Chương 55.

Có cái gọi là không đưa tay đánh người đang cười, mặc dù Diệp Vô Nhiên là miệng pháo cấp mười, dưới thế công quan tâm ôn nhu của Cố Sính cũng không thể tiếp tục mở miệng mắng thêm một câu thô tục nào nữa.


"Đói không?" Cố Sính nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ cơm rồi.


Bởi vì đống chuyện lộn xộn ngày hôm nay mà đến giờ Diệp Vô Nhiên vẫn không có hạt cơm nào vào bụng, giờ Cố Sính nhắc đến hắn mới thấy bản thân đúng là có chút đói bụng.


"Không đói." Diệp Vô Nhiên chính là con vịt chết vẫn còn mạnh miệng, nếu hắn nói đói, Cố Sính nhất định sẽ kéo hắn đi ăn cơm, đến lúc đó lại bị hiểu lầm thành đang hẹn hò, hắn nhất định không để chuyện đó xảy ra.


"Ừ, vậy thì cùng ta đi ăn cơm." Cố Sính mở miệng nói, mặc kệ Diệp Vô Nhiên đói bụng hay không đói bụng, bữa cơm này chắc chắn không thể thiếu.
Dứt lời, Cố Sính ưu nhã quay về phía Trần Thỏa cho ám hiệu.


Trần Thỏa nhận được chỉ thị liền tiến lên cung kính đứng bên cạnh hai người.
"Đặt một chỗ tại nhà hàng yên tĩnh."


available on google playdownload on app store


Lúc nói Cố Sính cũng không rời tầm mắt sang chỗ khác, chống cằm tựa trên bàn công tác dùng ánh mắt cảnh cáo khiến cho Diệp Vô Nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời.


Tầm mắt của y tựa như một kẻ xâm lược, người bị nhìn thẳng vào có cảm giác như mình bị vây khốn trong một hầm băng.


Diệp Vô Nhiên cứ như vậy phục tùng dưới ánh mắt này của Cố Sính, tâm lý phảng phất như một con thú nhỏ bị xiềng xích khóa chặt, hết thảy chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.


Người đẹp mắt có thể điều khiển tâm trí người khác, đây có lẽ là lời giải thích hợp lý nhất cho tình huống này.


Trần Thỏa đáp một tiếng liền lấy điện thoại di động ra, quay người đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Mông hiệu trưởng thấy Trần Thỏa đi ra cũng thức thời cùng theo ra ngoài, thậm chí còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.


Phòng hiệu trưởng to như vậy nháy mắt chỉ còn lại hai người là Diệp Vô Nhiên và Cố Sính, Diệp Vô Nhiên bị ánh mắt của Cố Sính áp chế thành mèo Kitty ngoan ngoãn, nhu thuận ngồi nguyên trên ghế không biết phải làm thế nào cho phải.


Trong nháy mắt cửa phòng làm việc được khép lại, tất cả ẩn nhẫn của Cố Sính lập tức được phóng thích, y chống hai tay lên bàn đứng dậy nghiêng người đến gần Diệp Vô Nhiên.


Diệp Vô Nhiên cảm giác được nguy hiểm tới gần, hai bàn chân đạp đất, bánh xe dưới chân ghế hắn ngồi lập tức di chuyển về phía sau, tránh thoát khỏi Cố Sính đang tới gần.


Cố Sính nghiêng người thất bại cũng không thấy phiền muộn, y kiên nhẫn đi qua bàn công tác vươn tay túm lấy Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên vô cùng sợ hãi túm lấy thành ghế, cả người và ghế bị Cố Sính đẩy tới vách tường.


"Cố Sính, ngươi làm gì thế?" Diệp Vô Nhiên muốn dùng hai chân ma sát với sàn nhà để dừng ghế đình chỉ di chuyển nhưng lại phát hiện căn bản không có tác dụng gì.


Lưng tựa của ghế đụng vào bức tường trắng noãn, Diệp Vô Nhiên cũng dán sát người vào ghế dựa, hắn sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.


Kinh sợ qua đi, Diệp Vô Nhiên thấy Cố Sính chống hai tay vào hai tay vịn của ghế, đầu gối cưỡng ép đôi chân đang khép chặt của Diệp Vô Nhiên mở ra, chống đỡ trên tấm nệm mềm mại của ghế, cả người Diệp Vô Nhiên cứ như vậy bị Cố Sính nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, giờ phút này hắn có thể cảm nhận được toàn bộ sự bá đạo của Cố Sính.


