Chương 70.
Bản đồ Thất Tú quanh năm hoa đào nở rộ, cánh hoa đào theo cơn gió rơi xuống mái tóc của Diệp Vô Nhiên, đem da thịt trong suốt của thiếu niên càng trở nên non nớt.
Diệp Vô Nhiên không có tâm trạng để ý đến những cánh hoa đào theo gió bay tới rơi trên tóc mình, hắn cố ý tìm một nơi bí mật nhất trong bản đồ phái Thất Tú, sau đó cởi thắt lưng đem đồng phục Tàng Kiếm trên người ném xuống hồ, tiếp đó hắn tung người nhảy vào trong hồ Thất Tú.
"Sư phụ." Lâm Tu Chiêu đứng bên cạnh hồ nhìn Diệp Vô Nhiên nhảy vào trong hồ nước cả buổi mà vẫn không thấy ngoi đầu lên, nội tâm vô cùng lo lắng.
Thẩm Trì đem Lâm Tu Chiêu kéo ra phía sau, không cần nghĩ cũng biết sư mẫu nhất định muốn làm chuyện mờ ám gì đó.
"Đây chỉ là trò chơi thôi, sư mẫu sẽ không chết đuối, yên tâm đi."
Thẩm Trì vừa dứt lời, liền thấy mặt hồ yên tĩnh kia đột nhiên nổi lên gợn sóng, Diệp Vô Nhiên nghịch ngợm ngoi lên khỏi mặt nước, hắn dùng tay vốc nước hất về phía Thẩm Trì và Lâm Tu Chiêu đang đứng bên cạnh hồ.
"Đồ đệ, con mau xuống đây a, rất thoải mái đó."
Tắm rửa trong trò chơi thật sự rất thoải mái.
Thẩm Trì chắn ở đằng trước Lâm Tu Chiêu, bị Diệp Vô Nhiên hất cho toàn thân ướt đẫm, hắn nghĩ đến việc trong hồ còn có đống chất lỏng mà lúc trước sư nương ói ra, hắn lập tức cởi đồng phục phái Thiên Sách trên người sau đó thả người nhảy vào trong hồ, phải tắm thật sạch mới được.
"Trì ca ca." Lâm Tu Chiêu đi về phía bờ hồ gần Thẩm Trì nhất, lại thấy Thẩm Trì cọ rửa thân thể, tính ham chơi nổi lên mà vươn bàn tay nhỏ bé vào trong hồ khuấy nước.
Diệp Vô Nhiên gặp nước liền ham chơi, hắn dụ dỗ Lâm Tu Chiêu cả buổi mà đồ đệ cũng không chịu xuống nước, Diệp Vô Nhiên chơi xấu lập tức lặn xuống nước lặng lẽ bơi tới bên cạnh hồ, thân thể nhoáng một cái liền từ trong nước bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Lâm Tu Chiêu.
"A! Sư phụ!" Lâm Tu Chiêu bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Vô Nhiên đã bắt lấy bàn chân nhỏ của hắn kéo cả người vào trong hồ.
Thân là sư phụ mà lại khi dễ đồ đệ của mình như vậy cũng được sao? Thẩm Trì rất không vui nhìn tiểu Kỷ Kỷ nhà mình bị bắt nạt, hắn tiến đến cướp Lâm Tu Chiêu từ trong tay Diệp Vô Nhiên sau đó kéo người ra sau lưng mình, còn trả thù mà hất nước về phía Diệp Vô Nhiên.
"Ha, tiểu tử nhà ngươi muốn đối nghịch với ta phải không?" Diệp Vô Nhiên bị hắt nước vào mặt, nội tâm rất không thoải mái a, hắn lập tức phất tay đem nước hắt về phía Thẩm Trì.
Thẩm Trì cũng không cam lòng yếu thế, hắt lại.
"Ôi, đồ đệ, tên tiểu tử này khi dễ sư phụ, con mau giúp ta a." Diệp Vô Nhiên hắt nước còn kém tiểu tử Thẩm Trì này, hắn hoàn toàn quên mất hành vi khi dễ Lâm Tu Chiêu của mình lúc trước, dùng thân phận sư phụ của mình sai bảo Lâm Tu Chiêu.
