiến cho Diệp Vô Nhiên dẫn bọn họ xuống dưới gặp người đàn ông kia.


Dù sao thì bởi vì sự can thiệp của Cố Sính mà giấc mộng có bạn gái của Diệp Vô Nhiên đã tan thành bọt nước, tâm tình còn bị Cố Sính làm cho hỏng bét, hắn ngồi trên giường nhỏ của chính mình muốn chùm chăn lên đầu ngủ bù.


Ngay cả thời điểm hai người Lâm Mộng chào hỏi hắn lúc rời đi hắn cũng không để ý tới.


"Tiểu tử ngươi là gay sao? Người ta đi rồi ngươi thương tâm như vậy?" Sau khi Tiêu Đồ tiễn Lý Giai và Lâm Mộng trở về thấy Diệp Vô Nhiên còn đang ngủ, không khỏi sợ hãi nói.
Tâm tình Diệp Vô Nhiên không tốt, cầm gối đầu ném về phía Tiêu Đồ.


"Nếu ngươi còn nói hươu nói vượn, ta đánh chết ngươi."


"Được, không trêu ngươi nữa là được chứ gì?" Tiêu Đồ đỡ được cái gối đầu bị ném tới, bất đắc dĩ quay lại giường của mình, mở điện thoại lên thì thấy có mười cuộc gọi nhỡ của bạn gái, thôi xong.


Diệp Vô Nhiên nằm trên giường, hắn khó chịu được có mấy phút sau đó không tim không phổi mà ngủ mất, cả đêm hôm qua nằm trên mặt đất bị mùi giày thối tất thối hun cho không ngủ được, vừa chạm đến giường đã bị mệt mỏi đánh úp lại.


Vốn định ngủ một giấc thật ngon nhưng tên cháu trai Tiêu Đồ kia vậy mà lại nấu cháo điện thoại với bạn gái, hơn nửa thời gian đều liên tục nói xin lỗi, còn mở miệng nói dối mình ngủ quên không thấy có điện thoại.
A, tr.a nam.


Diệp Vô Nhiên bị tiếng ồn ào làm cho không ngủ được thì Tiêu Đồ cũng đừng mong được thoải mái, hắn lấy điện thoại ra tìm bức ảnh mà sáng nay hắn chụp đưa đến trước mặt cho Tiêu Đồ xem.


"Ngươi có vào buồng vệ sinh gọi điện thoại hay không?" Diệp Vô Nhiên cười vô cùng hiền lành với Tiêu Đồ.


Tiêu Đồ đang gọi điện thoại nhận lỗi với bạn gái lập tức sửng sốt, dùng ngón tay chỉ chỉ vào Diệp Vô Nhiên, tên bạn cùng phòng này thật quá âm hiểm, hắn ra ngoài gọi điện thoại còn không được sao?


Sau khi đuổi được tên Tiêu Đồ gây mất trật tự kia ra ngoài, Diệp Vô Nhiên kích động chui vào trong chăn, đang nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm.


Diệp Vô Nhiên nhìn điện thoại suy nghĩ cả buổi, bài tập hắn đều nộp đầy đủ, kết quả thi cũng không quá kém, cũng không phạm phải việc sai trái nào a.
"Vệ lão sư." Ngữ khí của Diệp Vô Nhiên vô cùng nhẹ nhàng.


"Diệp Vô Nhiên đồng học, ngươi đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến đi, hiệu trưởng có chuyện muốn tìm ngươi." Vệ lão sư dùng tiếng địa phương không đạt tiêu chuẩn nói chuyện với Diệp Vô Nhiên.


Nội tâm Diệp Vô Nhiên rất bồn chồn, sao đột nhiên hiệu trưởng lại muốn tìm hắn?
"Vệ lão sư, tại sao đột nhiên hiệu trưởng lại muốn tìm em?" Diệp Vô Nhiên phải hỏi rõ ràng, trong lòng hắn có quỷ, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?


