Chương 6

“Tôi cảnh cáo anh,” Kate bảo Brad. “Thả tôi ra nếu không anh sẽ mang sẹo suốt cả đời đấy.”
“Anh thích những cô nàng can đảm.” Brad kéo cô lại gần hơn.
“Ồ Brad, mọi chuyện thế nào?” Kate quay lại và thấy Ben đang đứng đó, cười tươi với họ và Jake đứng phía sau lưng.


“Cậu không muốn gây lộn xộn với cô ta đâu, Brad.” Jake nói. “Tin tôi lần này đi.”
“Tôi thấy cô ấy trước.” Brad đẩy Kate ra phía sau lưng.
“Tôi nghĩ là quý cô này muốn về nhà.” Nancy nói.
“Cô ấy có thể về nhà cùng với tôi.” Brad nói.


“Tôi không nghĩ thế câu, cậu bé.” Ben bước một bước về phía trước.
Brad liền chuyển sang thủ thế theo kiểu karate, tay co lại thành nắm đấm và gườm gườm nhìn hai người đàn ông.
Jake thở dài. “Cậu lại xem TV nữa rồi, đúng không Brad?”


Kate có thể cảm thấy người Brad căng cứng lại. “Ôi, quỷ tha ma bắt.” Cô nói. Cô nắm lấy một chai bia cổ dài từ phía trên quầy bar rồi táng nó vào đầu Brad, và Jake đỡ lấy thân hình anh ta khi anh ta sụm xuống.
“Cô bắt buộc phải làm điều đó ư?” Jake hỏi Kate.


“Cậu ta đang định đánh anh.” Kate nói. “Tôi đã cứu anh đấy, đồ vô ơn.”
“Cô nàng tóc vàng đâu rồi?” Brad hỏi, có vẻ vẫn còn choáng váng.


“Tôi không nghĩ cô ta thực sự là mẫu người của cậu đâu, Brad.” Jake giúp anh ta ngồi vào trong một chiếc ghế bành cạnh chiếc bàn gần nhất. “Những cô nàng tóc vàng quàu quạu này, họ đánh cậu từ phía sau bằng một cái chai ngay khi họ nhìn thấy cậu.”
“Rất khôi hài.” Kate nói.


available on google playdownload on app store


Jake nhướn mày lên nhìn cô. “Này, cô đáng lẽ phải nhận ra là tôi chưa bao giờ quay lưng về phía cô chứ.”
“Bất cứ lúc nào cô cần một công việc, thưa quý cô.” Nancy nói, “hãy đến với tôi.”


“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.” Kate nói. “Đây là một nơi thật tuyệt. Cho phép những kẻ say xỉn và cả những kẻ khoác lác hèn nhát.”
“Tôi không phải là một kẻ khoác lác.” Jake trông có vẻ tức giận. “Cậu là kẻ khoác lác à, Ben?”


“ch.ết tiệt, không, tôi chỉ thích một vụ đánh nhau, và nếu như không có vụ đánh nhau nào thì tôi đi chơi bi-a đây. Chuỗi trận thắng của tôi sắp bắt đầu trong vài phút nữa nữa. Cậu chơi tiếp chứ?”


“Một phút nữa.” Jake ngồi xuống trước quầy bar. “Cho bia đi Nan. Và một thứ khác cho quý cô với chiếc chai vỡ trong tay này.”
“Cảm ơn.” Kate nói và đến ngồi cùng anh, đặt chiếc cổ chai lên mặt quầy.


“Cái này là để chứng tỏ cho cô thấy tôi biết ơn cô vì cô đã cứu tôi khỏi tay Brad.” Jake nói. “Tôi sẽ uống bia, nhưng dĩ nhiên là cô sẽ uống nước hoa quả.”
“Làm ơn cho bia.” Kate phớt lờ ly vang trắng của mình, và Nancy nhanh chóng dọn đi những bằng chứng ẩu đả đi kèm theo chiếc chai vỡ.


“Tôi biết là tôi không hề cứu anh khỏi tay Brad.” Kate nói khi hai chai bia được đem ra. “Tôi không biết anh định làm gì, nhưng lúc đó anh không hề lo lắng gì cả.”
“Ồ, Brad không phải là một gã tồi. Cậu ta chỉ muốn chứng tỏ một chút trước mặt cô thôi.”
“Rất đáng hãnh diện.”


“Ồ, đúng thế đấy.” Jake uống một ít bia. “Brad chỉ gạ gẫm những cô nàng xinh đẹp nhất thôi.”
“Có bao giờ cậu ta thành công không?”


“Hầu hết mọi lần. Tôi nghĩ đó là vấn đề của cậu ta đối với cô. Cậu ta không thể tin được là cô lại từ chối cậu ta. Bởi vì cậu ta không biết về kế hoạch của cô thôi.” Anh nhăn nhở cười với cô với một vẻ lười biếng, và Kate phớt lờ lời mời gây chiến đó.


“Hẳn là nhịp tim của anh lúc nghỉ ngơi ở vào khoảng mười hai nhịp.” Cô nói.
(Thông thường nhịp tim của một người bình thường ở vào khoảng 60-100 nhịp.)
“Thường thì nó đập nhanh hơn.” Anh nói. “Chẳng qua là do tuổi tác.”


“Không, không phải là tôi nhìn ra đó là vì cái gì, nhưng đó không phải là do tuổi tác.”
“Ồ, khi nào cô nhìn ra, hãy nói cho tôi biết để tôi có thể chỉnh đốn lại.” Jake uống tiếp một ngụm bia. “Tí nữa cô muốn tôi chở cô về cabin của cô không?”


Kate cau mày một lát, nghĩ là anh đã thay đổi suy nghĩ và đang cố gắng để đưa đón cô, và rồi cô nhận ra là anh đang hỏi cô có sợ phải lái xe về nhà một mình trong đêm tối hay không. “Không, cảm ơn.” Cô nói. “Tôi có thể tự lo được.”


“Tôi không tưởng tượng ra được nhiều thứ mà cô không thể tự lo được.” Jake đồng ý. “Vậy thì nhân tiện đây, kế hoạch của cô thế nào rồi?”


“Ồ, tôi đã tránh xa nó đêm nay rồi.” Kate nói. “Như tôi đã nói lúc sáng, cái kế hoạch đó dường như khá ngớ ngẩn ở đây.”
“Tôi nhẹ nhõm cả người khi nghe điều đó. Tôi đã nghĩ là có lẽ cô đã liệt Brad vào dạng ứng cử viên có tiềm năng.”


