Chương 7: Diễn chỉnh Vương Lôi
Nhã Nhi muốn đi ra ngoài đi dạo, khi ra đến cửa bị thị vệ chặn lại, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn nhị ca còn chưa có trở lại, không có biện pháp đành phải trở về phòng chờ đến tối rồi tính, chờ chờ, không để ý liền ngủ mất tiêu, đợi nàng tỉnh lại, trời đã tối rồi, Tiểu Văn tiến vào hầu hạ thì Nhã Nhi hỏi:
“Tiểu Văn, Nhị thiếu gia đã trở về chưa?”
“Đã trở lại, hồi phủ dùng bữa tối rồi. Nô tỳ thấy tiểu thư ngủ ngon, không dám đánh thức tiểu thư, tiểu thư đói bụng sao? Nô tỳ giúp người đem bữa tối đem đến nha.”
“Ừ, thuận tiện đi gặp Nhị thiếu gia, mời huynh ấy tới đây một chuyến.”
Sau nửa canh giờ, Nam Cung Vấn Thiên đi tới khêu phòng Vấn Nhã, Nhã Nhi làm cho Tiểu Văn lui ra, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
“Nhị ca, ngươi cả một ngày đi đâu, không phải là đi điều tr.a Tam Vương gia chứ?”
Vấn Thiên nhìn khuôn mặt muội muội hồn nhiên đáng yêu nhỏ nhắn trước mắt này, hai hàng lông mày chau lên, thầm nghĩ:
‘Tiểu muội sao biết ta đi điều tr.a Tam Vương gia.’
“Ai nha, vấn đề này có khó như vậy sao? Có thì có, không có vốn không có, mặt nhăn mày nhày cái gì à. Nhị ca huynh nhất định thấy kỳ quái làm sao tiểu muội biết được đúng không?”
” Nhã Nhi nói đi, làm sao mà biết được, nhị ca đúng là tr.a Tam Vương gia, chuyện xác thực là Thượng Quan Văn Đào, chính là cái người trẻ tuổi lần trước cùng Tam Vương gia cùng nhau đó.”
Vấn Thiên thấy muội muội đã biết được, lập tức cũng không giấu diếm, cảm thấy Nhã Nhi sau khi mất trí nhớ mặc dù hoạt bát thật nhiều, nhưng tinh tường cũng rất nhiều.
“Ta biết khá nhiều, ha ha, trước tiên nói một chút về việc điều tr.a ra sao.”
Vấn Nhã đối với chuyện Tam Vương gia vẫn thực cảm thấy hứng thú.
Sai, phải nói đối với Tam Vương gia người này cảm thấy hứng thú, nghĩ đến thời điểm hắn ôn nhu dỗ dành nàng, Vấn Nhã cảm thấy nam nhân này kỳ thật cũng thật đáng yêu.
Vấn Thiên rất kinh ngạc, không biết tiểu nha đầu này còn biết những thứ gì.
“Nhị ca hôm nay theo dõi Thượng Quan Văn Đào đi, lúc trước hắn ở tại khách điếm lớn nhất “Hỉ Tức” thành Lăng Châu, nhưng hôm nay hắn lui tiến vào phủ Tam Vương gia “Kỳ Vương Phủ” rồi, ta theo dõi Kỳ Vương Phủ đi, hóa ra nghe lén được Thượng Quan Văn Đào là đồng môn sư huynh Hậu Dực Quốc Nhị Hoàng tử Đông Phương Dật.
Lần này tới có thể là vì xúi giục Tam Vương gia, người này rõ ràng biết mười một năm trước Tiền Hân Quốc mẫu phi Tam Vương gia bị Hoàng tộc gièm pha. Hắn biết Tam Vương gia đối với việc tiên đế phế vị Thái Tử của hắn, giết mẫu phi hắn, cuối cùng làm cho Tứ Hoàng Tử kế vị nên trong lòng còn có cừu hận.
Càng lấy việc khơi mào lòng phản loạn của Tam Vương gia này. Ở ngày sau hắn càng muốn khả năng gây chiến loạn dưới mọi tình huống, làm nội ứng Hậu Dực Quốc, Hậu Dực Quốc Nhị Hoàng tử hứa hẹn bảo vệ Tam Vương gia ngồi vào vị. Thật sự là đáng giận đến cực điểm!”
Vấn Thiên nói xong giả thuyết nắm tay cũng hung hăng khẩn trương, tức giận máu nóng nổi lên:
“Tiểu muội, việc trọng đại này, muội trăm ngàn đừng làm cho người khác biết nha.”
“Yên tâm, tiểu muội ta làm sao có thể không biết nặng nhẹ đâu, nhị ca huynh đừng đem ta so với tiểu hài tử được không? Đúng rồi, nhị ca, huynh sẽ đem chuyện này nói cho Hoàng Thượng sao?”
