Chương 82.
Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, Quân Tiêu đánh xe ngựa chạy đến bờ sông thì phát hiện tiểu miêu miêu nhà mình bị Cố Sính tóm cổ áo treo trên mặt nước, hắn lập tức giơ roi quất ngựa chạy nhanh về phía trước.
"Cố Sính!"
Giọng nói của Quân Tiêu vang lên bên tai khiến Lục Sâm thiếu chút nữa thì cảm động rơi nước mất, tay chân của hắn giống như con bạch tuộc ôm chặt lấy cánh tay Cố Sính làm cho Cố Sính muốn thả hắn xuống nước cũng thả không được, Quân Tiêu đã đến, hắn được cứu rồi!!
Tiếng vó ngựa khiến cho Cố Sính quay đầu lại nhìn về phía Quân Tiêu đang đánh xe ngựa vọt về phía bọn họ, Cố Sính chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là xe ngựa của y, y nhíu mày cả giận nói: " Quân Tiêu, dừng xe!!"
Khi dễ tiểu miêu miêu nhà hắn còn muốn ra lệnh cho hắn? Đừng cho rằng đây là giấc mộng xuân thu a.
Một tay khống chế ngựa, Quân Tiêu ngửa đầu dùng cái tay nhàn rỗi còn lại không chút khách khí dựng ngón giữa với Cố Sính.
"Nghĩ hay lắm."
Dứt lời, Quân Tiêu giơ roi mãnh liệt quất lên mông ngựa, chỉ nghe được con ngựa bị đau kêu dài một tiếng, dùng tốc độ chạy nước rút lao nhanh về phía Cố Sính.
Lục Sâm khó tin nhìn Quân Tiêu liều mạng đánh xe ngựa xông tới, hắn tức giận há miệng mắng to: "Quân Tiêu ngươi mau dừng xe lại! Ngươi bị ngốc phải không?"
Bây giờ hắn và Cố Sính giống như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, Quân Tiêu đánh xe ngựa xông đến hắn cũng sẽ gặp nạn theo, nhưng mà Quân Tiêu phảng phất giống như bị điếc, hắn không hề có ý dừng xe lại.
Lục Sâm không muốn bị xe đụng ngã xuống sông trở thành súp mèo, nơi này chính là Tàng Kiếm sơn trang quanh năm có tuyết rơi đó, nước sông phía dưới khẳng định không khác hầm băng là bao, một khi ngã xuống có thể khiến cho hắn bị đóng băng a.
Dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến Lục Sâm càng ôm chặt lấy cánh tay Cố Sính, dù cho Cố Sính muốn giãy dụa đẩy hắn ra thế nào cũng không thoát được.
Cố Sính không có chút ý tứ né tránh nào, trên mặt cũng không có chút biến hóa nào chẳng qua là có chút tức giận đối với hành vi của Quân Tiêu, y cứ như vậy đứng yên nhìn Quân Tiêu lao xe ngựa tới gần, yên lặng đợi xe ngựa cách y khoảng mười thước.
"Dừng!"
Trong khoảng cách mười thước, xe ngựa chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh khóa lại của chủ nhân, con ngựa vốn đang chạy như điên lập tức ngoan ngoãn an phận, dừng lại ở vị trí cách Cố Sính khoảng tám thước, mặc kệ Quân Tiêu có quật như thế nào cũng không chạy về phía trước.
Rốt cuộc chủ nhân của tọa kỵ là ai thì nghe lời người đó.
Quân Tiêu đã sớm đoán được Cố Sính sẽ dùng chiêu như vậy, hắn vứt bỏ roi da trong tay sau đó nghiêng đầu nói: " Ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại cơ đấy? Cố Sính, ngươi còn không phải sợ bị xe đụng hay sao?"
Tất cả tâm tư của hai người đều đặt trên việc đối nghịch với đối phương, nhưng lại đem Lục Sâm đố kị muốn chết, tha thứ cho kẻ cướp tiêu cuồng ma chưa từng được nhìn thấy tọa kỵ kỳ thú như hắn, hắn căn bản không biết tọa kỵ kỳ thú cao cấp lại có cái thuộc tính trong vòng mười thước chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân này.
Nội tâm Lục Sâm có chút không công bằng.
"Quân Tiêu, dọa ta sợ thú vị lắm đúng không?"
Quân Tiêu giả vờ ủy khuất ơ một tiếng, thái độ vô cùng vô lại: " Việc này không thể trách ta a, Tiểu miêu miêu, ta còn tưởng em sẽ phối hợp với diễn xuất của ta đấy."