Lâm Tu Chiêu cảm thấy từ sau khi hắn trở thành đồ đệ của Diệp Vô Nhiên, mười ngày trong trò chơi thì có đến chín ngày hắn phải đứng ra khuyên can, không phải hôm nay sư phụ hô đánh hô giết sư cha một hồi, ngày mai sẽ là Thúc Cửu thúc thúc muốn cùng sư cha tỷ thí một phen, hiện tại lại phải chứng kiến sư phụ và trì ca ca chiến tranh.
"Sư phụ!" Lòng bàn tay nho nhỏ của Lâm Tu Chiêu vốc lấy một chút nước, hắn không chút do dự hất về phía Diệp Vô Nhiên, hắn giận mấy ngày nay sư phụ không online cũng không tìm hắn, đã vậy vừa mới trở về liền khi dễ hắn á.
Diệp Vô Nhiên bị hành động này của Lâm Tu Chiêu làm cho sững sờ, chỉ thấy hắn ngẩn người một giây sau đó liền ủy khuất gào thét.
"Mẹ nó, đồ đệ khi dễ sư phụ, đúng thật là không có nhân tính, đây chính là khi sư diệt tổ a.!" Diệp Vô Nhiên ngoài miệng thì kêu oan uổng, hai tay lại bận rộn chiến đấu với hai tên nghịch đồ Thẩm Trì và Lâm Tu Chiêu.
Một trận thủy chiến cứ diễn ra như vậy, lúc mới bắt đầu hai bé một lớn ở dưới nước đều ôm tâm tư phải đánh thắng đối phương, không ngờ sau khi hắt qua hắt lại một lát tất cả đều cười phá lên, trận thủy chiến liền biến thành đùa giỡn dưới nước.
Box ngoại trang màu đen đắt đỏ trở thành đồ vứt đi, Cố Sính đem mấy bộ ngoại trang mà mình mới mua trong Thương Thành đặt xuống cạnh bờ hồ, sau đó cũng nhảy xuống nước.
"Ha, hai tên tiểu tử các ngươi, có bản lĩnh thì quay lại đây đánh một trận cho thống khoái a!" Diệp Vô Nhiên dứt khoát cởi hết áo lót của mình quăng vào trong nước, bơi đuổi theo hai tên nghịch đồ Thẩm Trì và Lâm Tu Chiêu đang bơi ở phía xa kia.
Hai tên ranh con này thật quá âm hiểm, trêu đùa hắn một hồi liền ỷ vào việc cơ thể nhỏ bé linh hoạt trong nước, so với cá còn bơi nhanh hơn, Diệp Vô Nhiên đuổi cũng không đuổi kịp.
Diệp Vô Nhiên bơi a bơi a dần dần cảm giác được thân thể mình không còn chút sức lực nào, mà Thẩm Trì và Lâm Tu Chiêu đã sớm không thấy bóng dáng, hắn thật sự vừa bực mình vừa buồn cười nhưng lại không có khí lực mà đuổi theo, đã lâu rồi hắn không ở trong trò chơi chơi đùa vui vẻ như vậy.
Quả nhiên niềm vui của các bé trai có đôi khi chỉ đơn giản như vậy, chỉ đơn giản là trận chiến hắt nước mà cũng có thể khiến cho bọn họ thoải mái cười to.
Diệp Vô Nhiên đứng yên tại chỗ, tùy tiện đưa tay vớt lấy áo lót đang trôi ngoài xa của mình, lúc này bên hông giống như bị bàn tay lớn của ai đó ôm lấy, hắn quay đầu nhìn lại, tên hỗn đản Cố Sính này không biết từ khi nào đã bơi tới phía sau hắn đem hắn ôm lấy.
"Thì ra tính tình em lại nghịch ngợm như vậy." Lúc Cố Sính mua ngoại trang ở trong Thương Thành chợt nghe được âm thanh vui đùa ầm ĩ của Diệp Vô Nhiên cùng với Thẩm Trì và Lâm Tu Chiêu, thật không nghĩ tới bảo bối của y lại là một đứa nhỏ tinh nghịch như vậy.
"Thế nào? Ngươi chê ta nghịch ngợm?" Diệp Vô Nhiên không muốn cho Cố Sính sắc mặt hòa nhã, cũng bởi vì Cố Sính quá mạnh mẽ mới dẫn đến việc hắn bị Thúc Cửu cười nhạo là một tên yếu đuối vô dụng chỉ có thể sống dưới sự bảo hộ của Cố Sính.
Mặc dù đây là sự thật, nhưng Diệp Vô Nhiên rất rất không muốn đối mặt với sự thật này.
