Chương 82: Bại hoại

Lập tức Giang Ninh lại chuyển hướng tôi, nghi hoặc: “Không phải cậu nói thuê phòng sao? Sao lại ở chỗ Ôn Dương, phòng cậu trả rồi?”


“Còn chưa trả, cậu muốn đến lúc nào cũng được, tôi đưa cậu qua.” Mồ hôi lạnh nhỏ thành giọt rồi, nhìn thế nào cũng giống như là hiện trường bắt thông ɖâʍ, trước nhường một bước rồi từ từ giải thích.


Giang Ninh lại không hài lòng với sắp xếp của tôi, oán giận, “Con người cậu là làm sao vậy, bỏ một mình Ôn Dương lại đây quá bất lịch sự.”
Tôi: “...”
Tôi cảm giác chuyện này sắp hỏng rồi! Tôi nhịn không được muốn đỡ trán thở dài, nha đầu này đang muốn làm gì?


Giang Ninh xoay người nhìn về phía Ôn Dương, bỗng nhiên cười nói: “Hai người ba năm không gặp, không ngờ quan hệ vẫn còn tốt như vậy, mấy ngày nay cảm tạ cậu chiếu cố Thạch Sam, sau khi cậu ấy về nước tôi vẫn luôn rất lo lắng, chỉ sợ cậu ấy một mình ở quốc nội, không thể tự chăm sóc tốt.”


Trên mặt Ôn Dương không có nhiều biểu tình, lông mày anh tuấn mặt gần như sắc bén, anh thản nhiên trả lời: “Nên làm, Thạch Sam không phải người ngoài.”


“Vẫn là phải cảm tạ, ngày nào đó rảnh rỗi, tôi và Thạch Sam cùng mời cậu ăn cơm, Thạch Sam ở cùng một chỗ với cậu tôi cũng yên tâm. Ở nước ngoài tôi còn không lo lắng như vậy, dù sao văn hóa khác biệt lớn, Thạch Sam cũng không dám hứng thú đối với những nữ nhân ngoại quốc đó, nhưng trong nước rất nhiều cô gái xinh đẹp, tôi cứ luôn lo cậu ấy thay lòng đổi dạ.”


available on google playdownload on app store


“Tôi thay lòng đổi dạ...” Tôi thiếu chút nữa nghẹn ch.ết, không đợi tôi phản bác, trên tay chợt truyền đến một lực nhéo đau đớn.
Giang Ninh nhìn tôi, trên mặt lộ ra ý cười động nhân: “Cũng không phải không tin cậu, nhưng mà cậu biết mình vẫn luôn không tự tin, con gái đều ít nhiều có chút đa nghi.”


Giang Ninh cười càng sáng lạn, mồ hôi trên trán tôi lại càng nhiều, một lúc lâu mới nghẹn ra: “Nha đầu, đừng náo loạn!”
“Được, tôi không nói nữa, còn có người ngoài ở đây.”


Giang Ninh cười nhìn về phía Ôn Dương, “Ngại ngùng, làm trò cười rồi, nghe nói giờ cậu đã làm Đại lão bản, không nghĩ tới còn có thể để ý bạn học cũ như vậy, thật là rất hiếm có, hôm nay có việc, tôi và Thạch Sam phải về trước, hôm nào chúng ta hẹn ăn cơm, hảo hảo cám ơn cậu.”


Sắc mặt Ôn Dương rốt cục có biến hóa, tôi cảm thấy kỳ quái, lẽ ra lấy tính cách của anh, không đến nỗi bị Giang Ninh nói á khẩu không trả lời được, nhường nhịn như thế, rõ ràng quá bất bình thường.
Anh bình tĩnh nhìn Giang Ninh, mở miệng: “Thạch Sam nói rồi, cô có bạn trai, không phải cậu ấy.”


Giang Ninh quay đầu vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn tôi, đôi mắt nhất thời có ánh nước: “Cậu vẫn còn giận mình, mình đã nói Gaby chỉ là bằng hữu, sao cậu cứ không tin, giờ mình cũng đã đuổi đến đây, cậu vẫn còn hoài nghi sao?”


Ôn Dương như là bị trầm trong một mảnh khói mù nồng đậm, thẳng tắp nhìn tôi, linh quang vốn có trong mắt ảm đạm đi rất nhiều: “Giang Ninh nói là thật?”
Cái này gọi là gì đây? Tôi cứng họng nhìn Ôn Dương: “Không phải, em...”
“Ai... chóng mặt quá.” Giang Ninh đỡ trán dựa về phía tôi.


Tuy rằng biết nàng vô cùng có khả năng là giả bộ, tôi vẫn nhịn không được đỡ lấy, hỏi: “Làm sao vậy?”


“Mình cũng không biết, chỉ thấy váng đầu, chắc là quá mệt mỏi rồi, mình muốn lập tức có thể nhìn thấy cậu, tối hôm qua quá hưng phấn, như thế nào cũng không ngủ được.” Giang Ninh mệt mỏi dựa vào tôi.


“Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.” Tôi quay đầu lại với Ôn Dương nói, “Trước đưa Giang Ninh về, anh đi ăn cơm đi.”


