Chương 14
"Con có muốn ăn thêm khoai lang không,Samantha?" đệ nhất phu nhân hỏi tôi.
"Da; không,con cám ơn" tôi đáp.
Thấy chưa ,đây là vấn đề của một người kén ăn khi đến nhà người khác dùng bữa.Thực tế có rất ít thực phẩm tôi thật sự khoái khẩu.Lễ Tạ ơn là tệ nhất.Tôi muốn nói là gân như tôi ghét tất cả những món mà các tín đồ Thanh giáo Anh từng ăn.Tôi không thể chịu nổi các gia vị.Thậm chí bạn còn không biết những thứ dồn bên trong thực chất là gì,và mấy thứ hiếm hoi bạn có thể nhận ra,chẳng hạn như nho khô,lại béo ngậy khó nuốt
Tôi không ăn gì có màu đỏ,ngoại trừ nước xốt cà chua nấm và pizza,thế nên tôi cứ tự động loại ra bất cứ món nào liên quan đến cà chua.Và cả cây nam việt quất.Rồi còn ,eo ôi ,cây củ cải đường.
Về cơ bản ,tất cả rau củ đều khiến tôi ngao ngán.Vậy có nghĩa không đậu Hà lan ,không cà rốt nướng chín hay đậu xơ hoặc ,thật kinh khủng ,cải bruxen
Tôi lại còn không ghiền gà tây.Ý tôi là tôi chỉ thích thịt đỏ sậm.Nhưng ai cũng thấy việc đó là điều tồi tệ nhất,thế nên bao giờ tôi cũng được gắp cho toàn ức gà,phần thịt trắng tôi không nuốt trôi vì cho dù đã được chế biến dưới bàn tay tài nghệ của bếp trưởng ở Nhà Trắng nhưng nó vẫn hơi ...khó ngửi.
Trong gia đình tôi ,mọi người đều biết là mỗi khi đến bữa tối của Lễ Tạ ơn,tôi sẽ tận hưởng món bánh mì bơ đậu phộng.Món này lúc nào tôi cũng được bà yêu chiều chuẩn bị sẵn cho tôi với những mẩu bánh mì khô cắt nhỏ.
Chắc chắn bố mẹ đã phàn nàn vì tôi thậm chí không nếm thử bất cứ món gì mà cả hai đã nhọc công vất vả nấu nướng.
Nhưng suốt nhiều năm,tôi cố gắng để bố mẹ hiểu rằng hãy để tôi yên.Đâu phải tôi sắp ch.ết đói.
Tuy nhiên đây là Lễ Tạ ơn đầu tiên của tôi với David và gia đình anh.Tôi thật sự chưa có dịp để họ hiểu rằng hãy để tôi yên.
Vì vậy tôi chỉ biết ngồi đó,giả vờ ăn tất cả mọi thứ họ để vào đĩa của tôi trong khi thực ra tôi đang sắp xếp chúng lại cho đẹp mắt (tôi học được cách giấu thức ăn trong khăn) đồng thời ngấm ngầm dự định khi quay về phòng sẽ xơi ngay bánh mì bơ đậu phộng đang đợi tôi trong túi xách.
Ngay bên cạnh bọt diệt t*ng trùng và bao cao su chị Lucy đã đưa
Những thứ tôi đang cố không nghĩ tới.
David rõ ràng cũng làm tương tự (cố không nghĩ tới chuyện quan hệ) vì một trong những điều đầu tiên chúng tôi làm khi đặt chân đến Trại David sau chuyến đi trên trực thăng Marine One của tổng thống là mở bàn cờ vì lý do thời tiết xấu (trời đang mưa).
Trời không những mưa mà còn mưa như trút đến nỗi trước khi David đến đón,tôi băn khoăn liệu chiếc Marine One có cất cánh được không.
