Chương 52: Hắn quỳ xuống
Ý tứ trong lời nói của Bách Lý Hàn, cho dù người nào cũng đều rất rõ ràng . Hắn đang trách nàng làm khó Đại Mi Vũ, Lưu Sương cười khổ, cô ta đáng giá để nàng làm khó sao?
"Vương gia, Mi Vũ là tự nguyện quỳ xuống , nghe nói Vương phi y thuật bất phàm, có thể chữa sẹo trên mặt nô tỳ. Mi Vũ hết sức kích động, cho nên mới quỳ xuống cầu Vương phi chữa sẹo cho nô tỳ . Vương gia, ngài ngàn vạn lần không nên trách Vương phi!" Đại Mi Vũ đau đớn đáng thương mà nói, nhẹ nhàng túm tay áo Bách Lý Hàn , nửa gương mặt không bị tóc che đỏ ửng, tựa như đang thẹn thùng.
Bách Lý Hàn thản nhiên ừ một tiếng, cặp lông mày đưa lên, con mắt đen sâu hiện lên một tia kinh dị, hắn từng mời ngự y xem qua vết sẹo của Đại Mi Vũ , nhưng tất cả đều thúc thủ vô sách. Chẳng lẽ, Lưu Sương thật sự có thể chữa lành vết sẹo này?
Có thể chữa vết sẹo, cũng không nguyện ý chữa trị cho Đại Mi Vũ, ngược lại còn muốn Mi Vũ quỳ xuống? Đây dường như không phải tác phong của của Lưu Sương (=.= cô ta tự quỳ mà, ai bắt chứ ) ! Nàng luôn nhân hậu thương người, cũng chưa từng cự tuyệt khám bệnh cho ai. Bởi vì đối phương là Đại Mi Vũ sao? Là bởi vì Đại Mi Vũ khiến cho nàng trở nên hẹp hòi?
Hắn khoát khoát tay, với nói Đại Mi Vũ: "Mi Vũ, vết thương của ngươi mới lành, quay về Tuyết Uyển đi!"
"Nhưng mà, nhưng mà Vương phi vẫn chưa đáp ứng sẽ chữa sẹo cho nô tỳ." Đại Mi Vũ mềm mại nói, thanh âm cực kỳ ôn nhu.
Bách Lý Hàn nhíu mày, nói: "Ngươi cứ đi đi, không cần bận tâm!"
Đại Mi Vũ lúc này mới vui mừng mà dẫn nha hoàn rời đi.
Khinh Y Tiêm Y thấy thế, cũng thi lễ lui xuống.
Hồng Ngẫu nhìn lướt qua gương mặt tái nhợt của Lưu Sương, trong lòng vô cùng hối hận, có phải mình vừa rước họa hộ tiểu thư không.
"Vương gia, tiểu thư nhà ta không biết chữa sẹo! Lúc nãy là Hồng Ngẫu nói lung tung , ngài ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ là thật!"
Bách Lý lạnh lùng trầm mặt, không nói chuyện.
Hồng Ngẫu lo lắng nhìn Lưu Sương, lặng yên lui xuống.
Trong phòng trở nên yên lặng, hai người chẳng ai nói lời nào, chỉ nghe thấy mưa bụi rả rích ngoài sân. Bách Lý Hàn chắp tay đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh vật mịt mờ trong làn mưa giăng giăng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, gương mặt tuấn tú rất đẹp, tĩnh lặng như điêu khắc mà thành.
Từ khi Đại Mi Vũ xuất hiện, nàng đã vì Đại Mi Vũ mà lời qua tiếng lại với hắn, mối quan hệ của hai người cũng nổi sóng gió từ đó.
Trước kia, hắn nhục nhã nàng, hành hạ nàng, rõ ràng biểu thị hắn đối với của nàng là hận thù và ghét bỏ.
Từ sau khi hai người ở chung một phòng vì đề phòng nàng bị ám sát, nàng loáng thoáng cảm nhận được hắn đối với nàng có tâm ý, là thích nàng không chút che dấu. Dưới trăng trên thuyền, hắn bày tỏ thích nàng cũng rất thẳng thắn.
Nhưng mà, hôm nay, Lưu Sương lại không thể nắm bắt cảm giác của hắn, là hận, là ghét bỏ, hay là có chút tình ý, nàng không biết một chút nào. Chỉ cảm thấy có giữa hai người giăng một tầng sương mù rất dày.
Người đàn ông này, tuy đứng trước mặt nàng, nhưng càng lúc càng bí ẩn.
Hắn không nói lời nào, áp lực khiến nàng hít thở không thông, Lưu Sương dứt khoát vén rèm đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên ngắm mưa.
