Chương 63.
Một bàn đại tiệc tỏa mùi thơm bốn phía cứ như thế bị Diệp Vô Nhiên bỏ qua cả một buổi chiều, ngay cả chiếc đũa Diệp Vô Nhiên cũng không dám cầm lên, hắn lấy một hộp mỳ tôm từ trong tủ nhỏ ra giải quyết vấn đề bữa tối của mình.
"Không thể hiểu nổi rốt cục trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì? Cả bàn thức ăn ngon thì ngươi không ăn? Lại đi ăn mỳ tôm?" Tiêu Đồ thật sự không thể lý giải được hành vi của Diệp Vô Nhiên, dựa theo tính cách của mình, cam đoan Diệp Vô Nhiên động thủ còn nhanh hơn hắn, rốt cục thì đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến tính cách một người thay đổi như thế?
Diệp Vô Nhiên húp một ngụm mỳ tôm vào trong miệng, dùng nĩa nhựa trong tay chỉ về phía bàn ăn:
"Phải trả tiền a, ngươi có tiền trả thì ngươi ăn đi."
"Đòi tiền cái quần, lúc bọn họ đem thức ăn tới cũng đã nói có người thanh toán rồi." Tiêu Đồ tức tối hô lên.
Diệp Vô Nhiên chẳng muốn để ý đến hắn, nuốt một ngụm nước mỳ tôm vào bụng, hắn ngủ một giấc đến tận giữa trưa, lúc tỉnh lại liền bị chuyện ảnh chụp của Cố Sính làm cho sứt đầu mẻ trán, cái gì cũng chưa ăn.
Đói bụng cả một ngày, bây giờ ăn một bát mỳ tôm cũng thấy ngon vô cùng, Tiêu Đồ chậc lưỡi hai tiếng, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác sau đó đi ra ngoài gặp bạn gái, thay vì đau khổ ngồi ngốc ở trong phòng đối diện với một bàn đại tiệc chỉ nhìn chứ không được ăn, còn không bằng cùng bạn gái ra ngoài ăn đồ nướng bên cạnh trường học.
Cố gắng húp nốt ngụm nước mỳ tôm cuối cùng, Diệp Vô Nhiên tiện tay đem vỏ hộp mỳ tôm ném vào thùng rác sau đó tiếp tục lên mạng tìm hiểu hạng mục bồi thường sau khi xâm phạm hình ảnh cá nhân.
[Từ Dã: Tiểu Hoàng Kỷ, ngươi vẫn không liên lạc được với Cố đại thần sao?]
Từ Dã đợi Diệp Vô Nhiên cả ngày cũng không thấy hắn nhắn tin trả lời, nàng sốt ruột nhắn tin qua hỏi, tất nhiên Diệp Vô Nhiên so với với nàng càng thêm sốt ruột, Từ Dã sốt ruột một hắn sốt ruột mười ấy chứ.
[Diệp Vô Nhiên: không có, hắn giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không nhận điện thoại, QQ cũng không trả lời ta.]
Lúc mới đầu Diệp Vô Nhiên còn hoang mang lo sợ, sau khi gọi cho Cố Sính hơn năm mươi cuộc điện thoại không có người nhận, hắn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, chuyện này vốn không ảnh hưởng quá lớn đến Cố Sính, bởi vì bức ảnh cũng chỉ luẩn quẩn bị truyền đến truyền đi trong diễn đàn game Kiếm Tam mà thôi, hơn nữa từ chiều tới giờ những bài viết có ảnh chụp của Cố Sính đều không thể xem được nữa, đây cũng coi như không ảnh hưởng quá lớn tới Cố Sính, còn về số tiền bồi thường thì hắn sẽ thương lượng cùng Cố Sính.
Cùng lắm thì Diệp Vô Nhiên nói trước với cha mẹ hắn một chút, mượn trước cha mẹ một ít tiền bồi thường cho Cố Sính, nhiều lắm thì thời điểm nói chuyện này cắn răng chịu đánh là được.
Tin nhắn hối hận nhận sai của Từ Dã giống như mưa rào mùa hạ không ngừng gửi tới, Diệp Vô Nhiên cảm thấy bực bội không thèm để ý tới, hắn cầm mũ giáp dự định tiến vào trò chơi đem tất cả ngoại trang mà lúc trước Cố Sính tặng hắn bán rẻ hơn một chút, có thể gom góp được bao nhiêu tiền thì đỡ bấy nhiêu tiền.
