Chương 122.

Diệp Tâm Nhiên kinh hỉ nhìn ông chủ trên đài, nàng vô cùng đắc chí đứng dậy tiêu sái đi lên trên đài.
Đây chính là kết quả mà nàng muốn nhìn, để xem mấy kẻ lắm mồm trong bang còn dám nói nàng khoác lác nữa không.


"Nực cười, các ngươi nhìn nàng xem, khoe khoang anh rể mà cứ như khoe khoang tình duyên của mình a." một em gái tóc dài màu đen dáng vẻ nhu thuận không nhịn được châm chọc một câu.


Đám bang chúng nhao nhao nhìn về phía Thịnh Phong đang yên tĩnh ngồi uống rượu, cùng là quân gia ưu tú của Thiên Sách phủ, ai sẽ cam tâm bị hạ thấp đây?


Đều nói con gái kiếp này là món nợ kiếp trước của phụ thân, Diệp Vô Nhiên nghĩ kiếp trước hắn và Diệp Tâm Nhiên nhất định là kẻ thù không đội trời chung, bằng không thì Diệp Tâm Nhiên sẽ không khiến hắn không bớt lo như thế này.


Nhà người ta con gái đều là món nợ của phụ thân, nhà hắn chính là muội muội đến để đòi nợ ca ca.
"A!!!! Ta thật sự muốn khóc rống lên vì đứa em gái này!" Diệp Vô Nhiên nhìn tin nhắn Ngô Ly vừa gửi tới cho hắn, tức giận ném điện thoại lên giường, đau khổ cào cào mái tóc.


Tiêu Đồ ngồi trước bàn máy tính vui vẻ hút mạnh một ngụm trà sữa, sau đó quay sang nhìn Diệp Vô Nhiên cười hắc hắc.
"Nước phù sa không chảy ra ngoài, nếu không Diệp Vô Nhiên ngươi đem em gái ngươi giới thiệu cho ta a, ta cam đoan với ngươi nàng sẽ trở nên dễ bảo."


available on google playdownload on app store


Diệp Vô Nhiên ném cho Tiêu Đồ mấy cái mắt dao.
"tr.a nam như ngươi còn muốn đạp lên cái thuyền này của em gái ta, ngươi đừng bị nàng cho đội nón xanh đến mức nở hoa là ta đã cảm ơn trời đất rồi."
Tiêu Đồ đê tiện cười hắc hắc hai tiếng.


"Vừa khéo a, ta và em gái ngươi cùng nhau đội nón xanh, nếu muốn cuộc sống không có trở ngại thì trên đầu phải có một ít màu xanh a, nếu như ta với em gái ngươi thành đôi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với người ca ca như ngươi."


Cũng chỉ có tr.a nam tr.a nữ mới có cái ý nghĩ này, Diệp Vô Nhiên không thèm  để ý đến cái ý tưởng nguy hiểm này của Tiêu Đồ.
"Ta đi ra ngoài một chuyến."


"Muộn như vậy rồi ngươi còn muốn đi đâu? Có cần bạn thân đi cùng với ngươi không?" Tiêu Đồ vẫn có chút ý đồ xấu xa với em gái của Diệp Vô Nhiên, dù sao Diệp Vô Nhiên lớn lên ưa nhìn như vậy, em gái hắn nhất định là một đại mỹ nhân a.


Diệp Vô Nhiên cầm điện thoại, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác rồi vội vàng đi ra khỏi phòng, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, hắn nhất định phải tìm được Diệp Tâm Nhiên trước khi ký túc xá đóng cửa, bằng không thì đêm nay hắn sẽ không có chỗ ngủ a.
"Ta đi đây."


Dứt lời, Diệp Vô Nhiên đi xuống dưới, hắn mới đi ra khỏi cổng sắt liền thấy một chiếc xe con dừng trước mặt mình.
"Vô Nhiên, đi đâu vậy? Ta đưa ngươi đi." Trần Phân hạ kính xe xuống vẫy tay với Diệp Vô Nhiên.


Diệp Vô Nhiên đang chuẩn bị đi bộ đến cổng trường đại học đón xe,  thấy Trần Phân đến liền nhanh chân bước lên chào hỏi.
"Trần Phân, tại sao ngươi vẫn chưa quay về ký túc xá?"


"Thấy ca ca ta nói tối nay ngươi có việc gấp phải đi ra ngoài, ta lo ngươi có việc quan trọng, cho nên lái xe của anh ta tới đây đón ngươi." Trần Phân nhớ đến cuộc điện thoại Trần Thỏa vừa gọi cho hắn.