Vấn Nhã mỗi khi nghĩ đến Thượng Quan Văn Đào tao nhã đã vậy còn quá giảo hoạt, không khỏi chau hai hàng lông mày lên.
‘Sao mình đối với hắn có ấn tượng tốt như vậy. Xem ra người cổ đại phúc hắc thật đúng là không ít nha.’
“Nhã Nhi, làm sao ngươi biết ta sẽ nói cho Hoàng Thượng. Muội còn biết cái gì, đều nói cho nhị ca biết đi.”
“Có thể, bất quá huynh phải đáp ứng muội một yêu cầu thế nào?”
Con ngươi Vấn Nhã đảo một vòng, nghịch ngợm nhìn Vấn Thiên.
Vấn Thiên bỗng nhiên cảm giác muội muội trước mắt tựa như một con hồ ly giảo hoạt, đang chờ hắn cắn câu hay sao ấy.
“Yêu cầu gì?”
“Hắc hắc, hiện tại chưa nghĩ tới, về sau nói cho huynh biết, sẽ không hại huynh, yên tâm yên tâm.”
“Được rồi, nhị ca cũng muốn nhìn xem Nhã Nhi còn biết cái gì?”
“Nhã Nhi biết nhị ca là sư huynh Hoàng Thượng, còn biết huynh thường thường đêm đột nhập Hoàng cung, hắc hắc, đủ sức lực bạo đi! Còn có càng sức lực thì càng bạo phát, muốn nghe hay không à.”
Nhã Nhi nhìn bộ dạng nhị ca càng ngày càng không thể tin được, kiêu ngạo giờ chỉ còn thiếu giống tiểu Gà trống thôi.
“Hắc hắc ” .
“Còn có cái gì nữa?”
Vấn Thiên đã lĩnh hội tới cái từ “Sức lực bạo phát” này có nghĩa gì rồi .
“Còn có a, nhị ca, huynh nhớ đứng vững vàng nha.”
Vấn Nhã treo khẩu vị của hắn lên.
“Còn có, còn có chính là người bảo bối sư đệ đối với huynh không có an phận chi tưởng023 nha, ha ha ha. .”
Vấn Nhã cũng không chuẩn bị tốt tâm nói cho hắn biết Quân Nghị Thiên đã bị nàng biến thẳng lại, trước dọa dọa hắn cho đã nghiền. Trả thù trả thù hắn không chịu mang nàng ra ngoài, hắc hắc. . .
Vấn Thiên nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai gõ một cái, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa đầu gối ngã quỵ.
‘Đó là thật sao!’
Vấn Thiên nghĩ đến muội muội có thể nói là thật sự! Mồ hôi lạnh từng chút một theo mép tóc chảy xuống.
Vấn Nhã bên cạnh vui sướng khi có người gặp họa, trong lòng hát nói :
‘Ta đắc ý cười. Ta đắc ý cười. . . Ha ha ha. . . .’
Từ lúc Vấn Thiên tiến vào phòng Vấn Nhã, ám vệ của Quân Nghị Thiên là Vương Lôi cũng đã phụng mệnh tiến đến gần tiểu nữ nhân, mà Vương Lôi thật sự không hiểu nổi Hoàng Thượng luôn luôn khinh thường nữ nhân tại sao lại bị tiểu nữ oa này mê hoặc, còn mê không rõ nữa, tối hôm qua không thấy qua, đêm nay liền muốn gặp, thực gặp quỷ.
Thấy Vấn Thiên đi tới cũng chỉ phải bất đắc dĩ tránh ở một gốc cây đại thụ thượng đẳng mà thôi, hắn cũng không muốn tay không trở về làm vật hi sinh của Hoàng Thượng.
Người rời khỏi phòng đến gốc cây còn có đoạn khoảng cách, cho nên nghe không rõ bọn họ nói cái gì, chỉ có vừa rồi xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy nam nhân giống như đầu gỗ hoảng sợ đứng ở nơi đó, mà nữ nhân giống như người điên cười đến tiền phủ hậu ngưỡng024, hắn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng xem ra bộ dạng của họ thật sự rất khôi hài, lúc này nhịn không được, một tiếng cười liền lao ra miệng.
Vấn Thiên mặc dù ở bên trong ngây ngô, nhưng dù sao người học võ công, tai thính mắt tinh, tức khắc tinh thần tập trung tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng:
“Ai?”
Đồng thời thân đã lướt đi ra ngoài cửa.
Mà Vấn Nhã rốt cục cũng dừng lại tiếng cười đáng sợ kia của nàng:
“Hửm.”
Cũng đi theo ra bên ngoài.