Nhạc chuông điện thoại vang lên hấp dẫn sự chú ý của Diệp Vô Nhiên, hắn đem ánh mắt từ mũ giáp trò chơi chuyển đến trên điện thoại di động, chỉ thấy ba chữ Cố khốn nạn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Gần như bắt máy với tốc độ tia chớp, Diệp Vô Nhiên sợ ở đầu dây bên kia Cố Sính không tiếp tục gọi điện cho hắn nữa, rồi hắn lại không thể liên lạc đựơc với y, nếu vậy nhất định hắn sẽ tan vỡ.
Chỉ ngắn ngủi trong ngày hôm nay, trong đầu Diệp Vô Nhiên đã xuất hiện rất nhiều loại sinh hoạt sau này của mình, một là ngồi trong tù suốt quãng đời còn lại, hai là làm công cả đời cho Cố Sính trừ nợ, nếu như cha mẹ hắn biết đến chuyện này sẽ cùng xông lên quần ẩu hắn một trận, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ cha con gì gì đó, càng nghĩ càng tệ.
Chỉ vẻn vẹn mấy giờ mà thôi, Diệp Vô Nhiên dựa vào trí tưởng tượng của mình nếm hết ấm lạnh của nhân gian.
"A lô, Cố Sính."
Diệp Vô Nhiên nhận điện thoại, kích động mở miệng gọi cái tên hiện lên trên điện thoại, hắn hi vọng ở bên kia điện thoại chính là Cố Sính mà không phải là luật sư Cố Sính mời tới liên hệ với hắn bàn bạc về số tiền bồi thường.
Giọng nói kích động trong điện thoại, ngay cả ngữ khí khi gọi tên y cũng thân thiết hơn rất nhiều, thậm chí còn nhiều thêm vài phần nhớ nhung.
Khóe môi đẹp đẽ cong lên một chút, Cố Sính rất hài lòng với thái độ kích động khi nhận điện thoại của bảo bối nhà y.
"Bảo bối."
"Ngươi gọi ta là gì?" Diệp Vô Nhiên sững sờ, hắn dùng trí nhớ hồi tưởng lại giọng nói của Cố Sính khi gọi hắn lúc trước là như thế nào, có phải giống với giọng nói bây giờ như đức hay không.
Tốt lắm, ngữ khí không chứa địch ý.
Cố Sính kiên nhẫn lặp lại: " Bảo bối."
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Diệp Vô Nhiên yêu thích việc Cố Sính gọi hắn là bảo bối, Cố Sính không có thay đổi, vẫn trước sau như một gọi hắn là bảo bối.
Lo lắng và sợ hãi như một tảng đá lớn đặt trong tim Diệp Vô Nhiên, đè ép khiến hắn hít thở không thông, nhưng chính câu bảo bối này lại giống như một vị đại lực sĩ dễ dàng đem tảng đá này dời đi, cứu giúp Diệp Vô Nhiên khỏi hoàn cảnh khốn cùng.
"Cố Sính!" Diệp Vô Nhiên thật sự ủy khuất muốn chết, lo lắng hãi hùng một ngày, rốt cục cũng có thể yên tâm.
"Tôi ở đây." Cố Sính nghe thấy thanh âm Diệp Vô Nhiên có chút không đúng, vội vàng đáp lại.
"Hôm nay ta tìm cả một ngày cũng không tìm thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không thương ta nữa." Là một thiếu niên trẻ tuổi chưa từng trải qua sóng to gió lớn của cuộc đời, hôm nay Từ Dã lại ném đạn tạc cho hắn, hơn nữa còn không thể liên lạc được với Cố Sính, Diệp Vô Nhiên đã sớm đứng bên bờ sụp đổ.
Giờ phút này Diệp Vô Nhiên giống như một đứa trẻ lạc đường tìm thấy gia đình của mình, đã có thể an tâm, ngược lại tất cả những ủy khuất và ẩn nhẫn cứ như vậy bộc phát triệt để.
"Đến cùng thì hôm nay ngươi đã đi đâu vậy? Vì sao ngươi không tiếp điện thoại của ta? Vì sao ngươi không tiếp điện thoại của ta? Vì sao....?" Diệp Vô Nhiên vừa vội vừa tức, cái mũi cay xè, giọng nói còn mang theo chút nức nở.
