Chương 54: Bí ẩn
Hiếm khi thấy hàng này còn có thể gõ cửa.
“Nha... tỉnh rồi.”
Quan Lỗi chỉ liếc qua tôi một cái, ánh mắt liền 180 độ chuyển sang hướng Dương Huyên, anh cười tủm tỉm, “Bác sĩ Dương cũng ở đây a, tôi đến thăm Thạch Sam, tiểu tử này thật sự là không thể khiến người ta bớt lo, dăm bữa nửa tháng lại gặp chuyện, tôi trước kia đã luôn nói...”
Dương Huyên đứng dậy: “Hai người cứ tán gẫu, tôi đi ra ngoài có chút việc.”
“Đừng, cùng ngồi một chút... a... được rồi...” Ánh mắt Quan Lỗi vẫn luôn đi theo Dương Huyên, thẳng đến khi cửa đóng lại, thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
Tôi mở miệng, thanh â thô khàn: “Nhìn cái gì, ngay cả bóng cũng không còn rồi.”
Quan Lỗi cảm thán: “Quả nhiên là giai nhân thanh lệ.”
“Vậy cũng không có gì liên quan đến anh!”
“A... anh biết, đã là bạn gái Ôn Dương đi, anh cũng chính là hâm mộ diễm phúc không cạn của tiểu tử đó, thật mẹ nó chuyện tốt đều bị cậu ta bắt được.”
Quan Lỗi lại lập tức nhíu mày, “Mà cái giọng phá la này là thế nào, khiến cậu bị thương thành dạng này, Ôn Hách lại thực sự dám?”
Có trong nháy mắt như vậy, tôi cảm giác đầu óc vang lên ong ong, tựa như có vô số tiếng pháo đốt nổ vang trong tai, qua nửa ngày, mới hỏi: “Anh mới vừa nói gì?”
Quan Lỗi dọn ghế ngồi xuống nói: “Anh nói Ôn Hách a, chẳng lẽ không phải hắn làm, không thể a, Ôn Dương đã đoán sai, không phải là tên thiếu đánh đó sao?”
Yết hầu khô khốc tựa hồ càng đau đớn, tôi gian nan mở miệng: “Không phải nói cái này, anh nói Ôn Dương và Dương Huyên... “
“Cậu nói bọn họ a, anh còn tưởng rằng cậu biết rồi, hai người rất thân thiết, cậu vừa mất tích, Ôn Dương giống như lục tung thế giới lên tìm, Dương Huyên lại là người cuối cùng nhìn thấy cậu, hai người thường xuyên qua lại. Nói vậy, cậu chính là một nửa bà mối rồi, thật đúng là phúc tinh của Ôn Dương, về sau hai anh em ta phải hảo hảo tung hoành, nói không chừng ca đây cũng có thể vạn sự như ý.”
Đầu tôi đau muốn nứt ra... Tôi cũng từng nghĩ đến bọn họ sẽ ở chung, cũng âm thầm tác hợp, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, hai người trước kia vẫn luôn không có tiến triển gì, có những khi tôi còn cảm thấy Dương Huyên ở cùng mình còn vui vẻ hơn Ôn Dương.
Nhưng tôi vừa rời đi, hai người liền lập tức đến với nhau, đây chứng tỏ cái gì? Chứng minh tôi vẫn luôn chắn giữa nhân duyên của bọn họ, cái gì mà tác hợp, thành toàn, chỉ là tự cảm động chính mình, sự thật là nếu như không có tôi, hai người đã sớm cùng một chỗ.
Hết thảy tôi làm trước kia đều giống như là một trò cười, trong lòng tràn đầy phẫn uất, càng nghĩ trong lòng càng hận, chỉ cảm thấy một cỗ hỏa khí không ngừng dâng lên, giống như có ngọn lửa bùng bùng cháy trong lòng.
Đột nhiên bàn tay đau xót, thì ra là nắm chặt quá chặt, móng tay đã bấm vào trong da, tôi thanh tỉnh lại một chút, nhất thời vô cùng nản lòng, lúc trước hậu trứ kiểm bì xin số điện thoại của người ta cho Ôn Dương chẳng phải là tôi sao? Thật là con mẹ nó đạo đức giả!
Cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành điên.
“Làm sao vậy, sắc mặt cậu kém?”
Tôi tâm phiền ý loạn: “Anh bị người đánh thành thế này sắc mặt sẽ rất tốt sao? Ôn Dương đâu?” Nói một lát, tôi đã quen với cơn đau rát trong cổ họng.
