Chương 24: Tạm biệt

Vài ngày sau.
Nó đã được ra viện và đi học lại như bình thường. Sắp đến kì thi cuối học kì nên không khí ở trường Royal giờ đây nghiêm túc và căng thẳng hơn bao giờ hết, tất nhiên, trừ 3 đứa khùng nào đó.


Chuyện của Mỹ An và Hoàng Oanh đã làm cả trường Royal chấn động. Học sinh thì ngạc nhiên rồi xỉa xói, khinh bỉ. Thầy cô thì thấy tiếc cho hai cô học sinh thông minh của mình.


Hoàng Oanh và Mỹ An đã bị cảnh sát bắt khi đang đi nghỉ mát ở khu du lịch nổi tiếng STO. Lúc bị giải về đồn, bố mẹ của hai nhỏ, nó và cậu, Minh Thiên, và cả đám Kỷ Vân đều đang ở đó.


Nhìn thấy nó, Hoàng Oanh và Mỹ An vừa la hét, vừa lao vào, nhưng đã bị cảnh sát giữ lại. Cậu, mặc kệ bố mẹ nhỏ, mặc kệ hai nhỏ, lại gần và tuyên bố sẽ đăng vụ việc này lên báo.
Một người bạn của Minh Thiên làm trong toà soạn báo đã viết bài báo này.


Vụ việc đã làm xôn xao dư luận một thời gian dài. Nhưng, quan tâm làm gì? Đó chỉ là chuyện của nữ phụ, bây giờ, mới là chuyện của nữ chính.


Những ngày vừa rồi, nó chìm ngập trong sự quan tâm của mọi người, đặc biệt là cậu và anh. Cậu quan tâm nó thái quá thì thôi đã đành, đến cả anh ngày nào cũng nhằng nhẵng bám theo nó, thì nó biết phải làm sao?


available on google playdownload on app store


Ngày ngày, anh đứng chờ sẵn trước cửa nhà nó, với lí do chở nó đi học, tránh đi bộ làm ảnh hưởng vết thương. Rồi cậu sẽ xông ra, tranh cãi, đuổi anh về. Rồi anh sẽ lại bảo, anh chở nó, có chở cậu đâu. Và kết quả cuối cùng, cậu hậm hực ngồi trên xe, còn nó phải nhẫn nhịn nghe hai tên thần kinh tranh cãi.


Tiếp theo sẽ là quãng thời gian kinh khủng ở trường. Cậu và anh sẽ bám theo nó mọi lúc có thể, sẽ hỏi han và đưa nó đủ thứ đồ ăn. Lần đầu tiên trong đời, được ăn mà nó lại đau khổ như vậy.


Anh cứ bám lấy nó, và luôn nói chuyện với nó. Anh còn rất hay làm nũng và nhõng nhẽo với nó. Một Vương Hoàng Lãnh là đã đủ lắm rồi, tại sao lại còn xuất hiện Vương Hoàng Lãnh thứ hai?
Nó cũng đã hỏi anh:
” – Dạo này anh có bị vấn đề gì về thần kinh hay không?


Và đáp lại nó là nụ cười nhẹ nhàng thường ngày cùng câu trả lời làm nó muốn đấm.
– Bây giờ chưa nói cho em biết được, nhưng mà đừng lo, em cũng sắp biết rồi!
Xì, thần kinh mà còn làm ra vẻ bí ẩn. Nó không muốn phải chịu đựng cái tình trạng này thêm một chút nào nữa! ”


Nhưng mà, đời đâu như mơ, cuộc sống của nó những ngày này, phải nói là ‘ vô cùng nhộn nhịp ‘.


Lại nói đến chuyện kì thi, nó quyết định thi xong thì sẽ nói với cậu là nó thích cậu. Và nó sẽ chẳng quan tâm đến việc cậu có thích nó hay không, vì cậu bắt buộc phải thích nó. Một người hoàn hảo như nó, không có chuyện thất bại trong mấy cái tình yêu sến sẩm phát gớm này được!


Vậy nên, Vương Hoàng Lãnh, hãy chờ đi!
~~
Sau thời gian dài ôn luyện, học tập căng thẳng của học sinh trường Royal, đã đến kì thi cuối kì.


