Chương 114.
Mộc Tĩnh xấu hổ đứng ở sau sô pha, chân tay luống cuống không biết phải nói gì cho phải, hắn không biết phải giải thích với Phó Thử thế nào về tình huống này, hắn nhớ rõ lần cuối cùng hắn mở chiếc TV này là để tìm kiếm một vài video trấn an tâm lý, tại sao bây giờ lại trở thành như vậy.
"Thực xin lỗi, Phó tiên sinh, đã dọa đến ngươi rồi, cái kia...."
"Người kia có chìa khóa dự phòng sao?" Phó Thử nhìn bộ dáng khó xử của Mộc Tĩnh, hắn cũng không tin Mộc Tĩnh sẽ xem những video giới hạn độ tuổi này khi ở một mình.
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Mộc Tĩnh sợ hãi trừng lớn hai mắt, cả người ngốc trệ đứng nguyên tại chỗ, hắn nhớ mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy đồ vật trong nhà bị kẻ nào đó động vào, có đôi khi tan tầm trở về nhà liền thấy đèn trong phòng ngủ bị bật lên, mới đầu hắn còn tưởng rằng có trộm đột nhập vào nhà, nhưng khi cảnh sát tới đây điều tr.a lại không phát hiện dấu vết bị cậy cửa, hoặc là dấu vết leo cửa sổ, cuối cùng cảnh sát còn đề nghị Mộc Tĩnh nên chú ý nghỉ ngơi, có thời gian rảnh thì nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Mộc Tĩnh vẫn luôn cho rằng mình bị ám ảnh tâm lý khiến cho bản thân mình mắc bệnh ảo tưởng, sẽ luôn nôn nóng bất an suy nghĩ quá nhiều.
"Hắn... đã tới."
Phó Thử thấy dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi của Mộc Tĩnh, đầu óc nóng lên, hắn quỳ gối trên ghế salon, đem Mộc Tĩnh vốn cách mình một cái sô pha ôm vào trong ngực.
"Ngươi đừng sợ, đừng sợ."
Lòng bàn tay ấm áp một lần lại một lần vuốt ve cái gáy của Mộc Tĩnh, Phó Thử dùng giọng nói ôn nhu nhất từ trước đến nay của mình để an ủi bên tai Mộc Tĩnh, chỉ cần nhìn người đàn ông này một cái thôi cũng khiến hắn nổi lên ý nghĩ muốn yêu thương che chở cho đối phương, Phó Thử thật sự không thể giải thích được vì sao Trần Hãn lại có thể đối xử ác liệt với Mộc Tĩnh như vậy.
Rõ ràng chỉ là hai người mới vừa quen biết nhau, một người thì chìm trong thống khổ không cách nào thoát ra được, người còn lại lại không cách nào ngăn cản suy nghĩ muốn che chở cho người trong lòng, thậm chí còn muốn dốc hết toàn bộ ôn nhu của mình chỉ muốn đối phương cảm thấy an tâm hơn một chút.
Mộc Tĩnh bất ngờ được một cái ôm bao phủ, hắn kinh ngạc chớp chớp mắt rồi đột nhiên nhớ tới thù lao mà Phó Thử đưa ra với hắn trong taxi, nỗi sợ hãi trong lòng bị xua đi trong nháy mắt.
"Phó tiên sinh?"
"Hả?"
"Ta..." Mộc Tĩnh muốn Phó Thử buông hắn ra, nhưng nội tâm hắn lại tham lam muốn hưởng thụ cái ôm ấm áp này thêm một chút, cái ôm có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm đối với hắn lại trở thành sự do dự, hắn không biết mình đang nghĩ gì, hắn biết bản thân mình vẫn chưa thoát ra khỏi đoạn tình cảm kia nhưng giờ phút này hắn lại tham luyến cái ôm ấm áp của một người đàn ông mới quen.
Có lẽ là do Trần Hãn đã ôm hắn quá lâu quá lâu, lâu tới mức hắn không còn cảm thấy ấm áp nữa, hắn vươn tay ra phía sau túm lấy y phục của Phó Thử, nắm chặt trong tay không chịu buông ra, chỉ một lát thôi, để cho hắn cảm thụ sự ấm áp ôn nhu này một lát là tốt rồi, hắn không dám tham lam quá nhiều.
"Làm sao vậy?" Phó Thử đặt cằm mình lên trên vai Mộc Tĩnh làm cho cái ôm này càng thêm chặt chẽ, mùi hương trên người Mộc Tĩnh thật dễ ngửi, một mùi thơm ngát thanh nhã không quá nồng nặc gay mũi.