Đây không phải dấu hiệu duy nhất cho thấy Lễ Tạ ơn tại Trại David đúng thật không như đi picnic.Không hề,tôi cũng đã thức giấc với một cái mụn to đùng trên cằm.Vì căng thẳng quá mà.Thật sự bạn không thể nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm thấy.Và rất đau.
Tôi không xem cả hai điều trên,trời mưa và cái mụn là dấu hiệu gặp may (trong SAT định nghĩa đó là " may mắn hay vận đỏ") Và hóa ra tôi đúng.Ít ra ngày tính đến thời điểm này.
Trước khi biết chính xác mọi chuyện,tôi cứ tưởng người đứng đầu đất nước được sống trong cảnh xa hoa tráng lệ.Cũng như tôi nghĩ Nhà Trắng là một lâu đài khổng lồ với những tấm thảm da thú khắp mọi nơi.
Và cho dù Nhà Trắng khá đẹp nhưng nó không khổng lồ và cũng không đẹp bằng nhà của nhân vật Jack Slater tại Chevy Chase.Tôi nghĩ nó đẹp hơn những căn nhà thông thường của dân Mỹ,bakn biết đấy ,có hồ bơi,bãi chơi bowling và đủ thứ.
Tuy nhiên trong đó những thứ lạ thường nhất tại quá ư cũ kỹ và thật ra bạn không được phép sử dụng .Tất cả các vật khác đều khá giống những vật có thể tìm thấy tại bất cứ ngôi nhà nào như nhà tôi hay nhà Catherine .Chỉ là mấy đồ vật bình thường.
Và Trại David lại còn đơn giản hơn nữa.Đừng hiểu lầm,ý tôi là nó thật bao la rộng lớn so với một căn nhà,với những mái ngói trải dài.Và ở đấy cũng có hồ bơi cùng phòng tập thể dục.
Nhưng nó không sang trọng,theo chiều hướng bạn nghĩ về trang viên của một nhà lãnh đạo thế giới,tôi cho là vậy.
Có lẽ những người xây dựng nên Trại Daivd đang cố rời xa ý tưởng của giai cấp thống trị.Hơn nữa,tổng thống thực ra không kiếm được số tiền nhiều đến thế.Chí ít nếu so với bố mẹ tôi.
Tất nhiên gia đình David có tiền thu được từ các công ty bố anh điều hành trước khi ông trở thành thống đốc bang,rồi lên làm tổng thống.Nhưng vẫn không ổn.
Dù sao tôi chỉ muốn nói Trại David không phải lâu đài .Nó giống ...giống một cái trại hơn.
Điều đó khiến nó trở thành địa điểm hơi khác thường cho một cô nàng đánh mất "cái ngàn vàng"
Hoặc không đánh mất, Vì tôi đã trăn trở rất nhiều trong hai mươi bốn giờ qua và thực sự là tôi chưa.
Ý tôi là chưa sẵn sàng.
Đúng vậy,tôi biết mình đã và đang thực tập.Rất nhiều thật nhiều.
Và đúng vậy,tôi biết mình đã nói trên chương trình truyền hình quốc gia.Tôi biết tấ cả mọi nguời trong cả nước,chắc chắn có bà tôi,nghĩ tôi thiết tha với chuyện quan hệ lắm.
Và tôi biết điều tệ hại nhất đã xảy ra,tôi bị Kris Parks công khai cáo buộc là đồ con gái hư tôi đã xoay sở để mọi chuyện yên ổn.
Nhưng việc ai cũng nghĩ tôi đã làm chuyện ấy đâu phải là lý do chíng đáng để tôi làm chuyện ấy.Tôi muốn nói rằng đó vẫn là bước tiến to lớn đến kinh ngạc.Chuyện quan hệ đi cùng trách nhiệm nặng nề.Kết liễu sự trong trắng.Chưa kể các bệnh có khả năng lây lan qua đường ȶìиɦ ɖu͙ƈ và việc mang thai ngoài ý muốn.Người nào cần bị chọc tức nhiều hơn cơ chứ?