Hai đứa nó, một đứa tên Du, một đứa tên Lãnh, là ‘ D ‘ và ‘ L ‘, cách xa nhau ‘ muôn trùng vạn dặm ‘ nên lẽ dĩ nhiên là chả được chung phòng thi với nhau. Bao nhiêu năm nay, Vương Hoàng Lãnh cậu luôn phải bứt rứt và khó chịu mỗi khi đến ngày thi, cũng chính vì lí do này.


Đứng chờ ngoài hành lang, cậu nhìn danh sách thi mà chán nản.
Trường đông học sinh làm gì? Để giờ nó và cậu cách nhau tới tận hai phòng thi?
Nó nhìn cậu thở dài, chép miệng rồi bảo:
– Năm nào cũng thế này, từ lớp 1 tới giờ, có phải lần đầu đâu mà mày bày đặt thế?


Cậu nghe nó nói xong, quay lại nhìn nó bằng ánh mắt kinh hãi.
– Tao đau buồn, tao tiếc thương, mày không an ủi tao, lại còn chà đạp tao ư?
– Kệ nó đi Du, thằng điên đó ấy mà, quan tâm làm gì. Quan tâm tao là được rồi! – Dũng từ đâu nhảy ra, quàng vai nó rồi nhìn cậu cười đầy thách thức.


Cậu nhìn mặt Dũng rồi chợt nhớ ra nó tên Dũng, máu sôi sùng sục, lôi điện thoại ra nhắn vội.
” Mẹ, sao mẹ lại đặt tên con là Lãnh -_-? Đã đặt là Du thì cũng phải đặt tên con từ chữ ‘ d ‘ chứ -_- ”
Ngay lúc sau, có tin nhắn từ Trúc Linh.


” Mày lên cơn à con? == Thi thì lo thi đi, để yên cho mẹ ngủ! ”
Vừa mới đọc xong tin nhắn, đã nghe tiếng cười của Dũng ngay bên cạnh.


– Há há há, tội nghiệp, hoá ra ngưỡng mộ tao nên muốn có tên giống tao, hố hố hố, thế mà không nói sớm. Xưa nay cứ chành choẹ với tao, tưởng gì, hoá ra cũng chỉ vì ghen tị với tao, hí hí hí…
– Bớt ảo tưởng! Tao…


” Reng! Reng! Đã đến giờ tập trung, các học sinh vào phòng thi theo số báo danh của mình. Xin nhắc lại, đã đến giờ tập trung, các học sinh vào phòng thi theo số báo danh của mình. ”
– Chậc, thôi, tao đi, mày vào lớp đi!


– Đừng lo lắng, có Dũng ở đây rồi! Lãnh cứ thoải mái biến đi! – Dũng nói xong, vội vội vàng vàng kéo tay nó, chạy biến vào phòng thi.
Nghe tiếng cười của nó và Dũng, cậu cười rồi đi về phía phòng thi của mình.
~~


Kì thi nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày thông báo kết quả thi, và cũng là ngày nó sẽ trói cậu bên mình.
Đứng trước gương, nó cứ kiểm tr.a đi kiểm tr.a lại, xem thử mình có ‘ OK ‘ chưa. Fufu ngồi bên cạnh, vẫy đuôi nhìn ‘ mama ‘, lâu lâu lại ” ẳng ” một tiếng.


Đang xoay vòng vòng trước gương, lại nghe tiếng cậu.
– Mày đang làm cái trò quái quỷ gì trước gương vậy?
– Ai cho mày tự tiện vào phòng tao? Lại còn vào bằng cửa sổ?
– Chờ mày lâu quá chớ còn gì nữa! Gớm, hôm nay còn chải chuốt cơ đấy, chuẩn bị đi cua anh nào chắc?


Nghe đến ‘ cua anh nào ‘, nó cười cười.
– Chính là vậy đấy, mày thông minh! Đi thôi!
Cậu nghe nó nói thì lại giật mình. Chẳng lẽ…chẳng lẽ…nó yêu Minh Thiên sao?


Vậy là cả sáng hôm đó cậu thất thần. Kể cả khi biết kết quả thi là cậu với nó nhất khối, rồi cậu, nó và Dũng nhất chuyên Anh, cậu vẫn cứ như người mất hồn.


Đến giờ ra chơi, nó vội vàng kéo tay ai đó vẫn đang mất hồn chạy lên sân thượng của trường. Cậu cứ để mặc nó kéo đi, không lên tiếng, cũng không nhìn nó.
Nó nhìn cậu, hứng khởi.
– Mày có biết tại sao tao lại kéo mày lên đây không?
– Không!


