Chương 17
Và cũng không ít câu nói kiểu như nó mồi chài, dụ dỗ hắn...nhưng nó bây giờ có nghe thấy gì đâu hắn kéo thì cứ đi thôi. Vào đến lớp trước sự ngạc nhiên của mọi người tất nhiên Hà My, Minh Anh, Minh Dương và Hàn Phong cũng không ngoại lệ
-Hai...hai người...?_Hà My và Minh Anh mắt chữ A mồm chữ Ô
-Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi Anh Thư_Hắn cười nói với Minh Anh, Hà My và hai thằng bạn của mình
-Thật hả?_Hà My hỏi nó
-Cô ta nghe tui nói vậy xong cứ như thế đó hajzzzz_Hắn thở dài nhìn nó
-Trời, không ngờ nha cậu với Anh Thư chí chóe nhau suốt ngày mà giờ lại..._Hàn Phong nhìn hắn cười cười nói
Cả lũ con gái gần đó bắt đầu lườm nguýt, chỉ trích, ghen tị...nhìn nó và hắn bàn tán, tất nhiên tin này nhanh chóng trở nên hot luôn. Và tất nhiên có một người đang lườm nó một cái sắc lẹm
-Cô! NGÔ HUYỀN ANH THƯ tôi đã quá coi thường cô rồi, hãy đợi đó!_Phương Anh lẩm bẩm tức tối
Còn nó thì mãi đến lúc vào giờ học mới bình thường trở lại tự nhiên giờ nó lại thấy ngại khi nhìn hắn. Quay ra chỗ Hà My nó thấy hơi lạ à nha Hà My và tên Hàn Phong mấy hôm nay không chí chóe như mọi khi nữa
-Ey sao dạo này bà HIỀN với tên Hàn Phong đó thế_Nó cười cười hỏi Hà My
-Vớ vẩn tui lúc nào chả hiền chớ_Hà My đáp mặt hơi hồng hồng vì bị nói trúng tim đen
-Eo ôi bà mà hiền thì...tui và Minh Anh chắc thành bụt quá_Nó nói nhìn Minh Anh không thấy Minh Anh trả lời không biết đang nghĩ gì trông có vẻ buồn buồn
-Ủa Minh Anh sao thế_Nó lại nghiêng đầu hỏi Minh Anh
-Hả?...À ừm mình không sao_Minh Anh cười hì
-Thật không đó nếu có chuyện nhớ nói với tụi này đó biết đâu lại giúp được gì thì sao_Hà My nói
-Ừ nhất định rồi!_Minh Anh cười tươi trả lời
Tùng...Tùng Tùng
Tiếng trống hết giờ reo lên cả lớp nó nhốn nha nhốn nháo. Trống kêu thì Minh Dương cũng rời khỏi lớp, được một lúc thì Minh Anh cũng mất tăm luôn
Ngoài khuôn viên sau trường, một không gian yên tĩnh với những cơn gió nhè nhẹ mang đậm hương sắc mùa thu thổi qua tán của những tán cây. Đây là nơi yên tĩnh nhất của trường rất ít người qua lại vì họ không thích nơi vắng vẻ như vậy. Trong khung cảnh ấy có một dáng người cao cao của một người con trai đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt đôi mắt buồn nhìn xa xăm và một cô gái với chiếc váy trắng đơn điệu nhưng vẫn tạo cho cô nét khuyến rũ của mình. Cô gái tiến tới chỗ chàng trai
-Minh Dương..._Minh Anh gọi nhỏ
-Minh Anh sao cậu lại ở đây?_Minh Dương hỏi
-Minh Dương...tui biết cậu thích Anh Thư phải không?_Minh Anh không trả lời câu hỏi của Minh Dương mà hỏi lại cậu với vẻ mặt buồn buồn
-Sao...sao cậu biết?_Minh Dương ngạc nhiên hỏi
-Vì...mình cũng...thích Minh Dương_Minh Anh quay mặt đi nói
-Hả...Tui...tui không đáng cho cậu yêu đâu!_Minh Dương khổ sở nói
-Tui biết trong lòng cậu...chỉ có Anh Thư...nhưng...tui có thể giúp cậu quên Anh Thư...được chứ?_Minh Anh hỏi giọng nhỏ dần
-Tui...tui sẽ cố quên cô ấy đi_Minh Dương nói cầm tay Minh Anh quay lại ôm cô bé
Minh Anh lúc này vừa ngượng mà trong lòng lại thấy vui vui. Còn về Minh Dương thực ra thì cậu cũng biết được tình cảm của Minh Thư dành cho mình qua những lần trò chuyện nhưng cậu luôn phủ nhận điều đó vì trong tim cậu lúc đó chỉ có một người và giờ cậu biết người Anh Thư thực sự yêu là ai. Hôm nay Minh Anh nói với cậu như vậy cậu cũng muốn quên Anh Thư và cậu cũng có một thứ tình cảm gì đó không đơn thuần với Minh Anh thứ tình cảm đó chỉ mới gần đây thôi nên nghe Minh Anh nói vậy cậu cũng đồng ý. Rồi cả hai cùng vào lớp với nụ cười trên môi