“Tôi đã cố gắng không trở thành một kẻ hợm hĩnh.” Kate nói, trong đầu nhớ tới Donald. “Anh ta thân thiện, vì thế tôi cũng thân thiện.”
“Ồ, trái tim cô đã đặt đúng chỗ rồi đấy. Nhưng cố gắng kiềm chế sự thân thiện đó của cô lại nhé. Cô sẽ làm cho các cậu bé tưởng bở đấy.”


Kate gườm gườm nhìn anh. “Vậy nghĩa là chuyện này là lỗi của tôi.”
“Không.” Jake nói. “Nhưng một chút ‘thân thiện’ từ phía cô lại có tác động rất lớn. Đặc biệt là trong chiếc váy đó.”
“Có vấn đề gì không ổn với chiếc váy này?”


“Nó không có lưng.” Jake nhìn qua vai cô. “Không phải là tôi phàn nàn gì. Chúng tôi chỉ là không thường nhìn thấy quá nhiều da thịt trống như thế ở những bộ phận đó. Nó là thứ làm cho máu của đàn ông sôi lên, nếu như cô hiểu ý tôi nói gì.”


Kate cũng cố gắng nhìn qua vai mình. “Anh đang nói về chuyện gì thế? Chiếc váy này có lưng mà. Nó chỉ xếp nếp lại thôi.”
“Ồ, những nếp xếp đó mở ra.”
“Nghe này…”
“Này, tôi không phàn nàn gì cả. Ý tôi chỉ là đừng có mỉm cười với những gã say.”


Kate cố gắng hết sức kiểm soát tính khí của mình. “Cảm ơn anh vì lời khuyên nghe có vẻ hợp lý đó.” Cuối cùng cô nói. “Chắc chắn là tôi sẽ ghi nhớ trong đầu.”


Jake nhe răng cười. “Một người đàn ông không biết cô rõ hơn sẽ nói rằng cô trông thật dễ thương khi cô nổi giận. Thật may mắn, tôi biết cô rõ hơn.” Anh uống cạn chai bia, nghiêng chiếc mũ trước cô rồi thong thả bước về phía bàn bi-a.


“Anh ta có luôn luôn như thế không?” Cô hỏi Nancy khi Nancy bước ra để dọn những chai bia của họ.
“Như thế nào?”
“Rối loạn tâm lý.”
Nancy khịt mũi. “Anh ấy không rối loạn tâm lý. Anh chàng đó không bao giờ để lỡ một điều gì cả.”
“Ồ, chắc chắn là anh ta cử động rất chậm chạp.”


“Để bảo toàn năng lượng. Cô có hứng thú à?”
“Không.” Kate nói. “Không phải mẫu người của tôi, tôi cũng không phải mẫu người của anh ta.”
“Tôi không nghĩ là anh ấy có một mẫu người nào đó.” Nancy nói. “Anh ấy gần như giống tất cả mọi người.”


Kate quay đầu lại và nhìn thấy một trong những cô nàng đại học ở khách sạn, chính là cô nàng tóc hạt dẻ xinh xắn, lúc này đang tỳ người qua bàn bi-a và nói chuyện với Jake. Anh dường như không lấy gì làm bực mình vì sự chú ý đó. Cô ta quá trẻ so với anh - chân thành mà nói. Đúng là đàn ông.


“Một chai bia nữa chứ?” Nancy hỏi. “Ở đây.”
Kate nói. “Cảm ơn rất nhiều.” và ngồi xuống nói chuyện với Nancy trong suốt phần còn lại của buổi tối, phớt lờ vài anh chàng đầy hứa hẹn đã đề nghị mua đồ uống cho cô.


Cô và Nancy nói chuyện xuyên buổi tối trong lúc Nancy điều hành công việc ở quầy bar, so sánh câu chuyện về cuộc đời của nhau và rồi rơi vào một mối quan hệ bạn bè bằng hữu mà những người phụ nữ có cùng quan điểm về cuộc sống thường tạo ra một cách dễ dàng và tình bạn đó sẽ kéo dài mãi mãi. Cũng không mất quá lâu trước khi cô bắt đầu kể cho Nancy nghe tất cả về Jessie và bản kế hoạch của mình.


“Mình biết là nó nghe có vẻ ngốc nghếch.” Kate nói.
“Ồ, mình không biết.” Nancy nói. “Ít nhất thì nó khá hơn nhiều so với chuyện cứ ngồi một chỗ ở nhà và chờ cho một anh chàng nào đó bất thình lình rơi xuống đầu.”


“Và mình cũng đã mắc vài sai lầm lớn.” Kate tiếp tục. “Mình quá chú tâm đến cái ‘thành đạt’ đến mức mình quên mất phải canh chừng những tên khốn. Cậu phải chứng kiến cuộc hẹn trên sân golf của mình mới biết được.”


“Đó có phải là câu chuyện diễn ra trên sân golf phía sườn đồi không?” Nancy hỏi. “Mình đã nghe rồi.”
“Và rồi còn gã đàn ông mà mình đã dẫn đi shopping chiều nay nữa.” Kate lắc đầu. “Mình chưa bao giờ gặp một tên hợm hĩnh như thế.”


“Mình cũng nghe về hắn ta rồi.” Nancy nói. “Mình còn nghe nói cậu rất tử tế đáng yêu, và mọi người không hiểu vì sao cậu lại đi cùng với hắn ta.”
“Mọi người?” Kate ngạc nhiên.
“Đây là một thị trấn rất nhỏ.” Nancy nói. “Họ thích cậu.”


“Ồ,” Kate nói, vẻ lúng túng. “Mình cũng thích họ.”
“Tốt.” Nancy nói. “Có thể cậu nên bắt đầu bằng cách tìm hiểu qua những anh chàng ở đây thay vì tất cả những anh chàng đóng bộ kiểu doanh nhân thành đạt.”


Kate lắc đầu. “Mình cần ai đó có thể thoải mái sống được ở thành phố. Mình chỉ phải tìm ai đó vừa thành đạt vừa là con người thôi.”


“Này, để sự lựa chọn của mình rộng mở một chút.” Nancy nói. “Người đàn ông lý tưởng dành cho cậu có thể lại ở ngay trước mắt cậu đấy.”


“Không đâu với vận may của mình.” Kate nói. “Với vận may của mình, người đàn ông lý tưởng dành cho mình có lẽ đang bay đi câu cá ở Alaska cũng nên.”