Nàng biết chắc không phải Tiểu Văn. Bởi vì nàng sớm tính đêm nay lại đi gặp Quân Nghị Thiên. Cho nên làm cho Tiểu Văn nghĩ nàng muốn ngủ nữa, phân phó nàng buổi tối không cần hầu hạ, chỉ chờ cùng nhị ca đàm phán liền uy hϊế͙p͙ hắn kêu hắn dẫn đi.
Trong đầu Vấn Nhã là người hiện đại, một đêm luyến ái cũng không đủ vững chắc, đêm nay nhất định lại đi thêm để tăng nhiệt độ. Khi khó khăn vẫn có chút ít thành tựu mà lại không giải quyết được gì. Thật vất vả đem hắn biến thẳng, để cho quay lại đường cũ à, muốn đi xác định hắn là thật yêu nàng nữa hay không.
Nếu như thế, về sau liền như gần như xa, làm cho hắn lo được lo mất luôn, cảm tình cũng tự nhiên sẽ ấm lên, nếu không có gì, đêm mai lại đi tăng nhiệt độ, cho đến khi hắn yêu nàng mới thôi, nàng cũng không tin hắn còn có thể chạy ra khỏi ngũ hành sơn của nàng được.
Vương Lôi thấy hắn không có thể trốn được rồi, đành phải phóng từ trên cây nhảy xuống, làm bộ như không thèm để ý chút nào đến trước mặt Vấn Nhã ôm quyền nói:
“Nhã Nhi tiểu thư, Hoàng Thượng cho mời.”
Nhã Nhi vừa thấy Vương Lôi xuống dưới cũng đã biết vì sao lại thế này. Sẽ không biết Hoàng Thượng là tiện thể kêu Vương Lôi đến nhắn hay để cho hắn tới đón nàng, nhưng mặc kệ loại nào, trong lòng Nhã Nhi đều là cao hứng .
Xem ra tiểu nam nhân này đã trúng độc hoa tình của nàng. Chỉ cần nàng lại rót điểm mê canh cho hắn, đến lúc đó, muốn đem hắn chà xát viên bi liền chà xát viên bi, bóp nghiến liền bóp nghiến. Wow ha ha ha. . .
Vấn Thiên vừa mới bắt đầu còn đối với Vương Lôi ôm lòng cảnh giác, vừa thấy hắn cung kính rất lễ phép với Vấn Nhã như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm. Lập tức vẻ mặt liền khó hiểu nhìn về phía Nhã Nhi, hi vọng nàng có thể cho hắn một lời giải thích để giải tỏa nghi hoặc.
Mà Nhã Nhi vừa thấy biểu tình này của ca ca này, hai vai đành phải đứng thẳng, hai tay nhất quán, nhỏ giọng nói:
“Chính là như huynh vừa nhìn thấy đó.”
Hiển nhiên Vấn Thiên rất không hài lòng với đáp án này, mày kiếm một đường.
“Cứ như vậy hả?”
Vấn Nhã biết nhất thời cũng sẽ nói không rõ, còn Vương Lôi còn ở đây, chỉ có cười khổ nói:
“Nhị ca, tiểu muội hiện tại có việc gấp, để cho tiểu muội đi rồi trở về lại giải thích cặn kẽ cho ca nghe, được không?”
Vấn Thiên cảm giác đêm nay hết thảy tất cả đều đã vượt qua tư duy bình thường của hắn :
‘Hoàng Thượng tại sao muốn gặp tiểu muội, Hoàng Thượng cùng tiểu muội rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao Hoàng Thượng không tự nói với hắn. ( Nếu hắn biết hai người bọn họ tối hôm qua mới quen biết, không biết có thể buồn bực ch.ết hay không nhỉ, ha ha. ) Hắn phải từ từ ngẫm lại, mà tiểu muội thực sự lại có việc, vậy cục bực này đợi nàng trở về thôi.”
Nghĩ đến đây, hắn hướng Nhã Nhi gật gật đầu.
Vấn Nhã vừa thấy nhị ca đáp ứng rồi, cao hứng hướng phía Vương Lôi gật gật đầu.
Vương Lôi giống như lần trước, lại một câu “Đắc tội” liền ôm lấy Nhã Nhi bay ra ngoài.
Mà Vấn Thiên nhìn đến cảnh tượng này không khỏi nhíu mày.
“Xem ra người nam nhân này không biết tiểu muội biết khinh công ak.”
Trên thực tế Vương Lôi cũng quả thật không biết Vấn Nhã biết khinh công, không những thế so với hắn không kém, phỏng chừng hắn biết chắc muốn hộc máu luôn.
Vấn Nhã nhìn ám vệ lạnh như băng này thật đúng là đủ lãnh khốc, không khỏi tính chọc ghẹo hắn .