Nói là tối nay Diệp Vô Nhiên có thể sẽ đến nơi ăn chơi trác táng nào đó, Trần Thỏa kêu hắn đi theo bảo vệ an toàn cho Diệp Vô Nhiên.


"Trần ca suy nghĩ chu đáo quá, vậy ngươi có biết địa chỉ kia ở đâu không?" Diệp Vô Nhiên cảm kích trong lòng, cũng không sĩ diện cãi láo nữa, hắn trực tiếp mở cửa ngồi lên xe.
"Biết." Trần Phân đáp, sau đó mở hướng dẫn chỉ đường nhập địa chỉ vào rồi xuất phát.


Bên trong quán bar bởi vì tính cách thú vị của Diệp Tâm Nhiên mà triệt để biến thành đêm cuồng hoan, dù sao đêm nay cũng có người thanh toán, thậm chí có người còn cố ý gọi bạn bè tới đây uống rượu, giả vờ nói là mời khách.


Thời điểm Diệp Vô Nhiên tới, màng tai bị thứ âm nhạc ầm ĩ hỗn loạn này làm cho đau rát, hắn cực kỳ cực kỳ không thích nơi này, Diệp Vô Nhiên và Trần Phân đi qua đi lại ở nơi ngư long hỗn tạp này hồi lâu cũng không tìm được bóng dáng của Diệp Tâm Nhiên.


"Nha đầu ch.ết tiệt này! Ta mà bắt được nàng nhất định sẽ trói nàng tống về nhà!" Nam sinh như Diệp Vô Nhiên cũng vì an toàn mà rất ít khi đi vào nơi hỗn loạn như thế này, cô em gái này của hắn đúng là lợi hại a.


Cùng đám bằng hữu trong trò chơi gặp mặt đã tồn tại nhân tố nguy hiểm rồi, Diệp Tâm Nhiên không những đi tụ hội mà còn to gan đến mức đi đến quán bar, Diệp Vô Nhiên bị đứa em gái này của mình làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi.


Nếu Diệp Tâm Nhiên gặp phải chuyện gì, hắn nhất định sẽ bị ba mẹ đánh ch.ết đó!
"Trần Phân, đã tìm được chưa?" Diệp Vô Nhiên lớn tiếng hỏi bên tai Trần Phân, đèn chiếu sáng ở những nơi như thế này luôn luôn mờ ảo như vậy.


Trần Phân lắc đầu, bức ảnh của Diệp Tâm Nhiên mà Diệp Vô Nhiên cho hắn xem chắc chắn là đã trải qua mười lần chỉnh sửa, căn bản không có khả năng tìm được người.


Điều này càng khiến cho Diệp Vô Nhiên lòng nóng như lửa đốt, tình huống đã biết được địa chỉ mà không tìm thấy người kiểu này thật quá đáng sợ, em gái của hắn cũng đừng xảy ra chuyện gì a.


"Pha cho ta một ly cà phê, đúng rồi, việc gì nên làm đều làm rồi chứ?" Cố Sính từ trong phòng họp đi ra, coi như tạm thời hít thở không khí, phải xử lý hết lượng công việc tích lũy vài ngày trong một cuộc họp thật sự quá mệt mỏi.


"Cố tổng yên tâm, tôi đã liên hệ với ông chủ quán bar đó rồi, tuyệt đối không cho bọn họ ngồi ở những khu vực không an toàn, cũng đã yêu cầu bọn họ an bài mấy bảo tiêu trông coi ở từng lối ra, lần tụ hội này của Diệp tiểu thư rất an toàn."


Ngô Ly đem cà phê đặt lên bàn làm việc của Cố Sính, đồng thời báo cáo tất cả những việc mình đã làm.


Thứ mà thư ký riêng của tổng giám đốc như bọn họ dựa vào chính là lanh lợi cùng tự giác, việc em gái bà chủ đi tụ họp bang hội chính là việc lớn, cần  chú ý nhất chính là vấn đề an toàn.


"Ừm." Cố Sính nuốt xuống một ngụm cà phê đắng chát, híp mắt nhìn những ngọn đèn mờ ảo nơi thành thị xa hoa  qua cửa kính công ty, y vốn tưởng rằng Diệp Tâm Nhiên là một người biết nghe lời, không ngờ tiểu cô nương vẫn chỉ là tiểu cô nương, đến cùng vẫn khiến cho người khác không bớt lo.


Diệp Vô Nhiên không biết em gái của hắn là cố ý trốn hắn hay là đã xảy ra chuyện gì, hắn tìm đi tìm lại hai vòng cũng không tìm thấy người, Diệp Vô Nhiên tức giận vọt lên sân khấu giật lấy micro trên tay ca sĩ.


