Chương 73.
Muốn cho một hoa hoa công tử gặp một người yêu một người chết tâm, cách tốt nhất chính là để cho hắn muốn yêu mà không được, cái này gọi là muốn mà không chiếm được thì sẽ mãi mãi xao xuyến.
Thúc Cửu ngồi trên đồng cỏ trong bản đồ Trường Ca Môn, ngẩn người nhìn biểu tượng màu xám của Trầm Thuật trong danh sách hảo hữu đến giữa trưa, mỗi ngày chờ đợi Trầm Thuật online cùng cắm chốt chờ người đã mài mòn hết sự kiên nhẫn của hắn, đây là lần đầu tiên Thúc Cửu bức thiết muốn hiểu rõ về một người đến vậy, muốn biết về tính cách và cuộc sống của người đó.
"A lô, thiếu gia." Trong căn biệt thự nguy nga tráng lệ, lão quản gia mặc áo bành tô nhận cuộc điện thoại từ chiếc điện thoại riêng đã lâu không được sử dụng.
"Cầu thúc, giúp ta điều tr.a một người." Thúc Cửu nói ra mục đích của cuộc điện thoại này.
Lão quả gia được gọi là Cầu thúc không khỏi thở dài.
"Thiếu gia, gần đây thân thể lão gia rất không tốt, ngươi cũng nên trở về thăm lão gia a."
Ở đầu dây bên kia, Thúc Cửu trầm mặc hồi lâu, trong đầu tất cả đều là ánh mắt chán ghét của Trầm Thuật khi nhìn hắn, còn có cả câu nói trào phúng kia nữa, Trầm Thuật việc gì cũng không đáp ứng hắn, chỉ im lặng logout, hẳn là cảm thấy hắn không đáng tin cậy.
Cũng phải, một kẻ thay đổi tình duyên mỗi ngày, một tr.a nam mỗi ngày đi liêu người khác, một tên phá gia chi tử chỉ biết tiêu xài hoang phí bỏ mặc gia nghiệp không quan tâm để ý đến cha mẹ, có là ai thì cũng không nguyện ý cùng một kẻ như vậy nắm tay nhau cả đời.
Đây vốn chỉ là một động tác nhỏ của Trầm Thuật mà thôi, nhưng lại khiến cho Thúc Cửu suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ ngợi lung tung sau lại đổ lỗi tất cả là do mình không tốt.
"Cầu thúc, tối nay ta sẽ trở về."
Quản gia Cầu thúc rõ ràng có phần sửng sốt, trước kia mỗi lần thiếu gia nhà bọn họ cãi nhau với lão gia đều giận dỗi bỏ nhà đi, không đến nửa năm một năm chắc chắn sẽ không trở về, lúc này mới được mấy tháng a, vậy mà lại cam lòng trở về nhà?
"Được, thiếu gia, đúng rồi thiếu gia, người mà ngài để ta tra..."
"Không cần." Thúc Cửu dứt lời liền cắt đứt cuộc gọi, đi tìm hiểu chuyến bay có thời gian quay về thành phố sớm nhất.
Thống khổ ôm cái bụng lớn than trời trách đất nguyên một ngày, Diệp Vô Nhiên sinh không thể luyến nằm ở bản đồ đầy tuyết rơi của Tàng Kiếm sơn trang, vì tránh cho tiểu tổ tổng trong bụng kia bởi vì thấy lạnh mà tr.a tấn hắn, hắn còn cố ý đi đại thảo nguyên Âm Sơn giết sói đầu lĩnh bào đinh lấy da đắp lên, cẩn thận che chở.
Diệp Vô Nhiên nhìn từng đám tuyết từ trên trời rơi xuống, nội tâm có ngàn vạn ủy khuất mà không nói ra được, hắn sống hai mươi mấy năm trên đời vậy mà hôm nay lại luân lạc tới tình trạng phải sinh con cho một người đàn ông khác, quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, may mà chuyện này không phát sinh ngoài hiện thực, nếu thật sự xảy ra ngoài hiện thực, Diệp Vô Nhiên cam đoan sẽ khiến cho Cố Sính nếm thử cái cảm giác một thi hai mạng là như thế nào.
