Chương 92.
Có cái gọi là họa từ miệng mà ra, trong hiện thực thường có những người bởi vì trong lúc lơ đãng mà nói ra một câu dẫn đến họa sát thân cho chính bản thân mình, bởi vậy trong hiện thực người ta thường khuyên nhau khi mở miệng ra nói cần tránh đắc tội với người khác.
Mà khi con người thoát khỏi hiện thực, thông qua một lớp màn che của mạng lưới internet, ngôn ngữ của bọn họ sẽ trở thành vũ khí giết người không thấy máu, không sợ họa từ miệng mà ra, càng không sợ việc phải phụ trách với những lời nói của mình.
Cho nên đại đa số người khi lên mạng thường lên tiếng mà không kiêng nể gì cả, bọn họ lấy việc dùng lời nói độc ác đi ghê tởm người khác làm niềm vui cho mình.
Một khi đã giấu mặt trên internet chê bai nói xấu người khác lâu rồi, bọn họ sẽ dần dần đắm chìm vào đó mà không có cách nào tự kiềm chế, thậm chí họ còn có cảm giác ưu việt khi áp dụng vào trong hiện thực.
Sau khi Diệp Vô Nhiên bị mắng chửi trên mạng internet, hắn từ một tiểu trong suốt trong trường biến thành đối tượng mà mỗi bài viết trên diễn đàn đều lôi ra để mắng chửi, mà hàng ngày có một số ít người tự cho mình là đúng, là người chấp hành chính nghĩa, đem bạo lực trên mạng lưới internet áp dụng vào hiện thực.
Bọn họ theo dõi lịch học của Diệp Vô Nhiên, biết hôm nay hắn có tiết học, cho nên muốn tới đây ăn dưa, tham gia náo nhiệt, người nào muốn quay trực tiếp tình hình thực tế thì quay trực tiếp, người nào muốn thu thập Diệp Vô Nhiên thì thu thập Diệp Vô Nhiên.
Vốn dĩ chính là một hồi thảo phạt kẻ ác, thậm chí bọn họ còn ác ý tổ chức ỷ thế hiếp người, lại không nghĩ người bị trừng phạt lần này là một người mà mấy kiếp bọn họ cũng không chọc nổi.
Năng lực của Internet rất cường đại, trong lớp học có mấy sinh viên không lên tiếng kháng nghị, bọn họ vốn tưởng rằng đây chỉ là một phương thức hù dọa của Cố Sính, y chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, bọn họ cũng không tin Cố Sính có thể nghịch thiên như vậy.
Thế nhưng sau khi bọn họ lên baidu tìm kiếm được tư liệu cá nhân giản lược của Cố Sính, tất cả đều nhao nhao hoảng hốt.
Cố Sính, tổng giám đốc tập đoàn Gia Thế, quản lý tất cả sản nghiệp của tập đoàn Gia Thế, là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Gia Thế, thay vì nói y là cổ đông lớn nhất thì phải nói là Cố Sính chính là người sở hữu tập đoàn Gia Thế.
Mà cha mẹ bọn họ không ít người làm việc trong hệ thống công ty chi nhánh của tập đoàn Gia Thế, nếu Cố Sính nói một câu muốn khai trừ bọn họ, cho dù công ty cha mẹ bọn họ làm việc không nằm trong phạm vi quản lý của Cố Sính cũng khó mà thoát thân.
Dù sao thế giới cũng rất nhỏ, vòng tròn luẩn quẩn này cũng rất nhỏ, dùng thanh danh của Cố Sính trong giới thương nhân, chỉ cần y đánh tiếng, không có ai là không cho y ba phần mặt mũi.
"Đều tại ngươi, đồ bà tám, người ta nói chuyện yêu đương thì mắc mớ gì tới ngươi?" Một nữ sinh tóc dài tóc rõ ràng là bị dọa đến luống cuống, nàng chỉ vào Tôn Tuệ chửi ẩm lên.
Nàng vừa giận dữ mắng, tất cả mọi người lập tức chĩa mũi dùi vào Tôn Tuệ, hôm nay bọn họ thật sự chỉ muốn tổ chức xa lánh cô lập Diệp Vô Nhiên mà thôi, nhưng kẻ cầm đầu chọc giận Diệp Vô Nhiên chính là Tôn Tuệ.
"Dựa vào cái gì mà các ngươi chỉ trích ta? Không phải lúc trước các ngươi cũng mắng chửi hắn vô cùng lợi hại sao?" Tôn Tuệ vừa khóc vừa phản bác.
