Chương 66
Sau khi miếng vải đen bị vén lên đem bộ dáng của người đàn ông trước mặt hiện lên rõ ràng, Lâm Tước khó tin nhìn người đàn ông đang vội vàng cởi trói cho mình, hốc mắt nóng lên.
"Cố Sính đâu rồi?"
"Cố tổng ở dưới chân núi chờ ngài, Lâm tiểu thư." Trần Thỏa đưa tay cắt đứt dây thừng, cởi trói cho Lâm Tước, cung kính trả lời vấn đề của nàng.
Lâm Tước thất vọng hạ đôi mắt tràn đầy thất lạc từ trên ghế ngồi đứng dậy, nàng quan sát nhà xưởng bỏ hoang này, mặt tường giống hệt với hình ảnh mà khi còn bị che mắt nàng tưởng tượng ra, bởi vì cũ kỹ mà xuất hiện hốc tường, mỗi khi mưa xuống tất nhiên sẽ có nước thấm vào khiến cho bức tường càng thêm tối tăm,
nhìn dơ bẩn không chịu nổi.
"Cố Sính, ngươi đúng thật là lòng dạ ác độc." Lâm Tước cười tự giễu, nàng trở tay đem cái ghế mình ngồi lúc trước đập mạnh lên vách tường ẩm ướt tối tăm kia.
Là nàng chịu khổ thay thiếu niên kia, là nàng thay thiếu niên kia nhận lấy hết thảy, dựa vào cái gì mà tự mình đến đây cứu nàng Cố Sính cũng không chịu đến.
"Lâm tiểu thư, đừng làm bản thân bị thương." Trần Thỏa không thể tưởng tượng được Lâm Tước lại bạo lực như vậy, hắn vội vàng tiến lên ngăn cản, đoạt lấy cái ghế trong tay Lâm Tước.
Lâm Tước trong lòng tràn đầy oán khí không có chỗ phát tiết, nàng càng ngày càng phẫn nộ căm tức, muốn cướp lại cái ghế trong tay Trần Thỏa một lần nữa, hai tay lại bị Trần Thỏa giữ lấy không thể động đậy.
"Giúp ta một chuyện được không?"
Trần Thỏa hiểu rõ tâm trạng lúc này của Lâm tiểu thư là như thế nào, nếu như không trấn an thì lúc nào nàng cũng có thể làm ra chuyện điên rồ, hắn phụng mệnh Cố tổng đến đón Lâm Tước lông tóc vô thương đem về, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Lâm tiểu thư muốn ta giúp chuyện gì?"
Lâm Tước ngửa đầu lên nhìn hắn, đáy mắt ngập tràn hận ý, nàng không chút do dự cúi đầu cắn một cái thật mạnh lên cánh tay Trần Thỏa, cắn vô cùng dùng sức, không đến hai phút cánh tay Trần Thỏa đã rỉ máu tươi nhuộm đỏ ống tay áo sơmi màu trắng.
Trần Thỏa cắn răng chịu đựng đau đớn, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Lâm tiểu thư, bản thân bị bắt cóc nhiều lần như vậy nhưng chưa bao giờ vị hôn phu của nàng tự mình đến cứu, tình yêu mà Lâm Tước giành cho Cố Sính thật quá hèn mọn.
Dù cho trong khoang miệng toàn bộ đều là máu tươi cũng không thể giải trừ oán khí trong lòng Lâm Tước, chút kỳ vọng cuối cùng với Cố Sính đã triệt để vỡ vụn, nàng phẫn hận cắn cánh tay Trần Thỏa giống như người đang bị nàng cắn chính là Cố Sính, hàm răng khảm sâu vào huyết nhục cũng khó giải được mối hận trong lòng.
Dáng vẻ hiện giờ của nàng cực kỳ giống như một người đàn bà điên, vì yêu sinh hận dùng phương thức đặc biệt tạm thời xả giận.
Tình cảnh này giữ nguyên gần năm phút, phẫn hận của Lâm Tước dần dần tiêu tán, nàng hạ mắt nhìn cánh tay của Trần Thỏa lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi không đau sao?"