Tâm tư lúc này của Cố Sính không hề đặt ở việc Diệp Vô Nhiên đối xử y ra sao, mà giờ phút này toàn bộ sự chú ý của y đều đặt ở nửa thân trên trắng nõn trơn mềm của Diệp Vô Nhiên.
Không thể không nói toàn tức võng du này không hổ là game đứng đầu, sự cân nhắc chu toàn của Kiếm Tam làm cho người ta rất khâm phục, trò chơi này căn cứ vào từng bối cảnh chức nghiệp mà thiết lập hình dáng và màu da của người chơi, giống như Thiên Sách, bởi vì là quân nhân chém giết trên chiến trường cho nên hầu như mỗi một Thiên Sách đều có một vài vết sẹo cũ trên người, mà thiết lập của Tàng Kiếm thì khác, mỗi một Nhị thiếu gia Nhị tiểu thư đều có làn da trong suốt mềm mại.
Vừa rồi Diệp Vô Nhiên cởi áo chiến đấu với Lâm Tu Chiêu và Thẩm Trì, không biết hiện giờ đống y phục đó đã trôi tới nơi nào, hiển nhiên là Diệp Vô Nhiên đã quên kẻ đang ôm hắn giờ phút này chính là một con sói hoang lúc nào cũng có mưu đồ làm loạn với hắn, vậy mà hắn dám cởi trần trước mặt Cố Sính như vậy.
"Bảo bối, sau khi tắm xong em thật là thơm nha." Cố Sính cúi đầu đem cái mũi vùi vào cổ Diệp Vô Nhiên, hít sâu một ngụm, mùi hương hoa cứ như vậy xộc thẳng vào mũi của y.
Diệp Vô Nhiên bị chóp mũi của Cố Sính cọ cọ vào cổ mà cảm thấy ngứa ngáy, hắn nghiêng đầu rụt cổ ghét bỏ mở miệng nói: "Ngươi là cẩu sao? Ngửi cái gì mà ngửi?"
"Thơm a." Cố Sính trả lời không chút giấu giếm, thậm chí y còn không nhịn được mà há miệng cắn một ngụm lên gáy Diệp Vô Nhiên.
"A!" Diệp Vô Nhiên không đau nhưng vẫn giả bộ lớn tiếng kêu đau, hắn không phải không biết bây giờ Cố Sính có chủ ý gì.
Cố Sính hơi nhíu lông mày, nghe thấy bảo bối nhà mình kêu đau lập tức nhanh chóng nhả ra, hạ mắt nhìn thoáng qua, phía trên ngay cả dấu răng cũng không có, điều này làm cho Cố Sính có chút bất đắc dĩ, người trong lòng giống như là đồ dễ vỡ, khiến y không nỡ mạnh tay càng không nỡ đối với hắn có nửa phần hung ác nào hết.
Mặc dù biết rõ Diệp Vô Nhiên chỉ giả vờ đau nhưng y vẫn buông Diệp Vô Nhiên ra, không ngại, dù sao hôm nay y cũng muốn trình diễn một màn uyên ương hí thủy.
"Đau sao?" Cố Sính cố ý hỏi.
"Nói thừa, ta cắn ngươi một cái xem có đau hay không?" Diệp Vô Nhiên đảo mắt rất không có ý tốt nhìn Cố Sính.
Hắn vừa dứt lời, cả người đã bị Cố Sính ôm vào trong ngực, Diệp Vô Nhiên chỉ thấy thân thể mình bị Cố Sính xoay một vòng trong lòng, sau đó hắn và Cố Sính ở trong trạng thái mặt đối mặt với nhau.
"Vậy em cắn đi, tôi xem một chút có đau hay không." Cố Sính cúi đầu cười với Diệp Vô Nhiên.
"....." Diệp Vô Nhiên hoài nghi đầu óc Cố Sính bị nước vào, vậy mà lại để cho mình cắn y, đây không phải là điển hình của việc tự tìm ngược sao?
Cái loại tự mình đưa đến cửa tìm hành hạ này tất nhiên Diệp Vô Nhiên sẽ không bỏ qua, hắn chủ động đưa tay câu lấy cổ Cố Sính, ngửa đầu hung hăng cắn lên cổ Cố Sính, hàm răng cắn chặt vào thịt, không lưu tình chút nào.