"Mặc dù chúng ta mắng chửi Diệp Vô Nhiên nhưng không đề cập tới cha mẹ, tất cả là do cái miệng bẩn thỉu của ngươi!" Lại nhảy ra một nữ sinh tóc ngắn cả giận nói, bọn họ chỉ là quần chúng ăn dưa, không muốn theo những kẻ kia bị phạt.
Tiết mục chó cắn chó rất nhanh được trình diễn, Tôn Tuệ trở thành kẻ cầm đầu, những sinh viên đến ăn dưa tự nhiên đều cho rằng việc này là do một tay Tôn Tuệ tạo thành, nhóm nam sinh bắt đầu mắng chửi Tôn Tuệ ầm ĩ, thậm chí nhóm nữ sinh còn động thủ đánh người.
Bạo lực học đường chính thức hình thành, Tôn Tuệ và nữ sinh cao béo lập tức trở thành đối tượng mà mọi người nhắm đến, hai người bị tất cả sinh viên vây quanh ẩu đả.
"Ngô Ly." Cố Sính dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Ly.
"Đã sắp xếp ổn thỏa, Cố tổng." Ngô Ly báo cáo, mặc dù Cố tổng nhà bọn họ chỉ vì muốn xả giận cho bà chủ mới bỏ tiền ra mua trường đại học này, nhưng thân là thư ký riêng của Cố Sính, trách nhiệm và nghĩa vụ cuối cùng của Ngô Ly chính là không để Cố Sính bị lỗ vốn.
Nếu như sự kiện bạo lực tập thể này bị ai đó quay video hay chụp lại đăng lên trên mạng lưới internet, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến thanh danh của trường học, chỉ sợ năm sau số học sinh ghi danh vào trường sẽ giảm đi, cho nên thời điểm nàng đi lên tự giới thiệu cũng là lúc nàng an bài người cắt đứt tín hiệu liên lạc của căn phòng này.
Ai cũng đừng nghĩ đem việc này đăng lên mạng.
"Hiệu trưởng Mông, việc này.." Trương lão sư thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, không thể không quản.
Tất nhiên hiệu trưởng Mông sẽ không cho Trương lão sư sắc mặt tốt, lùi lại tránh xa Trương lão sư một chút, ông cũng không biết rốt cục là mình đã đắc tội với ai, nếu không thì tại sao đúng vào lúc ông xin nghỉ phép về quê lại xuất hiện những bài viết này, khiến cho ông ở quê cũng chỉ có thể bất lực cùng nóng nảy.
Cố Sính chú ý tới vị Trương lão sư muốn nhúng tay can thiệp này.
"Lão sư đúng không?" Cố Sính hỏi.
Trương lão sư chột dạ lễ phép vươn tay về phía Cố Sính: "Xin chào Cố tiên sinh, ta là..."
"Đổi nghề đi." Cố Sính cắt ngang lời giới thiệu của Trương lão sư.
"Cố tiên sinh, ngài có ý gì?" Trương lão sư sửng sốt, hy vọng là mình đã nghe nhầm.
Bây giờ Cố Sính đang có ý muốn thu thập ông ta, cho nên y rất có kiên nhẫn.
"Không đổi nghề, chẳng lẽ ông còn trông cậy vào việc có trường đại học nào đó muốn thuê ông sao?"
"Vì sao? Cho tới nay tôi vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bản phận của mình, không hề phạm sai lầm, ngài muốn khai trừ tôi thì phải cho tôi một lý do hợp lý." Trương lão sư không muốn vứt bỏ công tác, ông ta khổ cực nhiều năm mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Để cho ông ta không làm giáo sư, đây không phải là muốn mạng của ông ta sao?
Cố Sính không thèm quan tâm đến ông ta, y xuyên qua đám người hỗn loạn trong phòng học, đi đến bên cạnh Diệp Vô Nhiên, ngồi xuống.
"Trương lão sư, tốt nhất là ông nên thức thời một chút, mau đi nhanh đi." Hiệu trưởng Mông giữ chặt lấy Trương lão sư đang muốn đuổi theo Cố Sính lý luận, bây giờ đã đủ loạn lắm rồi, xin đừng làm mọi chuyện loạn thêm nữa cho ông nhờ.
