Chương 91: Ác mộng
Con người một khi hạnh phúc, thời gian giống như đều trôi nhanh hơn. Cuối tháng 9, Quan Lỗi kết hôn, tân nương quả nhiên là mỹ nữ eo nhỏ chân dài.
Tôi cũng là lần đầu tiên làm phù rể, về phần vì sao không phải Ôn Dương, nói đến có chút buồn cười, lúc trước thời điểm Quan Lỗi mời Ôn Dương, Ôn Dương trực tiếp cự tuyệt, nói mình là người đã có gia thất, mặc kệ loại chuyện tầm thường này.
Quan Lỗi lúc ấy nghẹn quá, nuốt không trôi cơn giận này, tìm đến tôi năn nỉ, nói là không chọn được ai thích hợp hơn tôi, tôi cũng hỏi vì sao không tìm Ôn Dương, Quan Lỗi giải thích là, ở công ty đã là Đạo lão bản đàn áp người, trên hôn lễ còn muốn đoạt nổi bật của anh, anh nhất định chịu không nổi cái này, thật là nháo đến hết hy vọng.
Tôi không thấy có khúc mắc gì, liền đáp ứng Quan Lỗi, kết quả chọc đến Ôn Dương không vui, chịu một trận quở trách, nói tôi không có chút tinh thần tự giác nào, có gia thất rồi còn ra ngoài rêu rao.
Có đôi khi Ôn Dương sẽ bày ra chút tính trẻ con, nhưng chỉ khiến chúng tôi càng thêm thân thiết.
Nhìn thấy người xung quanh lục tục kết hôn, tôi ngược lại rất sốt ruột Giang Ninh, bụng đã nổi lên rồi, vẫn một chút cũng không lo lắng, hỏi nàng nguyên nhân, còn ra vẻ đúng lý hợp tình, nàng đang chuẩn bị mở triển lãm ảnh cá nhân, những chuyện khác đều đẩy ra sau, Gaby tìm tôi oán giận quá nhiều, bất quá cô nương này bướng bỉnh lợi hại, chút bản lĩnh của tôi đây hoàn toàn không đủ.
Kỳ thật tôi biết nàng vốn là người không có cảm giác an toàn, chuyện lần trước nói là hiểu lầm, nhưng Giang Ninh sẽ không ngốc đến mức độ đó, đây là nàng thỏa hiệp. Hơn nữa tôi cũng biết, làm một triển lãm ảnh riêng vẫn luôn là giấc mộng của nha đầu, tôi không muốn can thiệp nhiều, mỗi người đều có cuộc đời riêng.
Nửa năm này, tôi trải qua rất tốt, phải nói không thể tốt hơn nữa, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nhớ tới chuyện của kiếp trước, vẫn sẽ sợ hãi trong lòng, sợ hãi sự tình sẽ lại phát sinh như vậy, sợ hãi hạnh phúc sẽ đột nhiên bỏ tôi mà đi, nhưng chung quy không hề phát bệnh, tôi nghĩ cứ tiếp tục như vậy, thân thể thật sự sẽ chậm rãi khỏe lại.
So với nhu tình mật ý lúc ban đầu, ngày tháng hiện tại là một hương vị yên lặng an ổn.
Ôn Dương vẫn bận rộn như trước, tuy rằng không còn khổ cực kéo đối tác giống như trước kia, nhưng mà xã giao nhiều hơn, gần đây hình như có một đại công trình, buổi tối còn sẽ tự mình làm mấy công việc sót lại, đã liên tục vài ngày chỉ ngủ hai ba giờ.
Tôi đặt sữa lên bàn, cau mày nhắc: “Đừng quá muộn, dạ dày anh yếu, chú ý nghỉ ngơi.”
Ôn Dương ngồi ngay ngắn trước máy tính, ngón tay lưu loát không ngừng gõ lên bàn phím, thuận miệng đáp: “Biết rồi, em nghỉ ngơi đi, không cần để ý.”
Tôi cúi đầu nhặt mấy văn kiện anh không cẩn thận gạt rơi trên mặt đất, vừa chỉnh lý, vừa nói: “Ngày mai là cuối tuần, công việc cũng có thể dời tới ngày mai làm, không cần vội nhất thời.”
Ôn Dương ngừng lại, chân dài xoay theo ghế một vòng chuyển lại đây, tà dựa vào cạnh bàn: “Em nói thật thoải mái, hôm nay nếu làm không xong, em có biết sẽ tổn thất nghiêm trọng thế nào không?”
Thân thể tôi cứng ngắc, cúi dầu sắp xếp tư liệu: “Vậy anh nhớ uống sữa.” Lập tức đứng thẳng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ, tiếp đó cổ tay bị nắm chặt, Ôn Dương kéo tôi qua, ngã ngồi trong lòng anh.
Tôi nhìn Ôn Dương, cả kinh: “Anh...”