"Không có không có gì." Mộc Tĩnh đem câu cự tuyệt nuốt trở lại trong bụng, hắn cứ ngoan ngoãn để cho Phó Thử ôm mình như thế, đợi đến khi nào Phó Thử muốn buông hắn ra thì buông.
Trong đêm khuya vắng vẻ, một thân thể vốn đã quen với lạnh lẽo cô đơn đột nhiên nhận được một cái ôm nóng bỏng nhiệt tình, tình huống này rất dễ phát sinh một đêm triền miên, Mộc Tĩnh cảm thấy Phó Thử ôm hắn càng ngày càng chặt, hơi thở nóng bỏng khi Phó Thử hô hấp đánh thẳng vào da thịt của hắn, khiến Mộc Tĩnh rung động trong lòng.
"Phó tiên sinh, ngươi buông ta ra!"
Mộc Tĩnh cảm giác được điều gì đó không đúng, hắn lớn tiếng muốn để cho Phó Thử buông mình ra, bên ngoài giống như nhắc nhở hành vi quá phận của Phó Thử, thực tế là hắn đang nhắc nhở chính mình không thể tùy tiện động tâm vào thời điểm này.
"Được." Phó Thử cảm nhận được sự chán ghét trong lời nói của Mộc Tĩnh, hắn ý thức được mình đã quá đường đột cho nên lập tức buông Mộc Tĩnh ra, hắn vừa nhìn Mộc Tĩnh vừa lùi về phía sau, Phó Thử nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của đối phương.
"Phó tiên sinh, ta có chút mệt mỏi " Mộc Tĩnh cúi đầu né tránh không dám nhìn Phó Thử, hạ lệnh trục khách.
Phó Thử hối hận muốn đấm cho mình một quyền, lúc trước ở trên taxi bởi vì hắn yêu cầu một cái ôm mà hai người đã xảy ra mâu thuẫn một lần, thế mà hắn lại ôm đối phương khi chưa nhận được sự đồng ý, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp làm cho người ta chán ghét.
"Được, vậy ngươi ngủ ngon, ta không quấy rầy nữa."
"Ừ, ta tiễn ngươi." Mộc Tĩnh không dám giữ Phó Thử ở lại lâu.
Thái độ của nam nhân dịu ngoan đại biến xem ra hắn thật sự bị người ta chán ghét rồi, Phó Thử cụp mắt xuống cả người thoạt nhìn vô cùng thất lạc, nội tâm quả thực muốn tát cho mình mấy cái, nếu có thể tự đập chết chính mình thì tốt rồi.
Rõ ràng là muốn ôm Mộc Tĩnh an ủi một chút, kết quả không những không an ủi được mà còn rước lấy chán ghét.
Một đường đi đến chỗ đổi giày trước cửa, hai người cùng trầm mặc không lên tiếng, ngoại trừ tiếng bước chân thì không hề có âm thanh nào khác, Phó Thử nghĩ bản thân mình không nên tiếp tục ở đây khiến cho Mộc Tĩnh mất hứng, hắn nhanh nhẹn đổi giày.
"Quấy rầy rồi." Dứt lời, Phó Thử đứng dậy mở cửa.
"Cảm ơn." Mộc Tĩnh ngăn cản ý nghĩ muốn đi tiễn Phó Thử trong lòng mình, mặc dù chỉ mới nhận thức nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng hắn lại rất có hảo cảm với người đàn ông này, hắn rất biết ơn cái ôm vừa rồi của người đàn ông này, giúp cho hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Mộc Tĩnh đứng tại chỗ nhìn Phó Thử mở cửa đi ra ngoài, mắt thấy bóng lưng của hắn sắp biến mất tại cửa ra vào, Mộc Tĩnh cắn môi tiến lên phía trước bắt lấy góc áo của Phó Thử.
"Ngươi đừng đi có được không?"
"Được!"
Giấy phút nhận được câu trả lời của Phó Thử, Mộc Tĩnh lại sửng sốt cả người, hắn không nghĩ tới Phó Thử sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, lại càng không nghĩ tới bản thân có thể dễ dàng giữ Phó Thử ở lại như vậy.
Những hình ảnh trước kia đột nhiên ùa vào tâm trí của Mộc Tĩnh, khắp người hắn đều là vết thương nhưng hắn vẫn cố sức liều mạng ôm chân Trần Hãn cầu xin gã đừng đi, hắn không muốn chia tay, nhưng tất cả những gì hắn nhận được chính là Trần Hãn nhấc ghế máy tính lên tàn nhẫn nện xuống người hắn.
Phó Thử quay đầu lại nhìn dáng vẻ sửng sốt của Mộc Tĩnh, trong lòng lại một lần nữa muốn cho mình mấy cái tát, thật là, tại sao hắn lại đáp ứng nhanh như vậy a, đem người ta dọa sợ mất rồi.