– Uầy, cái thái độ mày vậy là sao? Nè nè, giờ tao nói nha, mày nghe cho kĩ nha! Tao…
– Thôi, tao biết rồi, mày đừng nói nữa. – Cậu vội cắt ngang lời nó. Cậu chắc chắn nó định nói với cậu là nó yêu Minh Thiên, nó sẽ đi nói với anh, sẽ đi tỏ tình với anh.


Những ngày qua, Minh Thiên cứ bên cạnh nó, đã khiến nó rời bỏ cậu rồi. Cậu không muốn nó khoe với cậu việc nó yêu ai đó với khuôn mặt hớn hở như thế! Nên thôi, cậu đành làm nó buồn và thất vọng về cậu vậy.
– Mày biết á?
– Ờ! – Nói rồi, cậu quay người muốn bỏ đi.


Nó vội nhào đến ôm tay cậu.
– Này này, mày bảo mày biết thì ít nhất mày cũng cho tao câu trả lời chứ? Tại sao lại dùng thái độ đó nói chuyện với tao, rồi còn muốn bỏ đi ngay như vậy?
Cậu gạt tay nó ra, không nhanh không chậm nói:


– Mày yêu Minh Thiên, mày muốn nói với anh ta gì đó, đó là việc của mày! Hỏi ý kiến tao à? Mày muốn đùa giỡn tình cảm của tao sao?
Nhìn mặt nó ngơ ngác, cậu không còn giữ được bình tĩnh:


– Du, mày là ngốc thật hay giả ngốc đây? Từ khi sinh ra, tao đã ở cạnh mày, tao cùng mày lớn lên! Tao luôn ở bên cạnh mày, luôn bảo vệ mày, luôn tìm cách làm mày vui! Từ nhỏ, trừ bọn kia ra, tao không tiếp xúc với ai khác, đặc biệt là bọn con gái. Vì tao ghét bọn nó, đó chỉ là một phần, còn lại đó chính là tao sợ mày sẽ ghét tao, sẽ nghĩ tao bỏ rơi mày.


Dừng lại nhìn nó một chút, cậu lại nói tiếp:


– Tao cố gắng học nấu ăn, giấu không cho mày biết, vì ai? Chẳng lẽ mày không đoán ra? Bữa ăn đầu tiên tao nấu, cũng là nấu vì mày. Tao luôn cố gắng quan tâm mày, cố gắng thể hiện trước mặt mày, là vì cái gì? Tại sao tao phải khó chịu với Minh Thiên, phải khó chịu với đám con trai bám đuôi mày, mày không hiểu được hay sao? Tao cũng đã từng nói, tao sẽ ghen nếu mày thân với bọn con trai khác, chẳng lẽ mày cũng không hiểu câu nói của tao? Tao luôn cố gắng, thế nhưng mày không hiểu, và rồi giờ, mày gọi tao để khoe khoang rằng mày yêu đứa khác à? Du à, tao là con trai, nhưng tao cũng là con người, đừng đùa giỡn với tao như thế!


Nói rồi, cậu bỏ đi. Nó vội kéo tay, ngăn cậu lại.
– Mày ngu vừa thôi! Chưa nghe tao nói đã phán, đã cho nguyên một tràng vào mặt tao là sao?
– Mày….nói vậy là sao?


– Mày bảo tao không nhận ra tình cảm của mày, vậy tình cảm của tao, mày có nhận ra không? Tao hôm nay muốn nói với mày, tao yêu mày, và dù mày có không yêu tao đi nữa, mày vẫn bắt buộc phải yêu tao. Mà hoá ra, mày lại yêu tao từ thuở bé tí. Mày không nói, thì làm sao tao biết được? Tao cũng chỉ mới nhận ra tao yêu mày cách đây một thời gian, mà giờ tao đã tỏ tình với mày rồi. Còn mày? Mày nhận ra từ xưa kia, mà mày không thèm nói, giờ lại quát tao thế này thế nọ là sao?


Cậu tròn mắt nhìn nó, không nói gì cả.
– Tao nói thật đấy! Lãnh, tao yêu mày! Xin lỗi, vì đến mãi sau này tao mới nhận ra! Tao…
– Được rồi, tao mới là người phải xin lỗi. Nhưng mà bỏ qua hết nhé!
Rồi cậu lại nở nụ cười thật hạnh phúc, từng câu từng chữ cậu nói, khắc sâu trong lòng nó.