Nhất là khi trường trung học đã đủ chọc tức bạn,hãy đối mặt với điều đó.
Vì vậy tôi đã quyết định
Bây giờ chỉ phải báo tin cho David nữa thôi.
Đó có thể là một lý do khác khiến tôi phiền não nên bữa tối mất ngon.David hẳn nghĩ anh sẽ "được gì đó" vào đêm nay.Anh ấy hẳn đã nghĩ thế.Tôi thấy tia sáng lấp lánh trong mắt anh khi anh bày bàn cờ Ấn Độ ra (bàn cờ thật) vào lúc chiều.Anh ấy nháy mắt với tôi khi đổ xúc xắc.
Tôi sắp phá tan tất cả những giấc mơ thời thanh niên của anh rồi.Anh ấy sẽ ghét tôi lắm.
Chẳng ngạc nhiên khi tôi không ăn nổi.
Tôi thật sự nhẹ nhõm khi đệ nhất phu nhân cáo lui và hai đứa tôi đi vào phòng khách xem phim mới của diễn viên Adam Sandler (đúng thế tổng thống có đĩa phom mới đầu tiên trước khi chúng được bày bán cho mọi người) .Bộ phim giúp đầu óc tôi thoát khỏi sự việc tôi biết sẽ xảy ra sau khi tất cả những người khác đều đi ngủ.Phần nào thôi.Cho đến khi phim kết thúc và điều tiếp theo tôi biết là Daivd đưa tôi về cửa phòng ngủ,căn phòng nằm trong khi vực chính của ngôi nhà chứ không phải ở một trong những ngói xung quanh.Daivd lên tiếng "Chúc em ngủ ngon,Samantha" Bằng giọng nói đó.Giọng nói kiểu "để đánh lạc hướng bố mẹ anh"
Bởi lẽ anh biết cả bố lẫn mẹ anh đều chưa thực sự ngủ.
Chẳng mấy chốc.
Hay anh nghĩ thế.
Tôi cảm thấy hết sức hoang mang trong lúc đóng cửa phòng lại.Căn phòng tôi ở là minh họa khá chuẩn cho điều rằng khi nghỉ dưỡng của tổng thống không sang trọng.Đây chỉ là căn phòng bình thường với tường gỗ sơn trắng và chiếc giường lớn cỡ Queen Size phủ khăn màu xanh nước biển.Trên tường có những chiếc kệ đầy ắp sách mang chủ đề chim chóc và quan sát nhận dạng chim chóc,tôi không nói đùa đâu.Phòng có nhà tắm riêng và cảnh quan nhìn ra hồ,chỉ có thế.
Tuy nhiên hình như căn phòng này là nơi David nghĩ chúng tôi sẽ làm chuyện ấy.Sau khi những người khác đã ngủ say,David sẽ quay lại.
Điều đó giải thích tại sao bất chợt tôi cảm thấy rất.....
Buồn nôn.
Và cũng không phải chỉ có toàn thực quỳ ( toàn thực quỳ : còn gọi là Mãn đình hồng) trên bề mặt món khoai lang.
Bánh mì bơ đậu phộng đã giúp tôi chút ít,
Nhũng sau khi ăn xong ,tôi lại không biết làm gì.Tôi không thể chuẩn bị đi ngủ,hay làm chuyện gì đại loại thế,vì ai biết được hình ảnh của tôi trong bộ đồ ngủ tác động thế nào đến David ? Khơi gợi cảm giác nơi anh,hay điều gì đó tương tự,và càng làm khó cho anh hơn khi tôi từ chối.Không phải bộ đồ ngủ của tôi cực kỳ hấp dẫn,nó được may bằng vải flannel,có in hình mấy chiếc vali bên dưới dòng chữ Thượng lộ bình an (bà tặng tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái để tôi mặc khi đi đây đó trong vai trò đại sứ thiếu niên của Liên Hợp Quốc)
Thôi,tốt hơn hết nên ăn mặc chỉnh tề.Thế là tôi giữ nguyên quần áo,ngồi ở cạnh giường và chờ đợi.Sẽ không lâu đâu.David sẽ xuất hiện trong chốc lát nữa thôi.Ngay khi anh ất chắc chắn bố mẹ đã ngủ say.Giờ đã hơn nửa đêm nên chẳng mấy chốc anh ấy sẽ đến.Tổng thống phải dạy sớm nên dứt khoát bố mẹ anh ấy đã ngủ ngon giấc.Không bso lâu nữa sẽ đến.