Nhân loại trăm ngàn năm qua đều là nữ nhân sinh con, tư tưởng này cũng giống như quan niệm đói bụng thì phải ăn cơm, đã cắm sâu vào trong tiềm thức của mọi người, thân là một người trẻ tuổi của thời đại mới, đáng lẽ ra tư tưởng của Diệp Vô Nhiên phải càng thêm khai sáng, thế nhưng tư tưởng của Diệp Vô Nhiên rất phong kiến cổ hủ, cũng rất thẳng.
Hắn không bài xích đồng tính nhưng không có nghĩa hắn muốn bản thân mình trở thành đồng tính luyến ái, hắn cũng không bài xích những người đàn ông vì san sẻ thống khổ cho phụ nữ mà nguyện ý cấy tử cung nhân tạo để sinh con, nhưng hắn tuyệt đối không muốn sinh con, hiện tại chỉ là nhân vật trong trò chơi mang thai đã khiến cho hắn tan vỡ, nếu thật sự phát sinh ngoài hiện thực hắn nhất định sẽ nhảy lầu tự sát.
Cũng không biết trong bụng hoài cái tổ tông gì mà ngày ngày đều đối nghịch với Diệp Vô Nhiên, mấy ngày nay chỉ cần Diệp Vô Nhiên đối xử không tốt với Cố Sính một chút xíu thôi, tiểu tổ tổng trong bụng nhất định sẽ trở mặt với hắn, làm cho cái eo của Diệp Vô Nhiên đau đến mức không thể đứng thẳng.
Dù sao Diệp Vô Nhiên cũng không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, cũng không dám kể khổ với đám thân hữu, hắn đành phải tìm một địa phương không có người trong bản đồ Tàng Kiếm sơn trang mà trốn đi, Cố Sính nhất quyết không chịu hủy bỏ nhiệm vụ kỳ ngộ, bụng của hắn cứ mỗi ngày một to hơn, trong chuyện sinh bánh bao này hai người ai cũng không chịu nhân nhượng.
Cuối cùng vẫn là Cố Sính đau lòng Diệp Vô Nhiên nhiều hơn, thấy Diệp Vô Nhiên mỗi ngày đều bị cái bụng phình to tr.a tấn thống khổ không chịu nổi, đôi khi còn không chịu tiến vào trò chơi, y lập tức phái người hẹn gặp bộ phận phát triển trò chơi thiên tài này ra thảo luận một chút.
Cố Sính đi cả một buổi sáng cũng không có tin tức gì, Diệp Vô Nhiên đợi đến có chút nóng nảy liền trực tiếp gọi đến trung tâm phục vụ khách hàng của Kiếm Tam.
"Chào ngài, đây là trung tâm phục vụ khách hàng game online Kiếm Tam, xin hỏi ta có thể trợ giúp gì cho ngài?"
Nhấc điện thoại là một anh trai có giọng nói rất ôn nhu, Diệp Vô Nhiên cảm giác thanh âm ôn ôn nhu nhu này thật dễ nghe.
"Khụ, cái kia, ta muốn hỏi một chút về bộ phận phát triển của Kiếm Tam." Diệp Vô Nhiên chột dạ ho khan hai tiếng, dù sao thì trình bày với nhân viên phục vụ khách hàng về việc mang thai trong trò chơi đúng thật là có chút xấu hổ a.
"Vậy xin hỏi ngài muốn tìm bộ phận phát triển game Kiếm Tam của chúng ta có chuyện gì không?" Anh trai phục vụ khách hàng dùng giọng nói ôn nhu, thái độ lễ phép kiên nhẫn phục vụ Diệp Vô Nhiên.
"Chính là hỏi một số việc trong trò chơi mà thôi." Diệp Vô Nhiên nhớ lại cái bụng tròn vo của mình, quyết định trả lời qua loa.
"Là về vấn đề kỹ thuật của trận đấu mùa giải, hay là vấn đề về môn phái cống thoát nước?" Anh trai phục vụ khách hàng tiếp tục phát triển phạm vi vấn đề.
"Cũng không phải."
"Vậy là phản ánh lỗi bug hay là ngoại trang mới quá xấu?"
"Không phải."
"Ah, ta biết rồi, có phải ngài muốn hỏi về phó bản mới hay không? Những vấn đề này ta cũng có thể giải đáp giúp ngài."
"Không phải."