Lui không thể lui, trốn cũng chẳng thể trốn, Diệp Vô Nhiên cả người dính chặt vào ghế mở to hai mắt, dù sao thì có thể tránh xa Cố Sính được chút nào hay chút ấy.


Trong tầm mắt là Diệp Vô Nhiên kinh hoàng ngước mắt, bộ dạng này thật sự khiến người khác muốn khi dễ một phen, thiếu niên làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, tất cả đều là bộ dáng mà Cố Sính yêu thích nhất, giống như là một khối nam châm, có thể làm cho Cố Sính cam tâm tình nguyện bị hấp dẫn.


Cố Sính cúi người đến gần Diệp Vô Nhiên, tất cả sự chú ý đều đặt trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Diệp Vô Nhiên.


"Cố Sính." Diệp Vô Nhiên trừng lớn hai mắt không thể tin đây là sự thật, không thể tin giờ phút này không phải là trong trò chơi, càng không thể tin rằng trong hiện thực Cố Sính thật sự muốn hôn hắn.


Diệp Vô Nhiên nhìn gương mặt tuấn tú của Cố Sính ngày càng phóng đại, đây không còn là làn da được mô phỏng trong trò chơi, không còn là bộ dáng nhân vật trong trò chơi.


Tiếng hít thở của Cố Sính bởi vì Diệp Vô Nhiên mà càng thêm dồn dập, càng đến gần Diệp Vô Nhiên thêm một chút thì hàn băng trong đôi mắt y lại sụp đổ thêm một ít, một giây trước khi y nhắm mắt lại thì toàn bộ hàn băng đã biến mất triệt để.


Diệp Vô Nhiên tận mắt chứng kiến đáy mắt lạnh như băng của Cố Sính vì hắn mà thay đổi, hắn nuốt nước miếng nhìn Cố Sính ngày càng áp sát.


Từng nghe những tình thánh tiền bối trong chuyện yêu đương nói qua, một người nhắm nghiền hai mắt trước khi hôn bạn, điều này đại biểu cho việc hắn hài lòng 100% đối với bạn, còn chưa hôn lên đã biết rõ đây sẽ là một loại hưởng thụ.


Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến Diệp Vô Nhiên không biết phải làm sao, tần suất nhịp tim bắt đầu không nghe lời mà điên cuồng nhảy lên, hắn rối loạn tâm trí một cách triệt để, yêu thích quá phận của Cố Sính dành cho hắn làm hắn hỗn loạn.


Vươn tay che miệng Cố Sính, ngăn cản Cố Sính tới gần, Diệp Vô Nhiên cắn chặt môi dưới bảo vệ nụ hôn trong hiện thực của mình, mặc dù hiện giờ thần trí rối loạn nhưng hắn vẫn biết hắn và Cố Sính không có khả năng.


Cho dù Cố Sính có yêu thích hắn đến thế nào, đối xử với hắn tốt bao nhiêu đi chăng nữa, Diệp Vô Nhiên cũng không thể tiếp nhận được việc bản thân mình với một người đàn ông khác ở cùng một chỗ, thế giới quan của hắn không cho phép.


Không cảm nhận được cánh môi mềm mại như trong tưởng tượng, trong mũi lại ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng, đó mà mùi dầu gội còn lưu lại trong lòng bàn tay Diệp Vô Nhiên, Cố Sính giương mắt lộ ra đồng tử màu lưu ly xanh biếc.


Diệp Vô Nhiên muốn mở miệng ngăn cản Cố Sính tới gần, thậm chí còn muốn rống lớn một tiếng "cút", nhưng cổ tay của hắn lại bị Cố Sính túm chặt lấy.


Lòng bàn tay bị cánh môi mềm mại chạm vào có cảm giác rất ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy này trực tiếp truyền vào tìm Diệp Vô Nhiên khiến cả người hắn kích động muốn thu tay lại, lại phát hiện tay mình đã sớm bị Cố Sính nắm chặt.


Cố Sính một tay khống chế tay Diệp Vô Nhiên, một tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, làn da tiếp xúc cùng làn da sẽ sinh ra độ ấm, mà ánh mắt Cố Sính lúc này lại giống như một con sói đi săn vào ban đêm


Đồng tử màu lưu ly xanh biếc chứa đầy mị lực sắc bén, vừa chạm vào đã thấy máu, đôi mắt đầy cảm giác xâm lược càng khiến khí tức nguy hiểm khuếch trương bừa bãi.