Chút nữa thôi.
Và tôi đã sẵn sàng chờ anh.Tôi vạch ra những điều cần thể hiện.Tôi sẽ âu yếm nhìn sau vào mắt anh và nói "David anh biết em yêu anh mà ,phải không? Và em biết mình đã phát biểu trên chương trình truyền hình quốc gia đêm hôm trước rằng em sẵn sàng đồng ý quan hệ.Nhưng thực tế là chưa.Em biết anh rất yêu em,vì vậy anh sẽ thông cảm với em điều đó và chờ đợi em.Bởi vì tình yêu đích thực là....sẵn lòng chờ đợi"
Thực ra câu cuối cùng tôi lấy từ nội dung trên cái đinh ghiim mà cách đây vài tuần,nhóm học sinh của hội Đường lối Đúng đắn đã phân phát vào bữa trưa.Đinh ghim hình trái tim có dòng chữ Yêu có nghĩa ....sẵn lòng chờ đợi.Lúc ấy tôi giả làm tiếng nôn ọe trước sự nghi ngờ của Catherine khi tôi đọc lên câu đó.
Nhưng giờ câu nói đó phần nào bắt đầu có ý nghĩa.
Tôi hoàn toàn hình dung được cảnh tôi đưa nó cho anh,và nói thềm điều gì đó thật sự đáng nhớ và xúc động.Đại loại như câu "Hỡi những kẻ xấu xa,hãy để cô ấy đi.Bởi lẽ vì cô ấy,tao sẽ vượt qua tất cả và khi đó chúng mày sẽ hối tiếc"
Quả thật trong tình cảnh của tôi cũng có thể trích dẫn lời thoại trên trong phim Hellboy
Dù sao đi nữa,tôi đã sẵn sàng.Tôi đánh răng,chỉ để hơi thở không có mùi khó chịu khi tôi dịu dàng nói những lời khiến anh vỡ mộng,đồng thời xem xét cái mụn.Chẳng khá hơn chút nào.Tuy nhiên thật may là không thể nhìn thấy nó,kể cả lúc không trang điểm.Chỉ có điều tôi cảm thấy nó,nhức nhối và sưng tấy.Tôi thật sự không trang điểm cầu kỳ,chủ yếu chỉ chải mascara và đánh phấn,tô thêm chút son bóng.Tôi nghĩ nên giữ bộ mặt như thế cho tình huống "dịu dàng khiến anh thất vọng" để ít ra lông mi của tôi cùng màu với tóc.Bạn biết đấy tôi cố gắng tạo nên một nhan sắc tươi tắn nhất trong " cuộc trò chuyện quan trọng về ȶìиɦ ɖu͙ƈ" dù đã vô số lần không đếm xuể,David thấy tôi với diện mạo bình thường ,khác xa những lúc xinh đẹp như thế này.
Được rồi .Tôi đã sẵn sàng.Sẵn sàng và chờ đợi.Chỉ thiếu một điều,
Daivd
Nhắc đến mới nhớ....Anh ấy ở đâu nhỉ? Đã gần một giờ trôi qua kể từ khi chúng tôi về phòng.Lúc này gần mười hai giờ rưỡi đêm rồi.
Bỗng tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ theo hướng khác.Lẽ nào David đổi ý? Tôi đã làm gì khiến anh không còn muốn ngủ với tôi nữa? Có phải do cái mụn của tôi không? Anh ấy có để ý thấy nó không?