Từ nhỏ đã đem đại sự xử lý thành việc nhỏ như Cố Sính làm sao hiểu được sự bất lực và bối rối khi gặp phải chuyện lớn của một sinh viên bình thường như Diệp Vô Nhiên, càng không biết được rằng giờ phút này tâm tình mừng đến phát khóc sau khi biết mình đã bình an vô sự của Diệp Vô Nhiên là như thế nào, y chỉ biết hình như trong chuyện này y đã hơi quá đáng, bảo bối nhà y thật sự khóc rồi.
"Bảo bối, thật xin lỗi, việc tôi không nghe điện thoại của em sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa." Cố Sính giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, thành tâm xin lỗi Diệp Vô Nhiên, còn cụ thể về nguyên nhân xin lỗi ấy mà, cả cuộc đời này Diệp Vô Nhiên không có cơ hội được biết.
Diệp Vô Nhiên ôm điện thoại di động giống như kẻ chết đuối túm được ngọn cỏ cứu mạng, lực tay vô cùng lớn, hắn hấp hấp nước mũi muốn chảy ra, ủy khuất nói.
"Thật sao? Vậy sau này không cho phép ngươi để cho ta không tìm được ngươi nữa."
Cố Sính đáp ứng vô cùng sảng khoái, loại việc này vốn không cần để Diệp Vô Nhiên phải nói ra, đây là việc y nên làm.
"Ta không tin, trừ phi ngươi thề." Diệp Vô Nhiên lấy tay nhéo vào chân mình, xác định hiện tại không phải là do bản thân mình quá sợ hãi mà nằm mơ, sau khi hắn nhéo mình một cái đau điếng lại nói như vậy, hắn muốn Cố Sính cho hắn một cái đảm bảo.
Ngộ nhỡ sau này lại xuất hiện tình huống giống như ngày hôm nay thì làm sao bây giờ? Cố Sính thề thì hắn mới yên tâm được.
Loại hành vi ngây thơ này của Diệp Vô Nhiên trong mắt Cố Sính lại biến thành vô cùng đáng yêu.
"Được, tôi thề, tôi thề nếu sau này nếu như tôi lại khiến cho em không tìm được tôi, tôi đi ra ngoài sẽ bị xe đụng chết."
Quả nhiên khi con người ta yêu đương trí thông minh đều bị hạ thấp, không chỉ Diệp Vô Nhiên ngây thơ, Cố tổng giám đốc ngây thơ cũng rất ưu tú, ngay cả phát thề cũng giống như tụi trẻ trâu.
Diệp Vô Nhiên ghé vào trên bàn máy tính nghe lời thề ngây thơ của Cố Sính rốt cục cũng nín khóc mỉm cười, nhịn không được mà nói móc y.
"Cố tổng giám đốc năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi năm tuổi." Cố Sính nghiêm túc trả lời.
"Nói bậy, ngươi rõ ràng mới ba tuổi a, quỷ ngây thơ." Diệp Vô Nhiên cười nhạo, hắn muốn cho bầu không khí giữa hai người nhẹ nhõm hơn chút, dù sao thì Diệp Vô Nhiên cũng không dám cam đoan lát nữa khi hắn nói chuyện tấm ảnh với Cố Sính, Cố Sính sẽ không tức giận.
Cố Sính giơ tay xoa bóp huyệt thái dương, nói thật chính y cũng bị chính sự ngây thơ của mình làm cho kinh ngạc.
"Cái kia, Cố Sính, ngươi biết chuyện bức ảnh sao?" Diệp Vô Nhiên cố gắng làm cho giọng nói trở nên mềm mại, cố gắng dùng thái độ đáng yêu để nhắc đến chủ đề mẫn cảm này với Cố Sính.
"Tấm ảnh nào?" Cố Sính biết rõ còn cố hỏi.
Nội tâm Diệp Vô Nhiên không khỏi xiết chặt, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cố Sính vẫn chưa biết chuyện này, nếu hắn lừa gạt Cố Sính thì những người khác cũng sẽ nói cho y biết, nếu bây giờ hắn chủ động nhận sai với Cố Sính, liệu Cố Sính có trực tiếp đi tố cáo hắn hay không?