Diệp Vô Nhiên bị ánh mắt này của Cố Sính làm cho kinh sợ, trong lòng thầm kêu gào sợ hãi, nam nhân này thật khủng khiếp a, dung mạo có thể hấp dẫn người khác, ánh mắt lại càng có thể giết người.
"Cố..." Ý đồ muốn nói đạo lý.


Thần sắc của Cố Sính cũng không biểu hiện ra quá nhiều tình cảm, chỉ thấy y nhướn mày, bàn tay nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt của Diệp Vô Nhiên, lướt qua bàn tay đang ngăn cản kia mà há mồm ngậm lấy toàn bộ cánh môi mềm mại.


"Ngô...!!!!" Diệp Vô Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, đồng tử vì sợ hãi mà co lại.


Dù độ chân thật của toàn tức võng du có cao đến đâu cũng không đánh lại cảm xúc thật, mặc dù trong trò chơi Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính ép buộc hôn môi nhiều lần nhưng so với giờ phút này vẫn kém xa, điều này càng làm cho Diệp Vô Nhiên thêm sợ hãi.


Diệp Vô Nhiên sợ nhưng Cố Sính lại muốn điên rồi, không chỉ một lần y nghĩ tới nếu hôn Diệp Vô Nhiên trong hiện thực sẽ có cảm thụ gì, nhất định là so với trò chơi càng khiến cho y thêm hài lòng, hiện tại xem ra cũng không khiến cho y thỏa mãn, mà y giống như phát điên muốn đem Diệp Vô Nhiên nuốt vào bụng.


Cường thế hôn môi nhất định sẽ không được yên lành, kinh ngạc qua đi Diệp Vô Nhiên bắt đầu giãy dụa, Cố Sính từng bước từng bước tới gần không cho hắn cơ hội thở dốc.


"Cố tổng, đã đặt..." Trần Thỏa mở cửa báo cáo kết quả công việc nà Cố Sính đã phân phó, lời còn chưa nói hết đã bị khung cảnh trước mắt dọa cho sững sờ.


Bị một người đàn ông hôn môi lại còn bị người ta bắt tại trận, một người chưa từng trải qua việc đời như Diệp Vô Nhiên da mặt mỏng như tờ giấy  lập tức hồng thấu, hắn túm lấy cổ áo Cố Sính cúi đầu trốn vào trong ngực y.


Thật mất mặt, thật mất mặt, thật mất mặt!!!


Đang hôn mà bị làm phiền thì đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu, huống chi người này lại là Cố Sính, y dùng thân thể che cho Diệp Vô Nhiên, mắt lộ hung quang quay đầu nhìn về phía Trần Thỏa, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm.


Sau lưng Trần Thỏa ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Cố tổng, hai người cứ tiếp tục."
Nói xong, Trần Thỏa muốn đóng cửa phòng hiệu trưởng lại, hắn khóc ròng ròng trong lòng, chén cơm nhỏ này của hắn có khi nào sẽ bị mất không?


Diệp Vô Nhiên thấy người đàn ông này muốn rời đi, lập tức dùng lực bóp cổ tay Cố Sính, người đàn ông này mà rời đi không phải Cố Sính sẽ lại đối xử với hắn giống như vừa rồi sao?
"Cố Sính, ta đói bụng."


Diệp Vô Nhiên tình nguyện đi ăn cơm cùng với Cố Sính cũng không muốn bị đối xử như vừa rồi, không được không được, về sau có đánh chết hắn cũng không ở riêng một mình với Cố Sính, đi nhà hàng! Đi nhà hàng!
"Trần Thỏa, đi lấy xe."


Cố Sính tận lực bảo trì ngữ điệu bình thản, tận lực thả nhẹ âm thanh, để tránh cho bảo bối nhà y nghe được ý muốn giết người trong giọng nói của y mà bị dọa sợ.
"A...? Dạ!" Trần Thỏa đáp lại sau đó thành thật đóng cửa rời đi.


Nghe được tiếng đóng cửa, Diệp Vô Nhiên liền buông tay áo Cố Sính ra, khom người chui ra từ dưới cánh tay Cố Sính, vì tránh cho Cố Sính lại tiếp tục đùa giỡn, thái độ của hắn khá tốt.
"Chúng ta đi thôi, đi ăn cái gì đi."


