Chương 37: Địch nhân gặp mặt
Trong tiểu sinh viện đèn đuốc sáng trưng, Lãnh Thù mỹ miều lười nhác tắm rửa xong nằm ở trên giường, nhìn qua thực mềm mại nhu nhuyễn.
‘Ca ca sẽ không ngăn cản mình trả thù cái xú nữ nhân kia chứ, mà Mị Thần tỷ cũng nên dẫn người đến đây rồi. Nàng tuy là nữ nhân ca ca thương yêu nhất, nhưng mà Lãnh Thù ta thống hận nữ nhân nhất, lần này tốt xấu gì cũng phải xuất ra một chút ác khí mới được, xem nàng có thể lại kiêu ngạo hay không. Ta đây cũng tắm sạch sẽ, sẽ không làm nàng thất vọng đi, dám giẫm mặt ta à? Hừ, cho ngươi ɭϊếʍƈ chân ta, ha ha ha.’
Lãnh Thù nâng chân thon dài của hắn lên, nhìn ngón chân của hắn.
‘Hắc hắc, còn rất trắng nõn nha, tiện nghi cho nàng.’
“Chủ nhân, người đến, nhưng Lãnh thiếu chẳng biết tại sao lại đi cùng, hơn nữa còn có một vị nam tử khác võ công cũng không kém đi theo ạ.”
Hoa nương tới trước thông báo.
Mắt Lãnh Thù chớp chớp, thầm nghĩ:
‘Chẳng lẽ ca ca hối hận, luyến tiếc rồi sao? Một người lạ nhất định là thị vệ cùng mình đánh nhau lúc trước, việc này không cần lo lắng, Mị Thần tỷ sẽ thu phục hắn. Trước mang vào rồi nói, có thể ca ca có kế hoạch gì không chừng. Nhìn kỹ hắn chút.’
“Ừ, cho vào, nhớ rõ diễn trò phải diễn cho giống nha, đừng để nàng phát hiện ra.”
Lãnh Thù lạnh lùng phân phó. Hắn cùng Mị Thần tỷ sớm thương lượng rồi, nữ nhân về tay hắn, nam nhân về tay nàng ta, hiện tại còn ca ca.
“Dạ, thuộc hạ sẽ đi nghênh đón.”
Hoa nương cung kính vạn phần, hắn không biết chủ nhân mỹ lệ này muốn làm gì, nhưng khí thế tà mị của chủ nhân thật đúng là dọa người.
“Uh.”
Lãnh Thù gật đầu sau giả bộ bộ dáng yếu ớt nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau, tiếng cười duyên Mị Thần tỷ liền truyền tới, chắc là chào hỏi.
“Nhã Nhi, hắn ở gian phòng này rồi, tính tình hắn có điểm quật cường, ngươi phải thông cảm nhiều hơn nha a.”
“Ha ha a, Mị Thần tỷ vì một đêm xuân với vị mỹ nam này thật đúng là mất không ít tâm tư a.”
Vấn Nhã che miệng cười, trong lòng có điểm hưng phấn.
‘Sắp nhìn thấy mặt mỹ nam, không biết đến cùng đẹp như thế nào nha.’
Trong phòng từng dải lụa màu hồng phấn bay bay, còn thoang thoảng bay mùi thơm rất dễ chịu. Ấm lô được phân bố bốn góc, một chút cũng không cảm giác lạnh như ở ngoài cửa.
Vấn Nhã vào phòng chỉ thấy một nam tử tóc dài nằm nghiêng người ở trên giường, nhắm hai mắt, tuấn nhan trắng nõn, đôi môi màu son, thân hình thon dài, hai chân sạch trắng, không một khuyết điểm làm cho Vấn Nhã muốn chảy nước miếng.
“Wow, mỹ nhân tuyệt sắc a!”
Vấn Nhã bộ dáng lưu manh chà chà hai tay, cước bộ không tự chủ được liền hướng giường đi về trước. Càng đến càng gần, cuối cùng đơn giản ngồi xổm xuống giường trợn to hai mắt nhìn mặt hắn, tinh tế nghiên cứu.
Ba người đằng sau nhìn mà đầu đầy hắc tuyến.