"Cái kia... Không phải ngày hôm qua ta chụp ảnh cho ngươi sao? Tấm hình kia không cẩn thận bị Từ Dã truyền ra ngoài mất rồi." Diệp Vô Nhiên xoắn xuýt cả buổi rốt cục cũng lựa chọn thẳng thắn để được khoan hồng.
Cố Sính đột nhiên lạnh nhạt ừ một tiếng, vẫn chưa nói ra những lời khác.
Diệp Vô Nhiên lại bị thái độ lạnh nhạt này của Cố Sính hù cho tim đập bang bang, hắn cắn chặt môi không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cố...Cố Sính....Cái kia... Thật ra việc này ta.....Thật xin lỗi! Sau này ta không dám nữa! Ngươi tha thứ cho ta được không? Ta cầu xin ngươi, ngươi đừng đi tố cáo ta, ta trên còn cha mẹ phải nuôi, dưới có em gái phải thương a."
Tại đầu dây bên kia Cố Sính vẫn lạnh nhạt ừ một tiếng như trước, sau đó không nói thêm lời nào.
"Cố Sính, ngươi đừng như vậy được không? Ngươi như vậy ta rất sợ hãi a, ngươi mắng ta chửi ta cũng được, ta cầu xin ngươi." Diệp Vô Nhiên còn kém quỳ xuống trước mặt Cố Sính.
"Không sao, tôi chỉ xem tin nhắn luật sư Trương gửi tới thôi." Cố Sính nói dối, còn giả vờ giả vịt mở khung tin nhắn trên điện thoại, trong danh sách liên lạc căn bản không hề tồn tại người gọi là luật sư Trương.
Những lời này của Cố Sính giống như một cú đấm ngàn cân đánh thẳng vào người Diệp Vô Nhiên, đánh cho Diệp Vô Nhiên cả buổi không nói lên lời, thậm chí còn có cảm giác một giây sau mình sẽ hôn mê ngay tại chỗ.
"Cố Sính! Ngươi đừng như vậy a! Ta thật sự biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được không? Chỉ cần ngươi tha thứ cho ta, ta cái gì cũng nghe theo ngươi hết!!" Diệp Vô Nhiên giả bộ đáng thương cầu xin Cố Sính tha thứ.
Hắn giống như con chim non ngốc nghếch nhất trong đàn, vốn có được tự do nhưng lại bởi vì sự vụng về của mình mà bị chủ nhân thông minh từng bước từng bước dụ dỗ chính hắn bay vào trong lồng chim, không có cách nào thoát ra được.
"Việc gì cũng nghe tôi?" Cố Sính ra vẻ khó xử.
Diệp Vô Nhiên thấy có thể cứu chữa liền vội vàng đáp: " Đúng, tất cả mọi thứ đều nghe theo ngươi!"
Cố Sính vẫn giả vờ giả vịt do dự mấy giây sau đó mới đồng ý.
"Đợi chút, đợi chút, Cố Sính, ta phải ghi âm lại, ngươi nói lại một lần nữa." Nói miệng không đáng tin, Diệp Vô Nhiên mới không tin Cố Sính.
Cố Sính gật đầu, ghi âm là hoàn toàn chính xác, lưu lại sau này không cho bảo bối nhà y có cơ hội chống chế.
"Cố Sính tiên sinh, ngươi xác định sẽ không tức giận với Diệp Vô Nhiên, hơn nữa sẽ không vì chuyện tấm ảnh bị truyền ra ngoài mà đi tòa án tố cáo hắn phải không?" Diệp Vô Nhiên đè xuống khóa ghi âm sau đó trịnh trọng hỏi lại.
"Xác định." Cố Sính cũng nhấn khóa ghi âm rồi trả lời.
Có qua có lại mà thôi.
Sau khi nghe được những lời này của Cố Sính, Diệp Vô Nhiên mới triệt để yên tâm, thoát nạn rồi.
Cố Sính đang muốn nói cho Diệp Vô Nhiên biết trong tay y cũng có bản ghi âm này, nhắc nhở Diệp Vô Nhiên đừng có ỷ vào bản ghi âm này mà chơi xấu không nhận nợ, không ngờ có một số điện thoại lạ gọi tới.
"A lô."
"Cố tiên sinh, bây giờ vị hôn thê của ngươi đang ở trong tay ta!"