– Du, làm người yêu tao nhé, rồi sau này làm vợ tao, và làm mẹ của những đứa con của tao! Tính tao thì mày biết thừa rồi! Tao cũng mười mấy năm trời yêu thương mày, mày cứ tin tưởng tao! Mà tao có làm chuyện gì có lỗi đi nữa, mày cứ đập tao ch.ết cũng được, mà chắc chắn tao chả làm gì có lỗi đâu! Nói tóm lại, yêu nhau nhé?


Nó choàng tay qua vai cậu, nhón chân và đặt môi mình lên môi cậu.
Đây là nụ hôn đầu của bọn nó. Đủ các yếu tố cho một nụ hôn lãng mạn: sân thượng của trường, trời trong xanh gió mát, ông mặt trời lấp lánh và đôi uyên ương tình nồng ý thắm.


Cậu cũng đã đọc rất nhiều sách để chuẩn bị cho việc hôn hít này. Vậy nên, một cách rất thuần thục, nụ hôn đầu của cậu và nó rất thành công.
Ngày hôm đó, cậu và nó cúp học, đi chơi.
~~
Buổi trưa về nhà, cậu vui vẻ chạy vào bếp, tíu ta tíu tít:


– Mẹ, mẹ. Mẹ có con dâu rồi nhé! Mẹ, mẹ. Mẹ có con rể rồi nha!
Kỷ Vân và Trúc Linh nghe cậu nói, đang nói chuyện vui vẻ thì im bặt. Hai người nhìn nhau một chút, rồi cười ha hả.
– Sui gia à, xin chào!
– Hello, hello. – Kỷ Vân cũng ngoác miệng ra mà cười. – Mà đứa nào tỉnh tò đấy? Kể nghe tí coi!


Lãnh ưỡn ngực tự hào.
– Không bao giờ! – Rồi bỏ chạy lên phòng trong tiếng gào của hai bà mẹ.
Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ, rộn ràng hơn mọi ngày. Nguyên Hoàng và Khắc Huy biết chuyện cũng ngoác miệng ra trêu hai đứa nó cả buổi.


Trước sự bàn tán xôn xao của dư luận, nó ngượng chín mặt, chả biết phải nói gì, còn cậu không những không xấu hổ mà còn rất mặt dày mà ưỡn ngực tự hào.
– Fufu của ông sắp có em rồi.


– Đúng đấy, Fufu ngoan phải biết trông em nghe chưa? – Trúc Linh vừa xoa đầu vừa nhìn Fufu đang ăn mà cười cười nói nói.
Cậu nghe vậy thì khoái chí, cười không ngậm được mồm. Còn nó đen mặt.


– Bố, mẹ, bọn con công khai yêu đương chứ không hề thông báo là có thai nhé. Mà bố mẹ đang giáo dục con mang thai ở tuổi 16 sao? Thật không vậy hả bố mẹ? 囧
– Thì đợi 2 năm nữa. Gì đâu mà, Fufu cũng sẵn sàng chờ em nhỉ?
– Gâu gâu…
– Rồi, cho thêm miếng mực nè!
-…..〒_〒
~~


Đang nằm trên phòng, nó bỗng dưng nhận được cuộc gọi của anh.
– Alô, anh ạ?
– Ừ, anh đây! Gặp anh một chút có được không?
– Giờ hả anh?
– Ừ!
– Dạ được!
– 10 phút nữa anh đến đón em, chuẩn bị đi nhé!


Cúp máy, nó thay đồ rồi xuống xin phép Kỷ Vân. Kỷ Vân nhớ lại chuyện hôm trước, lo lắng hỏi nó.
– Con gặp ai? Hay bảo Lãnh đi cùng đi!
– Con đi với anh Thiên mà, mẹ yên tâm đi!
– À, thằng Thiên hả? Được rồi, về sớm nhé!
– Vâng!


Anh đưa nó tới bãi biển, chạy vội qua hàng tạp hoá, mua cho nó cây kem, theo yêu cầu của nó.
Nó cầm kem, vừa ăn vừa ngắm biển.
– Oà, lâu lắm rồi, em mới ra biển đấy! Hê hê, cảm ơn anh nhá! Mà có chuyện gì hả anh, tự nhiên đưa em ra đây?