Vào lúc mười giờ, Penny rời khỏi quán với anh chàng nha sĩ, và Kate bước loanh quanh khu vực làm việc của quầy bar và giúp Nancy những công việc lặt vặt, mở nắp những chai đồ uống và xếp đầy bánh quy cây vào trong những chiếc đĩa, rồi chậm rãi nhấm nháp bia với Nancy trong những khoảng thời gian nghỉ ngơi trước và sau khi phục vụ những vị khách. Bức tường phía sau quầy bar treo đầy những bức ảnh được chụp chớp nhoáng, và trong lúc Nancy phục vụ khách, Kate đã nghiên cứu tất cả bọn chúng với vẻ say mê thực sự. Khi cô ngắm những bức ảnh đó, chúng bỗng trở thành một bức tranh toàn cảnh về Toby’s Corners đối với cô. Một bức chụp hai người phụ nữ đậm người đứng phía bên ngoài quán bar mỉm cười với ống kính máy ảnh trong khi vẫn nheo mắt vì ánh nắng mặt trời, họ rõ ràng là bạn bè – những người cảm thấy rất hài lòng vì đã được ở nơi mà họ được ở bên cạnh nhau. Một bức khác chụp một người đàn ông có mái tóc hoa râm đội một chiếc mũ cát két, hai tay giơ lên một con cá hồi khổng lồ, cố gắng tỏ ra dửng dưng nhưng không hoàn toàn giấu được nụ cười tươi rói chỉ chực nở ra toe toét. Có một vài bức ảnh cưới từ vài thập kỷ khác nhau, chiếc váy cưới của cô dâu thay đổi kiểu dáng qua từng giai đoạn thời gian, nhưng bộ vest tuxedo và vẻ mặt lúng túng nghiêm trọng của chú rể thì vẫn giữ nguyên như thế. Và có hàng tá những bức hình chụp ở các trường trung học về những tổ thi đấu, những đội cổ vũ, những vị giáo viên đang bắt tay với những người chiến thắng được trao giải, những trò chơi trong trường, và những lớp tốt nghiệp. Những bức ảnh ở đó là của những người khác nhau từ những thập niên khác nhau, nhưng họ trông vẫn có vẻ gì đó giống nhau. Kate ngắm nhìn họ, cố gắng tìm hiểu xem điều gì đã gắn kết họ lại với nhau. Đó là những nụ cười - cuối cùng cô kết luận. Tất cả bọn họ đều cười như những người được sống ở nơi mà họ thuộc về nơi đó – những nụ cười hoàn toàn thoải mái.


“Cậu lấy tất cả những bức ảnh này ở đâu?” Cô hỏi Nancy.
“Mọi người đem đến.” Nancy nói. “Một số trong số họ là gia đình, một số là bạn tốt. Jake cũng có ở đấy đấy.”


“Đâu?” Kate hỏi, và Nancy chỉ vào một cầu thủ bóng bầu dục đang ôm một quả bóng trong tay và nhìn với vẻ hằm hè vào ống kính máy ảnh. Cậu bé trông khoảng mười hai tuổi.
“Ôi cậu bé đáng yêu,” Kate kêu lên và phá ra cười.


“Này, anh ấy là một người ưu tú khi chụp bức ảnh đó đấy.” Nancy nói. “và anh ấy thực sự giỏi. Anh ấy lập kỷ lục ghi điểm touchdown trong một mùa giải vào năm đó.”


(Touchdown: một phương pháp ghi bàn trong một trận đấu bóng đầu dục ở Mỹ và ở Canada. Một cầu thủ ghi được một touchdown khi anh ta ôm được bóng và chạy thẳng vào cầu gôn của đối phương. Một touchdown được tính sáu điểm, đội có cầu thủ ghi được touchdown sẽ có cơ hội được thưởng thêm điểm, vân vân và vân vân)


“Nghĩa là ghi được bao nhiêu touchdown?” Kate hỏi.
“Bốn.” Nancy nói. “Bọn mình bị đánh bại khá thường xuyên trong môn bóng bầu dục.”
Kate phá lên cười. “Anh ấy vẫn còn giữ kỷ lục đó chứ?”
“Không.” Nancy nói. “Nó bị vượt qua bốn năm sau đó.”


Cô chỉ ngón tay cái vào một cầu thủ bóng bầu dục với vẻ mặt gầm ghè khác trông có vẻ thậm chí còn nhỏ hơn mười hai tuổi. Kate nheo mắt nhìn vào bức ảnh.
“Cậu ta nhìn khá quen thuộc.”


“Đó là Will,” Nancy nói. “Anh ấy ghi được năm touchdown. Để đạt được điều đó anh ấy gần như đã tự giết ch.ết mình.”
Kate nhướn mày. “Có một sự cạnh tranh nho nhỏ ở đây sao?”


Nancy lắc đầu. “Lòng sùng bái chủ nghĩa anh hùng. Jake là anh hùng của tất cả mọi người.” Cô cau mày. “Thi thoảng mình nghĩ đó chính là một phần của những thứ không ổn đối với anh ấy lúc này.”
“Có chuyện gì với anh ta?” Kate hỏi, không hiểu lắm.


“Ừ thì, anh ấy không làm gì nhiều cho cuộc sống của mình.” Nancy nói. “Về tổng thể thì điều đó không bất thường lắm ở quanh đây, nhưng đối với anh ấy thì có. Jake là mẫu người luôn đi khắp nơi.” Cô lại lắc đầu lần nữa. “Giờ Will lại là một sự kỳ diệu ở đây. Thi thoảng mình nghĩ Jake thích mọi chuyện như thế. Thi thoảng mình lại nghĩ Jake đã cảm thấy mệt mỏi thực sự với việc làm một người cứ phải tranh đấu.” Cô nghiêng đầu và nói với vẻ trầm ngâm. “Cậu biết đấy, khi Will ghi được cú touchdown cuối cùng đó, Jake đứng trên khán đài và cổ vũ như điên. Rất nhiều người nói rằng anh ấy thật rộng lượng.” Cô lại lắc đầu. “Với mình thì anh ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi.”


Kate nhìn lại vào bức ảnh của Jake và cố gắng kết nối cậu bé hằm hè đó với anh chàng trưởng thành bây giờ. “Mình không thể tưởng tượng được anh ấy chính là cậu bé này.” Cô nói.


“Ồ, không phải đâu.” Nancy nói, bước về phía một vị khách khác. “Lúc này anh ấy thực sự đã khác hẳn.”