Mưa, càng lúc càng nặng hạt, những đóa hoa nhiều màu rơi trên nền đất, những cánh hoa nát phập phềnh trên mặt đất, trồi trong bong bóng mưa, bi thương vô hạn. Gió thổi khiến nàng thấy lạnh.
"Sương Nhi, nếu nàng có thể chữa cho nàng ấy, hà tất còn phải làm khó nàng ấy." Thanh âm trầm thấp rõ ràng mê người của Bách Lý Hàn vang lên.
Hắn quả nhiên nghĩ rằng nàng cố tình gây khó dễ Đại Mi Vũ.
Lưu Sương tuy giận dữ nhưng lại cười, trong mưa bụi mênh mông, nụ cười của nàng như đóa hải đường trắng, mông lung mang theo những giọt nước mưa lạnh ngắt.
"Ngài nghĩ rằng ta cố ý làm khó cô ta sao? Còn đầy kẻ muốn quỳ trước mặt ta mà không được, nếu Trữ Vương gia quỳ xuống, ta còn có thể suy nghĩ!" Lưu Sương lạnh lùng nói.
Nàng không phải Tiên Nhi của hắn, chỉ là giấc mơ trong phút chốc mà thôi? Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược xem hắn có quỳ xuống không.
Lưu Sương cắn môi, lạnh lùng nhìn hắn.
Thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, đôi mắt đen nheo lại, Lưu Sương lại nói ra những lời như vậy, nếu không phải chính tai nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ không tin. Kỳ thật ngay cả Lưu Sương cũng không tin được, từ khi nào nàng lại điêu ngoa xấu tính thế này.
"Nếu như thật sự có thể chữa lành cho cô gái đáng thương đó, muốn ta quỳ xuống cũng được!" Bách Lý Hàn chậm rãi nói, trong thanh âm có chút tức giận.
Mưa bụi vô thanh vô tức bay tới hành lang, hắt lên trán Lưu Sương, hắt lên quần áo Lưu Sương. có những tia lạnh ngắt đâm vào trái tim Lưu Sương, giống như độc dược, ăn mòn trái tim nàng.
Trong màn mưa mông lung Lưu Sương nhìn thấy Bách Lý Hàn nhún gối quỳ xuống, nàng đưa tay ngăn cản hắn.
Đủ rồi! Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, hắn kiêu ngạo như vậy, hôm nay, vì Đại Mi Vũ lại chấp nhận quỳ gối, đủ thấy được tâm ý hắn dành cho Đại Mi Vũ .
Nàng và hắn, chẳng qua chỉ là sai lầm của duyên phận.
Quay đầu sẽ là người dưng, hà tất phải dây dưa lằng nhằng một cách không minh bạch như vậy.
Có lẽ là quá mức thương tâm, thế nên động tác quá mãnh liệt, thiếu chút nữa thì nàng lảo đảo ngã sấp xuống.
Bách Lý Hàn đưa tay đỡ nàng, tay hắn chạm vào thắt lưng nàng, Lưu Sương theo phản xạ giật mình, giống như bị dí vào bàn là, giọng căm hận nói: "Buông ra!"
Đây là cái bàn là cổ
Hắn nhân tiện ôm luôn vòng eo nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng, trái tim trở nên mềm nhũn. Hắn không phải cố ý muốn nàng thương tâm , hắn chỉ muốn chữa trị cho cô gái đáng thương kia thôi, tại sao nàng lại oán giận như vậy chứ.
Hắn không để ý đến lời của nàng, vẫn ôm lấy nàng.
Sự tức giận làm Lưu Sương áp lực, thản nhiên nói: "Trữ Vương gia! Thỉnh ngài buông tay ra!"
Bách Lý Hàn nghe nàng xưng hô xa lánh lãnh đạm, đôi mắt lóe ra sự tức giận, trầm giọng nói: "Ta không buông thì sao, đừng quên nàng là Vương phi của ta!"
Đúng vậy, nàng là Vương phi của hắn.
Lưu Sương lãnh đạm cười không ra tiếng, ánh mắt thống khổ.
"Sương Nhi, nàng không cảm thấy Đại Mi Vũ rất đáng thương sao?" Hắn lo lắng nói bên tai nàng.
Đáng thương, hắn luôn nói đáng thương!
Được rồi, nếu Đại Mi Vũ khôi phục được dung nhan, sẽ không đáng thương nữa. Để xem đến lúc đó hắn làm thế nào!
Lưu Sương giãy dụa khỏi cái ôm của Bách Lý Hàn lạnh lùng cười nhạt nói:: "Lưu Sương quả thật chưa từng chữa sẹo, cũng không có bản lĩnh xóa sạch vết sẹo nghiêm trọng như thế. Bất quá, Lưu Sương có thể thử dùng phương pháp xăm màu biến vết sẹo xấu xí thành một ấn ký xinh đẹp."