Nhưng rất hiếm khả năng một anh chàng thay đổi quyết định ngủ với bạn gái chỉ vì cái mun.
Khoan,đợi đã.Tôi đâu muốn ngủ với anh ấy.Vậy tôi bận tâm điều gì cơ chứ?
Trong trường hợp này liệu có chuyện gì khác ư? Có phải chuyện xảy ra trên kênh MTV không? Ôi ,chúa ơi ,có phải tuyên bố đồng ý quan hệ của tôi trên chương trình truyền hình quốc gia đã giết ch.ết sự tự nhiên hay gì đó tương tự không? Trên tạp chí Cosmo luôn nói rằng việc quan hệ phải nên tự nhiên,không gượng éo.Chẳng lẽ bằng cách nào đó ,tôi đã hủy hoại điều ấy ư?
Ồ nếu thế thì sao? Tốt thôi.Dù gì tôi cũng đâu muốn làm chuyện ấy.
Nhưng cũng có vẻ điều đó không nhiều khả năng xảy ra.Việc quan hệ đối với con trai chẳng quá to tát như với con gái.Hay chí ít dường như không theo hướng ấy.Ồ,chắc rồi,tất cả con trai đều muốn quan hệ.Nhưng bọn họ không bị ám ảnh về nó như con gái chúng mình.Họ chỉ làm là làm ,thế thôi.
Ít ra sự việc đã diễn tiến như vậy trong phim American Pie.
Vậy anh ấy đâu? Sự chờ đợi mòn mỏi đang giết ch.ết tôi.Tôi chỉ muốn nói cho David biết tôi sẽ không ngủ với anh giải quyết cho xong chuyện ấy.
Tôi chờ thêm năm phút.Vẫn không thấy bóng dáng David.
Lỡ có chuyện gì xảy ra với anh ấy thì sao? Lỡ anh ấy đi tắm ,trượt chân và bị đập đầu ,đang nằm bất tỉnh há hốc miệng,nước tràn vào phổi trong khi tôi vẫn ngồi đây thì sao?
Tệ hơn,nếu David chỉ đơn thuận đổi ý thì sao?
SAO ANH ẤY CÓ THỂ ĐỔI Ý SAU KHI TÔI ĐÃ THỰC TẬP SUỐT BẤY LÂU?
Dù chưa biết mình sẽ làm gì ,tôi đã đứng dậy xông ra cửa.Sao anh ấy chưa dám? Sao anh ấy DÁM đổi ý sau khi bắt tôi chịu đựng chuyện này cả tuần nay? Xét cho cùng ANH ẤY không phải người quyết định việc hai đứa ngủ với nhau.Tôi mới là người quyết định.Tôi đã quyết định ,rất lâu trước khi anh ấy quyết định.
Tôi lao vào hành lang tối om,vắng tanh,nghĩ về tất cả mọi điều sẽ nói,hay không nói với David.Nhất định giờ đây anh ấy sẽ không nhận được từ tôi bất cứ lời thoại nào trích trong phim Hellboy.Không đời nào.Anh ấy đã có cơ hội nhận được nhưng đã hoàn toàn bỏ phí nó.Không còn Yêu có nghĩa....sẵn lòng chờ đợi nữa.Anh ấy sẽ nhận câu Thượng lộ bình an .Đó là câu anh ấy sẽ nhận đấy.
Khi đến phòng David ,tôi thấy ánh đèn hắt ra từ khi cửa bên dưới.Vậy là anh ấy còn thức.Anh ấy vẫn còn thức ! Anh ấy chỉ không thèm di chuyển thân hình lười nhác đi xuống hành lang báo cho tôi rằng cuối cùng chúng ta sẽ không ngủ với nhau.Phải rồi! cảm ơn nhé! Cảm ơn đã cho tôi hay! Ai biết tôi sẽ phải thức bao lâu nữa ngồi chờ để từ chối quan hệ trước khi nhận ra rằng anh ấy thậm chí còn không thèm ghé qua ?