Sau nửa đêm, quán bar trở nên yên tĩnh hơn và Sally cùng với Thelma – hai phục vụ bàn của Nancy đã về nhà. Ben tiếp quản công việc cho Nancy để cô và Kate có thể nghỉ ngơi một chút, và họ ngồi tại quầy bar với chai bia cuối cùng của mình, hơi lơ mơ say sưa và hoàn toàn thoải mái trong tình thân bằng hữu của nhau.


“Đây là lần đầu tiên mình thấy Ben làm việc.” Kate nói. “Anh ấy là gì, một cộng sự thầm lặng à?”
Nancy lắc đầu. “Anh ấy là nhân viên bảo hiểm. Đây là quán bar của mình. Anh ấy chỉ ở đây vào buổi tối để bọn mình có thể ở bên nhau.”


“Ồ, mình cứ nghĩ hai người cùng nhau điều hành quán bar cơ.” Kate nói với vẻ thất vọng. “Làm thế nào mà một mình cậu có thể sở hữu một quầy bar được?”


“Mẹ và dì mình đã quản lý nó trước khi chuyển giao cho mình. Khoảng năm năm trước khi nhà máy ở Tuttle đóng cửa, họ quyết định nghỉ ngơi, và họ giao nó cho mình. Mình nghĩ là họ đã cho rằng nó cũng sẽ phải đóng cửa giống như mọi thứ xung quanh đây, và họ thì không thể chịu đựng được cảnh nhìn thấy nó kết thúc.”


“Và thế là cậu đổi tên nó thành Nancy’s?”


“Không, nó luôn mang tên Nancy’s. Họ mở quán bar này vào năm mình được sinh ra và đặt tên nó theo tên mình. Mình lớn lên trong quán bar này. Khi mình lớn hơn và cái cũi không còn chứa được mình nữa, họ chuyển nó ra ngoài và đặt vào đó một chiếc máy pinball.”


“Cách chăm sóc cậu tốt nhất vào ban ngày.”
“Chính xác.”
“Đây là một nơi tuyệt vời.” Kate chân thành nói.
“Tối mai hãy quay trở lại.” Nancy nói. “Vào khoảng tám giờ. Mặc một chiếc áo đen ngắn nhé, và mình sẽ dạy cho cậu cách phục vụ một quầy bar.”


“Một trong những kỹ năng hữu dụng mà ta không thể học được từ trường đại học.” Kate nhấm nháp thêm chút bia. “Mình rất thích.” Cô nhìn Nancy, lúc này đang mỉm cười và trông thật thanh thản trước cô, và cô quyết định sẽ nhúng mũi vào. “Nghe này, có một chuyện mà cậu nên biết.”


Nancy nhướn mày, và Kate lại do dự nhưng rồi cô quyết tâm lao tới. “Mình nghe được từ một nguồn tin đáng tin cậy là Will Templeton đang có kế hoạch thành lập một quán bar theo phong cách đồng quê ở chỗ khách sạn và điều đó có khả năng sẽ kết liễu công việc kinh doanh của cậu ở đây đấy.”


“Cậu điên rồi.” Nancy nói thẳng thừng. “Will sẽ không bao giờ làm điều đó. Nguồn tin của cậu lấy từ ai thế?”
Kate thở dài. “Hôn thê của Will, Valerie.”
“Hôn thê?” Nancy khịt mũi. “Có mà trong những giấc mơ của cô ta thì có. Cũng có thể ý tưởng về quầy bar là từ đó mà ra cũng nên.”


“Có lẽ cậu nên nói chuyện với Will về chuyện này.” Kate nói. “Những người làm kinh doanh dễ có khả năng đâm lén bạn bè từ phía sau lưng để đạt được những gì mình muốn lắm.” Bố cô xuất hiện trong đầu cô. “Cậu thực sự nên để tâm đến chuyện này.”


“Nghe này,” Nancy nói. “Cậu nói với mình những thứ này bởi vì cậu không hiểu. Valerie cũng không hiểu. Khi nhà máy ở Tuttle đóng cửa, đáng lẽ cái thị trấn này cũng đi đời nhà ma luôn nếu như Will và Jake không ở đây và cứu sống bọn mình. Lý do duy nhất khiến cho cái thị trấn này không ch.ết là vì Jake đã đưa cho Will số tiền để xây cái khách sạn đó và rồi sau đó anh ấy thuê tất cả mọi người và cả anh trai mình về làm việc ở đó. Họ có thể xây dựng mọi thứ với chi phí rẻ hơn rất nhiều, nhanh hơn rất nhiều với những lao động lành nghề từ những nơi khác, nhưng tất cả công việc ở đó họ đều dành cho người Toby’s Corners trước.” Nancy lắc đầu. “Dù sao thì nếu Will muốn mình phá sản, anh ấy có thể làm điều đó mà không cần phải lập quán bar riêng làm gì. Khi mình tiếp quản quán này, nơi này đã thực sự là một đống hỗn độn. Mình cần có một khoản tiền vay thứ hai và ngân hàng thì không đồng ý cho mình vay vì mình không có tài sản thế chấp. Vì thế Will đã cho mình vay.”


“Cậu có nhận ra điều đó làm công việc kinh doanh của cậu dễ bị tấn công thế nào không?” Kate hỏi. “Một khoản cầm cố tư nhân.”


“Mình không bị tấn công gì cả.” Nancy nói. “Cậu không nghe mình nói rồi. Will cầm giữ khoản cầm cố.” Cô nhìn có vẻ suy tư. “Và mình đoán là Jake nữa, họ là cộng sự.”


“Nhưng Valerie…” “Cậu không hiểu rồi.” Nancy nói. “Bọn mình là gia đình - tất cả mọi người ở Toby’s Corners. Ngay cả khi bọn mình không liên quan về mặt huyết thống với nhau thì bọn mình vẫn cứ là gia đình. Mặc dù vậy hầu hết bọn mình đều có họ hàng với nhau theo một mặt nào đó.” Cô nói thêm. “Jake nói điều đó giải thích cho việc dân cư ở đây cứ hơi hơi quái đản.”


“Vậy quán bar hoạt động thế nào?” Kate hỏi.
Nancy nhún vai. “Có thể khá hơn. Bọn mình đang khá lên dần. Người Toby’s Corners rất thích bọn mình.”


