Chương 96: Phiên ngoại 2

Hôm nay, Quan Lỗi đến tìm Ôn Dương.
Người nào đó lấy cớ dưỡng thương mà suốt hơn một tháng ngay cả cổng công ty cũng không thèm nhìn qua.
Quan Lỗi giận muốn điên, cái vết thương gì mà phải dưỡng hơn một tháng? Chỉ có tiểu tử ngốc Thạch Sam kia mới tin hắn.


Mà ngươi lại còn không thể phân rõ phải trái với hắn, nói cái gì mà thân thể Thạch Sam không tốt, không thể không có người bên cạnh, hắn thật ra hoàn toàn có thể tìm một bảo mẫu a? Cái gì mà tự mình làm hết nào còn có thời gian làm việc khác?


Quan Lỗi trong lòng bất bình, Ôn Dương có lý do chính đáng, còn hắn bây giờ vẫn là tân hôn đó? Lúc ấy tuần trăng mật còn chưa nghỉ xong đã bị lôi về chủ trì đại cục, mẹ vợ mỗi ngày còn thúc giục bọn họ sinh con, sinh cái rắm a, con mẹ nó đã sắp mệt thành cẩu rồi, nào còn có tinh lực?


Duy nhất có thể khiến Quan Lỗi tìm được an ủi là, Ôn Dương hiện tại so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, mỗi lần nhìn thấy người đều là một bộ mặt đen xì, biểu ȶìиɦ ɖu͙ƈ cầu bất mãn, ngay cả tính tình cũng biến thành nóng nảy, cuối cùng vẫn là hắn hỏi bóng hỏi gió, mới biết được thì ra là do chuyện phòng the không hài hòa, tuy rằng Thạch Sam rất là nghe lời, nhưng mà người căn bản không cho hắn động vào một chút a.


Ha ha ha, xứng đáng! Quan Lỗi vì chuyện này vui vẻ suốt một tuần, cũng không biết Ôn Dương đã làm cái gì, khiến Thạch Sam sợ như vậy.


Thời điểm vừa biết này hai người cùng một chỗ, Quan Lỗi phải mất một đoạn thời gian thật dài để tiêu hóa, hắn vẫn không nghĩ thông, hai nam nhân thì sao có thể? Nhưng mà những gì Thạch Sam làm thật sự khiến người nể phục, đầy trong lòng trong mắt đều là Ôn Dương, không chấp nhận được người khác có một tia không tốt với Ôn Dương, đổi là ai có thể làm đến bước này?


available on google playdownload on app store


Thạch Sam vì bọn họ mà làm không thiếu chuyện gì, trên đời khó kiếm, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, phần tình cảm này hắn làm sao cũng phải thừa nhận, vả lại, nghĩ đến khổ sở của Thạch Sam, hắn đành nhận mệnh vất vả chạy vạy ở đây nhiều chút.


Hắn đây đều là nể mặt mũi của Thạch Sam, đáng tiếc cố tình lại có người không thèm cảm kích.
Thư phòng nhà Ôn Dương trang hoàng thập phần hoa lệ ấm áp, bàn làm việc, giá sách bám tường, sofa còn có xích đu thoải mái.


Thạch Sam ngồi ở trên cái ghế lông xù lớn chơi máy tính, Quan Lỗi cùng Ôn Dương thì ngồi một bên sô pha bàn việc, nhìn thì có vẻ như là ai cũng không vướng bận chuyện của ai.
Nhưng có người vừa nói chuyện, ánh mắt lại vừa loạn nhìn xung quanh thì làm sao có thể không để ý?


“Tôi nói cậu nghe thấy không?” Quan Lỗi không thể nhịn được nữa, hắn từ xa đến, ánh mắt Ôn Dương lại vẫn lãng đãng trên người Thạch Sam, nếu không phải thấy hắn nhíu mi, còn tưởng rằng người này đã con mẹ nó đói khát đến mức độ này rồi.


“Trước chờ tôi một lúc ——” Ôn Dương nói xong đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Đây là cái tật xấu gì? Quan Lỗi hít một hơi thật sâu, ta nhịn!


Thạch Sam bên kia nghe vậy cũng quay đầu, đầy mặt rối rắm nhìn Ôn Dương đi ra, với thân mình nhìn ẩn ẩn cũng có tư thế muốn cùng đi theo, cuối cùng vẫn nhịn xuống.