"Vẫn không phải sao? Vậy ngài tìm bộ phận phát triển game Kiếm Tam chúng ta để làm gì?"
"Là kỳ ngộ." Đối với việc hỏi rõ ngọn nguồn của anh trai phục vụ khách hàng, Diệp Vô Nhiên thật sự xấu hổ đến không thể mở miệng trả lời.
"Được rồi, có phải là do ngài kích hoạt nhiệm vụ kỳ ngộ nhưng lại không biết hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ như thế nào nên buồn bực sao? Ngài hoàn toàn không cần lo lắng a, ngài nói cho ta biết ngài kích hoạt nhiệm vụ kỳ ngộ nào, ta giúp ngài cung cấp trình tự hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ kỳ ngộ này ta khó mà nói được, ta có lên mạng tìm kiếm nhưng không có." Diệp Vô Nhiên sắp khóc rồi, hắn thật sự không muốn để cho anh trai phục vụ khách hàng này biết được ở trong trò chơi hắn thân là một người chơi nam mà lại có bánh bao, trực tiếp gọi người của bộ phận phát triển ra để hắn gây phiền toái không phải tốt hay sao?
Anh trai phục vụ khách hàng hoài nghi mình gặp phải một người chơi thích gây sự, bộ phận phục vụ khách hàng bọn họ căn bản không thể liên hệ với tổ phát triển, mỗi ngày đều có rất nhiều người chơi gọi đến tìm bộ phận phát triển gây phiền toái, nếu từng cuộc gọi đều được thông qua, vậy bộ phận phát triển và bộ phận phụ vụ khách hàng có cọng lông gì khác nhau?
"Không có việc gì a, rốt cuộc nhiệm vụ kỳ ngộ kia là gì vậy?"
Anh trai phục vụ khách hàng muốn tự mình giải quyết vấn đề xuất vị người chơi Kiếm Tam trông giống như muốn gây phiền toái này.
"A lô, tiểu ca ca này, ngài vẫn còn nghe máy sao?"
"A lô, tiểu ca ca?"
"A lô, ngài vẫn nghe máy sao?"
"Tiểu ca ca này, nếu ngài vẫn không nói chuyện, vậy thì..."
"Kỳ ngộ hoài bánh bao! Kỳ ngộ hoài bánh bao ngươi có biết hay không? Bộ phận phát triển Kiếm Tam của các ngươi tạo ra cái kỳ ngộ quái quỷ gì vậy hả? Con mẹ nó để cho một người chơi nam như lão tử mang thai, bây giờ phải vác cái bụng to đi khắp nơi thì cũng thôi đi, nếu làm cho tiểu tổ tông trong bụng này mất hứng nó liền khiến lão tử đau đến chết đi sống lại có biết hay không? Ngươi biết rồi phải không?"
Diệp Vô Nhiên gào thét một trận vào điện thoại, hắn vốn đã là một người không bình tĩnh, mới đầu còn cảm thấy giọng nói của anh trai này rất không sai, ít nhất cũng khiến cho tâm trạng bức bối của hắn thoải mái một chút, bây giờ hả? Thoải mái cái rắm ấy, nếu lúc này anh trai phục vụ khách hàng ở bên cạnh hắn, hắn khẳng định sẽ vặn cổ người nọ, muốn hỏi rõ ràng có phải không?
Anh trai phục vụ khách hàng đem điện thoại đưa ra xa một chút, mặc dù lỗ tai rất khó chịu nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng từng lời từng chữ Diệp Vô Nhiên nói, hắn khẳng định người chơi này chính là người lúc trước hỏi hắn lỗi bug mảnh tuyết vụn.
"Anh trai nhỏ này, trước tiên ngài đừng có gấp a, ngài có thể nói nhỏ chút được không?"
"Bảo ta đừng gấp hả? Ngươi mẹ nó tự mình phình bụng thử xem a!" Diệp Vô Nhiên thật sự không muốn nháo, nhưng không biết vì cái gì mà sau khi có bánh bao tâm trạng của hắn lập tức trở nên rất không ổn định, thường xuyên muốn phát giận, trải qua một loạt câu hỏi của anh trai phục vụ khách hàng này đã khiến cho hắn triệt để bạo phát, muốn mắng chửi bộ phận phát triển Kiếm Tam một trận, lại không nghĩ đến vậy mà lại bị dập máy.