“Cậu có thể lôi kéo thêm khách từ khu resort.” Kate nói. “Valerie tuyệt đối đúng về chuyện này. Và những người đó thì có tiền.” Cô nhìn một vòng quanh căn phòng ấm cúng. “Họ sẽ trả một cái giá rất hời cho không khí thân thiện ở nơi này, khạc nhổ và tất cả những thứ khác.”


Nancy lắc đầu. “Bọn mình sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này, xây dựng mở rộng hơn, mua vào một lượng hàng lớn hơn, tất cả những thứ công việc kinh doanh đó. Mình không phải là thương nhân. Mình chỉ thích bán đồ uống và nói chuyện với mọi người.”


Kate nhấm nháp chai bia của mình và nghĩ về tình huống đó. Việc suy nghĩ trở nên khó khăn hơn thông thường vì bia làm đầu óc cô hơi biêng biêng, nhưng cô biết cô phải làm gì. “Mình là thương nhân,” Cô nói. “Để mình giúp cậu.”
“Gì cơ?”


“Cậu có thể làm cho nơi này kiếm được nhiều lợi nhuận hơn mà không gặp phải nhiều vấn đề lắm.” Kate nói. “Ví dụ một chuyện nhé, giá bán của cậu quá thấp. Cậu không thể bán đồ uống với giá quá thấp như thế.”
“Kate, mọi người ở Toby’s Corners không có nhiều tiền lắm đâu.”


“Nếu thế thì hãy nâng giá đối với những khách đến từ resort. Nói với những người trong thị trấn là sẽ có một khoản chiết khấu đối với những khách hàng thường xuyên nếu họ xuất hiện ít nhất một lần một tuần trong một tháng. Cậu phải dồn một ít vốn để đầu tư vào nơi này, và rồi kiếm thêm ít vốn nữa bằng cách thế chấp những thứ đó.”


“Kate, mình đã nói rồi…”


“Mình biết, mình biết, Will sẽ không tịch thu tài sản thế chấp. Nhưng mình nghĩ cậu đã đánh giá thấp Valerie.” Kate cố đấu tranh để có thể tập trung. “Thứ nhất, lập kế hoạch để mở rộng. Khi cậu đã có điều đó, hãy tìm một cộng sự thầm lặng để họ bơm thêm một ít vốn vào đây và đổi lại chia cho họ ít lợi nhuận. Mặc dù…” Kate dừng lại để cân nhắc. “Thực ra thì, tốt hơn hết là cậu nên tìm một thạc sĩ quản trị kinh doanh nào đó có sở thích riêng. Cậu có thể làm cùng với một cộng sự.”


“Không, cảm ơn.” Nancy nói. “Đây là quán bar của mình.”
“Thôi được.” Kate nói. “Mình có thể hiểu điều đó. Hãy tìm một cộng sự thầm lặng, nhưng phải hợp thức hóa chuyện đó, một mối quan hệ cộng sự hợp pháp, không vay vốn trao tay thêm với những anh chàng ngủ với những con cá nhồng nữa.”


Nancy lắc đầu, nhưng trông cô có vẻ suy nghĩ trong lúc cô nhấm nháp chai bia của mình. “Và cậu có thể lập cái kế hoạch kinh doanh này à?”


“Đó là những gì mình làm.” Kate nói. “Thông thường thì mình sẽ đòi một khoản phí ngất trời đấy, nhưng mình sẽ làm vụ này cho cậu mà chỉ yêu cầu được uống đồ uống miễn phí ở đây trong suốt phần đời còn lại của mình.”


“Duyệt,” Nancy đột nhiên nói, nắm lấy tay cô. “Đầu tiên phải xem kế hoạch thế nào đã, rồi mình sẽ quyết định.”
“Thế là công bằng nhất.” Kate nói và nắm tay bạn. “Mình sẽ thích chuyện này cho xem, trước đây mình chưa bao giờ cứu một quán bar cả.”


“Tại sao hình ảnh hai người bắt tay nhau lại làm tôi căng thẳng nhỉ?” Giọng Jake vang lên từ phía sau lưng họ.
“Bởi vì anh là một tên nhát ch.ết.” Kate nói, quay đầu lại và hơi loạng choạng.


“Đừng bao giờ cho người phụ nữ này uống chất cồn.” Jake nói với Nancy. “Cô ta không phải là một người biết uống đâu.”


“Đừng có kiếm chuyện với bạn thân của tôi.” Nancy nói và đứng dậy để giúp Ben. “Bọn tôi đang có những kế hoạch lớn. Trông quầy trong lúc Ben và tôi tổng kết sổ sách, được chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Jake nói.


“Tôi nghĩ là giờ tôi sẽ quay trở lại cabin.” Kate trượt xuống khỏi chiếc ghế đẩu với bộ dạng lắc lư.
“Cô không thể ôm chai bia thế, bé con.” Jake bước đến gần hơn để giúp cô. “Tôi sẽ từ bỏ chuyện uống linh tinh nếu tôi là cô. Tôi sẽ đưa cô về nhà.”


“Tôi hoàn toàn có thể tự lái xe về nhà được.” Điều cô nói rõ ràng không phải là sự thật nên cả hai người họ đều phớt lờ nó, và cô ngồi xuống trở lại.
“Ai đó đem ra cho bọn tôi thêm vài chai bia nữa nào.” Một người đàn ông ngồi phía cuối quầy kêu lên.


“Đến ngay đây.” Jake bước vòng vào phía trong quầy bar để phục vụ bọn họ.
“Thêm một chai nữa cho tôi luôn.” Kate nói.
“Cô cá chứ?” Jake rót cho cô một tách cà phê.
“Anh chả vui vẻ gì cả.”


“Tôi chỉ cố gắng đảm bảo chắc chắn là sự sống của cô sẽ kéo dài cho đến ngày cô quay trở lại thành phố thôi.”
“Sự sống của tôi đang có một hình thù mờ ảo không thể tin được.”


“Một hình thù mờ ảo không thể tin được? Cô đã làm muối nó từ lần cuối cùng cô nhìn thấy nó à?”


Anh bước ra để phục vụ những người khác còn cô thì nhấm nháp cà phê và ngắm nhìn anh. Anh nói, “Chai cuối cùng nhé, các cậu bé.” Rồi đưa một chai bia cho một người đàn ông và một tách cà phê cho người còn lại.
“Tôi muốn uống bia.” Người đàn ông đó càu nhàu.


“Tôi biết điều đó.” Jake nói. “Thật đáng xấu hổ.”
“Đúng thế.” Gã đó buồn bã nói, rồi nhấm nháp tách cà phê.
“Làm thế nào mà anh làm được điều đó?” Kate hỏi khi Jake quay trở lại.
“Gì cơ?”