Ôn Dương vươn tay gắt gao giữ cánh tay tôi, đôi con ngươi nguyên bản ôn nhu lúc này bị phẫn nộ cùng thất vọng phủ kín, anh không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi như vậy, có lẽ anh hy vọng có được lời giải thích, nhưng mà tôi đã định trước sẽ phải khiến anh thất vọng, nếu không an bài tốt ở chỗ Giang Ninh, giáp mặt vạch trần nàng, địch ý của nàng với Ôn Dương càng lớn, sẽ gây ra càng nhiều chuyện.


Có lẽ... thừa dịp còn có thể vãn hồi, tôi cần tĩnh tâm hảo hảo suy nghĩ một chút. Là tiến hay lùi, tôi phải đưa ra quyết định, không thể cứ tiếp tục dây dưa mặc kệ như thế này.
“Làm sao vậy?” Giang Ninh đỡ đầu nhìn tôi.
Tôi quay sang Ôn Dương, nói: “Em trở về sẽ gọi điện cho anh.”


Ôn Dương trầm mặc vài giây, chậm rãi buông tôi ra: “Tôi đưa hai người.”
“Không cần.” Tôi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, cảm thấy chột dạ, “Tự bọn em bắt xe là được, trở về lại nói chuyện.”


Tôi không dám nhìn lại biểu tình Ôn Dương, không ngờ thậm chí có một ngày mình có thể vì người nào đó mà cự tuyệt anh, cảm giác này cũng không hề dễ chịu.
Vội vàng bắt xe, tôi mang Giang Ninh rời khỏi nơi này.


Ngồi trên xe, Giang Ninh thu lại ý cười, lập tức lạnh mặt, hoàn toàn không thấy nhu tình mật ý cùng tư thái yếu ớt vừa rồi.
Tôi vỗ trán, đau đầu không ngớt, nha đầu này tính tình thật sự càng lúc càng lớn rồi.


Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Hôm qua rõ ràng cậu nói còn nửa tháng nữa mới có thể về nước, trở về thì cũng nên nói một tiếng, tôi có thể ra sân bay đón.”


Giang Ninh căm giận: “Vốn nghĩ một mình cậu ở quốc nội cô đơn bao nhiêu, mình liền bàn giao công việc trước để về nước, còn muốn cho cậu một kinh hỉ, hiện tại thì hay rồi, mình thấy cậu căn bản là không muốn mình trở về.”


Tôi thở dài một tiếng: “Đừng cố tình gây sự nữa, tôi từ bao giờ lại không muốn cậu trở về, cái triển lãm ảnh kia quan trọng như vậy, cậu nói buông tay liền buông tay, tôi có thể không bất ngờ sao?”


“Phải không? Vậy biểu tình hôm nay khi nhìn thấy mình là gì? Lúc trước cậu đã đáp ứng mình như thế nào, lúc này mới qua bao lâu, các người đã ở cùng một chỗ?”
Giang Ninh càng nói càng giận, thanh âm bất giác đề cao, rất có hình tượng bạn gái vừa bắt được hiện trường thông ɖâʍ.


Tôi dở khóc dở cười nhìn nhìn tài xế đang dựng thẳng lỗ tai phía trước, vươn ngón trỏ đặt lên miệng làm ra biểu tình cầu xin.
Giang Ninh cũng ý thức được thất thố, nàng nhìn thoáng qua lái xe phía trước, hậm hực: “Chờ trở về lại nói.”
Tôi hít vào một ngụm khí, cám ơn trời đất.


Đến nơi, Giang Ninh thở phì phì xuống xe, tôi thanh toán tiền, vẻ mặt bất đắc dĩ xách hành lý theo sau.
Tôi chỉ mới hai ngày không ở, trong phòng đại thể vẫn coi như sạch sẽ.
“Cậu thật sự muốn ở lại đây sao? Có lẽ phải dọn dẹp một chút.” Tôi đặt hành lý của Giang Ninh tới cạnh cửa.


Giang Ninh ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt sắc bén: “Cậu cho là mình muốn ở chỗ này? Khách sạn mình cũng đã đặt xong tồi, còn không mình vẫn có thể đến chỗ bằng hữu, thế nhưng hai người lại ở cùng nhau, Thạch Sam —— cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì?”


Tôi nhất thời không biết giải thích từ đâu, nghĩ nghĩ liền trực tiếp nói: “Ôn Dương nói anh ấy thích tôi, muốn cùng tôi một chỗ.”
“Cậu nói thật?”
Giang Ninh kinh ngạc một khắc, tiếp đó không cho là đúng: “Sau đó thì sao? Cậu liền liền đi theo, con người cậu sao lại dễ lừa như vậy?”


Tôi buồn cười nhìn nàng: “Tôi sao lại là dễ lừa, loại chuyện này anh ấy không cần phải gạt tôi, dây dưa không rõ cùng một nam nhân, chuyện này đối với anh ấy có gì tốt?”


