Chương 12
-Axxx sao con nhỏ đó lại mò cả đến đây chứ_Hắn lồm cồm bò dậy nhăn nhó nói
-Ủa anh biết nhỏ đó hả?_Nó thấy hắn lẩm bẩm nên quay sang hỏi.
-Đó là nhỏ mà mẹ tui bắt tui lấy đó_Hắn chán nản nói
-À....vậy cần tui giúp không hehe?_Nó hỏi hắn
-Cô.....giúp được không đó?_Hắn nghi ngờ hỏi nó
-Xí đừng coi thường tui nha, tất nhiên là giúp được thì tui mới nhận lời giúp anh chớ_Nó vênh mặt lên nhìn hắn
-Thế thì tốt!_Hắn nhìn nó nói
Nó quay lên bục giảng nhìn BẠN MỚI và cũng đúng lúc cô bạn đó nhìn về phía nó...hai người nhìn à không lườm nhau tóe lửa thì đúng hơn ý, rồi cô gái đó chạy vụt xuống bàn nó cất giọng nói:
-Này cô ra chỗ khác ngồi đi để tôi ngồi đây!_Cô ta nói như ra lệnh nó (nghe mà ghét)
-Xí cô là ai mà ra lệnh cho tui hả? Tôi không đi đấy thì làm sao hả?_Nó vênh mặt lên đáp lại.
-Cô...ai cho cô được ngồi với Đăng Vũ của tôi hả, mau ra chỗ khác ngồi cho tôi_Cô ta nghiến răng nói khi để ý nó ngồi quá gần với Đăng Vũ
-Đăng Vũ là của cô Nực cười nhỉ bộ trên người Đăng Vũ có đóng dấu bản quyền của cô à? Mà hình như Đăng Vũ cũng đâu có nhận hắn ta là của cô nhở?_Nó khinh khỉnh ôm lấy tay nhìn nói với nhỏ Phương Anh đang tức xịt cả khói
-Đăng Vũ nhỉ?_Nó quay sang Đăng Vũ nói giọng ngọt xớt làm bọn Hà My, Minh Anh, Hàn Phong há hốc mồm suýt té ghế còn Minh Dương thì chỉ có cảm giác nhói rồi cũng thôi, ngay cả hắn cũng sock...suýt ngất mà
-Cô...cô nhớ đấy_Phương Anh tức không nói được gì luôn
-Tôi? Tôi làm sao? Mà tui nhớ cô làm gì cho đầy cả đầu ra_Nó vênh mặt đắc trí nói tất nhiên lúc này cả lớp đang...chăm chú xem chúng nó...đấu võ mồm >.
-Hai em thôi đi, Hai em có coi tôi ra cái gì không hả tôi còn đang trong lớp mà hai em còn cãi nhau như thế là sao hả. Em Phương Anh ra chỗ trống kia ngồi đi_Bà giáo nói.
Bà giáo đã nói vậy rồi đương nhiên là Phương Anh phải ngậm ngùi ra chỗ khác, nó quẳng cho Phương Anh cái cười đắc thắng.
-Ê thấy tui diễn hay không?_Nó huých vai hắn chớp chớp mắt hỏi cười tít mắt làm hắn ngẩn ngơ trong vài giây chỉ vì cái gương mặt ấy, nụ cười ấy nó quá đẹp nó đã mấy lần làm hắn như vậy rồi, tim hắn cũng vô tình lỗi nhịp...vì nó
-Được_Hắn nói vội quay mặt đi để che đi gương mặt đang chuyển màu vì...ngượng ạ ^^
-Hehe yên tâm tui sẽ giúp anh tận tình với lại tui cũng chả ưa gì nhỏ đó cả, thật là chảnh chọe_Nó nói liếc ra chỗ Phương Anh, tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng nó thì không chỉ là ghét Phương Anh vì chảnh mà còn vì lí do khác nữa cơ hihi chắc ai cũng đoán được rồi phải không ạ, hihi đó chính là nó rất khó chịu vì biết đó là người mà mẹ hắn muốn hắn lấy sau này dù nó cũng chả biết tại sao lại thế nữa.
Hắn không nói gì chỉ gật nhẹ đầu mỉm cười nhìn nó trong lòng không khỏi lo cho nó, hắn sợ nó sẽ bị Phương Anh hại và hắn tự hứa với lòng mình là phải bảo vệ nó bằng được, sẽ không để nó bị tổn thương.....
Anh Thư à tôi biết em và Đăng Vũ không đơn giản chỉ là diễn kịch phải không. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Đăng Vũ vui vẻ như vậy dù đã là bạn của cậu ta từ nhỏ, chỉ có em, chỉ có bên em thì cậu ấy mới có được nụ cười tươi như vậy. Và dường như cả em...chính ở em tôi cũng cảm nhận được rằng em cũng đã có tình cảm với Đăng Vũ, dù người em gặp đầu tiên là tôi và người tôi yêu đầu tiên...cũng chính là em nhưng.....trái tim em dường như đã tìm được nửa còn lại rồi...người đó...rất tiếc không phải tôi. Nhưng chỉ cần em được hạnh phúc....tôi chấp nhận giữ lấy tình cảm đơn phương này và sẽ luôn dõi theo em, tôi sẽ luôn đợi em ở phí sau...nếu...em quay lại hoặc vấp ngã. Tôi yêu em dù cho biết sẽ không có tình cảm đáp lại nhưng trái tim tôi vẫn không thể quên được em. Tôi cảm thấy khó chịu khi em nói cười cùng Đăng Vũ, tôi có phải quá ích kỉ dù vẫn biết em...mãi mãi không phải của tôi nhưng tôi không thể nào ngăn được con tim mình...Tôi sẽ đợi em dù biết em sẽ không quay lại...(các bạn thông cảm tg không giỏi viết mấy cái sến sến này cho lắm...nên không được hay hihi)
Đó là những suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng của 1 nhân vật nào đó hihi