Quan Lỗi quả muốn bóp trán thở dài, thật là một nhà quái thai, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua máy tính Thạch Sam -- nông trường QQ, ai u, trò chơi này vẫn còn a! Sở thích của Thạch Sam này cũng thật là thanh kỳ phục cổ.


Thời điểm Ôn Dương quay lại trên tay là một đôi tất xanh, hắn đi đến trước mặt Thạch Sam, quỳ chân hạ thấp người đeo vào cho cậu.
Thạch Sam cúi đầu ngồi ngay ngắn trên ghế, cậu khẽ rút lui chân, giương mắt nhìn Ôn Dương, trên gương mặt thanh tú có tia co rút.


Ôn Dương dừng một chút, kéo lại bàn chân Thạch Sam, ôn hòa nói: “Nghe lời, đeo vào, gần đây trời lạnh.”
Quan Lỗi không đành lòng nhìn thẳng, hắn chính là đến đây chịu tội a.


Liền nói, cái tất kia thì có tác dụng rắm gì? Không nói trong phòng đang mở điều hòa, hắn đến đây nhiều lần như vậy, chưa từng thấy qua chân Thạch Sam chạm đất, đến chỗ nào cũng đều là cõng, ăn cũng là thức ăn nhuyễn, thuốc tiêu hóa, thuốc dinh dưỡng, lượng cũng là bác sĩ dinh dưỡng chỉ định, ngay cả sữa bò bình thường cũng nhất định phải ấm 60 độ, đã từng gặp sủng, chưa từng thấy qua sủng như vậy.


...
May mà sau đó cũng không xuất hiện thêm cái yêu thiêu thân gì, cuối cùng là đàm xong chính sự rồi.
Thời điểm Quan Lỗi rời đi, sắc mặt thật không tốt lắm, con mẹ nó, lần sau nếu không phải công ty phá sản, mời hắn cũng không đến.


Nhưng mà lần trước hắn cũng tâm niệm như vậy, kết quả có một số việc không tìm Ôn Dương căn bản không xong.


Hắn lần này xem như đã hoàn toàn minh bạch, Ôn Dương là chỉ vọng động không hơn, con người trước kia quan tâm sự nghiệp như vậy, hiện tại mỗi ngày khí lực đều tiêu ở việc nghiên cứu thực đơn, đồ ăn ở trong mắt hắn cũng chỉ phân thành hai loại, Thạch Sam có thể ăn và Thạch Sam không thể ăn.


Chiều chuộng như vậy, còn có thể có vấn đề?


Quan Lỗi là không biết, Ôn Dương chỉ muốn dỗ Thạch Sam yên tâm một chút, thời điểm Thạch Sam vừa trở về, làm cái gì cũng nơm nớp lo sợ, không hề có cảm giác an toàn, Ôn Dương dù là mỗi ngày đều ở cạnh, muốn cái gì cho cái đó, Thạch Sam vẫn sẽ cảm thấy bất an, huống hồ Thạch Sam cái gì cũng không muốn, càng không để ý sữa bò mình uống là nóng hay là lạnh, chỉ nhớ mãi không quên loại hoa kia.


Tiễn người ra về, Ôn Dương trở lại thư phòng, đi qua hôn lên trán Thạch Sam, cười hỏi: “Muốn ăn gì rồi ngủ tiếp không?”
Cùng Quan Lỗi nói chuyện quá lâu, giờ này đã quá thời gian nghỉ ngơi bình thường của Thạch Sam.


“... Em không đói.” Thạch Sam ngồi ở trên ghế, đột nhiên mở miệng hỏi, “Ôn Dương, vết thương của anh có đau lắm không?”
Bàn tay khẽ vuốt thái dương Thạch Sam ngừng lại, hắn nhìn hàng lông mi Thạch Sam cụp xuống, lại cười xoa xoa tóc cậu, nói: “Không đau.”


Thạch Sam có phải lại muốn về thị trấn? Kỳ thật nửa tháng trước vết thương của hắn đã không vấn đề gì rồi, bệnh này không thể tiếp tục giả bộ nữa.
“Kỳ thật em đều biết.” Thạch Sam buông mắt xuống, nhẹ giọng, “Xin lỗi, Ôn Dương, em không cố ý.”


Cậu không phải cố ý làm Ôn Dương bị thương, ngày đó là thật điên rồi, cái gì cũng nhớ không rõ.
Ôn Dương sửng sốt một chút, sau đó vịn hai tay vào ghế dựa, nhìn Thạch Sam nói: “Có ý gì, chẳng lẽ em vẫn cho rằng vết thương của tôi là do em?”