Giang Ninh vẻ mặt không đồng ý: “Cậu phải biết hắn thiếu chút nữa đã kết hôn cùng nữ nhân, người như vậy sao có thể lâu dài cùng với cậu? Cậu làm sao cứ nhìn thấy Ôn Dương là đầu óc liền nóng lên, dùng lý trí của cậu mà hảo hảo suy nghĩ, chuyện này đáng tin sao?”


“Đó là một hiểu lầm, lúc trước...” Nghĩ đến sự tình gặp phải sau khi nhận cái bưu kiện kết hôn, tôi nhất thời không biết mở miệng như thế nào, nói ra phỏng chừng Giang Ninh sẽ càng tức giận, chuyện này sẽ thành ra hết đường cứu vãn.
Cứu vãn? Tôi vuốt ngực, thì ra trong lòng tôi là nghĩ như vậy.


“Được rồi, tôi không muốn tranh luận cái này, dù sao bây giờ là hắn nói cái gì cũng đều tin.” Ngay khi tôi đang do dự, Giang Ninh lên tiếng trước, “Lui một bước mà nói, cho dù hắn thật sự thích cậu, cậu quên lời Lance nói sao? Cậu cùng ai cùng một chỗ cũng được, chỉ có Ôn Dương là không, hắn sẽ khiến cho cậu trở nên lo được lo mất, nơm nớp lo sợ giữ gìn đoạn tình cảm này, một chút việc nhỏ cũng có thể khiến cậu hoảng sợ không chịu nổi, Thạch Sam, cậu không có khả năng chấp nhận đoạn tình cảm này.”


Nàng nói: “Cùng hắn một chỗ, ngay cả việc cãi nhau bình thường cậu cũng không thể chịu đựng.”
Tôi trầm mặc không nói, không phải không muốn phản bác, mà chính là loại tình trạng này của tôi, có lẽ theo thời gian, hành vi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.


Giang Ninh thấy tôi như thế, hít vào một hơi, phóng nhẹ thanh âm: “Hiện tại kết hôn còn có thể ly hôn, huống hồ loại tình cảm không có bảo đảm này của hai người, cậu từng nghĩ qua chưa, vạn nhất hai người chia tay, cậu sẽ đối mặt như thế nào, cậu sẽ một lần nữa giãy dụa giữa sinh tử, cậu xác định mình còn có thể quay đầu sao? Tình trạng thân thể của cậu, cậu hẳn là rõ ràng, coi như cậu không sợ, nhưng mà mình sợ, Thạch Sam, mình không muốn phải nhìn thấy cậu giãy dụa trong tuyệt vọng nữa, cậu là người thân của mình, mình không muốn mất đi cậu!”


Giang Ninh nói, đều là sự tình mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ, không phải không biết, chỉ là khi tình cảm tốt đẹp bày ra trước mặt mình, tôi không muốn nghĩ nhiều như vậy, chúng tôi có lẽ có thể trải qua tốt đẹp nhất thời, nhưng về sau thì sao?


Một lần khắc khẩu cũng có khả năng khiến tôi lâm vào bất an cực độ, không ngừng dây dưa, tranh cãi ầm ĩ, sau một hồi ái tình, cuối cùng nhìn nhau lại thấy chán ghét, kết thúc thảm đạm.
Tôi không có năng lực gánh vác mạo hiểm, không phải không dám, mà là không thể.


Nhưng mà nếu buông tha, lại làm sao có thể cam tâm, chấp niệm hai đời, rõ ràng đã cách mình gần như vậy.
Tôi cười cười với Giang Ninh: “Tôi và Ôn Dương còn chưa có... cậu cho tôi chút thời gian suy nghĩ kỹ một chút.”


“Cậu có thể tùy tiện nghĩ, nghĩ cho đến thật kỹ mới thôi, nhưng có một điều, không cho cậu đi tìm Ôn Dương, cậu một khi gặp hắn căn bản là không mang đầu óc, vậy nên cái gì cũng nghĩ không thông.”
Tôi tựa vào ghế sô pha, bất đắc dĩ: “Tôi đến nỗi không tiền đồ như vậy sao?”


“Cậu bị ma ám mới đúng, kẻ kia không phải cái thứ gì tốt, đến lúc đó có thể thoát thân mới là lạ.”


Tôi ngồi thẳng dậy, nhíu mi nhìn Giang Ninh, “Kỳ thật tôi không rõ, vì sao cậu có địch ý với Ôn Dương lớn như vậy, cậu biết chuyện tôi gặp phải ở nước ngoài, căn bản không liên quan đến anh ấy.”


Giang Ninh thở dài: “Tôi thừa nhận ấn tượng cá nhân đối với hắn không tốt, nhưng mà lời nói vừa rồi, không phải vì tức giận, hai người thật sự không thể cùng một chỗ.”
“Ấn tượng cá nhân?” Tôi vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, “Ôn Dương đã đắc tội với cậu?”


Giang Ninh nhìn tôi, ước chừng một hồi lâu, mới hít một hơi thật dài nói, “Trước khi xuất ngoại, Ôn Dương từng đến tìm mình.”
Nói xong nàng cắn răng, “Tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nam nhân như vậy, nhìn khí chất tao nhã, quả thực chính là kẻ bại hoại giả nhã nhặn!”






Truyện liên quan