Cánh tay Ôn Dương ôm gọn thắt lưng tôi, ôn nhu cười: “Tôi phát hiện ra, nếu thái độ của tôi lạnh nhạt một chút, em như thế nào cũng sẽ nơm nớp lo sợ, tôi trước kia có từng hung... Được rồi, mặc dù có, nhưng mà cũng không đến mức khiến cho em cứ rụt rè như vậy, ngay cả nổi giận cũng phải xem sắc mặt tôi, tôi khó ở chung như vậy, ân?” Thanh âm trầm thấp mà nhu hòa, khiến một đời tôi không xuất nửa điểm phản kháng.
Nhưng mà cái tư thế này thật sự quá xấu hổ, tôi vươn tay đẩy anh, kết quả Ôn Dương lại thuận thế đổi một tư thế khác, ôm tôi xoay người, khóa cả người tôi ngồi ở trên đùi, tôi cả kinh vội ôm cổ Ôn Dương.
Hai bên tai tôi đều nghẹn đỏ, tức giận nhéo mặt anh: “Biết anh còn nghiêm mặt với em, đây là cái tật xấu gì?”
“Em thật không biết đùa.” Ôn Dương nắm cả thắt lưng tôi, nhẹ hôn một cái lên chóp mũi, “Em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có ngao theo tôi.”
“Quá muộn rồi, mấy ngày nay, nếu không phải công việc đặc biệt gấp thì để tới ngày mai lại làm.”
Ôn Dương nhu nhu đầu tôi: “Chỉ còn dư một ít, em đi ngủ trước đi.”
Tôi nhìn tơ máu trong mắt anh, cảm thấy không nỡ.
“Ai!”
Tôi cảm thán, đem khẩu khí oán phụ học đến cái thập thành thục, tôi giả theo biểu tình cô đơn: “Quả nhiên là đuổi được đến tay liền không thèm quan tâm nữa, lúc này mới chưa đến nửa năm, đã không đếm xỉa gì đến tôi, tôi đã nói mà, giờ còn không bằng việc làm ăn, ngày tháng về sau của tôi khẳng định càng khó sống.”
Ôn Dương nghe xong cười ha ha, ôm ngang thắt lưng tôi, khóa luôn tư thế ngồi như vậy mà bế lên: “Em a... được, chúng ta đi nghỉ ngơi.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cũng không quản cái tư thế này có bao nhiêu xấu hổ, thuận thế ôm cổ anh.
Ôn Dương kéo tôi lên một chút, cả người bị anh chặt chẽ ôm trong ngực: “Nuôi nửa năm, cũng không thêm được mấy lượng thịt, trung y khám nhiều như vậy, sao vẫn không có tác dụng? Trước còn gạt tôi nói cái gì mà béo ba cân, tôi nuôi lâu như vậy cũng không béo đến ba cân.”
Tôi chôn đầu vào vai anh, rầu rĩ: “Phỏng chừng nếu là em béo rồi, anh nhất định sẽ ghét bỏ, thật con mẹ nó khó hầu hạ.”
Ôn Dương gắt gao ôm tôi, thanh âm hơi khô sáp: “Ở đâu ra vấn đề béo gầy, thân thể em hiện tại quá yếu ớt, thầy thuốc còn nói em —— “
Tôi ôm sát cổ Ôn Dương: “Em thấy không có gì không khỏe, cái này cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Mở cửa phòng ngủ, Ôn Dương nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, hôn hôn lên khóe miệng, thở dài: “Em nói thì thật thoải mái, tôi hiện tại đã sắp thành nửa hòa thượng rồi, em từng gặp con báo nào ôm linh dương mà phải ăn chay chưa?”
Từ khi Ôn Dương biết thân thể tôi không tốt, nghe theo lời dặn của thầy thuốc, chuyện trên giường vẫn luôn rất khắc chế, nhờ vậy tôi cũng được thở phào, thật sự là thân thể quá đáng thất vọng, lại thêm nhiệt tình của Ôn Dương tựa hồ vĩnh viễn không cạn, mỗi lần thân thể đều giống như là sắp báo hỏng rồi.
Nhưng mà hôm nay cảm thấy quả thật không nỡ, tôi quay đầu khụ một tiếng: “Cũng không có gì, kỳ thật thỉnh thoảng —— “
Ôn Dương nằm xuống bên cạnh tôi, kéo tôi vào trong ngực, cười khẽ: “Em đương nhiên không có gì, nằm hưởng thụ là được, tôi gặm một thân xương rất dễ mẻ răng.”
Tôi thở dài, chỉ biết, loại chuyện này không thể nói, bằng không sẽ khiến anh không thẹn không xấu, cái so sánh loạn thất bát tao gì cũng dám lôi ra, có đôi khi thật hận không thể dùng sức nhéo cái mặt kia.
Ban ngày tôi có ngủ trưa, cho nên không hề thấy buồn ngủ. Nhưng mà nửa giờ sau, tôi phát hiện Ôn Dương cũng không ngủ, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Dương ôm thắt lưng tôi nhích gần vào trong lồng ngực mình: “Hai ngày này vừa nhắm mắt liền sẽ nằm mơ, sẽ mơ thấy khi còn bé, còn có chuyện khi chúng ta còn đi học.”
