Chương 56: Chó ngoan
Trên mặt Ôn Dương không còn ý cười, anh nhìn tôi: “Anh không muốn bao biện nhiều, trước là anh không đúng, anh xin lỗi em, nhưng đến giờ anh vẫn không rõ, vì cái gì em phải giấu anh làm chuyện đó, căn bản là không đáng phải hiểu lầm. Thạch Sam, em đang nghĩ gì vậy?”
Trong lòng tôi dâng lên một ngọn lửa vô danh, tôi làm như vậy còn không phải là vì anh? Vì muốn anh không bị người thương tổn, vì không khiến anh khó xử, kết quả anh hiểu lầm tôi không nói, bây giờ còn chất vấn tôi đến đúng lý hợp tình, dựa vào cái gì?
“Chưa đến một tháng, em đã biến bản thân thành bộ dáng này, để một mình em ở bên ngoài, anh sao có thể yên tâm... Sắc mặt em sao kém như vậy, là chỗ nào không thoải mái?” Ôn Dương bị bộ dáng của tôi làm cho hoảng sợ, anh vội tiến đến xem xét.
Tôi né tránh: “Theo ý của anh, em rời khỏi anh thì không thể sống, phải không? Anh cho anh là ai?”
Khẩu khí của tôi cực kỳ không tốt, trong lòng càng bốc lên giận dữ, lửa đốt càng ngày càng khó kìm chế, hô hấp dần dần trở nên dồn dập. Tại thời điểm sắp không khống chế được chính mình, ánh mắt tôi đảo qua một ánh tím trên cà vạt của Ôn Dương, vô số hình ảnh lại hiện lên trong đầu.
Thạch Sam, sao ngươi có thể đối với anh như vậy?
Tôi nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, hiện tại không có thuốc, nếu thật sự phát điên, sẽ không cách nào cứu vãn nữa.
Luôn muốn quý trọng thời gian cùng một chỗ, vì cái gì cứ luôn sinh khí oán hận đây? Nắm chặt góc chăn, lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn, lửa giận mãnh liệt trong lòng tôi giận dần dần dịu xuống. Lance nói không sai, cảm giác đau hoặc lạnh sẽ giúp tạm thời tỉnh táo lại, qua một hồi lâu, tôi mới nhìn về Ôn Dương đang bối rối.
Tôi thở dài một cái: “Xin lỗi, anh nói không sai, là em hành vi điên rồ, nhưng em không muốn trở về, em cũng không thiếu người quen ở bên ngoài, đừng nên cứ xem em là tiểu hài tử.”
Ôn Dương thấy tôi tỉnh táo lại, lặng vài giây nói: “Em sẽ không biết, khi nhìn thấy người mà mình vẫn luôn bảo hộ ở trong tay, tỉ mỉ chăm sóc suốt bao nhiêu nhiêu năm, bị khi dễ, bị thương tổn, trong lòng cảm thấy thế nào. Em cũng sẽ không biết, khi anh nhìn thấy em không còn chút ý thức nào nằm ở đó, hô hấp mỏng manh đến nỗi anh cơ hồ không cảm giác nổi, cảm thụ của anh khi đó, anh làm sao có thể để mặc em một mình ở bên ngoài?”
Lòng tôi chua xót, ẩn ẩn còn mang theo đau đớn, tôi làm sao lại không hiểu, anh rõ ràng giận đến khó thở, thà rằng tự hại, cũng không nỡ động đến tôi một chút, ngược lại là tôi, dưới tác dụng của thuốc, cứ luôn không kiêng nể gì thương tổn anh.
Tôi bình ổn hô hấp, nói: “Nhưng mà Ôn Dương, em không còn là Tam Nhi trước kia phải cần anh bảo hộ khắp nơi nữa, anh không thể che chở em cả đời, em biết anh tốt với em, nhưng huynh đệ tỷ muội dù có thân thiết thế nào, cũng sẽ có cuộc sống riêng, dần dần anh sẽ quen, chúng ta đều phải có cuộc đời riêng của mình, thế gian này không có cuộc gặp nào là vĩnh cửu.”
Chia ly chính là lẽ tất nhiên, chẳng có ai rời ai là sống không được, anh xem hiện tại em làm đến thật tốt, anh sau này cũng sẽ quen như vậy, chờ nhiều năm về sau, khi anh quay đầu nhìn lại, anh sẽ nghĩ, "A, đã từng có một người như vậy tồn tại". Cũng chỉ như vậy.