Quan Lỗi cũng không thèm để ý thái độ của tôi, trả lời: “Cậu đã thành ra như vậy, tiểu tử kia có thể ngồi yên sao? Nghe thấy cậu không còn vấn đề gì, liền đi tìm Ôn Hách tính sổ rồi. Vốn là muốn kiện, nhưng sợ kéo đến chuyện lúc trước, bất lợi với cậu, nếu cậu không lấy năm trăm vạn kia thì tốt rồi, có thể tống hắn vào tù.”
“Vì cái gì không muốn, là năm trăm vạn đó, em nếu cái gì cũng không cần, hắn cả đời cũng không ngoi lên được.”
Tôi đột nhiên kịp phản ứng, “Các anh làm sao biết là Ôn Hách làm? Hiss...”
Vừa vừa cử động đầu một chút, liền chạm đến miệng vết thương trên lưng, đau nhíu mày.
“Nói chuyện, cậu động làm cái gì?” Quan Lỗi vội đứng dậy, tôi khoát tay, thấy tôi không có chuyện gì, liền lại ngồi xuống.
“Ngày hôm đó, Ôn Dương vừa vặn đến khách sạn tìm cậu, kết quả phát hiện áo khoác của cậu ở ven đường, bọn anh phải mất bao nhiêu công sức mới vào được phòng khách sạn cậu, nhìn thấy tin nhắn của Ôn Hách trong điện thoại liền xác định được, mặt Ôn Dương lúc ấy đen, phỏng chừng nếu có Ôn Hách ở đó, cậu ta có thể trực tiếp giết người.”
Tôi ngây ngốc thất thần, nghĩ nghĩ hỏi: “Ôn Dương sẽ làm gì Ôn Hách.”
“Giết đi.” Quan Lỗi bắt chéo chân, vẻ mặt bâng quơ.
“Đùa cái gì vậy?” Sắc mặt tôi không dễ nhìn lắm, đùa giỡn về Ôn Dương tôi luôn phân không rõ thiệt giả.
Quan Lỗi cười: “Cụ thể anh cũng không biết, Ôn Dương chỉnh người có nhiều biện pháp, cậu ta đã lạnh tâm đối với Ôn thúc, căn bản không muốn phản ứng cái nhà đó, đồ của Ôn gia đều không muốn, cho nên vẫn luôn mặc cho Ôn Hách kia nhảy nhót. Bất quá từ khi biết Ôn Hách tính kế mình, còn bởi vậy mà hiểu lầm cậu, cậu ta liền không ít lần ngáng chân Ôn Hách. Hai ngày trước Ôn Hách mặc qυầи ɭót trong quán bar bị cảnh sát tóm, may mà không lên TV. Kỳ thật Ôn Hách bắt cậu, ít nhiều cũng có liên quan đến hành động mấy ngày nay của Ôn Dương, Ôn Hách bị bức đến nóng nảy, lại không làm gì được Ôn Dương, liền quay đầu trút giận lên cậu. Ôn Dương vốn đã tức giận chưa tiêu, lần này Ôn Hách phải chịu đủ rồi, không ch.ết cũng mất nửa cái mạng, Ôn thúc cũng bảo hộ không nổi.”
Tôi trầm mặc không nói, vô luận là trước kia ở trường học hay là hiện tại, Ôn Dương luôn ra mặt cho tôi, lần trước vì tôi mà đánh Tần Viễn, lần này là xử lí Ôn Hách, không chấp nhận để tôi phải chịu nửa điểm thiệt thòi, có lẽ là bởi vì điều này, ở trước mặt anh tôi mới luôn không nhịn nổi ủy khuất.
Quan Lỗi cầm lên một quả chuối trong mâm trái cây, vừa bóc vừa lảm nhảm: “Cậu nói chúng ta đều cùng lừa Ôn Dương, kết quả hiện tại người ta cung phụng cậu như bảo vật, đối diện với anh ngay cả cái sắc mặt ôn hòa cũng không cho, lại nói tiếp, anh chính là bị cậu liên...”
Tôi nằm ở trên giường, mặt không đổi sắc quay sang liếc anh một cái.
Quan Lỗi nhìn bộ dạng của tôi, cũng không nói hết câu, ngượng ngùng quay lại đề tài cũ, “Anh nói, cậu đừng giận nữa, cái tình huống kia có thể không hiểu lầm sao? Ôn Dương cũng không nghĩ tới cậu sẽ lén bày mưu cùng anh, dù sao chúng ta cũng được xem như người thân cận nhất của cậu ấy, nào có đạo lý giấu giếm nhau làm chuyện này.”
Tôi thở dài nói: “Anh sao lại nói với Ôn Dương chuyện em bán nhà, lúc ấy giải thích chuyện Ôn Hách là được rồi, làm sao còn lái sang cái đề tài này.”