Tôi bất giác nắm ngón tay, trả lời: “Phải không? Có thể là gần đây quá mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Ôn Dương nhẹ vỗ về sau lưng tôi: “Ngủ không được, em trò chuyện với tôi đi.”
Tôi nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Ôn Dương, em đã từng mơ một giấc mơ.”
“Ân, mơ gì?”
“Em mơ thấy thời điểm tốt nghiệp, em thổ lộ với anh.”
Ôn Dương ha ha mỉm cười, lay đầu tôi mấy cái: “Nghe ra như là mộng đẹp của tôi đó?”
“Đây không phải là mộng đẹp.” Tôi nhắm mắt, nói, “Ôn Dương, nếu khi đó em thổ lộ với anh, anh sẽ chấp nhận chứ?”
Thân thể Ôn Dương tựa hồ ngừng một chút, anh nói: “Đương nhiên sẽ.”
Tôi thở dài: “Anh sẽ không, anh sẽ cự tuyệt em, anh sẽ nói với em, anh căn bản không hề có chút tâm tư nào đối với em, chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu.”
Ôn Dương khẽ thở dài, đem đầu tôi ôm vào trong ngực: “Nếu chuyện này, sao có thể chắc chắn? Có lẽ em nói không sai, đầu óc tôi khi đó đều nghĩ đến chuyện gây dựng sự nghiệp, có lẽ sẽ xem nhẹ tình cảm của mình đối với em.”
Nói xong anh lại bật cười, “Bất quá lấy tính tình nhỏ nhen của em, nhất định sẽ trốn bặt không gặp tôi nữa, không qua bao lâu tôi sẽ ý thức ra tình cảm của mình, khóc gọi cầu em trở về, ân, cũng có thể là trói bắt trở về, bất kể thế nào, vẫn tốt hơn so em chạy đến Mỹ ba năm không trở về.”
Tôi cũng không bởi vì lời trêu chọc đó mà trầm tĩnh lại, cho dù được Ôn Dương ôm vào trong ngực, nghĩ đến kiếp trước đáy lòng như cũ lạnh run: “Vậy nếu không phải thì sao, nếu sau khi em bị cự tuyệt, lòng mang oán hận, nơi nơi làm khó dễ anh, em chẳng những về Tần gia còn liên hợp Ôn Hách cùng hại anh, lợi dụng tín nhiệm của anh—— “
“Đầu óc vốn đã không được linh hoạt, còn cứ suy nghĩ miên man.” Ôn Dương sờ sờ đầu tôi, an ủi, “Tam Nhi của tôi sẽ không làm như vậy, nếu là thật, kia cũng chỉ là nhất thời lạc đường, tôi sẽ nghĩ biện pháp kéo em trở về.”
“Như vậy anh chỉ hết lần này đến lần khác bị em lừa, cuối cùng —— “
“Thạch Sam.” Ôn Dương sâu kín thở dài, “Chỉ một giấc mộng mà khiến cho em như vậy, em a, tất cả kỹ năng cùng IQ đều đạt rồi, chỉ có EQ là một điểm cũng không được.”
Ôn Dương nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, “Thạch Sam, không cần vì một vài sự tình không hề phát sinh mà lo lắng, cảnh trong mơ dù có chân thật, cũng chỉ là mơ, không thể nói nhập với hiện tại.”
Ôn Dương trấn an khiến cảm xúc thoáng dịu đi, tôi nhắm mắt, vừa rồi bất tri bất giác lại lâm vào cái loại hoảng sợ này, về sau không thể cứ nghĩ này đó nữa.
Thực xin lỗi, Ôn Dương, về sau em sẽ cố gắng hơn.
...
Giâc này ngủ cũng không an ổn, nửa đêm Ôn Dương gặp ác mộng, tôi gọi anh một lúc mới đánh thức được.
Ôn Dương đầu đầy mồ hôi tỉnh dậy, ngồi ở trên giường dồn dập thở dốc, phía sau áo ngủ dán vào người, đồng thời lộ ra toàn bộ cơ bắp trên thắt lưng.
“Làm sao vậy? Là mơ phải ——” Lời của tôi âm bị giữ lại trong cổ họng khi đối diện ánh mắt kia của Ôn Dương, con ngươi đen đến dọa người, biểu tình tràn đầy lệ khí lạnh lẽo.
Ánh mắt âm lãnh đó khiến lòng tôi một trận rung động, cho dù trong ấm áp vẫn khiến cả người không ngừng phát lạnh, tôi thậm chí cảm thấy anh sẽ tùy thời xông lại đây xé nát mình.
Anh đột nhiên đưa tay bắt lấy bả vai tôi, lực độ giống như muốn đem người bóp nát, tôi bị biểu tình lạnh lùng thô bạo kia dọa sợ tới mức nhịn không được co người lại.
Kinh hoàng nghi hoặc nhìn anh, run rẩy như một hanh gỗ tùy thời sẽ rạn nứt: “Ôn Dương —— “
Giây tiếp theo, Ôn Dương mãnh liệt ấn tôi ngã xuống giường, cả người áp lại đây.
“Ôn Dương, anh... “