Sẽ không phải là việc Lâm Mộng và Lý Giai qua đêm trong phòng ký túc xá của hắn bị phát hiện chứ? Diệp Vô Nhiên càng nghĩ càng thấy sợ, việc này muốn trách thì phải trách Tiêu Đồ nha, tìm hắn làm gì?


"Không rõ ràng lắm, ngươi tới đó thì biết, được rồi Diệp đồng học, ta phải lên lớp rồi." Vệ lão sư đã hoàn thành nhiệm vụ mà hiệu trưởng phân phó, để lại cho Diệp Vô Nhiên một loạt tiếng tút tút tút trong điện thoại.


Vệ lão sư thông báo đem Diệp Vô Nhiên dọa tỉnh, nếu việc này thật sự bị phát hiện, ngộ nhỡ trường học làm lớn chuyện thông báo cho gia trưởng của hắn, vậy khẳng định hắn sẽ bị cha mẹ cùng xông lên quần ẩu cho một trận.


Hiệu trưởng tìm Diệp Vô Nhiên, Diệp Vô Nhiên cũng không dám kéo dài thời gian, nhanh chóng thay bộ quần áo ngủ trên người ra, lập tức đi đến văn phòng hiệu trưởng.


Lại nói tiếp Diệp Vô Nhiên sớm đã quên hình dáng của hiệu trưởng, đại học không thể so sánh với trường cấp ba hay là trường cấp hai cứ cách hai ba ngày là có thể nhìn thấy hiệu trưởng đại nhân, Diệp Vô Nhiên nhớ rõ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy hiệu trưởng là ngày tiếp đón tân sinh viên.


Bộ dáng của hiệu trưởng cũng giống như những người thuộc tầng lớp cao cấp, kính gọng vàng cùng bụng bia, tai to mặt lớn đầu hói, đúng với hình ảnh của một đại thúc trung niên đầy mỡ.


Nhưng mà loại người thuộc tầng lớp lãnh đạo này luôn mang đến một cảm giác áp lực cho người khác, so với việc nói chuyện với Vệ lão sư, Diệp Vô Nhiên càng sợ hãi khi đối mặt với hiệu trưởng hơn.


Ánh mặt trời chiếc xuống bước chân chậm chạp tiến về phía trước của Diệp Vô Nhiên, hắn suy nghĩ có nên tìm cái cớ nào đó để né tránh việc này trước hay không, nhưng hắn sợ mình  bị hiểu trưởng phát hiện ra việc hắn lấy cớ, nhất định sẽ bị gọi đến phòng hội đồng, dù sao lúc nãy hiệu trưởng cũng đã nói muốn tìm hắn.


Một đường do do dự dự rốt cục Diệp Vô Nhiên cũng đã đến trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.


"Đông đông đông." Diệp Vô Nhiên là một học sinh ngoan ngoãn lễ phép, tiếng gõ cửa cũng rất có lễ phép, nhẹ nhàng không gây ồn ào đến người khác, có lẽ nhẹ như vậy thì  hiệu trưởng có thính lực không tốt sẽ không nghe thấy.


"Vào đi." Thanh âm hùng hậu của hiệu trưởng rất có lực xuyên thấu qua cánh cửa truyền ra ngoài.


Diệp Vô Nhiên nghe được giọng nói của hiệu trưởng, trái tim liền khẩn trương đến kinh hoàng, hắn ghét tình huống như thế này, áp lực có thể khiến người ta khẩn trương muốn chết đấy nhé.


Ngoan ngoãn mở cửa theo lời hiệu trưởng, Diệp Vô Nhiên lễ phép đứng ở cửa ra vào cúi đầu với người bên trong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hiệu trưởng đang cung kính đứng một bên, cùng Trần Thỏa đứng thành một hàng, mà trên bảo tọa của hiệu trưởng đại nhân, Cố Sính đang nhàn nhã ngồi trên đó thưởng thức một ly cà phê.