Cảm giác thân thuộc mà hai người mang lại cho nhau thật sự rất mãnh liệt, mặc dù bọn họ chỉ mới quen biết nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng lại giống như cố nhân đã quen biết từ lâu, nói cách khác hai người bọn họ ước chừng chính là chỉ hận gặp nhau quá muộn.
"Ta sợ hắn lại đến đây." Mộc Tĩnh bừng tỉnh, nhỏ giọng nói ra nguyên nhân mình giữ Phó Thử ở lại.
"Ta mang ngươi đi hay là ta ở lại?" Phó Thử cho Mộc Tĩnh hai sự lựa chọn, cho dù Mộc Tĩnh chọn bất kỳ phương án nào hắn đều có thể thực hiện.
Mộc Tĩnh rất cố chấp với việc ở lại, trong quãng thời gian nằm trên giường bệnh, mỗi ngày hắn đều oán hận bản thân mình vô dụng, ngay cả một người cũng không giữ lại được, cho nên hắn trả lời không chút do dự:
" Ta muốn ngươi ở lại đây."
Phó Thử lùi về phía sau đem cửa lớn đóng lại rồi khóa trái, thay đôi giày bằng dép lê đi trong nhà.
"Có phòng dành cho khách sao?"
"Chờ một chút, ta đi chuẩn bị phòng cho ngươi." Bởi vì Phó Thử đồng ý ở lại mà trong lòng Mộc Tĩnh cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu, hắn nhanh chóng đi vào phòng khách đem toàn bộ ga giừơng đệm chăn đổi sang một bộ mới tinh, hoan nghênh Phó Thử ở tạm đêm nay.
Trời càng về thu, ban đêm có chút lạnh thấu xương, Diệp Vô Nhiên đứng trước cổng trường đợi hồi lâu cũng không thấy chiếc xe nào đỗ ở ven đường, hắn run rẩy đứng ở ven đường tiếp tục chờ đợi.
"A! Cố Sính, ngươi mau tới đây a!" Diệp Vô Nhiên ôm thân thể lạnh run của mình, ký túc xá đã đóng cửa, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng lo lắng đứng bên lề đường chờ người nào đó.
Đúng là phong thủy luân chuyển a, thế mà lại có thời điểm Diệp Vô Nhiên phải đứng chờ Cố Sính.
Run rẩy đứng trong gió thu khoảng mười phút, một chiếc taxi dừng lại trước mặt Diệp Vô Nhiên, cửa xe mở ra, Cố Sính ngồi bên trong vẫy tay với Diệp Vô Nhiên: "Lên xe."
Diệp Vô Nhiên cũng không có tâm trạng trách cứ Cố Sính đến quá chậm, hắn vội vàng trèo lên xe, vừa mới đem cửa xe đóng lại đã bị Cố Sính ôm vào trong ngực.
"Này, Cố Sính, ngươi buông ta ra, tài xế vẫn còn ở đây a!" Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính áp lên cửa xe không có đường lui, hắn chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở Cố Sính.
Giờ phút này Cố Sính sắm vai một kẻ điếc không nghe thấy Diệp Vô Nhiên nói gì trong miệng, y chỉ biết rằng cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Vô Nhiên khép khép mở mở trước mắt y vô cùng sinh động, y vươn tay chế trụ cái cằm của Diệp Vô Nhiên, dùng môi chặn lại cái miệng ồn ào không ngừng của Diệp Vô Nhiên, vừa hôn vừa gặm cắn liếm láp.
"Ngô! Ngô...! Ngô....!" Diệp Vô Nhiên thật sự hối hận vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại chết tiệt kia cho Cố Sính, đúng là tự tìm phiền toái cho mình, hắn bị Cố Sính đặt sâu bên trong ghế ngồi phía sau, cho dù cố hết sức phản kháng cũng không thay đổi được gì.
Trên ghế lái, tài xế taxi không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, ai da, thì ra nam nhân kêu lên cũng mê người như vậy.
"Tiên sinh, ngài chưa nói muốn đi đâu."
"Khách sạn." Cố Sính buông đôi môi Diệp Vô Nhiên ra, trả lời.
Rốt cục Diệp Vô Nhiên cũng có cơ hội hít thở, vừa há mồm liền mắng: " Cố Sính, ngươi mẹ nó có thể nghe ta nói hết câu được hay không? Ngươi là cẩu hả, vừa thấy người liền cắn."
Dù sao mỗi ngày Cố Sính đều bị Diệp Vô Nhiên mắng chửi, cho nên y không giận.
"Không phải đã "uông" cho em nghe rồi sao?"