‘Sắc nữ bệnh cũ tái phát a.’
Mị Thần tỷ đứng cuối cùng khóe miệng giương lên nhìn Vấn Nhã, lại nhìn qua Vương Lôi.
Vương Lôi đi theo phía sau Vấn Nhã, khóe miệng co giật nhìn Vấn Nhã, chỉ sợ nàng lại đi lên phi lễ người ta.
Mà Lãnh Sát lại nắm chặt hai đấm, gắt gao nhìn hai người, hắn thực sợ đệ đệ một phát đứng dậy sẽ đem Vấn Nhã ch.ết dưới chưởng của hắn ta, hắn biết đệ đệ là ghét nhất bị nữ nhân cách hắn gần như vậy.
Vấn Nhã nhìn thật cẩn thận, thấy lông mi dài của nam tử hơi hơi run lên, nghĩ đến hóa ra hắn đang giả bộ ngủ, không khỏi ách nhiên thất tiếu054. Mắt chuyển động, cười khẽ vươn tay nhỏ bé đi bắt lấy lông mi dài của hắn, còn không khách khí cười duyên nói :
“Mỹ nhân, tỉnh, nếu không tỉnh, Bản tiểu thư cần phải nhổ hết lông mi xinh đẹp của huynh nha, ha ha.”
‘Ta liền không tin ngươi còn có thể giả ngủ.’
Lãnh Thù sớm biết rằng nữ nhân đáng giận này đang đối mặt với hắn, bởi vì hơi thở của nàng phun ở trên mặt hắn, nhột đến hắn nhịn không được phá công. Nhưng lại không nghĩ tới là nàng phát hiện hắn giả bộ ngủ, còn to gan nhổ lông mi của hắn như vậy, đau ch.ết hắn.
“Ngươi nữ nhân ch.ết tiệt, cút ngay, đau ch.ết ta.”
Lãnh Thù thật sự trụ không được rồi, mạnh mẽ mở hai mắt ra trừng mắt với Vấn Nhã, người còn không tự chủ được lui về phía sau trốn đi.
Nhưng hắn giống như đã quên độ rộng của giường, mới vừa lui hắn trực tiếp ngã ở phía sau giường, rớt ở trên thảm đỏ lớn. Hắn hiện tại không chỉ là mí mắt đau, hơn nữa thân thể xương cốt cũng đau. Có thể nghĩ ra, hắn tức giận tới trình độ nào.
Ba người khác đứng yên lặng trong phòng cùng cũng không có nghĩ đến Vấn Nhã sẽ làm cho xuất hiện loại tình huống này, cũng có thể nhìn đến đỉnh đầu Lãnh Thù dường như sắp bốc khói. Mọi người không khỏi lo lắng cho Vấn Nhã.
Mà Lãnh Sát không biết nên khóc nên cười, hắn chưa từng nhìn thấy đệ đệ xấu mặt như thế, tức giận như thế.
Vấn Nhã ỷ vào chỗ dựa Vương Lôi cùng Lãnh Sát, căn bản không sợ hắn tức giận, ngược lại chỉ vào Lãnh Thù cười ha hả:
“Ha ha ha, không nghĩ tới đại mỹ nhân đẹp như vậy, lại ngốc như vậy a, hóa ra là bao cỏ xinh đẹp a. Ha ha.”
“Bao cỏ, ngươi nữ nhân ch.ết tiệt này nói ta là bao cỏ sao? Ta thấy ngươi chán sống rồi.”
Lãnh Thù không thể nhịn được nữa, đột nhiên thân bay qua một tay liền bóp ở cổ nhỏ của Vấn Nhã. Lạnh như băng nói:
“Ngươi tin hay không tin ta lập tức liền bẽ gãy cổ của ngươi?”
Vấn Nhã bị hắn bóp ở cổ nói không được, trong lòng tức giận đến đòi mạng, trên mặt không khỏi sợ hãi.
‘Nam nhân ch.ết tiệt này căn bản không mất võ công, xem ra tất cả mọi người bị Mị Thần tỷ lừa rồi, lúc này mình là tự đưa tới cửa.’
Lãnh Thù nhìn tiểu nữ nhân này không nói, còn thực sợ hãi nhìn nàng, tâm tình nhất thời khoái trá hơn chút.