Thạch Sam chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ôn nhu không chút che lấp trong mắt Ôn Dương, vẻ mặt mờ mịt, “Vô duyên vô cớ sao lại bị thương, ngày đó em nổi điên, không biết mình đã làm cái gì...”
Cậu lại chôn mặt vào đầu gối, nói, “Ôn Dương, xin lỗi.”


Cậu sợ hãi nhất chính là có một ngày mình phát bệnh sẽ thương tổn Ôn Dương, không ngờ vẫn là không thể khống chế, nghĩ đến này đó cả người liền ức chế không nổi phát run.


Ôn Dương cầm bàn tay run rẩy của Thạch Sam, ôm người vào trong lòng, “Thạch Sam, thật sự không phải em, chưa nói ngày đó em bị hạ dược, khí lực tạo thành thương tổn cho người khác rất hữu hạn, lúc ấy Ôn Hách sao có thể không phản kích...”


Hắn nhè nhẹ vỗ về lưng Thạch Sam, nói, “Ngày đó khi tôi đuổi đến, thấy Ôn Hách đang muốn nhặt cái xẻng sắt trên mặt đất, nhưng lúc ấy em lại ngay cả ý thức né tránh cũng không có. Giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy tôi trực tiếp đoạt hung khí của Ôn Hách cũng sẽ không phải chịu thương như vậy, là tự tôi ngu ngốc, người làm tôi bị thương không phải em, không thể trách em.”


Thạch Sam phút chốc siết chặt ngón tay, nằm gọn trong lòng Ôn Dương hít vào một hơi: “Cũng không có gì khác biệt, là em liên lụy anh.”
Ôn Dương tách Thạch Sam ra, sau đó nắm lên cổ tay trái của cậu, nói, “Vậy cái này thì sao?”


Hắn vuốt ve vết sẹo, “Em có thể tưởng tượng ra cảm giác của tôi khi biết chân tướng không?”


Bởi vì một phong bưu kiện, hắn thiếu chút nữa mất đi Thạch Sam, nếu lúc ấy miệng vết thương sâu thêm một phần, nếu Giang Ninh phát hiện chậm một chút... Hắn không dám nghĩ đến này đó, nhưng đêm khuya nằm mơ, cảm xúc hối hận một lần lại một lần tr.a tấn thần kinh.


Thạch Sam buông mắt, ảm đạm: “Không trách anh, lúc ấy... Trạng thái tinh thần em có vấn đề, đổi lại bình thường em nhiều nhất chỉ là khó chịu, sẽ không làm cực đoan như vậy.” Nếu đổi thời gian khác, cậu sẽ không điên cuồng như vậy.


“Thạch Sam, chúng ta đều giống nhau, tôi có thể hiểu cảm giác hiện tại của em, không muốn tôi bởi vậy mà áy náy, nếu có thể tôi cũng muốn gạt em, nhưng mà nếu thấu hiểu lẫn nhau một chút, có phải sẽ quên được những chuyện này không?”


Thanh âm Ôn Dương trầm thấp khàn khàn, “Một đời quá ngắn, tôi không muốn về sau chúng ta lại lãng phí thời gian vào những thứ này, tôi có thể buông xuống, tôi cũng hi vọng em đừng suy nghĩ này đó.”
Thạch Sam buông mắt, trầm mặc một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu.


Ôn Dương cõng Thạch Sam đi về phòng ngủ.
Thạch Sam chôn đầu vào sau lưng Ôn Dương, nhẹ nhàng nói: “Ôn Dương, cám ơn anh, cám ơn anh đến tìm em.”
Ôn Dương nhắm chặt mắt: “Không, là tôi đã tới chậm.” Hắn không nên do dự.


Thanh âm Thạch Sam hơi mang ủ rũ, chậm rãi biến thành mơ hồ không rõ: “Không muộn, một chút cũng không muộn.”
Ôn Dương nhẹ nhàng đặt Thạch Sam lên giường, thấy ngực cậu đã thư hoãn phập phồng, hơi thở đều đặn, ngủ rồi.


Ôn Dương đắp chăn cho Thạch Sam, hạ thấp người dùng bàn tay nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt say ngủ kia, khuôn mặt Thạch Sam thanh tú hơi gầy một chút, lòng bàn tay ấm áp chậm rãi trượt dọc theo thái dương, hắn vuốt cằm Thạch Sam, hôn lên môi, thì thầm: “Thạch Sam, cám ơn em, cám ơn em đã chờ tôi...”