"....." đấy lòng Lục Sâm ân cần hỏi thăm cả nhà Quân Tiêu.
Cố Sính không có tâm trạng xem đôi tình nhân này liếc mắt đưa tình, tầm mắt của y rơi vào thùng xe phía sau Quân Tiêu, không biết Quân Tiêu đánh xe ngựa xông tới xóc nảy như vậy có đánh thức bảo bối nhà y hay không.
Quân Tiêu mắt sắc phát hiện ra sự lo lắng của Cố Sính, hắn quay người lại xốc tấm vải che trước thùng xe lên, đem Diệp Vô Nhiên đang ngủ say lôi ra ngoài.
"Lo lắng bảo bối nhà ngươi ngủ có ngon không? Ngủ giống như heo chết ấy cho nên ngươi cứ yên tâm đi, lát nữa ta sẽ tiễn hắn đến điểm phục sinh để hắn tiếp tục ngủ."
Lời vừa kết thúc Quân Tiêu đã lập tức mở trạng thái cừu sát với Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên bị hệ thống cưỡng chế đi vào giấc ngủ không hề hay biết mình đang rơi vào hiểm cảnh, thân thể theo bản năng ghét bỏ tư thế dựa vào thành xe ngựa, hắn theo bản năng nghiêng đầu tựa đầu vào vai Quân Tiêu, ừ, tựa thế này thoải mái lắm nè!!
Quân Tiêu hạ mắt nhìn cái bụng tròn vo của Diệp Vô Nhiên, ghét bỏ chậc chậc hai tiếng.
"Cố Sính ngươi đúng thật là lợi hại, còn có thể đem cái bụng của Tiểu Hoàng Kỷ này làm cho lớn." Quân Tiêu tặc lưỡi cười nói, hắn thò tay sờ một cái trên cái bụng to của Diệp Vô Nhiên, khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn.
"Ngươi nói xem nếu ta đánh mấy quyền, bảo bối nhà ngươi có một thi hai mệnh hay không?"
Dù sao cũng là đại ca xã hội đen về hưu, bản lĩnh cưỡng ép con tin đắc tội người khác vẫn phải có, Quân Tiêu kiêu ngạo tùy tiện thật khiến người khác nghe xong là muốn đánh.
Quân Tiêu người này a, vốn dĩ chính là một tên quân tử yêu thích tiêu dao tự tại, nếu làm hắn khó chịu hả, hắn không ngại làm cho đối phương khó chịu cùng mình.
Nhưng Cố Sính cũng không phải ngồi không, y không nói một lời nhìn Quân Tiêu dùng ngôn ngữ hù dọa y, Quân Tiêu bắt bảo bối của y, trong tay của y không phải là người trong lòng của hắn sao?
Nói cho cùng thì không hổ danh đã từng là huynh đệ bằng hữu của nhau, hai người đều hiểu rõ tâm tư đối phương, càng ỷ vào việc trong tay mình có bảo bối của đối phương mà không hề sợ hãi.
Bảo bối của ngươi trong tay ta, ta muốn nhìn xem rút cuộc ngươi có thể đối xử với bảo bối của ta như thế nào?
Tâm ý tương thông, tình thế trở nên vô cùng cứng ngắc.
Diệp Vô Nhiên tựa ở trên vai Quân Tiêu ngủ đến thơm ngọt vô cùng, không ngờ một cơn gió lạnh của Tàng Kiếm sơn trang thổi qua khiến cho Diệp Vô Nhiên vô thức tìm kiếm nơi ấm áp, hắn vươn tay ôm lấy cổ Quân Tiêu, cả người chui vào trong lồng ngực của đối phương, trong đầu vẫn luôn cho rằng người đang ôm hắn chính là Cố Sính.
Dù sao trong khoảng thời gian này, người cùng hắn làm nhiệm vụ kỳ ngộ dưỡng thai cũng chỉ có Cố Sính.
Quân Tiêu sợ Diệp Vô Nhiên từ trên xe ngựa ngã xuống liền thò tay ôm lấy eo Diệp Vô Nhiên, nếu không Diệp Vô Nhiên thật sự ngã xuống một cái dẫn đến việc Lục Sâm bị Cố Sính ném vào nước sông lạnh lẽo, vậy cũng quá thiệt thòi cho tiểu miêu miêu nhà hắn.