Đồng thời lúc này, Vương Lôi cùng Lãnh Sát phía sau Vấn Nhã chấn động, vừa định đi lên cứu người, ai ngờ vừa phát lực mới giật mình nội lực hoàn toàn không có, liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong phòng trên bàn trang điểm đang đốt lên một cái tiểu hương lô tinh xảo, hóa ra là bỏ thêm hương liệu tán công phấn.
Vương Lôi trợn mắt giận nhìn về Mị Thần tỷ phía sau.
‘Nữ nhân này cũng dám lừa bọn họ.’
Không khỏi cả giận nói:
“Ngươi nữ nhân này đã vậy còn quá ác độc! Ngươi. . .”
Vương Lôi còn chưa nói hết đã bị Mị Thần tỷ bước lên nhanh điểm huyệt mà ngất xỉu, vừa vặn ngã vào trong lòng Mị Thần tỷ đang nhướng mày vui mừng, Mị Thần tỷ si mê nhìn hắn lẩm bẩm nói:
“Lúc này chàng là của ta.”
“Người nam nhân này ngươi xử lý đi, đừng quên Minh Chủ ngươi đáp ứng ta…, đừng đem tiểu nha đầu này giết ch.ết, bằng không phu quân của ta sợ cả đời cũng sống khổ rồi, ha ha.”
Nói xong ném Lãnh Sát, liền ôm lấy Vương Lôi cười hì hì đi ra ngoài.
Lãnh Thù còn không có buông Vấn Nhã ra, Vấn Nhã đưa lưng về phía bọn Lãnh Sát, cho nên nhìn không tới Mị Thần tỷ mang Vương Lôi đi, nhưng nàng nghe lời của nàng ta liền đoán được, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng bị hắn nắm yết hầu nói không được một lời, chỉ có thể phát ra thanh âm “ưm, a” , thật sự là tức ch.ết nàng.
Nàng nâng lên một cước muốn đá Lãnh Thù, nhưng lại cảm giác không có khí lực, mới biết được nàng, Vương đại ca cùng Lãnh Sát đều trúng độc.
Lãnh Thù nhìn về phía Lãnh Sát không hề có nội lực, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, giống như đang nói:
“Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”
Lãnh Sát sợ hắn làm lộ, lập tức lạnh lùng mở miệng nói:
“Ngươi muốn gì, giải dược ở đâu?”
Thuận tiện hướng Lãnh Thù nháy mắt, mà Vấn Nhã căn bản nhìn không thấy.
“Người tới, đem vị thiếu gia này đi ra, trước đừng đụng hắn, chờ ta thu thập xú nữ nhân này xong, lại đến thu thập hắn.”
Lãnh Thù thông minh cỡ nào, thấy Lãnh Sát không nói ra, chỉ biết hắn không muốn làm cho Vấn Nhã biết thân phận của hắn.
“Chớ làm tổn thương nàng, bằng không ta sẽ không tha thứ cho đệ!”
Lãnh Sát bị hoa nương dẫn đi ra ngoài nghiêm túc cảnh cáo đệ đệ này. Tuy rằng đáp ứng làm cho hắn ta hết giận, nhưng hắn thật đúng là sợ Vấn Nhã đem hắn ta chọc giận, hắn ta mà tức khí lại đem giết nàng cho hả giận thì ch.ết.
Lãnh Thù đối với hoa nương quăng một ánh mắt, hoa nương biết ý của chủ nhân, đem Lãnh Sát mang ra phòng khác liền cho hắn giải dược.
Lãnh Sát trầm tư một chút, vốn muốn vào cung ám sát Tần Thái Hậu, nhưng vẫn cảm thấy cứu Vương Lôi tương đối quan trọng, bằng không về sau Vấn Nhã biết thân phận hắn rồi, có lẽ sẽ không tha thứ cho hắn.
Nghĩ vậy, hắn lên tiếng hỏi Sở lão bản liền đuổi theo Mị Thần tỷ.
Hóa ra Mị Thần tỷ không phải người Lãnh Huyết minh, hơn nữa còn đang ở tại khách điếm Hứng Lai kia.