"....." Diệp Vô Nhiên hoài nghi mình đang nằm mơ.


"Cố tổng, đây có phải Diệp đồng học mà ngài muốn tìm không?" Tính theo tuổi tác thì rõ ràng hiệu trưởng là trưởng bối, nhưng hiệu trưởng lại cố tình làm ra bộ dạng nịnh nọt với Cố Sính, Cố Sính biết rõ Diệp Vô Nhiên đã tới, y hài lòng gật đầu.


"Là hắn."
"Hiệu trưởng?" Diệp Vô Nhiên mặt đầy nghi hoặc đứng ngoài cửa, cũng không dám đi vào, cứ có cảm giác nếu đi vào thì sẽ không ra được.


"Diệp đồng học, người vào đi, nhớ đóng cửa lại." Thân là một người lãnh đạo vậy mà hiệu trưởng lại cười sáng lạn như ánh mắt trời vẫy vẫy tay với Diệp Vô Nhiên, thậm chí còn đem lại cảm giác rất dối trá.


Hình dung hiệu trưởng là một đại thúc trung niên người đầy mỡ là đã quá đề cao hiệu trưởng, Diệp Vô Nhiên cảm thấy phải là một đại thúc hèn mọn bỉ ổi mới đúng.


Diệp Vô Nhiên cũng không dám không nghe lời, ngoan ngoãn tiến vào rồi khép cửa lại, cố gắng bỏ qua vị Cố Sính đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
"Hiệu trưởng, ngài tìm ta có việc gì?"


"Diệp đồng học, không phải ta tìm ngươi, là Cố tổng có việc muốn gặp ngươi." Hiệu trưởng nhìn Cố Sính, ý muốn Diệp Vô Nhiên xoay người sang phía bên kia.


"Ah, vậy sao, nếu không có việc gì thì ta đi trước." bởi vì thân phận sinh viên nên Diệp Vô Nhiên mới ngoan ngoãn nghe lời hiệu trưởng, Cố Sính cũng không phải lão sư trong trường của hắn, không cần để ý tới.
Dứt lời, Diệp Vô Nhiên quay người muốn rời đi.


Cố Sính không nhanh không chậm đặt tách cà phê trong tay xuống, chén sứ cùng đĩa sứ va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.
"Mông hiệu trưởng, xem ra khoản tiền kia ta không thể giúp được rồi."


Thần sắc của hiệu trưởng ngay lập tức trở nên mất bình tĩnh, ông nhìn Diệp Vô Nhiên muốn mở cửa rời đi, thái độ nịnh nọt lúc trước lập tức bị ngữ khí nghiêm khắc thay thế.
"Diệp đồng học, ta có cho ngươi rời đi sao?"


Cái tay cầm tay nắm cửa của Diệp Vô Nhiên bắt đầu toát mồ hôi, hắn đứng cứng đờ tại chỗ không dám rời đi cũng không dám quay đầu lại, hiện tại hắn muốn khóc a, Cố Sính thật quá đáng, vậy mà lại dùng hiệu trưởng tới dọa hắn.


Cái này gọi là phong thủy luân chuyển, lúc trước là Diệp Vô Nhiên đứng trong phòng trên lầu ký túc xá đắc ý dạt dào, bây giờ đến phiên Cố Sính ngồi trên ghế của hiệu trưởng đại nhân nắm giữ toàn cục.


"Ừm, xem ra trường học của Mông hiệu trưởng được cứu rồi." Cố Sính rất hài lòng với việc Diệp Vô Nhiên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, mặc dù không phải là nghe lời y.


Mông hiệu trưởng nghe được những lời này nội tâm liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám dùng thái độ không tốt với Diệp Vô Nhiên, dù sao ông cũng biết rõ vị kim chủ ba ba Cố Sính này chạy đến đây là vì Diệp Vô Nhiên.


"Diệp đồng học, ngươi tới đây ngồi trước đi."


