Chương 32
Sau khi tiền về tay bọn chúng, tụi nó cứ ngỡ chúng chỉ muốn tiền chuộc rồi sẽ thả người nhưng không, sau khi lấy được số tiền bọn chúng đã lật lọng
-Thả người ra mau_Hắn quát
-Hahahahaha tụi mày ngây thơ quá đấy, tụi mày nghĩ sau khi đưa tiền bọn tao sẽ thả con nhỏ này?_Tên đó nói
-Mày...mày...mày muốn gì đây?_Hắn cố kìm nén cơn giận
-Hahaha tụi tao muốn gì hả? Tụi tao muốn con nhỏ này phải ch.ết_Tên cầm đầu đó nói
-Chúng mày được lắm, tao đoán quả không sai_Hà My nói
-Con ranh kia mày nói gì đó_Thằng đàn em quát
Huýt.....Hà My ra ám hiệu và khoảng hai mươi người của cô xông vào làm bọn kia hơi hỏang nhưng chúng vẫn bình tĩnh nói
-Haha chúng mày nghĩ tần này người sẽ đấu lại được gần một trăm người của tụi tao?_Tên dó đắc trí nói
-Thử thì biết, mày biết tên Nguyễn Hoàng chứ_Hà My cười nửa miệng nói
-Hỏi ngu mày! Ông chùm mafia ai chả biết_Tên đó nói
-Vậy mày nghĩ gần một trăm người của mày đánh bại được gần hai mươi người được huấn luyện đặc biệt của ông Nguyễn Hoàng sao?_Hà My nhếch môi nói
-Mày...mày...sao mày có thể...mày là ai?_Tên cầm đầu bắt đầu run sợ
-Tao à? tao chỉ là con gái độc nhất của ông ấy thôi_Hà My đáp
-Không...không thể nào_Tên đó lắp bắp
Đến cả tụi hắn cũng còn ngạc nhiên nữa mà hihi
-Nói nhiều, tóm lại mày có thả người không?_Hà My hất mặt nói
-Không được! Người đâu xông lên_Tên cầm đầu nói giọng có phần run sợ. Thế là cuộc ẩu đả bắt đầu. Hắn bây giờ như mất hết ý trí hắn một mình đánh một lúc vài tên mà những tên bị hắn đánh sống cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Hàn Phong và Minh Dương thì bình tĩnh hơn hắn nhưng cũng đánh cho bon kia không thể đứng lên được luôn. Còn Hà My thì nhanh chóng hạ gục gần chục tên (huyện con gái của ông chùm mafia mừ hihi) Minh Anh thì không được tham gia vì Minh Dương sợ cô bị thương nên bắt cô đứng nguyên một chỗ. Chả mấy chốc mà đám người của bọn bắt cóc đã bị tụi hắn, Hà My và người của cô hạ gục. Hắn đang đánh với tên cầm đầu thì một giọng nói vang lên...
-Dừng tay
Tất cả mọi người quay ra phía phát ra tiếng nói không khỏi ngạc nhiên vì người đó chính là Phương Anh. Cô ta đang cầm một khẩu súng dí sát vào đầu Anh Thư làm bọn hắn bất ngờ
-Anh Thư_Minh Anh hét lên khi thấy Phương Anh chĩa súng vào đầu Anh Thư
-Phương...Phương Anh_Hắn lắp bắp không nói nên lời
-Phương Anh hãy bỏ súng xuống đi trước khi quá muộn_Minh Dương nói
-Không Bao giờ!_Cô ta nói
-Cô có biết mình đã đi quá xa không? Tôi biết cô yêu Đăng Vũ nhưng cậu ta đâu có yêu cô. Cô đừng có quá mù quáng mà cố chấp nữa_Hà My nói
-Phương Anh cô điên rồi, mau bỏ Anh Thư ra_Hăn quát
-Hahaha đúng, em điên rồi, em yêu anh nên em mới thành ra như vậy hahaha em điên thật rồi_)Phương Anh cười như điên dại
-Phương Anh bình tĩnh lại đi, mau bỏ súng xuống_Hàn Phong nói
-Đăng Vũ nếu không có cô ta chắc chắn anh sẽ yêu em phải không?_Phương Anh nói
-Không bao giờ_Hắn đáp lạnh lùng
-Hahaha sao anh nhẫn tâm vậy Đăng Vũ? Được, nếu Phương Anh này không có được anh thì cũng đừng hòng ai có được!_Cô ta nói rồi...
Clíc...Pằng.....