“Tất cả những gã trông có vẻ hung tợn đó đã sẵn sàng để đấm anh và rồi cuối cùng họ không làm gì cả.”


“Ý cô là Henry à? Henry McCrum sẽ không làm đau ai cả.” Anh cầm lên một chiếc cốc từ chiếc khay ở phía dưới quầy bar và bắt đầu lau cho nó bóng loáng. “Henry là thầy giáo cũ dạy môn sinh học của tôi. Thực ra thì ông ấy vẫn là giáo viên. Một gã tuyệt đấy, Henry ấy. Vợ ông ấy, Millie, điều hành một quầy bánh mì nướng.”


“Ông ta là giáo viên và ông ta uống bia?”
“Đó là lý do vì sao ông ấy uống. Ông ấy đã dạy môn sinh học cho các cô cậu tuổi teen trong vòng hai mươi tám năm rồi. Thật kỳ diệu là ông ấy vẫn còn chưa phát điên. Còn chuyện tỉnh táo thì sẽ là quá nhiều để có thể hỏi.”


“Thế còn người còn lại?”
Jake liếc sang. “Đó là Early – cậu tôi, và ông ấy sẽ phải đi bộ về nhà.”
Kate lắc đầu vẻ kinh ngạc. “Anh biết tất cả mọi người quanh đây à?”
“Hầu hết. Tôi lớn lên ở đây.”
“Và rồi anh chuyển ra thành phố.”
“Đúng thế.”


“Và rồi sau đó anh quay trở lại đây và cứu Toby’s Corners.”
Jake quắc mắt nhìn cô. “Tôi không làm điều đó, tôi đã nói với cô rồi, Will mới làm điều đó. Ai nhét cho cô cái ý tưởng rác rưởi đó?”


“Nancy,” Kate nói. “Cô ấy mời chào tôi một công việc ở đây, cô ấy sẽ dạy tôi cách trở thành một cô phục vụ ở quầy rượu.”
“Cô sẽ lấy phần lợi nhuận à?”
“Làm gì có.”


“Cô bé, tôi mới chỉ biết cô có hai ngày và tôi đã nhìn thấy cô say xỉn ba lần rồi.” Anh lắc đầu. “Một công việc ở quán bar sẽ không phải là một bước đi phù hợp cho cô đâu.”


“Hai lần thôi.” Kate giơ lên hai ngón tay. “Anh mới chỉ nhìn thấy tôi say xỉn hai lần. Tôi đã cố gắng say ở bữa tiệc luau, nhưng không thành công. Tôi hoàn toàn tỉnh táo khi đẩy Lance xuống bể bơi. Tôi cũng sẽ lặp lại hành động đó trong vòng một phút.”


“Ồ, thật tốt khi biết rằng cô không cảm thấy ăn năn chút nào.”
“Anh làm như thể tôi là một con sâu rượu không bằng. Đây mới là lần thứ hai tôi say trong rất nhiều năm rồi.”
“Và tôi ở bên cạnh cô cả hai lần đó.”
“Xin lỗi vì điều đó.”


“Tốt thôi. Chỉ cần cố gắng đừng có ngất xỉu trên người tôi khi tôi đưa cô vào giường.”
Kate đánh rơi chiếc tách cà phê.


“Để tôi nói lại câu đó,” Anh nói trong lúc lau đi chỗ cà phê đổ ra. “Lôi cái cơ thể hoàn toàn mất ý thức của cô vào trong cabin của cô và quăng nó lên chiếc giường của cô là công việc của một anh chàng trẻ trung hơn là tôi.”
“Tôi không nặng đến mức thế.”


“Như một tảng đá ấy, chính cô đấy.”
“Tha cho tôi.” Kate cố đứng thẳng người dậy từ quầy bar với một vẻ danh giá. “Chắc chắn tôi sẽ vẫn tỉnh táo.”
“Tốt, giữ lấy suy nghĩ đó.” Jake lại bước ra để thu tiền của Henry và Early.


“Vậy là anh cầm trong tay quán bar của Nancy như là một vật thế chấp,” Kate nói khi anh quay lại.
Jake cau mày. “Cô ấy có cho cô xem đồ lót của cô ấy không?”
“Anh đang nói chuyện gì thế?” Kate hỏi.
“Ồ, có vẻ như cô ấy đã dốc hết ruột gan của mình cho cô rồi.”


“Cô ấy chỉ giải thích cho tôi biết là nếu như anh muốn đóng cửa quầy bar này thì anh có thể chỉ cần siết nợ khoản thế chấp đó.”
“Tại sao tôi lại muốn đóng cửa quán bar này?” Jake hỏi, vô cùng ngạc nhiên.
“Để anh có thể mở một cái khác ở khu resort.” Kate nói.


“Ôi, đúng rồi.” Jake gật đầu. “Cái nhìn của Valerie. Cô có thể quên chuyện đó đi, nó sẽ không xảy ra đâu.”
“Valerie,” Kate nói và lắc đầu. “cô ta dường như nghĩ rằng cô ta và tôi là cùng một loại người. Cô ta muốn coi tôi là tấm gương. Anh có nghĩ là tôi giống Valerie không?”


“Không.” Jake nói. “Hai người không giống nhau chút nào cả.”
Kate nhắm mắt lại. “Cảm ơn.” Cô nói. “Tôi chắc chắn là sẽ cảm thấy vô cùng ghét nếu anh nghĩ rằng chúng tôi giống nhau.”
Jake có vẻ trầm ngâm. “Vậy là cô nói với Nancy về ý tưởng của Valerie?”


“Penny bảo chúng tôi nên cảnh báo cô ấy. Tôi thì nghĩ bọn tôi không nên dây vào chuyện này, nhưng rồi khi tôi gặp Nancy, và, ồ, anh biết đấy…”
“Tôi biết. Nancy có lo lắng không?”
“Không. Cô ấy nghĩ anh và Will là những ông già Noel.”
Jake nhe răng cười. “Còn cô nghĩ gì?”


Kate nhìn anh. “Tôi không biết Will chút xíu nào, nhưng anh chắc chắn không phải là ông già Noel. Tôi không biết anh là gì. Một kẻ gây rối, tôi đoán thế. Nhưng tôi tin anh. Nancy nói đúng, cô ấy an toàn. Nhưng, cậu bé, phải có ai đó dừng Valerie lại.”