Quan Lỗi vừa nghe liền kích động: “Đã đến tình huống này có thể không nói thật sao? Ôn Dương mấy ngày không đi làm, hai người anh đều không liên lạc được, cuối cùng tìm tới cửa, cái bộ dạng suy sụp kia, hỏi nửa ngày chỉ nói một câu "thực xin lỗi", còn bảo anh giải tán công nhân. Anh lúc ấy liền ch.ết đứng, đây là muốn giải thể a? Anh truy vấn thật lâu, cậu ta mới nói tài liệu của công ty, còn có án kiện bị tiết lộ rồi, nhưng từ đầu đến cuối không nhắc đến cậu, anh hoàn toàn mơ hồ, chỉ nói "không được, Thạch Sam từng nhắc nhở có người tính kế với chúng ta, ta cẩn thận một chút". Kết quả, Ôn Dương nghe thấy tên của cậu, sắc mặt âm trầm dọa người, nói là cậu cùng một bọn với Ôn Hách, Lương Mễ lúc trước rút cổ cũng là vì vậy, cậu ta nói vô cùng xin lỗi, sẽ tự nghĩ biện pháp bồi thường cho anh, bảo anh đừng báo cảnh sát. Lúc này anh mới hiểu ra, nói "không thể được a, Thạch Sam ngay cả căn nhà của người thân cũng đã bán đi giúp chúng ta lo tiền, làm sao có thể trộm tài liệu của công ty, Lương Mễ cũng là bị Ôn Hách cổ động, tư liệu lấy được cũng đều là bị làm giả".”
Quan Lỗi thở dài, nói tiếp: “Anh chưa từng thấy qua Ôn Dương như vậy, một người như cậu ta, nhìn như sắp điên rồi, giống như có thể lật cả trái đất lên tìm cậu. Cậu mất tích nửa tháng, cậu ta một giấc yên ổn cũng không ngủ, nếu không phải bị vấn đề vi-sa giữ chân, đã sớm bay đến Mỹ tìm rồi, ai cũng không ngăn được,. Cậu đừng giận nữa, Ôn Dương cũng là bức bách quá.”
“Em hiểu, em không giận.”
Trong lòng tôi khổ sở, cũng không biết sự tình làm sao lại biến thành như vậy, lúc trước nếu cất giữ kỹ bút ghi âm, có lẽ sẽ không nhiều chuyện như thế này rồi. Tôi sở dĩ không muốn cho Ôn Dương biết, chủ yếu là sợ mình làm đến quá lộ liễu sẽ khiến anh hiểu lầm, rốt cuộc là cái dạng quan hệ gì mà cần bán cả sản nghiệp tổ tiên đi giúp người?
Nói đến, bất quá là muốn duy trì thân phận một tình bằng hữu bình thường ở bên cạnh anh.
“Còn nói không giận, Ôn Dương nói cậu không chịu về nhà, anh cũng biết là cậu ta quá đáng rồi, Ôn Dương có như tức giận cũng không nên động thủ, nhưng lúc ấy cũng là quá nóng giận, kỳ thật...” Quan Lỗi nói một nửa, đột nhiên im tiếng.
“Ân?” Ôn Dương động thủ? Vì cái gì luôn có người cho rằng Ôn Dương sẽ đánh tôi? Tôi gian nan quay đầu, “Anh muốn nói cái gì?”
Quan Lỗi trầm mặc một hồi: “Kỳ thật đây là chuyện riêng tư của Ôn Dương, nếu cậu ta không tự mình nói, anh không có tư cách nói ra, nhưng hai người cứ luôn căng thẳng cũng không được.”
Tôi càng thêm tò mò, Quan Lỗi muốn nói gì, Ôn Dương có chuyện gì mà tôi không biết.
Quan Lỗi lại thở dài, “Cậu có biết vì sao Ôn Dương bị người trong nhà đuổi đi không?”
Tôi theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng nhớ tới tình trạng thân thể hiện tại, chỉ đành mở miệng nói: “Chưa nghe nói qua.”
Tôi quả thật không biết vì sao, Ôn Dương không nói, đề tài trầm trọng như vậy cũng không tiện hỏi, tôi nghĩ đơn giản chỉ là hai mẹ con kia dùng cái trò bỉ ổi gì.
Quan Lỗi thở dài mở miệng: “Cậu ta đẩy Hứa Tĩnh Khâu từ cậu thang.”
Trong lòng tôi cả kinh, “Cái gì?”
“Ôn Dương khi còn bé thường xuyên nhìn thấy mẫu thân bị họ Hứa khi dễ, nữ nhân kia hai ba ngày lại sẽ tìm tới cửa nháo một trận, bá mẫu là một tiểu thư khuê các, vướng vào cái thứ làm sao có thể không phiền não, Ôn Dương vẫn luôn mong bản thân sớm lớn lên, có thể bảo hộ mẫu thân của mình, mang bá mẫu rời khỏi nơi đó...”