– Du à, anh có từng nói, mọi chuyện, kể cả việc anh làm giáo viên của em, đều không phải là trùng hợp, mà là vì em, em nhớ chứ?
Sao bỗng dưng anh lại nói tới chuyện này? Nó thật sự chả nhớ tí ti gì về vụ này cả, nhưng cứ nói dối cho anh đỡ tủi thân.
– Vâng, em nhớ.


– Ừ, là anh sắp đặt cả đấy!
– Hả? – Anh bảo anh sắp đặt? Ừ nhỉ, anh bảo anh là vì nó cơ mà. Nhưng, thế có nghĩa…chẳng lẽ…
– Anh yêu em, Du ạ!
Sốc! ⊙▃⊙! Tính từ duy nhất để miêu tả tâm trạng nó bây giờ.


– Anh thích em từ nhỏ rồi cơ! Tất nhiên lúc đấy, cũng có biết gì là thích đâu, cứ nghĩ là em gái thì đương nhiên phải như thế. Nhưng đến khi anh qua Mỹ rồi, dần dần anh nhận ra là, anh không coi em như đứa em gái của anh, mà thật kì lạ, tuy xa là vậy, không hề liên lạc luôn mà mỗi ngày, anh lại càng thích, càng yêu em. Anh cũng không hiểu tại sao nữa.


-….


– Anh đã cố gắng học, để chứng minh cho bố, để có thể về đây, và anh cũng là người sắp xếp để làm giáo viên của em. Những ngày qua, anh cũng rất cố gắng, anh muốn em hiểu được tâm ý của anh. Anh biết làm vậy là có lỗi với Lãnh, nhưng, anh vẫn phải cố gắng vì tình yêu của mình. Anh đã day dứt nhiều lắm Du à, anh cũng nhận ra là em có tình cảm với Lãnh, nhưng, anh vẫn có quyền cố gắng mà em nhỉ?


Nó im lặng, không biết nên nói gì. Rồi nó cười nhẹ nhàng, nhìn anh.
– Câu chuyện hôm bữa anh kể em đấy, em đã nghi nghi là chuyện của anh rồi mà! Chỉ không ngờ, em lại là nữ chính.
– Ừ, anh đã dằn vặt lắm đấy!


– Nhưng anh à, em đã là người yêu của Lãnh rồi…em…và Lãnh sẽ sống bên nhau mãi mãi. Anh à…em..em xin lỗi!
– Có gì đâu mà xin lỗi anh. Kết quả này, anh vốn đã biết rồi mà.
– Em…xin lỗi anh. Anh đừng yêu em nữa, hãy tìm một cô gái khác, người có thể đáp trả tình cảm của anh.


– Nếu chuyện quên và yêu một người dễ như vậy thì anh đã sớm quên được em rồi.
Nó nhìn ra biển, giọng nói xen lẫn hạnh phúc và chua xót.
– Em đã là người yêu của Lãnh, anh hãy cố quên em đi nhé!


Lúc này, anh mới quay mặt nhìn nó. Anh lại cười, là nụ cười nhẹ nhàng và quyến rũ thường ngày, nhưng sao, nhìn nụ cười đó bây giờ, nó cảm thấy khác xa thường ngày. Nụ cười của anh bây giờ, vô cùng bi thương.


– Anh yêu bố mẹ anh, dù họ có xấu hay tốt, anh vẫn yêu họ. Cũng giống như anh yêu em, dù em có thuộc hay không thuộc về anh, dù em có yêu hay không yêu anh, anh cũng vẫn yêu em. Anh tự mình chấp nhận tổn thương này mà, em đừng áy náy.
-…


– Được rồi, anh em mình về thôi! Chuyện hôm nay, em cứ quên đi nhé! Anh sẽ lại là anh Minh Thiên của em như trước kia, em lại là em gái Băng Du của anh. Đi thôi nào!
Trên quãng đường về nhà, cả anh và nó đều không nói tiếng nào. Đến khi đến trước cửa nhà nó, trước khi xuống xe, nó quay lại nhìn anh.


– Anh à, anh sẽ không vì chuyện hôm nay mà lại bỏ về Mỹ, cắt đứt mọi liên lạc với bọn em chứ?
Nghe nó hỏi, anh ngạc nhiên. Nó lo sợ anh bỏ đi tới vậy sao?
– Anh không đi đâu! Anh sẽ không bỏ rơi hai đứa em của anh như hồi xưa nữa đâu!
– Anh hứa nhé?
– Anh hứa.