"Hiệu trưởng Mông, nếu các người không cho tôi một lý do hợp lý về chuyện này, có đánh chết tôi cũng không đi vào khuôn khổ." Trương lão sư không thể lý luận với Cố Sính, vậy ông ta sẽ lý luận với hiệu trưởng Mông.
"Sau này gặp chuyện không cho phép em không nói với tôi."
Diệp Vô Nhiên nhìn Cố Sính, trong nội tâm tất cả đều là ngũ vị tạp trần, rất phức tạp, người đàn ông trước mặt đối xử với hắn rất tốt, che chở hắn khắp nơi, nhưng năng lực của người đàn ông này quá mạnh mẽ, nếu có một ngày y không còn yêu thích hắn nữa, còn mình lại vô ý chọc giận y, chẳng phải lúc đó chính hắn cũng không có kết cục gì tốt sao?
"Cố Sính, làm sao bây giờ? Bây giờ ta rất sợ ngươi."
Sợ, sợ đến mao cốt tủng nhiên*, Diệp Vô Nhiên cảm thấy cả đời này hắn đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Cố Sính.
* mao cốt tủng nhiên: lông tóc dựng đứng, dựng cả tóc gáy.
"Nhiên Nhiên, đệ bị dọa đến phát sốt đúng không? Không phải lúc này đệ nên đi tới ôm chặt lấy Cố Sính mà khóc sau đó nói rằng mình rất cảm động sao?" Lâm Tước vươn tay sờ lên trán Diệp Vô Nhiên.
Không nóng, không hề phát sốt a.
Diệp Vô Nhiên đẩy tay Lâm Tước ra, hắn chỉ là một sinh viên chưa đặt chân vào xã hội, gặp được nhân vật lợi hại như Cố Sính, hắn có thể không sợ sao?
"Cố Sính, ta nói thật đó."
"Ừ, như trong dự liệu." Trên mặt Cố Sính không hề có chút kinh ngạc nào, y vươn tay xoa xoa đôi má của Diệp Vô Nhiên, cũng không hề nói thêm lời nào để Diệp Vô Nhiên an tâm.
Trong phòng học hỗn loạn, Cố Sính và Diệp Vô Nhiên phảng phất như không phải người cùng một thế giới với đám người này, hai người bọn họ như chìm trong một không gian yên lặng, nhìn nhau.
"Nguy rồi! Nàng ta ngất rồi!!" Một nữ sinh phát hiện tay mình dính đầy máu tươi, sợ tới mức thét thành tiếng.
Tiếng thét chói tai khiến phòng học lâm vào khủng hoảng, những sinh viên đang tụ tập đánh người lập tức tản ra, chỉ thấy đầu Tôn Tuệ đều là máu tươi, gương mặt cũng bị cào xé thảm hại, ngất xỉu nằm trên sàn nhà, nữ sinh cao béo cũng suy yếu vô lực ngồi dưới đất.
"Chậc chậc, ta còn tưởng là tài giỏi thế nào, mới đánh vài cái đã ngất xỉu." Lâm Tước ghét bỏ nói một câu, thân là thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng của Lâm gia, nàng bị rất nhiều người ngấp nghé, cho nên đám trưởng bối trong nhà bắt nàng luyện công phu lại luyện võ, bây giờ một mình đánh năm cũng hoàn toàn không phải nói chơi.
Nếu không phải Lâm Tước có thể đánh nhau, bị bắt cóc nhiều lần như vậy nàng đã sớm bị bệnh về tâm lý rồi.
Cho nên nhìn thấy Tôn Tuệ không có tiền đồ như vậy, Lâm Tước rất xem thường.
Mắt thấy vụ bạo lực học đường này có lẽ sẽ liên quan đến mạng người, một vài sinh viên sợ hãi muốn chạy trốn, bọn họ vọt tới cửa lại phát hiện có mười mấy người đàn ông cao lớn đứng chắn trước cửa ra vào, ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Hôm nay, nếu các ngươi không đem bảo bối của ta dỗ dành đến khi hắn vui vẻ, ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây."
Khi dễ người khác thì tính cái gì, quan trọng là khi dễ xong còn phải để bọn họ đem bảo bối của y dỗ dành cho tốt, việc này mới là thiết yếu.
"Các vị đồng học đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, tất cả hãy nghe ta nói a." Ngô Ly dùng tập tài liệu trên tay đập lên bàn giáo viên.
Đám sinh viên bối rối đứng một bên đồng loạt nhìn về phía Ngô Ly, giống như đang nhìn một cây cỏ cứu mạng.