Quan Lỗi chậm rãi nói về tiền căn hậu quả...
(Hai chương này viết gượng quá, nhất là đoạn này. Chắc ý tác giả muốn nói Ôn Dương bị kích động sẽ sinh ra bạo lực, nhưng lần đấy vẫn không nỡ đánh Thạch Sam, nhưng mà nhét chi tiết này vào cảm giác thừa thãi gượng ép quá. Đằng nào đọc cũng chán nên mình edit qua thôi)
...
Đó là một Ôn Dương tôi hoàn toàn không biết.
Giống như tôi, lúc còn rất nhỏ Ôn Dương đã phải tiếp nhận ảnh hưởng tiêu cực từ gia đình, nhưng so với tôi anh lại càng khổ sở hơn, anh vẫn luôn hy vọng vào một ngày có thể mang mẫu thân rời khỏi nơi đó, nhưng thời điểm ấy anh thật sự là quá nhỏ, trước khi chính mình trở nên cường đại, anh phải dựa vào cái nhà kia, hoặc nói là người đàn ông kia, cho nên anh vẫn luôn ẩn nhẫn, cố gắng bắt chính mình trở nên ưu tú, yêu cầu đối với bản thân thật hà khắc, các mặt đều gắng đạt tới hoàn mỹ, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm.
Anh sống giống như một cái máy, quy hoạch hết toàn bộ mọi thứ cho chính mình, buộc chính mình hoàn thành tất cả mục tiêu định trước, cho dù thỉnh thoảng mang vẻ phóng túng cũng là là để dung nhập với đám đông.
Nhưng hết thảy cố gắng, theo cái ch.ết của mẫu thân đều biến thành vô nghĩa, Ôn Dương mất đi mục tiêu anh vẫn luôn nỗ lực, ẩn nhẫn cùng trả giá đều hóa thành phẫn nộ, anh sao có thể không hận, anh hận cái nhà kia, hận mẹ con Hứa Tĩnh Khâu càng hận cha của mình.
Anh xảy ra xung đột cùng Ôn phụ, khi đó tuổi còn nhỏ, thật ra không đến mức bị trực tiếp đuổi khỏi nhà, có lẽ đau đớn da thịt đối với anh cũng không tính là gì, nhưng vốn đã mất đi mẫu thân, lại bị phụ thân chán ghét, thêm mẹ con Hứa Tĩnh Khâu đăng đường nhập thất, những ngày tháng ở lại căn nhà kia càng thêm gian nan. Trẻ mồ côi cha cũng không khó khăn như vậy, ít nhất thơ ấu của tôi chưa bao giờ khuyết thiếu tình thương của người thân trong nhà, anh lại phải trưởng thành trong cái gia đình sứt mẻ kia.
Những thân thích ở nhà đó đều dựa lưng Ôn gia, chỉ biết khuyên nhủ Ôn Dương, phải độ lượng khoan dung, đối tốt với đệ đệ, thông cảm cho mẹ kế, không ai đứng ở lập trường của một đứa trẻ vừa mới mất đi mẫu thân mà nghĩ cho anh.
Quan Lỗi cảm thán nói: “May mà Ôn Dương cũng không bởi vậy mà lớn lên méo mó, hoặc nói cậu ta trưởng thành gần như hoàn mỹ, vô luận ở lĩnh vực nào đều là ưu tú nhất, nhưng có một số việc chung quy là không hoàn mỹ như vậy. Sau khi xung đột cùng Ôn phụ, một khi Ôn Dương bị chọc giận đến giới hạn, liền sẽ trở nên bạo lực, Hứa Tĩnh Khâu lợi dụng điểm này tính kế Ôn Dương, khiến Ôn Dương bị đuổi khỏi khỏi nhà. Trên thực tế từ trung học Ôn Dương đã bắt đầu trọ ở trường, hiếm khi về nhà, nhưng mà mẹ con Hứa Tĩnh Khâu vẫn cứ coi cậu ta như cái đinh trong mắt, nhất định phải triệt để đẩy khỏi Ôn gia, Ôn Dương cũng cứ vậy rời đi, trừ bỏ biệt thự mẫu thân lưu lại cho mình, không mảy may lấy thứ gì từ Ôn gia, cậu ấy triệt để chán ghét nơi đó.”
Anh dừng một chút, lại nói: “... Ôn Dương từng nói với anh, sở dĩ mỗi lần nổi giận sẽ trở nên bạo lực, hoàn toàn là bởi vì mình bất tài, nếu đủ cường đại, người khác làm sao có bản lĩnh chọc giận cậu ấy, cho nên cậu ấy càng không dễ để cho chính mình nổi giận, vẫn luôn làm rất tốt, chỉ là gần đây lại luôn...”