Nếu có một ngày, có thể khiến cho anh hoài niệm, cũng chứng minh em làm không quá tồi.
Ôn Dương nhìn tôi thật sâu, trong mắt anh tôi thấy được cảm xúc thất bại, có lẽ còn mang theo chút thất vọng, bất đắc dĩ, cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng anh dùng một loại thanh âm cực kỳ kìm chế nói: “Em trước an tâm dưỡng bệnh, cái này về sau lại nói.”
Tôi không phản đối, nhưng mà tôi biết, giữa chúng tôi ở đâu ra cái "về sau" nữa.
Thân thể tôi không có gì trở ngại, chỉ là một vài vết thương ngoài da, còn có mấy chấn động não rất nhỏ, có lẽ xét thấy thể trạng quá suy nhược, trạng thái tinh thần tựa hồ cũng có vấn đề, bác sĩ nói phải nằm viện quan sát một tuần.
Nhưng tôi chỉ ở lại bệnh viện hai ngày, Ôn Dương vẫn luôn rất bận, điện thoại không rời tay, phỏng chừng ngày đó chúng tôi cãi nhau anh tắt điện thoại, tần suất anh đến bệnh viện rất cao, thậm chí có khi còn làm việc luôn ở phòng bệnh.
Khi Ôn Dương không có mặt, lại nhờ Dương Huyên trông tôi, nhưng đây không phải bệnh viện tâm thần, không ai sẽ thời khắc trông giữ ngươi, bệnh viện tâm thần tôi còn đã chạy trốn được, nếu tôi muốn đi, ai có thể ngăn.
Tôi tính toán thời gian chính xác, chờ Ôn Dương rời đi, thu dọn đơn giản một chút, tính thời gian bọn họ rời bệnh viện, thời gian dư lại không nhiều lắm.
Có thể ở lại cùng Ôn Dương hai ngày này, tôi coi như là trộm được, nhưng không thể sa vào trong đó, tôi còn có việc phải làm.
Tôi tự ước định cho mình ba sự kiện, ít nhất phải hoàn thành hai cái.
Đương nhiên, vô cớ biến mất thì không tốt lắm, tôi phúc hậu để lại cho bọn họ một lời nhắn, để bọn họ không tiếp tục tìm tôi nữa —— "trời cao biển rộng, chờ ông đây tiêu hết năm trăm vạn, lại nói tiếp!
Thay đổi khách sạn cùng điện thoại, trong thời gian ngắn, bọn họ cũng khó tìm được tôi.
......
Tần Trạch là một tòa biệt thự cực kỳ rộng lớn, đời trước lần đầu tiên tới nơi này, tôi khiếp sợ với tòa thành hết sức xa hoa trước mắt, bởi vì diện tích Tần Trạch thật sự là quá lớn, trong bụng tên nhà quê tôi dường như cho rằng đây là một cái trang viên, nháy mắt mê đắm trong cái nhà giam bằng thứ vật chất rườm rà này, bất quá cuối cùng hao tổn bao nhiêu tâm cơ cũng chỉ đến được mấy lần lần, kỳ thật nơi đó không ai chân chính coi tôi là người Tần gia.
Đương nhiên, tôi đây chẳng còn gì hứng thú nữa, hôm nay đến với tâm trạng cực độ lo lắng, thời điểm ở Mỹ tôi sai người theo dõi sát xao hoạt động hằng ngày của Tần Phủ, kết quả về nước hơn một tuần, đối phương thế nhưng nói Tần Phủ biến mất rồi, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết lão đi đâu.
Tôi thật sự nghĩ không ra Tần Phủ có thể đi đâu, Tần Hề nói Tần Phủ bị Tần Mộ trừng phạt không nhẹ, nếu là thật, có thể là trước khi tôi xuất ngoại đã bị cấm túc trong Tần Trạch, chỉ cần chờ lão được thả là có thể ra tay rồi.
Nhưng sự thực là tôi căn bản chờ không nổi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta cho là kẻ điên mà bắt lại, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa.
Trả thù Tần Phủ!