"Hôm nay, các ngươi bị trừng phạt, tất cả là do các ngươi khi dễ người yêu của Cố tổng, bà chủ tương lai của ta, Diệp Vô Nhiên."
Ngô Ly chỉ vào Diệp Vô Nhiên, mọi người nhất nhất quay sang nhìn hắn.
Diệp Vô Nhiên mờ mịt quay sang nhìn Ngô Ly, chị gái thư ký này lại muốn bày trò gì?
"Ai là bà chủ của ngươi? Ngươi đừng có mà gọi bậy gọi bạ!" Diệp Vô Nhiên chán ghét cách xưng hô này.
Ngô Ly khụ khụ hai tiếng, sau đó lại đập lên bàn kéo lại sự chú ý của mọi người.
"Hôm nay, vì lý do gì mà mọi người bắt nạt bà chủ của ta, ta tin tưởng trong lòng mọi người đều rõ ràng, tất nhiên việc này xác thực là đã xảy ra, nhưng các vị mắng chửi bà chủ ta, cho nên phải chịu phạt."
Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng mạch lạc, niềm hy vọng trong đáy mắt mọi người bắt đầu giảm dần.
"Tuy nhiên, những gì mà các vị đăng trên diễn đàn, cái gì mà bà chủ của ta chân thối, xấu xí thậm chí là ti tiện, tất cả những điều này đều sai sự thật, còn việc bà chủ không hòa đồng cũng là giả dối, bà chủ của chúng tôi ấy hả, đối xử với mọi người đều rất hòa đồng, ngoại trừ Cố tổng của chúng tôi mà thôi."
"Phốc!" Lâm Tước rất không phúc hậu mà nở nụ cười.
Diệp Vô Nhiên liếc mắt nhìn Cố Sính, lại phát hiện trong mắt Cố Sính có một tia ai oán, hắn cúi đầu nói nhỏ một câu xin lỗi.
"Kỳ thật, bà chủ của tôi là một người rất hòa đồng, lại là một tiểu ca ca rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu các vị không muốn gia trưởng của mình bị liên lụy, các vị có thể cầu xin bà chủ của tôi a, nói không chừng các vị còn không bị khai trừ khỏi trường học, cha mẹ cũng không phải gánh chịu tai ương."
Ngô Ly dí dỏm nói, nàng bắt đầu giúp Diệp Vô Nhiên lôi kéo thiện cảm.
Các sinh viên đều bởi vì bài viết ngày đó mà không ưa Diệp Vô Nhiên, vậy nàng liền lợi dụng việc ngày hôm nay để cho Diệp Vô Nhiên trở thành ân nhân cứu mạng lúc bọn họ gặp phải hoàn cảnh nước lửa.
Như vậy có thể giúp nàng giảm bớt lượng công việc khai trừ học tịch của nhóm sinh viên sau này, còn có thể giúp Diệp Vô Nhiên được người khác ưa thích, quả thực chính là nhất cử lưỡng tiện.
Ngô Ly mở điện thoại di động của mình lên, bắt đầu làm sáng tỏ từng bài viết nói xấu Diệp Vô Nhiên, ánh mắt lén lút liếc về phía ông chủ cao cao tại thượng của mình, nội tâm rất là cảm động.
Cảm tạ Cố tổng nói chuyện yêu đương, sau đó còn biết thông cảm cho một thư ký nhỏ bé như nàng, để cho nàng bớt một số chuyện.
"Đúng là một con hồ ly." Lâm Tước không khỏi oán thầm một tiếng, nàng nhìn Ngô Ly đang đứng dựa vào bàn giáo viên, việc này vừa giúp Ngô Ly bớt việc lại vừa để cho Diệp Vô Nhiên kéo độ hảo cảm, hành động này cũng chỉ có Cố Sính mới nghĩ ra được.
Cái miệng kia của Ngô Ly, nếu sinh ra ở cổ đại mà không đi làm bà mối thì thật đáng tiếc, thẳng cũng bị nàng nói thành công, bùn nhão trong ao nàng cũng có thể nói thành vàng trong sông.
Diệp Vô Nhiên chỉ là một sinh viên bình thường, vậy mà lại được nàng tâng bốc thành một thiếu niên dương quang sẽ làm nũng sẽ bán manh, vừa hòa đồng tốt bụng lại hay cười, vị trí tăng vọt trong lòng mỗi người.