"Diệp Tâm Nhiên, nha đầu ch.ết tiệt kia rốt cuộc ngươi đã chạy đi đâu, đi ra ngay cho lão tử bằng không ta liền gọi điện cho cha mẹ, để cho bọn họ tự mình đến đây tìm ngươi a!" âm nhạc ầm ĩ cũng không đấu lại được tiếng quát giận dữ này của Diệp Vô Nhiên, trong nháy mắt tất cả mọi người đều dừng lại động tác điên cuồng của mình, bọn họ quay sang nhìn Diệp Vô Nhiên trên sân khấu.


Trần Phân không nghĩ tới Diệp Vô Nhiên còn có chiêu này, trước kia hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng Cố Sính là yêu thích tướng mạo cùng với tính cách ngốc bạch ngọt của Diệp Vô Nhiên, không nghĩ tới Diệp Vô Nhiên vì tìm em gái còn có thể liều mạng như vậy.


"Người anh em, trâu bò!" Trần Phân dựng thẳng ngón tay cái với Diệp Vô Nhiên.
Đối với những người có mặt ở đây thì cái tên Diệp Tâm Nhiên vô cùng quen thuộc, bọn họ nhao nhao quay đầu nhìn về phía Diệp Tâm Nhiên đang bị Thịnh Phong chơi bích đông trong góc hẻo lánh.


Người điều khiển ánh sáng cũng rất hiểu chuyện mà chiếu đèn qua.


Mỗi người đàn ông đều có bản năng che chở cho con cái của mình, Diệp Vô Nhiên nháy mắt mấy cái xác nhận đúng là bản thân mình thật sự trông thấy một gã đàn ông xa lạ đang bích đông em gái hắn trong góc một khuất, cái móng vuốt kia của gã còn bóp lấy cằm em gái hắn dáng vẻ giống như chuẩn bị hôn xuống.


"Đậu xanh! Mẹ nó! Khốn khiếp!" Diệp Vô Nhiên mắng to mấy tiếng, vài bước lao xuống khỏi sân khấu rồi chạy đến trước mặt hai người, hắn nhảy dựng lên đấm một phát vào mặt gã đàn ông kia.


Diệp Tâm Nhiên không nghĩ tới anh trai túng hề hề của mình cũng có thời điểm xúc động mạnh như vậy, nàng kinh ngạc đứng yên tại chỗ nhìn tình duyên của mình bị hắn ấn trên mặt đất mà đánh.
"Anh! Đừng đánh nữa! Anh!"


Đêm nay Thịnh Phong vốn đã bởi vì chuyện của Cố Sính mà cảm thấy không thoải mái, ở trong bang hắn chính là một người ưu tú kết quả lại bị một người không xuất hiện là Cố Sính hạ thấp, bởi vì hắn thấy Diệp Tâm Nhiên nhan sắc cũng không tệ lắm cho nên mới không phát tác.


Bây giờ thì hay lắm, chẳng những không lừa gạt được đối phương đi thuê phòng với mình còn bị đánh cho một trận, Thịnh Phong hắn cũng không phải dễ bắt nạt a, hắn bắt lấy nắm đấm Diệp Vô Nhiên vung tới sau đó đẩy người phía trên ra.


Thịnh Phong đứng dậy đang muốn phản kích thì bị một thiếu niên vóc dáng không cao nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn xông tới ngăn lại nắm đấm của hắn, đối phương còn thuận chân đạp một cước lên bụng hắn.


Diệp Vô Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ bị đánh, không nghĩ tới Trần Phân lại ra tay bảo vệ hắn, hơn nữa thân thủ này của Trần Phân vừa nhìn đã biết là đã từng luyện võ.
"Người anh em! Trâu bò!" Diệp Vô Nhiên tán dương một tiếng rồi đi lên tóm lấy tay Diệp Tâm Nhiên.
"Theo ta trở về!"


"Anh! Việc này chỉ là hiểu lầm a, đây là tình duyên của em!" Diệp Tâm Nhiên gạt tay Diệp Vô Nhiên ra, lo lắng tiến lên khuyên can.


"Là tình duyên của ngươi chứ không phải là bạn trai ngươi, Diệp Tâm Nhiên ngươi to gan rồi đúng không? Ngươi mới bao nhiêu tuổi hả? Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi đã mười tám tuổi thì có thể tùy tiện chơi bời lêu lổng như thế này!"