Từ khi tôi biết Tần Phủ kê đơn cho mình, cái ý tưởng này không khi nào là không quanh quẩn trong đầu, hận ý thấu xương kia không ngừng ăn mòn ý chí, tôi hận không thể ăn thịt, uống máu, lão khiến tôi hai kiếp đều biến thành kẻ điên, đời này tôi tuyệt không sẽ để cho lão yên ổn.
Khi vừa trọng sinh, tôi không hề nghĩ sẽ trả thù ai, tuy rằng đời trước ch.ết thảm đầu đường, nhưng tôi biết trong đó sai lầm của chính mình càng lớn hơn, tôi muốn thay đổi thì phải là chính mình, gặp ai chọc tôi, tôi mới đánh trả. Kinh nghiệm nhiều hơn một kiếp, tôi không tin mình thắng không nổi bọn chúng.
Đỗ Nhu, Lương Mễ còn có Ôn Hách, tôi sẽ cho từng người bọn họ tự nếm quả đắng. Thời điểm bắt đầu, hết thảy đều làm từng bước, có vẻ như là thuận lợi, tôi thậm chí chưa bao giờ hoài nghi việc mình có thể sống tốt hết đời này, tôi vô cùng tự tin, thẳng đến khi rơi xuống tình trạng hiện giờ.
Tôi rốt cục biết ý nghĩ ban đầu có bao nhiêu ngây thơ, tâm những người này đã âm u mục nát đến trong xương tủy rồi, chỉ cần bọn họ còn sống tất sẽ vì lợi riêng, không ngừng hãm hại người khác, như ruồi bâu lấy mật, khiến ngươi ghê tởm vứt đi cũng vứt không hết.
Mẫu thân ch.ết, ông bà ngoại qua đời, tôi hiện giờ bị điên, đều là cái kẻ này trực tiếp hoặc gián tiếp tạo ra, từ lúc mới sinh ra tôi đã bắt đầu chịu đựng đau khổ mà lão mang đến, khiến hai kiếp của tôi đều không được yên lành, tôi muốn hỏi rốt cục tôi là chỗ nào có lỗi với lão?
Tôi tuyệt đối không buông tha, tôi nhất định phải trả thù, bất kể trả giá gì, không cần biết hậu quả, không ch.ết không thôi!
Tôi sớm đã nên làm như vậy, không thể nào có cơ hội trọng sinh một lần nữa, vậy ngay hiện tại, tôi phải bắt bọn chúng trả giá!
Tần Hề nói Tần Phủ đã đã bị trừng phạt rồi, nhưng tôi biết đây chẳng qua là nhất thời, chờ chuyện này chậm rãi bị người quên đi, lão sẽ tro tàn lại cháy, lại ra ngoài tác oai tác phúc.
Nhưng bây giờ tôi không tìm thấy Tần Phủ, có lẽ lão đã trốn trong cái biệt thự lớn này, tôi vào không được, cũng không thể kiểm chứng, tôi có loại cảm giác bất lực sâu sắc, hết thảy cừu hận đều không thể phát tiết.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm biệt thự trước mắt, hận không thể xông vào trực tiếp giết người kia, nhưng lý trí cận tồn nói cho tôi biết là không thể, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
Tôi biết mình càng ngày càng khó khống chế tâm tình, hôm nay nhận được thông báo của đối phương nói Tần Phủ biến mất, tôi đột nhiên không kiểm soát được cảm xúc, chẳng hề nghĩ ngợi liền đã tới nơi này.
Tôi không ngừng điều chỉnh hô hấp, muốn bình ổn thù hận trong lòng, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Tôi đưa bàn tay đang không ngừng run rẩy vào túi quần lấy ra túi thuốc, tôi không muốn phụ thuộc quá nhiều vào thuốc, nhưng đây đã là lần thứ hai rồi, nguyên nhân gây ra đều là Tần Phủ.
Có lẽ cũng là đáng cho tôi cao hứng, thù hận của tôi đối với Tần Phủ, đã vượt xa dục vọng chấp nhất đối với Ôn Dương, trước khi giải quyết Tần Phủ, tôi không cần lo lắng bản thân sẽ làm ra hành động điên cuồng gì với anh.
Nơi này cách xa nội thành, thoát khỏi khói bụi mù mịt, phong cảnh vùng ngoại ô thấp thoáng tường viện cao lớn, hoàn toàn ngăn cách tôi ở bên ngoài. Tôi vĩnh viễn đều là như vậy, gầy yếu vô năng, tôi dựa vào gốc cây, vô nghĩa nhìn chằm chằm cánh cổng màu đen, ngoại trừ như thế, tôi không biết mình có thể làm gì khác.