Trần Thỏa đau a, hắn đau đến mức mồ hôi trên trán cũng toát ra, nhưng thân phận bây giờ của Lâm Tước chính là bà chủ tương lai của hắn đó, không thể đắc tội được.
"Không đau, Lâm tiểu thư hả giận rồi sao?"
Lâm Tước rũ đôi mắt vừa mới thật sự nổi điên của mình, nàng đưa tay che đi ánh mắt mình, cười tự giễu.
"Hận này sợ là cả đời đều không giải được, được rồi, chúng ta trở về thôi."
Dứt lời, Lâm Tước dùng ống tay áo lau đi vệt máu tươi còn sót lại trên khóe miệng của mình, gương mặt tươi cười giống như không có việc gì, tiêu sái đi ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang, Lâm Tước nàng sẽ tìm Cố Sính tính sổ từng khoản một, tính sổ việc y lạnh nhạt nàng những năm qua.
Trần Thỏa hoài nghi đầu năm nay phụ nữ đều giở mặt nhanh như lật sách thế này sao? Rõ ràng trước đó một giây còn phẫn nộ cắn người, một giây sau liền có thể mỉm cười vui vẻ giống như không có việc gì rời đi.
Hắn thở dài dùng cái tay lành lặn còn lại che đi cánh tay bị cắn, may mắn Cố tổng an bài khá nhiều người cùng hắn tới đón người, không thì với vết thương này hắn cũng không thể lái xe.
Lâm Tước đi đến cửa ra vào nhà xưởng, ánh mắt rơi xuống cà mên nằm trên mặt đất cách đó không xa, xem ra hai thiếu niên trông coi nàng đã sớm rời đi, cũng không biết bọn họ có đòi Cố Sính một trăm triệu tiền chuộc hay không.
Chiếc đồng hồ tinh xảo bị Cố Sính nắm trong tay vuốt ve, y nghiêng người tựa vào thân xe Rolls Royce đỗ ở ven đường, thấy thời gian không sai biệt lắm liền đem ánh mắt nhìn về ngọn núi không xa trước mặt, theo tốc độ đã tính toán thì có lẽ nhóm người Lâm Tước sắp xuống đến nơi rồi.
"Cố tổng lo lắng cho Lâm tiểu thư như vậy, vì sao không tự mình đi lên đón nàng?" Ngô Ly nghĩ mãi cũng không hiểu, Lâm tiểu thư bị bắt cóc theo lẽ thường vốn nên là Cố Sính đi cứu người, kết quả Cố tổng của bọn họ chỉ phân phó Trần Thỏa đi đón người trở về.
"Không thể khiến cho nàng đạt được ý nguyện." Cố Sính lạnh lùng đáp, mặc dù trước đây Lâm Tước bị bắt cóc khá nhiều lần, mỗi lần đều là Lâm Tước lông tóc vô thương chờ đợi y tới cứu, nhưng rốt cuộc vẫn tồn tại nhân tố nguy hiểm, Cố Sính ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Dù sao Lâm Tước cũng xem như là bạn thanh mai trúc mã của Cố Sính.
Bản thân Cố Sính cũng không phải là người không có EQ, y biết rằng làm như vậy sẽ làm trái tim Lâm Tước tổn thương sâu sắc, nhưng y không thể không làm như vậy, bởi vì đối với y bây giờ Lâm Tước chính là một mối phiền toái lớn.
Nếu như y không tuyệt tình với Lâm Tước, nàng nhất định sẽ không đánh mất hi vọng, chỉ cần cho Lâm Tước tia hi vọng, vậy tương lai đây nhất định sẽ là phiền phức lớn nhất của y, cản trở y và Diệp Vô Nhiên ở bên nhau.
Với Cố Sính, vị trí của Lâm Tước vĩnh viễn không quan trọng bằng Diệp Vô Nhiên, cho nên nàng nhất định sẽ không nhận được sự thương tiếc của Cố Sính, ngay cả một chút quan tâm nàng cũng không có được.
Ngô Ly thở dài lắc đầu, trong chuyện này nàng cũng chỉ có thể cảm thấy ủy khuất thay Lâm tiểu thư, không có biện pháp, mặc kệ Lâm tiểu thư xinh đẹp và ưu tú như thế nào đi nữa, Cố tổng của bọn họ vẫn sẽ không thích nàng.