Hôm nay Diệp Vô Nhiên muốn xuất ra uy nghiêm của một người anh trai để giáo dục đứa em gái không nghe lời này.
Trần Phân tóm cánh tay Thịnh Phong bẻ về phía sau, đem người đè chặt xuống đất không cho động đậy.


Tất cả mọi người đứng yên nhìn Trần Phân cao mét bảy vóc dáng nhỏ bé quật ngã Thịnh Phong cao mét tám, chỉ có mấy thành viên trong bang là mau chóng chạy tới hỗ trợ giải thích.


"Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, hôm nay bang chúng ta hẹn nhau tụ hội, mọi người đừng vì chút hiểu lầm mà ẩu đả a!" vị bang chủ không có cảm giác tồn tại nào rốt cục cũng ra mặt nói chuyện.


Diệp Vô Nhiên mới không thèm tin lời nói của bọn họ, Kiếm Tam nhiều nhất chính là mấy kẻ cặn bã, rất nhiều gã bang chủ mượn danh nghĩa tụ họp bang hội để lừa gạt mấy thành viên nữ trong bang a.


Dù sao bây giờ người làm anh trai như Diệp Vô Nhiên nhìn ai cũng đều cảm thấy kẻ đó có ý đồ xấu với em gái nhà mình.
"Anh!" Diệp Tâm Nhiên biết rõ đây là anh trai của nàng quan tâm nàng, nhưng đây là vấn đề riêng tư của nàng, Diệp Vô Nhiên không có quyền can thiệp quá nhiều.


"Anh cái gì mà anh? Ngươi còn muốn ta cho ngươi cùng hắn tiếp tục? Ngươi thực sự tin mấy lời lừa gạt của hắn rằng chỉ hôn nhẹ chứ không hôn lưỡi đúng không?" Một khi Diệp Vô Nhiên tức giận thì cái gì hắn cũng dám nói.


Gã đàn ông này là tình duyên của em gái hắn, biết rõ em gái hắn vẫn còn là học sinh mà cũng dám bích đông cưỡng ép như vậy, nếu như hắn đến muộn một bước không chừng ngày mai Diệp Tâm Nhiên sẽ khóc nhè với hắn a.


"Các vị, đây là xảy ra chuyện gì thế?" Ông chủ quán bar thấy bên này gây ra động tĩnh quá lớn lập tức đi tới.
"Ông chủ, không có việc gì không có việc gì, chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi." Bang chủ giải thích với ông chủ.


"Hiểu lầm sao? Diệp tiểu thư xảy ra chuyện gì sao?" đối diện với Diệp Tâm Nhiên, ông chủ rất nịnh nọt.
Tình huống này Diệp Tâm Nhiên thật sự không biết nên xử lý như thế nào.


"Ngươi thế mà còn quen biết cả ông chủ?" Diệp Vô Nhiên càng thêm nhức đầu, em gái hắn mới đến đây được bao lâu a, có phải năng lực kết giao bằng hữu của nàng quá tốt rồi hay không, như vậy thì những lần tụ hội sau chẳng phải là rất đáng sợ hay sao?


"Diệp tiểu thư là khách quý của chúng tôi, Cố tiên sinh nói, chỉ cần Diệp tiểu thư vui vẻ là được, nếu như có ai dám gây phiền toái cho Diệp tiểu thư ở nơi này, mấy bảo tiêu ngoài cửa cũng không phải để trang trí đâu a."


Ông chủ thấy Diệp Vô Nhiên túm cánh tay Diệp Tâm Nhiên không buông, liền hiểu lầm rằng Diệp Vô Nhiên tới đây gây sự, cố gắng nói.
"Cố tiên sinh?" Diệp Vô Nhiên nghe xong lập tức nở nụ cười, tốt lắm, biết rõ nơi này đối với nữ sinh không an toàn vậy mà còn dám đặt bao hết để cho em gái hắn chơi đùa.


"Đúng vậy, Cố tiên sinh." ông chủ vẫn không biết mình đã nói sai.
"Không đúng, anh, anh đừng hiểu lầm anh rể, anh không nghe thấy ông chủ nói gì sao? Anh rể sợ em gặp chuyện không may còn cố ý tìm bảo tiêu đứng ngoài cửa bảo vệ em đó!"


Diệp Tâm Nhiên thấy đại sự không ổn lập tức giải thích thay Cố Sính, bằng không thì chính là nàng đã làm hại anh rể rồi.


"Việc này ngươi không cần quan tâm, đến lúc đó ta sự tự hỏi hắn, bây giờ ngươi lập tức theo ta về, bằng không ta sẽ mua vé máy bay đem ngươi trả về cho ba mẹ tự mình dạy dỗ ngươi!"






Truyện liên quan