Ánh chiều tà xuyên qua bóng cây chậm rãi kéo dài, cánh cổng nặng nề từ từ mở ra, tôi nhìn thấy Từ quản gia đang tiễn một người. Từ quản gia là một ông lão tuổi tác không kém Tần lão gia tử, mặt mũi hiền lành, lại luôn có thể nói ra một vài lời khiến cho ngươi kinh hãi, ông là người Tần lão gia tử tín nhiệm nhất, nghe nói đã theo lão gia tử hơn bốn mươi năm rồi, cả đời không lập gia đình, người như vậy đặt ở trước kia có lẽ không là gì, nhưng hiện tại xác thực làm cho lòng người sợ hãi.
Bất quá khiến tôi kinh ngạc chính là, người mà ông đang tiễn ăn mặc giống như một kẻ vô gia cư, tuy rằng thái độ có vẻ ôn hoà, nhưng trong cử chỉ lại thấy không đơn giản.
“Hằng thiếu gia... vẫn là... xin lỗi...” Thanh âm đứt quãng truyền tới, kẻ lang thang kia rất cao, có vẻ còn hơn cả Ôn Dương. Tôi nhìn cái thân ảnh cao to có chút lọm khọm kia, bất giác nhíu mày, tuy không rõ ràng lắm, hình như chân người nọ có vấn đề, lúc bước đi hơi bị hẫng.
Tôi do dự một chút, đi theo, luôn cảm giác giống như mình đã gặp qua ở đâu, lẽ ra việc này không có khả năng, nếu từng có người như vậy xuất hiện, tôi không thể nào lại không nhận ra, chỉ có thể là ấn tượng trong trí nhớ mơ hồ khi đã phát bệnh đời trước.
Đoạn thời gian kia, thứ tôi đã quên có rất nhiều, từng đoạn ngắn mơ mơ hồ hồ không cách nào liên kết lại, tôi không hiểu sao có loại cảm giác, tựa hồ bản thân đã quên mất một vài sự việc rất quan trọng.
Tôi đi theo phía sau người kia, trong đầu không ngừng lượm nhặt ký ức mơ hồ, mong muốn tìm được một vài đoạn ngắn hữu dụng.
Một chiếc màu đen xe có rèm che vượt qua từ bên cạnh tôi, chưa đầy một lát, xe dừng ở phía trước cách đó không xa, sau đó lại chậm rãi lui trở về.
Cửa sổ xe Bentley màu đen chậm rãi hạ xuống, người nọ tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt đường nét tuấn tú.
“Thật là cậu!” Tần Hề nhíu nhíu mày, nhìn tôi nói, “Lance nói cậu chạy về, đây là muốn làm gì, không muốn chữa bệnh sao, tôi cho cậu biết đây cũng không phải chuyện đùa, Nhị ca tôi lúc trước thiếu chút nữa là bỏ mạng rồi.”
Tôi nhìn hắn thản nhiên trả lời: “Tôi còn có chuyện chưa xử lý xong.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn tính mạng?” Lập tức hắn nhìn xoáy vào tôi, hỏi, “Cậu đến chỗ này làm gì, chẳng lẽ là lại muốn trả thù, tôi nói Tần Phủ đã đã bị trừng phạt rồi.”
“Lão ở đâu?” Tôi hỏi.
Thái độ của tôi hiển nhiên là chọc giận Tần Hề, sắc mặt hắn lạnh lùng nói: “Thạch Sam, trong tuần này cậu phải quay về Mỹ, nếu không về sau đừng mong Tần gia quản chuyện của cậu nữa. Tổ chức ở Mỹ đó chính là đội ngũ lúc trước trị liệu cho Tần Mộ, có nhân viên y tế cùng thiết bị ý tế tốt nhất, phí dụng này cậu cho dù là táng gia bại sản cũng trả không nổi, cậu nếu vẫn cố chấp như vậy, mạng chính mình còn không quan tâm, chúng tôi cũng không có hơi đâu quản cậu.”
“Nói cho tôi biết Tần Phủ ở đâu?”
“Không bao giờ!”
Tôi nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chó ngoan không cản đường.”