Quân Tiêu không muốn nhưng vẫn phải ôm Diệp Vô Nhiên, nhưng mà chưa đến hai giây, Tàng Kiếm sơn trang lớn như vậy liền giống như bị bao phủ bởi một lượng lớn dấm chua, chua muốn chết luôn.
"Buông em ấy ra!" Cố Sính bị chọc giận, ngữ khí không chút khách khí.
Lục Sâm phát hiện hình như Cố Sính ngày càng tức giận, hắn sợ chết càng thêm ôm chặt lấy cánh tay Cố Sính, đề phòng bị ném xuống dưới, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Tiêu, nội tâm không hiểu sao có chút chua xót.
Trong thời gian hắn bị ép buộc phải ở cùng Quân Tiêu dưới một mái nhà, không biết đã nghe được bao nhiêu lời tâm tình trên trời dưới đất của Quân Tiêu.
Ví dụ như Quân Tiêu quỳ gối trên giường thề với hắn cả đời này chỉ đối xử tốt với một mình hắn.
Ví dụ như quan hệ giữa Quân Tiêu và hắn ngay cả tình nhân cũng không phải nhưng mỗi ngày đều mở miệng nhớ thương muốn nhập hộ khẩu nhà Lục Sâm.
Lại ví dụ như thời điểm Quân Tiêu ôm hắn nói lời thề sắt son rằng đôi tay của Quân Tiêu sinh ra là để ôm hắn.
Cái tên Quân Tiêu đại móng heo chết tiệt này!!
Lục Sâm không hiểu tại sao lại thấy cái mũi cay cay, hắn cũng không phải là những tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi mới yêu lần đầu gì gì đó, sẽ đi tin vào những lời dỗ ngon dỗ ngọt của nam nhân, nhưng hắn cũng là người a, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân ai cũng thích những lời nói dễ nghe.
Mỗi ngày đều có một người đàn ông si tình đối xử với ngươi vừa yêu lại vừa sủng như vậy, ngoại trừ việc thỉnh thoảng động tay động chân khiến người khác cảm thấy phiền, đến cùng thì lời tâm tình đều có lực sát thương.
Lục Sâm vẫn luôn đem những lời này giống như gió tiến vào tai trái ra tai phải, không ngờ nội tâm cứ không nghe lời mà nhớ kỹ như vậy.
Vành mắt từ từ đỏ lên, Lục Sâm nghiêng đầu không muốn nhìn Quân Tiêu, trong lòng thầm mắng Quân Tiêu đại móng heo một vạn lần cũng vẫn cảm thấy không đủ.
Cố Sính buông Lục Sâm ra nhưng lại bị Lục Sâm ôm chặt không tha, hắn cũng không có tâm trạng để ý điều này, mang theo Lục Sâm đi qua, y muốn đem Diệp Vô Nhiên cướp về.
Một hòn đá ném hai con chim ai mà không muốn? Quân Tiêu một tay ôm chặt lấy eo Diệp Vô Nhiên đảm bảo lát nữa sẽ không vì cái bụng quá lớn của Diệp Vô Nhiên mà ôm không vững, tay kia đã chuẩn bị tốt chờ đợi Cố Sính tới gần liền đem Lục Sâm đoạt về.
Cố Sính vươn tay muốn bắt lấy bả vai Diệp Vô Nhiên, nhưng tay còn chưa chạm đến Diệp Vô Nhiên đã phát hiện Quân Tiêu muốn đưa tay cướp Lục Sâm, y lập tức trở tay ngăn lại.
Cánh tay bị Cố Sính tóm lấy, cánh tay Quân Tiêu giống như có mắt thần mãnh liệt cong khuỷu tay hướng về đầu Cố Sính mà đánh, lại bị Cố Sính lùi về sau né tránh, hắn ổn định hai chân không đến một giây sau đó lại xông lên cướp đoạt một lần nữa.
Hai người cứ như vậy dùng một tay so chiêu cùng đối phương, không ai chịu nhường ai, có đôi khi còn xấu xa dùng người trong tay ngăn cản chiêu thức của đối phương.
Cố Sính kịp thời dừng lại nắm đấm thiếu chút nữa đã đánh vào cái bụng to của Diệp Vô Nhiên, y ngây người một giây đã bị nắm đấm của Quân Tiêu thừa cơ xông tới.
Có cái gọi là ăn miếng trả miếng, Cố Sính kéo Lục Sâm đến trước mặt mình, đem hắn trở thành một tấm bia đỡ đạn hoàn mỹ.