Hiệu trưởng nói không thể không nghe, nếu không không xử phạt thì cũng bị ghi thù, Diệp Vô Nhiên bất đắc dĩ đi qua ngồi vào cái ghế mà hiệu trưởng chuẩn bị cho hắn, mặt đối mặt với Cố Sính ngồi trên ghế hiệu trưởng.


"Bảo bối, rốt cục em cũng chịu gặp tôi rồi." Cố Sính vừa nhìn thấy Diệp Vô Nhiên, hình tượng bằng sơn cao lãnh tổng giám đốc gì gì đó chỉ là cái rắm, y đẩy ly cà phê trước mặt sang một bên, ghé người vào bàn làm việc chăm chú quan sát Diệp Vô Nhiên.


"Cố Sính, ngươi có bệnh."
"Khụ khụ khụ khụ."


Mông hiệu trưởng khụ khụ hai tiếng lập tức khiến cho Diệp Vô Nhiên đem tiếng mắng chửi thô tục nghẹn trở về trong bụng, tư vị muốn mắng mà không dám mắng thật sự quá biệt khuất, Diệp Vô Nhiên cúi đầu không thèm để ý đến Cố Sính.


Cố Sính lại không coi ai ra gì mà càng thêm ghé sát vào Diệp Vô Nhiên, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy dung mạo của Diệp Vô Nhiên đang cúi đầu.


Y dùng loại thái độ thưởng thức tỉ mỉ quan sát Diệp Vô Nhiên đang tức giận thành một quả bóng, nhìn bảo bối nhà y mà xem, lúc tức giận liền thích phồng má, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn mềm ục ục, muốn bóp một cái nha.


Nghĩ sao làm vậy, Cố Sính thò tay bóp cái mặt bánh bao của Diệp Vô Nhiên, bóp hai cái liền bay hơi, sau đó là một miệng thô tục xuất ra.


"Ngươi mẹ nó còn dám bóp ta nữa ta liền đánh chết ngươi." Diệp Vô Nhiên cầm sách vở trên bàn làm việc muốn nện vào đầu Cố Sính, lại nghe thấy tiếng ho khan của hiệu trưởng, hắn lại bị dọa sợ rồi.


Đem sách đặt lại lên bàn, Diệp Vô Nhiên giận mà không dám nói ngồi lại vị trí cũ, hắn ủy khuất, hắn khổ sở, hắn muốn chém tên Cố Sính chết tiệt này thành tám khối.


Cố Sính cảm thấy Diệp Vô Nhiên là một con nhím nhỏ, cái loại chỉ cần chọc một chút liền bắn gai cắm đầy người đối diện, vĩnh viễn không nhu thuận được quá mười phút.


Nhưng chính loại tính cách này lại rất hợp khẩu vị của Cố Sính, cái tay của y lại bắt đầu không thành thật mà bóp lên khuôn mặt của Diệp Vô Nhiên, cảm giác tốt vô cùng.


Cảm giác giống như là sờ lên trứng gà non, so với trứng gà non càng thêm mềm mại, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo một cái, lực đàn hồi cũng rất vừa vặn nha.


"Trò chơi và hiện thực đúng là không giống nhau." Cố Sính tiếp tục bóp bóp khuôn mặt của Diệp Vô Nhiên, cảm giác vẫn có chút khác biệt với trò chơi, toàn tức võng du có chân thật đến mấy cũng không so được với người thật.


"Mông hiệu trưởng ngài cũng nhìn thấy phải không? Ta cảm thấy hình như trên người Cố tổng toát ra rất  nhiều bong bóng màu hồng." Trần Thỏa ngạc nhiên nói, hình ảnh yêu đương của tổng giám đốc cao lãnh đúng là có chút đáng sợ.


Mông hiệu trưởng thở dài, đây là văn phòng hiệu trưởng của ông a, là nơi  quản lý cao nhất trong trường, không phải là nơi nói chuyện yêu đương đâu.






Truyện liên quan