“Ồ, có người sẽ làm chuyện đó.” Jake nhẹ nhàng nói. “Ý cô là gì, một kẻ gây rối?”
“Tôi không biết.” Kate nói trong lúc quan sát anh. “Tôi vẫn chưa phân tích xong. Tôi không làm anh khó chịu chứ?”
“Luôn luôn.” Jake nói. “Những người say làm tôi cảm thấy căng thẳng.”


“Anh đang né tránh câu hỏi.” Kate nói. “Nhưng tôi mệt quá, tôi không quan tâm nữa. Chào tạm biệt đi, Jake, rồi đưa tôi về nhà.”
***


Jake canh chừng cô cho đến khi cô vào đến ngưỡng cửa rồi mới bỏ đi. Một anh chàng tử tế. Kate tụt hết quần áo ra. Cô có một bộ pajama ở đâu đó, nhưng chuyện đó nghe chừng phải nỗ lực quá nhiều, nên cô trần truồng ngã lăn ra giường và chiếc giường kêu cọt kẹt phía bên dưới cô. Âm thanh thật dễ chịu. Cô bò trườn vào bên dưới tấm chăn và co người lại để ngủ.


Cô đã có một buổi tối thật tuyệt ở quầy bar. Tất cả bọn họ đều là những người tốt, và cô thực sự trông mong được giúp đỡ Nancy với quán bar đó. Công việc đó sẽ rất thú vị. Một công việc kinh doanh nhỏ, không phải là một hãng lớn gì. Tự mình quản lý tất cả mọi hoạt động, có thể cô sẽ mua quầy bar đó khi cô quay trở về nhà.


Cô cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh chính mình với một quầy bar đồng quê nho nhỏ, và hình ảnh đó thật tuyệt cho đến khi bố cô bước vào và cười khinh bỉ vào nó, giống cái cách mà Donald đã cười khinh bỉ vào những cửa hàng ở Toby’s Corners trong suốt ngày hôm đó. Bọn họ đã sai, nhưng cô biết điều đó lại có tác động đến cô. Cô phải làm một cái gì đó mà cô có thể cảm thấy tự hào. Thôi nào, Kate, cô tự nhủ. Quay trở lại với kế hoạch của ngươi nào. Ngươi đang tiêu phí thời gian lang thang với Jake. Mai ngươi sẽ phải thực sự nghiêm túc với việc tìm kiếm một người đàn ông mà ngươi có thể cùng với anh ta thiết lập một công việc kinh doanh và cùng nhau thành đạt.


Điều đó nghe chẳng có gì đặc biệt hấp dẫn, vì thế cô thêm vào, và ngày mai ngươi sẽ tiến hành cứu quán bar của Nancy. Cô nhắm mắt lại và mỉm cười với bản thân mình, và khi cô mở mắt ra trở lại thì đã là buổi sáng sớm ngày hôm sau rồi, mặt trời đã yếu ớt hiện ra qua khung cửa sổ trong lúc tìm đường len lỏi nhô lên trên bầu trời. Mình cảm thấy thật tuyệt khi ở đây, cô nghĩ. Mình có thể làm mọi thứ ở đây, thậm chí mình có thể cứu một quán bar bằng đôi bàn tay không của mình.


Cô nghĩ đến chuyện Jessie sẽ cảm thấy tự hào thế nào về cô, và rồi Jake sẽ tự hào thế nào về cô, mặc dù anh sẽ không bao giờ nói với cô điều đó, và Jake làm cô nghĩ đến hồ nước, và rồi cô lại nhớ đến Jessie, cậu ấy đã nói rằng một người đang háo hức sẽ thích tắm truồng. Sớm như thế này, hồ nước sẽ hoàn toàn hoang vắng và mát mẻ, vô cùng mát mẻ. Nước hồ sẽ trượt qua người cô như một tấm vải lụa vậy.


Mình đang háo hức, cô nghĩ. Vậy thì đi nào, Jessie.
Cô mặc vào một chiếc váy dài bằng cotton và rời cabin rồi bước xuống con đường mòn dẫn đến hồ nước.


Trời có vẻ hơi lành lạnh trong rừng cây, và cô cảm thấy hơi rùng mình. Cô hít vào mùi cây rừng, những cơn gió nhè nhẹ và mùi hồ, cô ngửi thấy mùi nước ngay cả trước khi cô nhìn thấy nó.


Thậm chí nhìn nó còn đẹp hơn rất nhiều trong buổi sáng sớm, nhìn giống như một mặt phẳng thủy tinh đang lăn tăn.


Đây chính là nó. Cô hít vào thật sâu và rồi đá đôi sandal ra khỏi chân, lột chiếc váy dài ra khỏi người và trần truồng bước vào lòng nước như thể cô đang bước tới với người tình của mình.


Nước lạnh, nhưng cô bước một cách từ từ, cảm giác da mình săn lại, những bắp thịt trên bụng co lại. Khi nước lên cao đến hông, cô bắt đầu lặn xuống.


Mặt nước vỡ ra phía trên đầu cô, và cô cuộn người lại trong cái lạnh, say mê với cảm giác nước vỗ vào cơ thể mình trong khi các bắp thịt săn chắc lại. Cô nổi lên mặt nước và trải dài sải tay trong lúc cô khoát nước, cảm giác cái lạnh của mặt trời buổi sáng sớm mơn man trên khuôn mặt mình, và rồi cô lại lặn xuống, rồi lại bơi, cứ thế hết lần này đến lần khác, cảm giác tự do như thể cô mới lên mười tuổi, cảm thấy đang thực sự sống như thể cô đang được làʍ ȶìиɦ. Cô sẽ không bao giờ muốn mặc quần áo vào nữa.


Sau khoảng nửa giờ, cô bơi quay trở lại vào bờ và nhìn thấy Jake đang ngồi bên cạnh đống đồ của cô. Ít nhất cô cũng đoán đó là Jake. Chắc chắn đó là chiếc mũ cao bồi của anh.


Cô bơi về phía bờ hồ cho đến khi mực nước chỉ còn cao đến vai cô. Anh chỉ ngồi đó, cẳng tay đặt trên đầu gối, bàn tay anh đung đưa phía trước mặt anh, còn anh đang nhìn cô rẽ nước bơi vào.
“Xin chào.” Cô nói.
“Chào.” Anh nói, nhe răng cười nhăn nhở với cô.