Đó là lý do tôi mở tung cửa phòng anh mà không gõ cửa,đứng đó trừng mắt nhìn David ,lồng ngực phập phồng.Nhưng không phải theo kiểu tiểu thuyết lãng mạn mà giống kiểu "em sẽ xử tội anh" nhiều hơn.
David ngước mắt khỏi cuốn sách anh đang nằm đọc.
Cuốn sách thuộc lĩnh vực kiến trúc.
Trong khi đó tôi,bạn gái anh, đã và đang ngồi gần như hàng giờ đồng hồ chờ đợi anh đến ngủ với mình.
David có vẻ không chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi .Bạn biết đấy,nếu xét ra thì là vậy.
"Samantha" anh lên tiếng và gấo sách lại,nhưng tôi không thể không để ý thấy anh chặn ngón tay vào làm dấu trang sách đang đọc dở, "mọi việc ổn cả chứ? Em không bị ốm hay làm sao phải không?"
Nói nghiêm túc.Tôi gần như tuyệt vọng tại đó và khi đó.
"ỐM à? " tôi nhắc lại lời anh . " ỐM ư? Phải em phát ốm đây.Phát ốm vì CHỜ ĐỢI anh"
Câu nói khiến anh rút tay ra khỏi cuốn sách và thật sự đặt nó sang bên.Trông anh rất lo lắng.
Tôi không thể không để ý thấy anh thật hấp dẫn.Chủ yếu vì anh tình cờ không mặc áo.Nhưng cũng bởi vì nói thật thì David lúc nào mà chẳng hấp dẫn.
"Chờ anh ư?" David thật sự bối rối gặng hỏi. "Chờ anh làm gì?"
Không thể tin nổi.TÔI KHÔNG TÀI NÀO TIN NỔI ANH ẤY LẠI HỎI NHƯ VẬY .Hấp dẫn hay không cũng mặc,câu hỏi kiểu gì vậy?
"ĐỂ NGỦ VỚI ANH" tôi suýt hét lên.
Chỉ có điều tôi không muốn đánh thức bố mẹ anh.Hãy để các nhân viên đặc vụ được yên.
Thế nên tôi chỉ thì thầm
Lớn tiếng
Nhưng cho dù tôi thì thầm thay vì la toáng lên thì David vẫn cực kỳ choáng váng.Khuôn mặt anh,trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đọc sách cạnh giường bắt đầu ửng đỏ như màu tóc tôi trước đây
"Ngủ à? Giọng anh khàn khàn
"Anh biết em đang nói về chuyện gì mà" tôi lên tiếng .Không tin nổi.Anh ấy bị làm sao thế nhỉ? "Anh là người khởi xướng đấy thôi"
"Anh ư?" David nghẹn lời ở chữ "ư" . "Hồi nào?"
"Bên ngoài nhà em" tôi sốt ruột trả lời .Anh ấy có chuyện gì vậy nhỉ?
Có lẽ thực sự David đã bị trượt chân và đập đầu vào tường trong phòng tắm. "Anh không nhớ sao? Anh rủ em đến Trại David chơi cờ Ấn Độ ấy"
"Ừ đúng rồi" David đáp,giờ đây trông ngẩn ngơ.Nhưng vẫn hấp dẫn. "Chúng ta đã chơi rồi còn gì"
Chúng ta đã chơi rồi còn gì.Ôi chúa ơi,.Không tin nổi anh ấy lại nói thế
Hơn nữa,anh ấy trông rất hấp dẫn khi nói câu đó.
"Nhưng anh không có ý..." David lắp bắp. "Ý anh là ,khi anh nói cờ Ấn Độ ,anh muốn đề cập đến..."