Nắm đấm gần ngay trước mặt, Lục Sâm chấn kinh nhìn nắm đấm của Quân Tiêu, sợ hãi đến mức hai mắt không dám nháy một cái, tóc mai trên trán bay lộn xộn bởi vì kình phong trên nắm đấm của Quân Tiêu.
Nắm đấm của Cái Bang quả nhiên không phải dùng để trưng cho đẹp, còn chưa đánh xuống đã có thể đem Lục Sâm dọa cho sửng sốt.
Cố Sính và Quân Tiêu nghĩ bọn họ đang đóng phim võ hiệp sao?
Muốn đánh nhau xin mời dùng kỹ năng môn phái a, so công phu quyền cước cái rắm ấy!
"Tiểu miêu miêu!" Quân Tiêu buông nắm đấm ra, bàn tay to lớn ôn nhu xoa xoa lên đôi má trắng nõn của Lục Sâm, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Lục Sâm nuốt nước miếng, vành mắt đỏ hoe còn chưa rút đi, tầm mắt của hắn rơi vào bàn tay đang ôm Diệp Vô Nhiên của Quân Tiêu, nghiêng đầu há miệng cắn một miếng trên tay Quân Tiêu.
"Quân Tiêu khốn khiếp, lao chữ uốn gết ết ngưi!"
Lần này xem như cắn đúng người a!!
Quân Tiêu cứ để cho Lục Sâm cắn như vậy, cũng không phản kháng, nhìn Lục Sâm vì cắn hắn mà nhả chữ không rõ ràng, hắn giả bộ tai điếc nói: " Muốn giết chết ta? Tiểu miêu miêu ngươi đến muốn thế à?"
Lục Sâm thật sự hiếu kỳ dưới loại tình huống thế này vì cái gì mà Quân Tiêu vẫn còn tâm tư nói với hắn mấy lời sắc tình
Ngang nhiên liếc mắt đưa tình làm cho Cố Sính thấy chướng mắt, y tóm lấy bả vai Lục Sâm đem người kéo về phía sau, Lục Sâm cho rằng Cố Sính muốn ném hắn xuống sông, hắn cúi người muốn thoát khỏi sự khống chế của Cố Sính, không ngờ bàn tay to lớn của Cố Sính chế trụ bờ vai của hắn giống hệt như một gọng kìm, muốn thoát cũng không thoát được.
Lục Sâm sợ hãi trong lòng muốn tiếp tục ôm lấy cánh tay Cố Sính, vậy mà lúc này Quân Tiêu lại chen một tay vào, hắn muốn đánh một chưởng vào lồng ngực Cố Sính nhưng lại bị Cố Sính tránh thoát.
Lục Sâm tựa như một món đồ chơi nhỏ bị Cố Sính tùy ý bài bố, Cố Sính né tránh hắn cũng bị bắt phải né tránh theo, tốc độ bước chân của hắn không theo kịp bước chân của Cố Sính, đang lúc bối rối chân trước Lục Sâm dẫm vào chân sau khiến hắn mất cân bằng cả người ngã nhào vào trong ngực Cố Sính.
Hai tay chống trên lồng ngực Cố Sính, Lục Sâm buồn bực không hiểu tại sao mình lại ngã vào trong ngực Cố Sính.
[Hệ thống: chúc mừng hiệp sĩ hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ dưỡng thai hàng ngày hoàn thành 80%, độ hảo cảm 70%.]
Âm thanh giải trừ trạng thái cưỡng chế nghỉ ngơi vang lên, Diệp Vô Nhiên chậm rãi mở mắt ra, tiến vào trong tầm mắt là hình ảnh Cố Sính ôm Lục Sâm.
"Cố Sính?" Diệp Vô Nhiên kỳ quái nhìn Cố Sính đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
"Lục Sâm?" Diệp Vô Nhiên lại liếc mắt nhìn Lục Sâm hai mắt đỏ ngầu.
"Tại sao hai người lại ôm nhau thế?" Diệp Vô Nhiên xoa xoa hai mắt lúc này mới nhìn rõ quang cảnh trước mắt, tại sao hắn lại có cảm giác mình chỉ mới ngủ một giấc mà toàn bộ thế giới đã thay đổi?
Hắn tràn đầy nghi ngờ quay đầu lại lại phát hiện mình đang tựa vào vai Quân Tiêu, Diệp Vô Nhiên sợ tới mức chút nữa thì ngã từ trên xe ngựa xuống.
Cái gì?
Tình huống gì đây?