Khép kín chăn cho Thạch Sam, Ôn Dương cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ, hắn ngồi vào xích đu trên ban công, nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài, gọi điện thoại.
Điện thoại lập tức chuyển được, bên trong truyền đến thanh âm Giang Ninh: “Cậu ấy gần đây thế nào?”


“So với thời điểm vừa trở về đã tốt hơn rất nhiều, trí nhớ cũng không có vấn đề, cảm xúc vẫn có hơi bất an, nhưng mà ——” Ôn Dương dừng một chút, “Hôm qua tôi có hỏi, cậu ấy vẫn không muốn đi Mỹ, chống cự rất kịch liệt.”


“Lance nói nếu cảm xúc đã ổn định, bệnh tình chuyển biến tốt thì có thể không cần đến đây, tôi sẽ chuẩn bị sẵn một ít thuốc gửi về cho cậu.”
Giang Ninh thở dài, “Thạch Sam chỉ để ý thái độ của cậu, chỉ cần cậu đừng thờ ơ với cậu ấy, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”


Ôn Dương ngồi trên xích đu, tự giễu cười cười: “Cậu ấy luôn nhớ thương mấy cây hoa kia, còn để bụng hơn so với tôi, tuy rằng ngoài miệng không nói, mỗi ngày đều chơi trò nông trại, trồng tất cả đều là Phong Tín Tử, chỉ sợ tôi không nhìn thấy.”


Còn gào khóc oán giận với hắn là không có Phong Tín Tử màu tím, bất quá lúc này nghĩ lại cũng thấy dở khóc dở cười.
Bên kia dừng một chút, tiếp trào phúng: “Sao, đây là ghen tị?”


Ôn Dương khẽ nhíu mày, cũng không để ý đến thái độ của nàng, hắn hiện tại có việc cần người ta, mà Giang Ninh là người hiểu rõ bệnh tình Thạch Sam nhất, đắc tội nữ nhân này một chút ích lợi cũng không có, vì Thạch Sam, không có gì là không thể nhịn.


Giang Ninh bên này cũng không bám riết thêm, trái lại tâm bình khí hòa khuyên nhủ: “Thạch Sam là vì cậu mới có chấp niệm sâu như vậy đối với loại hoa kia, cậu ấy muốn làm gì, cậu cứ chiều theo đi.”


Suy nghĩ của Giang Ninh cũng rất đơn giản, đối phương có con tin trong tay, đắc tội Ôn Dương, chịu khổ cuối cùng vẫn là Thạch Sam, ai bảo Thạch Sam phi thường thích người này đây?


Dù sao không cần biết thế nào, hai cái người như nước với lửa này, bề ngoài có vẻ như hài hòa, đương nhiên, nội tâm suy nghĩ cái gì sợ là chỉ có đương sự mới biết được.
...


Bên này trò chuyện khoái trá, Thạch Sam bên kia ngủ đến một nửa liền tỉnh, trong phòng tối đen khiến cậu lo lắng không biết phải làm sao, vươn tay tìm Ôn Dương bên cạnh, lại phát hiện không còn, cảm xúc bất an nháy mắt dâng lên.
Cậu vội xuống giường đi tìm người, Ôn Dương có phải lại giận rồi không?


Cậu nghĩ đến lần trước Ôn Dương muốn cầu vui, cậu không nhịn được một cước đạp người ta xuống giường, Ôn Dương lúc ấy liền đen mặt, tuy rằng cuối cùng vẫn an ủi ngược lại cậu, nhưng mà cậu biết Ôn Dương bởi vì chuyện này mà không vui.


Kỳ thật không chỉ có chuyện này, thời gian Ôn Dương dưỡng thương có hơi quá lâu, hơn một tháng, bác sĩ còn nói cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, tuy Thạch Sam biết đầu óc mình hiện tại không tốt lắm, nhưng cũng không quá mức ngốc, vết thương của Ôn Dương nếu chưa khỏi, sao có thể mỗi ngày đều cõng cậu? Cho nên cậu mỗi ngày đều nói bóng nói gió hỏi Ôn Dương khi nào thì về thị trấn, Ôn Dương có phải đã chê cậu phiền rồi hay không?