Cố Sính phục vụ vô cùng chu đáo, y đem hai chân Diệp Vô Nhiên tách sang hai bên, sau đó dùng hai tay nâng mông Diệp Vô Nhiên lên để cho hắn cao thêm một chút, để lúc cắn y Diệp Vô Nhiên không cần phải quá cố sức.
Bờ mông đầy thịt bị bàn tay bắt lấy bóp một cái, tư vị này quả thực chính là mất mặt đến tận nhà, xuất phát từ tâm lý trả thù, Diệp Vô Nhiên liền cắn mạnh hơn, dù sao bây giờ cũng đang ở trong trò chơi, nhiều lắm thì chỉ để lại dấu răng, nếu như không phải là tổn thương quá lớn, nhân vật trong trò chơi sẽ không chảy máu.
"Không cắn! Không cắn! Ngô....!" Diệp Vô Nhiên buông tha cho cái cổ của Cố Sính, hắn bực bội muốn lui ra khỏi lồng ngực Cố Sính, không biết từ khi nào Cố Sính đã mang hắn đến bên cạnh bờ, cả người hắn bị Cố Sính ấn xuống bờ hồ, bờ môi lập tức bị nụ hôn khóa chặt.
Môi lưỡi dây dưa với nhau, toàn tức võng du thủy chung vẫn thiếu đi sự kích thích so với hiện thực, dẫn đến việc Diệp Vô Nhiên sẽ không vì không chịu được mà bài xích giãy dụa, hắn dần dần thần phục dưới nụ hôn mãnh liệt của Cố Sính, thậm chí còn thuận theo tiết tấu của Cố Sính để cho nụ hôn này càng trở nên thoải mái dễ chịu.
"Ngô...! Cố....!" Diệp Vô Nhiên bị ép nuốt vào không ít mật dịch của Cố Sính, hắn cảm giác được trong bụng có một cỗ nhiệt lưu đang di chuyển tán loạn, trong bụng tựa hồ sinh ra một cỗ khí nóng, càng ngày càng phát triển, hắn nuốt vào càng nhiều mật dịch của Cố Sính thì cỗ khí trong bụng càng phát triển.
Cố Sính càng hôn càng không có cách nào khống chế được tâm trí của mình, quản cái rắm gì mà khóa tài khoản, quản cái rắm gì mà không thể làm, y muốn làm, hôm nay y nhất định phải làm!!!!
"Trì ca ca, sư phụ thật đần nha, đã lâu như vậy rồi mà cũng không đuổi kịp chúng ta." Lâm Tu Chiêu theo Thẩm Trì bơi vòng trở lại, hai tiểu gia hỏa ham chơi này hoàn toàn quên mất kỹ thuật bơi lội gà mờ của Diệp Vô Nhiên làm sao có thể đuổi kịp thân thể nhỏ bé linh hoạt của bọn họ.
Thẩm Trì suy tư một lát, sau đó liền cười nói: " Không phải sư nương không đuổi kịp chúng ta, xem chừng là bị sư phụ bắt đi rồi."
"A? Sư cha ư?" Lâm Tu Chiêu kinh ngạc nói, sư cha nghiêm túc như vậy sao có thể cùng bọn họ chơi trò chơi ngây thơ thế này được.
"Bọn họ chơi trò chơi của người lớn, chúng ta không hiểu." Thẩm Trì cười xấu xa, nói xong hắn lập tức tăng nhanh tốc độ bơi lội, tại khúc cua còn rất biết điều mà dừng lại lặng lẽ quan sát hai vị sư phụ đang "chơi trò chơi" bên cạnh hồ.
Lâm Tu Chiêu tò mò bơi tới sau lưng Thẩm Trì, lại lặng lẽ đảo mắt nhìn qua, chẳng qua là vừa nhìn đã bị hù thiếu chút nữa thì bật khóc.
"Sư phụ! Tại sao bụng của người lại biến thành lớn như vậy?"
"Tu Chiêu!" Thẩm Trì thấy đại sự không ổn vội vàng vươn tay bịt miệng Lâm Tu Chiêu lại nhưng đã quá muộn.
Lúc Diệp Vô Nhiên nghe thấy giọng nói kinh hoảng của Lâm Tu Chiêu, không biết hắn lấy đâu ra thần lực mà có thể một cước đem Cố Sính trên người đá vào trong hồ nước, hắn hoảng sợ nhìn cái bụng đột nhiên phình to của mình, không biết phải làm sao.
Tình huống này là thế nào? Tại sao bụng hắn lại đột nhiên trở nên to như vậy?