Đi chỗ khác, cô nghĩ, nhưng cô chỉ cười, cố gắng tỏ ra không quan tâm. “Anh đến để nhìn à?”
“Không. Tôi đến để bơi.”
“Thế thì, xuống nước đi.” Cô ra hiệu về phía sau mình. “Còn nhiều chỗ lắm.”


“Ồ, giờ thì, tôi không biết nữa.” Anh hơi đẩy chiếc mũ về phía sau đầu. “Cô không mặc gì à?”
“Đúng thế.”
“Thế thì không có nhiều chỗ lắm đâu.” Anh lắc đầu. “Tôi sẽ xuống nước khi cô lên bờ.”


Kate gần như đã định yêu cầu anh kéo sụp chiếc mũ xuống che mắt anh lại. Cô biết anh sẽ làm điều đó, nhưng nếu như cô đã định đi bơi trong tình trạng trần truồng thì cô phải có can cảm khi bị phát hiện ra chứ. Dù sao thì đó cũng chỉ là Jake thôi mà.


Nhưng ở một khía cạnh khác, ngay cả nếu đó chỉ là Jake thôi, cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi để anh nhìn thấy cô trần truồng.
Trong lúc cô vẫn đang còn cân nhắc thì anh ngắm nhìn cô, ánh mắt anh như phát ra tiếng cười thích thú.
Quỷ tha ma bắt anh đi, cô nghĩ. Hãy cười đi, anh bạn.


“Thôi được.” Cô nói. “Hồ nước là của anh.”
Cô bơi về phía anh cho đến khi mực nước chỉ còn đến thắt lưng, rồi cô đứng dậy bước ra khỏi mặt nước.


Jake không động đậy. Trên thực tế, anh dường như hóa đá. Cô bước lên bên cạnh anh và cúi xuống nhặt chiếc áo phông lên. Anh chỉ cách cô vài inch, và anh quay lại nhìn cô khi cô cúi xuống. Rồi cô đứng thẳng lên và ưỡn lưng để kéo chiếc váy dài qua đầu. Chất vải cotton dính sát vào lớp nước trên cơ thể cô và vì thế làm cô mất nhiều thời gian hơn so với dự định trước khi cô có thể kéo được nó trùm qua hông mình.


“Ồ, cô chắc chắn đã cải thiện buổi sáng của tôi.” Jake nói.
“Bất cứ thứ gì phải thế.” Kate nhặt chiếc khăn tắm lên và kéo lê đôi sandal. “Bơi vui vẻ nhé.”
Cô nói và bước về phía rừng cây, tim cô đập thình thịch như điên.
***


Jake ngồi đó thêm một lúc lâu sau khi cô đi, vẫn còn choáng váng. Nhìn cô rất thú vị lúc cô còn ở trong lòng nước, cắn chặt môi, cố gắng nghĩ xem nên làm gì, và rồi, ngay khi anh định quay lưng lại thì tự dưng cô xuất hiện ánh mắt đó và rồi cô bước ra khỏi mặt nước và về phía anh.


Ben nói đúng. Cô không có chút nào trẻ con cả.


Anh cảm thấy mình như một con thỏ bị bắt gặp trước ánh đèn ô tô. Anh không thể nào kéo ánh mắt của mình ra khỏi cơ thể cô, tròn lẳn và đầy đặn và săn chắc vì nước lạnh. Cô bước ra khỏi hồ như một nữ thần, và nếu như chỉ cần kéo dài thêm một giây nữa thôi để cô kéo cái váy cotton đó qua đầu, anh hẳn là đã giơ tay chạm vào cô rồi.


Anh nhắm mắt lại. Gần như không có lối thoát. Thực ra thì tránh xa Kate ra là một ý tưởng hợp lý bởi vì cô đang trở thành người phụ nữ khó hiểu nhất mà anh từng biết. Anh đã nghĩ rằng cô chỉ là một cái giá mắc áo trống rỗng khác, nhưng hóa ra cô là người bạn đồng hành dễ chịu nhất mà anh đã từng có trên mặt hồ. Anh đã nghĩ rằng cô là một kẻ hợm hĩnh, nhưng cô đã bảo vệ Nancy chống lại Valerie. Anh đã nghĩ cô là kẻ lạnh lẽo, nhưng cô bơi lội trần truồng trong hồ, và từ nét mặt của cô cho thấy cô rất thích chuyện đó. Anh đã nghĩ cô là một người phụ nữ hấp dẫn, nhưng gần đây sắc đẹp của cô đã bắt đầu chiếm một tỷ lệ không thể tưởng tượng được trong những giấc mơ của anh.


Và những gì anh nhìn thấy ngày hôm nay sẽ không giúp ích chút nào cho những rắc rối đó.
Thở dài, anh trút bỏ quần áo và bước vào trong lòng hồ. Có cảm giác như được tắm nước lạnh bằng vòi hoa sen, dù sao đó cũng chính là những gì anh cần lúc này.
***


Khi Kate quay trở lại cabin, cô dập cánh cửa đánh rầm phía sau lưng mình, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ. Cô đã làm được chuyện đó rồi. Vấn đề duy nhất là, từ giờ thi thoảng cô sẽ vẫn phải đối mặt với anh.


Càng nghĩ nhiều về chuyện đó cô lại càng cảm thấy can đảm hơn. Chuyện lớn đây. Anh đã nhìn thấy cô trần truồng, và đó là sự lựa chọn của cô. Và có thể là anh chả thèm quan tâm tới chuyện đó một tí nào. Và, cô càng đối mặt với anh sớm hơn thì cô càng có thể chấm dứt sự lo lắng sợ hãi của mình nhanh hơn. Cô chỉ cần xử sự như không có chuyện gì xảy ra cả. Không có gì ghê gớm cả.


Trên thực tế thì cô càng nghĩ nhiều về điều đó, cô càng cảm thấy tự hào về bản thân mình hơn vì đã có thể tự do đến thế, can đảm đến thế. Jessie sẽ thích chuyện này lắm đây.


Cô dùng thịt nướng, trứng và cá hồi cho bữa sáng để ăn mừng, và rồi vào lúc chín giờ, cô cài cúc một chiếc áo sơ mi màu trắng quá khổ khoác phía bên ngoài bộ đồ bơi màu đen của mình, chất đầy chiếc túi xách bằng cotton với nào sách, nào táo và chụp chiếc mũ cao bồi màu đen mới cứng của mình lên đầu, rồi bước ra khỏi nhà để đến gặp Jake ở chỗ chiếc thuyền.






Truyện liên quan