"Có lẽ phu nhân không phải là Nhị thiếu gia mà là một Độc ca a."
Cố Sính tưởng tượng một chút trong đầu, nếu Diệp Vô Nhiên mặc trang phục của Độc ca, chỉ sợ chính mình sẽ không khống chế được mà chảy máu mũi, nửa thân dưới cũng sẽ trở nên nóng nảy.
"Ta hiểu."
Ngô Ly thật muốn cho ông chủ của mình một cái liếc mắt xem thường, nàng vươn tay chỉ chỉ vào đầu mình, quay về phía Cố Sính cười nói: " Nhất định phu nhân đã hạ vào đầu ngài một loại tình cổ, Cố tổng ngài giống như bị trúng tà vậy."
Cố Sính gật đầu, không hề có ý muốn phủ nhận, y đúng là trúng tà, trúng một loại cổ độc tên Diệp Vô Nhiên, cổ độc này là bản thân y cam tâm tình nguyện nhận lấy, không có bất cứ kẻ nào ép buộc.
"Đúng vậy."
Cố Sính rất vui lòng trầm luân trong đó.
Lần đầu tiên Ngô Ly phát hiện Cố Sính là một người dễ nói chuyện, chỉ cần nói tới chủ đề có liên quan đến phu nhân, Cố Sính sẽ đối xử với nàng đặc biệt khách khí, thậm chí còn có thể tán gẫu với nàng vài câu.
Xe của nhóm người Trần Thỏa từ trên núi chậm rãi tiến đến, Cố Sính nhìn thấy, lập tức thu hồi đồng hồ trong tay, sau đó đi lên nghênh đón Lâm Tước.
"Cố Sính! Ngươi là tên khốn khiếp!" Lâm Tước một cước đá văng cửa xe, lao tới một phát bắt được cổ áo Cố Sính dáng vẻ giống như muốn đánh người, vô cùng bạo bực.
Cố Sính có phần ghét bỏ đưa mắt nhìn nàng, tốt lắm, vẫn còn có thể vui vẻ khóc lóc om sòm trước mặt y.
"Xem ra nên để ngươi bị giam vài ngày nữa rồi mới đến đón ngươi."
"Cố Sính! Ngươi còn có lương tâm hay không a? Nói thế nào thì lão nương cũng là vị hôn thê của ngươi! Ngươi cứ đối xử với ta như vậy hả? Ngươi có còn là con người hay không? " Lâm Tước dứ dứ nắm đấm, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp giờ phút này lại vô cùng dữ tợn, thật giống như phải đem Cố Sính giết chết mới có thể giải được mối hận trong lòng.
Cố Sính đưa tay đẩy đôi tay đang nắm cổ áo của y ra, sau khi đưa mắt cao thấp đánh giá xác nhận Lâm Tước không có việc gì mới lạnh nhạt mở miệng: "Nếu đã không có việc gì thì trở về thôi."
"Ah? Cố Sính, lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi đúng không? Ngươi không biết hỏi han ta có bị làm sao hay không ư? Quan tâm ta một chút thì ngươi sẽ chết sao?" Lâm Tước giả bộ tùy tiện đùa giỡn, nàng cùng Cố Sính ngồi vào ghế sau xe.
Cố Sính nghiêng đầu mở cửa xe ngắm phong cảnh, y không có tâm tình để ý đến Lâm Tước. Cũng chỉ có loại bên ngoài là nữ nhân bên trong là nam nhân giống như Lâm Tước này, sau khi bị bắt cóc mới có thể vung nắm đấm muốn đánh người.
"Quay về." Cố Sính không kiên nhẫn ra lệnh cho lái xe, sau đó cho quăng ra một ánh mắt cảnh cáo ra hiệu Lâm Tước yên tĩnh một chút.
Lâm Tước cũng không bị dọa, từ nhỏ đến lớn không biết nàng bị Cố Sính dùng ánh mắt như vậy cảnh cáo bao nhiêu lần, cho nên nàng tuyệt đối không sợ hãi.