"...." Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính phản bác không nói được lời nào, việc ngươi mắng chửi người khác là cẩu nhưng đối phương lại tiêu sái thừa nhận đúng là làm cho người ta khó chịu nhất.
Bất quá nhớ lại thời điểm Cố Sính "uông" trong trò chơi, Diệp Vô Nhiên lại cảm thấy mình bị thiệt thòi qúa lớn, bởi vì tử tình duyên nên hắn mới nói muốn Cố Sính kêu "uông", kết quả tử tình duyên không thành còn suýt nữa bị Cố Sính hôn đến bất tỉnh.
"Uông một tiếng hôn một cái, em có lời rồi." Cố Sính nói cho Diệp Vô Nhiên biết vụ làm ăn này Diệp Vô Nhiên hắn cũng không thiệt thòi a.
"Ta có lời cái đại gia nhà ngươi." Diệp Vô Nhiên tức giận thầm nghĩ muốn cho Cố Sính hai quyền, mỗi lần hắn muốn nói chuyện tử tế cùng Cố Sính đều bị Cố Sính làm cho giận sôi lên, Cố đại thần thật có bản lĩnh a.
Cố Sính kéo Diệp Vô Nhiên ngồi lên chân mình, đem cái cằm tựa lên bờ vai của Diệp Vô Nhiên, vô cùng thỏa mãn.
"Tại sao hôm nay ở trong điện thoại lại ngoan ngoãn như vậy?"
Diệp Vô Nhiên không thừa nhận đây là ngoan ngoãn, đây là hắn dùng tư cách của một người đàn ông có hàm dưỡng về mặt đạo đức mà thôi, Cố Sính giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn không nên nói lời cảm ơn sao?
"Ta sợ ngươi công tác bận rộn, lại sợ sau này ta quên mất, cho nên mới gọi điện thoại cho ngươi nói lời cảm ơn mà thôi."
"Vậy sao? Nhưng tôi không muốn tiếp nhận lời cảm ơn này của em." Cố Sính không thích hai chữ "cảm ơn" này của Diệp Vô Nhiên.
"Nếu ngươi thật sự không tiếp nhận lời cảm ơn này, lái xe, làm phiền ngài đưa ta quay lại trường học." Diệp Vô Nhiên chỉ nói đến thế thôi, hắn buông tha cho việc nói chuyện đứng đắn cùng với Cố Sính, Cố Sính có thể nói chuyện đứng đắn với bất cứ ai, chỉ không đứng đắn với một mình hắn.
Diệp Vô Nhiên tức giận.
"Trả cho ngươi gấp mười lần, khách sạn." Cố Sính vừa mở miệng, tài xế vốn đang chuẩn bị quay xe lập tức chạy nhanh vê phía trước, gấp mười lần a, lời to rồi.
Một lần nữa Diệp Vô Nhiên cảm nhận được tổn thương từ sự nghèo khó của mình, hắn quay đầu cho Cố Sính mấy ánh mắt sắc như dao.
"Cố Sính, ngươi đã đồng ý với ta thế nào, không có sự cho phép của ta...."
"Tôi biết, chỉ thuần túy là nói chuyện phiếm mà thôi, tôi cũng có rất nhiều lời muốn nói với em." Cố Sính lập tức chặn lại câu nói của Diệp Vô Nhiên, so với một đêm vân vũ triền miên, điều y quan tâm nhất vào lúc này chính là tương lai về sau của bọn họ.
Cố Sính muốn hỏi cho rõ ràng vì sao Diệp Vô Nhiên và y không thể có về sau, y còn muốn để cho Diệp Vô Nhiên minh bạch, mặc kệ nguyên nhân nào ngăn cản bọn họ ở bên nhau, y đều có thể giải quyết.
Giữa bọn họ, đến cùng vẫn thiếu một lời hứa hẹn.
_______________________________________
Sáng nay vào FB thấy vụ AO rồi tôm với trà xanh mà bàng hoàng các cô ạ, đúng là Fan có làm gì thì người hứng chịu tất cả những chuyện này lại chính là Idol. Buồn thật sự.
Hồi xưa đệ đệ bốn chữ nhà tôi cũng như vậy đó, cho nên đám chim lông đỏ tụi tui trưởng thành hơn nhiều rồi, đu idol một cách lành mạnh hơn, còn nữa, chân lý Fan Only không bao giờ có thể hòa hợp được với Fan Couple không bao giờ sai các cô ạ.
Dạo này lục lọi lại mấy show của đệ đệ bốn chữ và xem phim Em của thiếu niên nên tui lười quá, u mê quên lối về rồi. Tui sẽ cố gắng hơn, từ giờ năm Couple đã xuất hiện đầu đủ và gặp mặt ngoài đời rồi.
Cần lắm sự an ủi động viên của các cô!