"Đậu xanh! Đầu năm nay nhân viên phục vụ khách đều nóng tính thế sao? Dám tắt điện thoại của ta?" Diệp Vô Nhiên càng tức giận, hắn muốn vào trò chơi trực tiếp mắng chửi bộ phận phát triển trên kênh thế giới, không ngờ phát hiện bản thân lại gặp phải tao ngộ lỗi bug trong bản đồ Tàng Kiếm sơn trang, hắn nghiêng người cứ thế ngã văng ra ngoài.
Diệp Vô Nhiên bị dọa không kịp sử dụng kỹ năng, may mắn có một Tán cha vừa vặn đi qua dùng một cái tiểu khinh công nhẹ nhàng tiếp được Diệp Vô Nhiên.
"Ngươi không sao chứ?" Tán cha một tay cầm dù, tay còn lại ôm eo Diệp Vô Nhiên, hắn ôn nhu nở nụ cười với Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên từ trong kinh hãi tỉnh táo lại, vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nam tử tướng mạo xinh đẹp ôn nhu mỉm cười với hắn, không biết có phải là do chức nghiệp Bồng Lai này còn kèm theo tiên khí hay không, lần đầu tiên Diệp Vô Nhiên phát hiện thì ra nam nhân cũng có thể xinh đẹp ôn nhu như vậy.
"Không sao."
Gặp được người có dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ nóng nảy táo bạo cũng hòa hoãn đi nhiều.
"Đúng rồi, Cố tổng, trước khi đứa bé ra đời, tình duyên của ngài sẽ có hiện tượng nôn nghén giống với phụ nữ có thai ngoài hiện thực, sẽ xuất hiện tình huống tính khí trở nên nóng nảy và hay suy nghĩ lung tung, những điều này đều rất bình thường, ngài nên quan tâm đến hắn nhiều hơn."
Phong cảnh Tây Sơn Cư có thể so sánh với cảnh khu cao cấp, cái vị bộ phận phát triển quân bị Diệp Vô Nhiên khen vô số lần cũng bị hắn mắng vô số lần kia đang cẩn thận nói ra các hạng mục công việc cần chú ý cho Cố Sính, kỳ thật bản thân hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn đối với việc này, trò chơi Kiếm Tam này vốn đặt ra mục tiêu là cung cấp giải trí đại chúng, cho nên có một số nhiệm vụ thú vị cùng với kỳ ngộ là việc không thể tránh khỏi, bất quá cho tới bây giờ xác xuất kích hoạt kỳ ngộ hoài bánh bao này đều là 0, từng ấy năm cho tới nay hầu như chưa có người nào có thể kích hoạt, hắn thật không nghĩ tới cặp đôi đầu tiên kích hoạt lại là hai nam nhân, đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng lại rất phù hợp với ngoại danh Kiếm Tam nhà bọn họ, Cơ Tam mà.
Chỉ có điều may mắn là người đầu tiên kích hoạt được kỳ ngộ này lại chính là người được tình duyên của mình luôn luôn ở bên và thật sự coi trọng, cho nên kỳ ngộ này cũng không tính là có tính phiêu lưu mạo hiểm quá cao.
Cố Sính nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt là một khoảng biển rộng xanh thẳm, từng làn sóng biển nhấp nhô giống như tâm trạng lúc này của y, khó trách gần đây cứ mười câu Diệp Vô Nhiên nói thì có đến chín câu là đang mắng chửi y, kỳ ngộ này đúng là vô cùng có linh tính.
"Ngươi rất tài giỏi."
Cố Sính mở miệng tán dương, có thể đem trò chơi trở nên linh tính như vậy, quả không phụ lòng người chơi tặng cho bọn họ mấy chữ phòng phát triển thiên tài.
Thời điểm thiết kế quân tiếp đãi Cố Sính biết rõ thân phận của y, trái tim luôn luôn treo trên cổ họng, đối phương đột nhiên tán dương khiến cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
"Cảm ơn, Cố tổng."
Thiết kế quân bề ngoài thì vững như núi, thực tế thì thời điểm hắn đón tiếp Cố Sính đã sợ đến rúm người, hiện giờ lại có cảm giác trong lòng vui đến nở hoa.