Cố Sính nhìn Diệp Vô Nhiên đang làm giả vờ làm một tiểu khả ái, y biết rõ đáy lòng Diệp Vô Nhiên đang tính toán chuyện nhỏ nhặt gì, hắn chỉ muốn dùng việc ăn cơm để trốn tránh việc vừa rồi mà thôi.


Cũng được, việc ăn cơm của Diệp Vô Nhiên mới là quan trọng, nam nhân đến hai mươi tư tuổi mới định hình, thân thể của bảo bối nhà y vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể bị đói.


"Khoản nợ này về sau chậm rãi tính." Cố Sính đe dọa, để cho Diệp Vô Nhiên chuẩn bị trước tâm lý cũng tốt.


"Tính nợ cái gì nha? Cố Sính ngươi định mời ta ăn gì vậy? Ta gặm bánh mì mấy ngày đến phát ngán rồi." Diệp Vô Nhiên giả bộ như tiểu đáng yêu vô tri, trong nội tâm lại đang ân cần hỏi thăm mồ mả mười tám đời tổ tiên của Cố Sính.


Cố Sính nghe xong liền nhíu mày, lúc trước y đề nghị liên kết thẻ ngân hàng của mình với điện thoại của Diệp Vô Nhiên nhưng hắn một mực không đồng ý, vậy mà bây giờ lại luân lạc đến độ phải gặm bánh mì qua ngày?


Xem ra sau khi cơm nước xong xuôi phải tìm cách để cho sau này Diệp Vô Nhiên không phải chịu đói nữa, cũng nên suy nghĩ cho bảo bối nhỏ nhà y mới được.


Dù sao thì Cố Sính cũng đã từng để cho Ngô Ly điều tr.a gia cảnh của Diệp Vô Nhiên, cái điều kiện gia đình kia trong mắt Cố Sính không khác gì một gia đình nghèo khổ.
Làm việc mấy chục năm cũng chỉ có một nhà một xe, nuôi sống gia đình, đúng là nghèo khó.


"Em muốn ăn gì thì ăn cái đó."
"Tốt lắm, hắc hắc." Diệp Vô Nhiên ngoài miệng vẫn mỉm cười, trong lòng lại tính toán nên ăn uống như thế nào, dù sao thì Cố Sính cũng có thể dùng tiền để cho hiệu trưởng trường hắn nghe lời a.


Diệp Vô Nhiên biết Cố Sính rất có tiền, nhưng đến khi thấy Trần Thỏa lái một chiếc Rolls-Royce quý hiếm đến đón bọn họ, hắn bối rối.


Đến khi hắn biết Cố Sính đã đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp xa xỉ, hắn càng bối rối, bởi vì toàn bộ nhà hàng kia đã bị Cố Sính bao trọn.


"Cố Sính, ngươi làm như vậy không sợ đắc tội với người ta sao? Đối với những kẻ làm ăn như các ngươi kiêng kỵ nhất chính là các mối quan hệ, ngươi không sợ bởi vì ngươi bao trọn toàn bộ nhà hàng này mà đắc tội với những kẻ có tiền muốn đến nơi này dùng bữa sao?" Diệp Vô Nhiên bất an ngồi trên ghế hỏi Cố Sính phía đối diện.


Cố Sính gật đầu: "Sợ."
"Vậy ngươi?" Diệp Vô Nhiên không nghĩ ra.
Cố Sính giương miệng cười một tiếng rồi vươn tay sờ sờ đầu Diệp Vô Nhiên, hưởng thụ mái tóc mềm mại của Diệp Vô Nhiên.


"Tôi càng sợ lần đầu tiên dùng bữa với em không được thoải mái."


Diệp Vô Nhiên trợn trắng mắt nhưng trong nội tâm vẫn vì câu nói này mà cảm động, cũng đúng, loại người thuộc tầng lớp thượng lưu như Cố Sính không có khả năng cùng hắn đi ân lẩu hay bún cay thập cẩm.


Mà bản thân hắn đi đến nhà hàng cao cấp nhìn đâu đâu cũng là những kẻ có tiền ăn mặc quần áo nhập khẩu, hắn cũng không thoải mái a.


Bây giờ chỉ có hai người bọn họ cũng tốt lắm, so với tưởng tượng của Diệp Vô Nhiên thì Cố Sính càng thêm cẩn thận.






Truyện liên quan