Chương 30
Hắn bỏ nó ra nắm tay nó đi dạo trên bờ biển cát trắng, bóng nó và hắn in dài trên bờ cát...-Biển đêm thật đẹp phải không?_Nó nói mát nhìn xa xăm ra biển
-Ừm, rất đẹp và yên tĩnh_Hắn hướng mắt ra biển
Nó bắt đầu thấy hơi lạnh, hai tay xoa xoa vào nhau
-Đồ ngốc, ra đây mà không mang theo áo gì cả_Hắn cốc nhẹ đầu nó rồi cởi chiếc áo của mình ra khoác cho nó
-Hi, cảm ơn_Nó mỉm cười nhìn hắn
Nó và hắn, cả cùng trông ra biển mênh mông trò chuyện không biết từ khi nào mà đầu nó đã tựa lên vai hắn. Lúc này nó thấy rất bình yên, rất ấm áp nó chỉ mong sao thời gian trôi thất chậm để nó được mãi như vậy...
Ở một góc tối, một cô gái vẫn với chiếc váy màu đỏ quen thuộc hai tay nắm chặt
-Đăng Vũ anh được lắm! Anh không đi chơi với em mà lại đi với con nhỏ Anh Thư đó sao? Hai người hãy đợi đấy Phuong Anh này không để yên đâu_Cô gái căm phẫn nói
-Kế hoạch chuẩn bị xong chưa?_Cô ta nói chuyện điện thoại
-Dạ đã xong thưa cô_Một giọng nam đầu dây bên kia vang lên
-Tốt, làm cho cẩn thận_Cô gái nói
-Tôi biết
Tút...tút...tút...
Cô ta tắt máy mắt vẫn nhìn ra phía nó và hắn
-Kịch hay giờ mới bắt đầu_Cô ta nhếch môi...
Nó đang ngồi bỗng hắn nói
-Muộn rồi, lên phòng thôi
-Anh lên trước đi em muốn yên tĩnh một mình một lát, tí em lên sau_Nó cười nhẹ nhìn hắn
-Thôi được rồi nhưng nhớ lên sớm đấy ở dưới này lâu dễ bị cảm lắm_Hắn cầm đôi bàn tay nó nói rồi hôn nhẹ lên chán nó
Sau khi hắn đi còn lại mình nó đi trên bài cát, nó tự nhiên muốn ở một mình nên mới bảo hắn lên trước. Nó đang đi thì một bàn tay bịt miệng nó từ phía sau bằng khăn có tẩm thuốc mê làm nó không chống cự được rồi mau chóng ngất lịm đi...
Hà My và Minh Anh nhìn đồng hồ đã 9h30 rồi mà chưa thấy nó lên liền chạy xuống bờ biển tìm nhưng cũng không thấy, Minh Anh và Hà My lo lắng chạy lên phòng hắn
-Cốc...cốc..cốc..cốc cốc..Đăng Vũ, Hàn Phong, Minh Dương mở cửa mau_Minh Anh gọi giọng như muốn khóc vì lo cho nó
-Hả? Có chuyện gì vậy?_Hắn vội vã mở cửa
-Minh Anh em sao thế?_Minh Dương hốt hoảng vì thấy nước mắt Minh Anh raow không ngừng chảy dài trên khuôn mặt thanh tú của cô
-Có chuyện gì vậy Hà My?_Hàn Phong cũng lo lắng hỏi
-Anh...Anh Thư mất tích rồi_Hà My đôi mắt long lanh lạ thường, hai tay nắm chặt, mặt lạnh nói
-Sao? Sao? Anh Thư làm sao? Sao cô ấy lại mất tích chứ? Nói đi_Hắn dường như ch.ết sững khi nghe Hà My nói
-Đăng Vũ bình tĩnh lại đi, chúng ta phải thật bình tĩnh mới giải quyết được mọi chuyện_Minh Dương chấn an hắn
-My kể rõ mọi chuyện cho Phong nghe đi_Hàn Phong nắm lấy bời vai Hà My hỏi cô và cũng chấn an cô
-Lúc tối ăn xong thì Anh Thư không lên phòng cùng tụi tui, tui thấy cô ấy ra bờ biển hóng gió nên cũng không mấy bận tâm nhưng mà đến giời chưa thấy Anh Thư lên, tụi tui đã xuống tìm nhưng không thấy Anh Thư đâu cả_Hà My nói đôi mắt có chút hoang mang
-Liệu Anh Thư...Anh Thư có xảy ra chuyện gì không huhu_Minh Anh nói nước mắt vẫn không ngừng rơi
-Không sao đâu, chúng ta sẽ cùng đi tìm Anh Thư_Minh Dương ôm lấy bời vai nhỏ bé của Minh Anh đang run lên
-A đúng rồi thử gọi điện cho Anh Thư xem_Hàn Phong nói
-Để tôi gọi xem_Hắn vội rút điện thoại ra bấm số nó gọi
Tút...tút...tút...
Từng hồi chuông vang lên trong lòng hắn như có lửa đốt, hắn sợ, hắn rất sợ nó sảy ra chuyện gì thì không biết hắn sẽ sống sao nữa. Nó chính là người con gái đầu tiên hắn yêu, là người đem kaij niềm vui cho hắn nhiều nhất. hắn không thể để mất nó! Không thể