"Cố Sính, ngươi không biết rằng ngươi như vậy là rất quá đáng sao?"
"Cố Sính! Ngươi có ý gì?"
"Cố Sính, ngươi nói chuyện a."
"Cố Sính!"
Trên đường trở về, Lâm Tước giống như một con chim sẻ nhỏ kêu chíp chíp chíp không ngừng, ầm ĩ hành hạ lỗ tai Cố Sính.
Trần Thỏa ngồi cùng xe với bọn họ nhìn một loạt hành động của Lâm Tước ở phía sau xe, nội tâm có chút bội phục kỹ năng gây ồn ào của Lâm Tước tiểu thư, trọng điểm là nàng hành hạ Cố tổng hay là bọn họ vậy?
"Lâm tiểu thư không sao chứ?" Ngô Ly ngồi phía sau lo lắng hỏi Trần Thỏa ngồi ở vị trí phó lái, Lâm Tước bị bắt cóc, sau khi được cứu ra cũng không sợ hãi, ngược lại còn giống như bình thường làm phiền Cố tổng của bọn họ.
Bình thường đến mức có phần khác thường.
Trần Thỏa giơ cánh tay bị cắn đến chảy máu của mình cho Ngô Ly xem.
"Lâm tiểu thư cắn đó, ngươi nói xem nàng sẽ có việc gì sao?"
Ngô Ly nhìn vết thương trên tay Trần Thỏa còn có thể nhìn thấy vết răng lưu lại, vết cắn sâu đến mức nhìn thấy thịt bên trong, nàng chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
"Trời đất, Lâm tiểu thư bạo lực như vậy sao?"
Trần Thỏa thở dài, loại vết thương này với hắn mà nói kỳ thật cũng không tính là nghiêm trọng, người làm việc bên cạnh những kẻ có tiền như bọn họ, mặc dù công việc nhàn tản, nhưng nếu một ngày nào đó ông chủ gây chuyện, người đầu tiên gặp chuyện không may chính là bọn họ.
"Có lẽ bởi vì quá yêu nên mới như vậy." đối xử với những kẻ không quan trọng như bọn họ có thể lãnh khốc vô tình, thậm chí là sử dụng bạo lực, nhưng đối mặt với người mình thích, quả thực ngay cả một chút phẫn nộ cũng không cam lòng thể hiện cho hắn xem.
"Thế nhưng Cố tổng rất yêu thích phu nhân, sớm muộn sẽ có một ngày Cố tổng giải trừ hôn ước với Lâm tiểu thư, lúc đó có lẽ Lâm tiểu thư sẽ phát điên mất." Ngô Ly nói ra suy nghĩ của mình, nàng thấy quan hệ tình tay ba quá phức tạp, trong mối quan hệ này ai cũng là người đáng thương.
Lâm Tước ầm ĩ đến nửa đường mới cảm thấy bản thân có chút khát nước, đến khi không còn khí lực mới dần dần yên tĩnh lại, nàng mệt mỏi tựa vào bờ vai Cố Sính, hai tay đem cánh tay Cố Sính ôm thật chặt, trong miệng vẫn còn lầm bầm nói Cố Sính đối xử không tốt với nàng, nàng thật ủy khuất, mãi cho đến khi nhắm mắt thiếp đi.
Chỉ có một mình nàng cố gắng bảo vệ hôn ước này, nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
Cố Sính phát hiện Lâm Tước đã ngủ, y nhắc nhở lái xe kéo cửa kính lên, xe chạy trên đường nên gió hơi lớn, vẫn nên đóng cửa lại để cho Lâm Tước nghỉ ngơi thật tốt.
Đến khi xe chạy được khoảng ba tiếng, nơi bả vai của Cố Sính truyền đến câu nói mớ của Lâm Tước.
"Cố Sính, ngươi thật sự rất yêu thích hắn sao?"
Cố Sính hạ mắt nhìn Lâm Tước vẫn đang ngủ say trên bờ vai mình, biết rõ Lâm Tước không nghe được câu trả lời của mình, nhưng y vẫn rất nghiêm túc trả lời.
"Không thích, ta yêu cậu ấy."