“Vương thị vệ, ta nhớ được Hoàng Thượng nói qua với huynh, Hoàng Thượng nói chuyện huynh theo ta không thể để cho người khác biết nha. Huynh bây giờ lại cho ca ta biết, huynh nói ta làm sao nói cho Hoàng Thượng đây, hắn sẽ như thế nào trừng phạt huynh vậy?”
Khi Vấn Nhã ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Lôi liền hỏi.
Vương Lôi cước bộ cứng lại, thật ra hắn thật không nghĩ tới vấn đề này.
Quả thật lúc ấy cũng không có chỗ có thể trốn. Nhưng hắn càng không muốn chuyện tiểu cô nương này cũng dám uy hϊế͙p͙ hắn. Sợ nhất là Hoàng Thượng biết đến, hắn đó là kháng chỉ, là tội ch.ết nha.
Nghĩ đến đây Vương Lôi nhịn không được rùng mình một cái.
Trong lòng Vấn Nhã rõ ràng cảm thấy hắn nhẹ rung, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Ta gọi ngươi là ngốc, xem ta không chỉnh ch.ết ngươi sao.
Vương Lôi âm thầm kinh hãi, hắn không nghĩ tới tiểu nữ tử này nhìn qua thiên chân khả ái, tâm tư là nặng như thế. Nếu nàng muốn hại Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng là khó lòng phòng bị nha. ( ám vệ dù sao cũng là ám vệ, trước không lo lắng cảnh nguy hiểm của mình, lại vì Hoàng Thượng lo lắng. )
Nghĩ đến đây Vương Lôi theo bản năng hai tay buộc chặt.
Vấn Nhã cảm giác được cánh tay Vương Lôi buộc chặt, không khỏi nở nụ cười, xem ra thật sự hù đến nam nhân lạnh lùng này. Ha ha. Kỳ thật nàng không nghĩ tới Vương Lôi nổi lên sát tâm. Nếu biết, người bị hù nên là nàng.
“Vương đại ca, Nhã Nhi hay nói giỡn với huynh, đừng khẩn trương như vậy, Nhã Nhi sẽ không nói, Nhã Nhi luyến tiếc Vương đại ca ch.ết đó, vòm ngực Vương đại ca thật là ấm áp nha.”
Vấn Nhã nói xong nhắm ánh mắt lại, mỉm cười càng hướng trong lòng Vương Lôi chui chui.
Vương Lôi cúi đầu nhìn cái tiểu nữ oa này khi trong lòng hắn thực giống như hưởng thụ nha, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp thấy thế nào như thế nào cũng không giống khi hắn nghĩ đến cái loại… người âm hiểm kia, nghĩ rằng:
‘Sao lại suy nghĩ lung tung như vậy, tiểu cô nương đáng yêu như thế làm sao có thể có loại tâm tư này đây, còn Tả Thừa tướng nữa là cữu cữu của Hoàng Thượng, cô bé này chính là biểu muội của Hoàng Thượng, làm sao có thể hại Hoàng Thượng, mình thật sự là nghĩ sâu xa rồi, xem ra nữ oa này cũng chỉ là chọc ghẹo mình thôi.”
Vương Lôi muốn tâm tư mình khoan dung, lại vận khí, lướt nhanh hơn . . .
Nhã Nhi thấy Vương Lôi không phản ứng, thầm nghĩ:
“Chà, khốc ca này giống như không có hiểu ra bản thân mình đùa giỡn đối với hắn hay sao.”
Kỳ thật nàng không nghĩ tới Vương Lôi người ta khi nàng còn là một tiểu quỷ ham chơi, căn bản không có đem nàng thành nữ nhân đâu.
Nếu hai nam nhân lúc trước không cùng thân thể nàng tiếp xúc, sao biết nàng trăm phần trăm là nữ nhân, tính không tốt cũng đoán chắc nàng là tiểu nữ oa chưa phát dục . . .
Hai người đăm chiêu theo hướng của mình, lập tức không nói gì, một lát sau, Vấn Nhã đã đứng ở trước mặt Quân Nghị Thiên đẹp trai. Vương Lôi cũng lặng yên lui đi ra ngoài, trước khi đi còn rất thâm ý nhìn Nhã Nhi một cái.
Mà Nhã Nhi vừa đúng lúc bắt giữ được cái nhìn phức tạp này, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ khốc ca này đến bây giờ mới có phản ứng, đây cũng là quá chậm đi!”
Nhã Nhi bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã của nàng.
023 : không có suy nghĩ an phận, có suy nghĩ không đúng với bản chất nên có
024 : Tiền ngưỡng hậu phiên = Tiền phụ hậu ngưỡng : cười đến gập người ra trước rồi lại ngửa ra sau, cười ngặt nghẹo