Thời điểm tìm thấy Ôn Dương, Thạch Sam phát hiện hắn đang nằm trên xích đu ở ban công gọi điện thoại với ai đó.
Đã trễ thế này, Ôn Dương còn nói chuyện cùng ai? Ở góc độ này của cậu chỉ có thể thấy bóng lưng Ôn Dương ở trên xích đu, chờ cậu nghe được thanh âm.


“Kỳ thật, tiếp xúc đơn giản thì không quá bài xích, nhưng nếu muốn thân cận thêm một bước, người liền cuộn chặt trong chăn, không để ai tới gần.”
“Ân, chính là ý đó, cô giúp tôi hỏi Lance xem có biện pháp giải quyết hay không.”


“Cô không cần kích động như vậy, tôi chưa có làm gì, chỉ là có một lần hơi thô bạo, nhưng mà tôi không khiến cậu ấy bị thương —— “


Nghe đến đó, Thạch Sam nếu còn không biết Ôn Dương đang nói gì, nói cùng ai thì quá hồ đồ, từ lúc nào quan hệ giữa hai người tốt như vậy? (đang nghĩ đến Dương Huyên sao:v)


Thạch Sam chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí dâng lên, trực tiếp vọt tới, hai ba bước tiến lên đoạt lấy điện thoại Ôn Dương. Ôn Dương nhìn Thạch Sam, trở tay không kịp duy trì tư thế nguyên bản.


Nghe được thanh âm Giang Ninh bên trong, Thạch Sam thật là suy nghĩ muốn ch.ết đều có rồi, vội vàng nói một tiếng cùng Giang Ninh liền treo.
Thạch Sam nhìn Ôn Dương, một bểu tình giận đến cùng thành liều mạng, mở miệng: “Anh ——” nghẹn nửa ngày, thiệt thòi ngay cả một câu cũng nói không nên lời.


Gặp Thạch Sam thật sự nổi giận, tâm tình Ôn Dương ngược lại không tồi, đã một thời gian rất dài rồi hắn không tìm được biểu tình gì khác trên mặt Thạch Sam, vô luận nói gì Thạch Sam đều trả lời được, làm gì cũng thật cẩn thận.


Thạch Sam giận đỏ mặt, xoay người muốn đi, Ôn Dương liền vươn tay ôm lại, áp lên xích đu, nhẹ nhàng hôn một cái, cười hỏi: “Giận như vậy? Em đạp tôi xuống giường tôi không phải cũng còn chưa giận sao?”


Có thể giống nhau sao? Thạch Sam đột nhiên cảm giác không thể sống nổi, về sau cậu phải đối mặt Giang Ninh như thế nào a?
“Anh tránh ra!” Thạch Sam là thật giận rồi.
Ôn Dương lại cười cúi đầu hôn lên, Thạch Sam trốn không thoát, cuối cùng bám vào vai Ôn Dương, trực tiếp dùng đầu cụng lên trán hắn.


“Hiss —— “
Lần này bị đụng không nhẹ, Ôn Dương che trán đổ lên người Thạch Sam, cũng không kêu đau, lại xuy xuy như cười ra tiếng.
Thạch Sam càng giận, lấy tay dùng sức đẩy người ra.


Ôn Dương cười cười giữ chặt eo cậu, “Rốt cuộc cũng biết giận rồi, nếu em có gì bất mãn trực tiếp nói với tôi, em không nói ra làm sao tôi biết em không thích?”


Hắn hôn một cái lên má Thạch Sam, “Liền như em muốn về thị trấn, trực tiếp nói với tôi là được, chỉ cần em nói tôi cái gì cũng có thể thỏa mãn em.”
“Anh nói thật?” Thạch Sam vẻ mặt không tin, “Vậy lúc nào trở về.”


Ôn Dương kéo đầu Thạch Sam lên vai: “Ngày mai, ngày mai từ sớm chúng ta liền xuất phát.”
Tức giận của Thạch Sam tan đi một chút, sau đó thừa thắng xông lên: “Em không muốn uống sữa bò.”
“Không được.” Ôn Dương quyết đoán cự tuyệt.
... Cho nên lời vừa rồi tính cái gì?


Thạch Sam nghĩ nghĩ, lại nói: “Em đây muốn ăn kem.”
“Không được!” Vẫn là không chút do dự.
“...”
Thạch Sam đồng học vẫn là chưa hiểu thế sự rồi, lời của Ôn tiên sinhnghe một chút thì nghe, làm gì còn coi là thật đây?






Truyện liên quan