Tom tôi chợt lạnh toát.Thật đấy.Như có ai đó đổ nguyên ly nước đá lên đầu tôi và nhiều viên đá trôi tuột xuống áo tôi,
Vì rõ ràng qua vẻ mặt David ,chưa kể cách anh hành động,cho thấy khi anh nói cờ Ấn Độ, anh thật sự muốn đề cập đến....cờ Ấn Độ
"Nhưng" tôi khẽ nói . "anh ...anh nói anh nghĩ chúng ta đã sẵn sàng"
"Sẵn sàng nghỉ cuối tuần cùng bố mẹ anh" David đáp bằng giọng the thé khác lạ. "Đó là tất cả những gì anh ngụ ý trong cụm từ sẵn sàng" .Sau đó mắt David mở to và anh tiếp lời. "ĐÓ có phải điều em nói đến vào đêm hôm trước không? Khi em bảo em đồng ý quan hệ"
"Ơ phải" tôi đáp. "Vậy anh tưởng em có ý gì?"
David khẽ nhún vai. "Anh cứ tưởng em đang cố đưa ra cho bố anh ý kiến riêng của em.Thế thôi.Anh không biết em THẬT SỰ... em biết đấy.Đồng ý quan hệ"
Nhất là bởi lẽ anh ấy thậm chí còn chưa hỏi tới.
"Ôi" tôi kêu lên
Và muốn ch.ết quách cho xong
Vì tất cả mọi thứ trở thành công cốc.Tất cả từ nỗi lo âu,những cuộc trò chuyện kéo dài với chị Lucy,đến việc "đồng ý quan hệ" sự đoàn kết của những người hư hỏng.Tất cả chẳng vì cái gì hết
Bởi lẽ David chưa bao giờ có ý định hai đứa tôi sẽ ngủ với nhau vào cuối tuần này.Tôi là người vội đi đến kết luận rằng cờ Ấn Độ nghĩa là chuyện quan hệ.Tôi là người ngỡ đâu khi David nói anh nghĩ cả hai đã sẵn sàng là anh ấy muốn nói đến việc sẵn sàng ngủ với nhau.Tôi là người tuyên bố đồng ý quan hệ trong khi hóa ra chẳng ai hỏi tới điều ấy
Tất cả chỉ tại tôi.Tôi đã mang toàn bộ nỗi lo lắng và caem giác tội lỗi trút lên bản thân.
Chúa ơi.Thật mất mặt quá đi thôi!
"Ơ" tôi cất lời.Giờ chính tôi là người đỏ mặt.Anh ấy đang nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi đến đây,lao vào phòng anh,một mực muốn biết lý do vì sao hai đứa chưa ngủ với nhau.Anh ấy chắc chắn hẳn nghĩ tôi là một kẻ điên hết sức."Phải rồi.Này em sẽ....đi thôi"
Thế mà theo từng nhịp chân bước trở ra cửa phòng tôi không thể ngừng để ý mọi thứ .Nào là David trông đẹp trai biết bao dưới ánh đèn.
Nào là mắt anh ấy xanh biết bao,màu xanh hệt như bãi cỏ ở Kentucky Derby
Và anh ấy vẫn rất lúng túng theo cách thậy đáng yêu và khác lạ ,mái tóc phía sau xù lên vì anh đã tựa vào đầu giường trong lúc đọc sách.
Rồi còn bộ ngực vạm vỡ và trông thật ấm áp được ngả đầu lên đó,lắng nghe nhịp tim của anh mới dễ chịu làm sao....
Và bất chợt tôi nghe tiếng mình cất lên " Anh có thể đợi ở đây một chút không?"
Như thể anh sắp đi đâu đó
Sau đó tôi quay lưng chạy về phòng nhanh hết sức.
Khi trở lại ,tôi thơt hổn hển.
Tôi cũng cầm theo chiếc túi giấy màu nâu.
David liếc sang nó rồi ngước nhìn tôi.
"Samantha" anh nói bằng giọng ngờ vực nhưng không hẳn là bực tức. "Trong túi có gì vậy?"
Thế là tôi cho anh xem.