Nhìn nó bước vào nhà, anh phóng xe về căn hộ của mình. Vừa vào nhà, anh đã lấy điện thoại ra.
– Cho tôi một vé đến New York vào sáng sớm mai nhé!
-…
– Ok!
Quăng điện thoại xuống ghế, anh mỉm cười đầy chua chát.
~~


Bước lên phòng, hình ảnh cậu nằm chềnh ềnh trên giường đập ngay vào mắt nó. Thấy nó, cậu lườm, nguýt đủ thứ kiểu.
– Đi chơi vui không? Quăng chồng ở nhà, đi với thằng khác có vui không?
Nó không nói không rằng, chạy tới, ôm lấy cậu, cạ cạ đầu trong lòng cậu.


Cậu ban đầu ngạc nhiên, lúc sau thì sung sướng hưởng thụ.
– Mày sao thế? Có chuyện gì, kể tao nghe!
– Lãnh này, mày phải ở bên cạnh tao mãi nhé! Không được bỏ tao, không được theo con khác đâu đấy!
– Đương nhiên! Mày nói hay!
– Sống đến già luôn nhé!
– Ừ!
– Chứng minh đi!


– Từ nay về sau tao chỉ đi theo mày nhé, thành cái đuôi nhé! Khỏi lo nhé!
– Không, phiền lắm!
– Thế làm sao cho tin đây?
– Hì hì, lúc nào tao chả tin mày!
– Câu nói mát lòng ghê, hun cho cái nè.

~~
Sáng hôm sau, đang chuẩn bị đi học, nó nhận được tin nhắn của anh.


” Anh xin lỗi, hôm qua đã nói dối em rồi. Nhưng anh chỉ quay về Mỹ thôi, không cắt đứt liên lạc đâu, em đừng buồn nhé! Hai đứa sống thật tốt nhé! Cho anh gửi lời chào cô chú!
À mà, em đừng ra sân bay hay gì nhé, anh đang ngồi trên máy bay rồi, sắp cất cánh, anh tắt máy đây! ”


Nó khóc, chạy xuống dưới nhà, mọi người đi làm hết rồi, chỉ còn cậu vội vàng chạy lại chỗ nó.
– Mày cũng nhận được tin của Minh Thiên à?
– Ừ!
– Sao bỗng dưng lại về Mỹ?
Nó kể lại chuyện ngày hôm qua rồi khóc nức nở.
– Là do tao làm tổn thương anh Thiên, là do tao…hức…


Cậu ôm nó vào lòng.
– Không phải do mày, phải kết thúc chuyện này thì anh Thiên mới bắt đầu một cuộc sống mới được chứ! Đừng khóc nữa, đâu phải là không bao giờ gặp lại, không bao giờ nói chuyện đâu? Có tao đây rồi, mày đừng khóc nữa. Mày khóc thế, tao vừa ghen vừa xót đấy!
~~


Làm thủ tục xong, Minh Thiên bước lên máy bay. Ngồi ở vị trí của mình, anh cầm điện thoại gọi cho mẹ.
– Mẹ à, con sắp về rồi đấy, đang ngồi trên máy bay nè!
– Đã về rồi sao? Con…với bé Du…
– Vâng, con trai mẹ thất tình rồi.


Nhã Khanh nghe con trai nói mà xót xa. Thằng con trai của cô, thằng con trai bé bỏng của cô…
– Mẹ đừng lo, con không sao đâu! Rồi sẽ ổn thôi mà mẹ!
– Mẹ biết thế này có hơi gấp, nhưng con có cần mẹ sắp xếp vài cuộc gặp mặt để dễ quên con bé hơn không?


– Không đâu mẹ! Con không cần đâu, mẹ đừng làm vậy. Tình cảm của con vẫn dành hoàn toàn cho Du, gặp mặt người khác như vậy, sẽ làm tổn thương họ đó. Con không muốn đâu! Chuyện của Du, một thời gian, chắc chắn con sẽ quên được mà, mẹ đừng lo quá!
-…Ừ…


– Mà mẹ này, xấu hổ quá. Con trai mẹ từng này tuổi đầu rồi mà còn khóc này, xấu hổ mẹ nhỉ? Trời ạ, tự nhiên con làm sao thế này? – Nghĩ về nó, một giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Anh đang thương xót cho chính bản thân mình.
Nhã Khanh nghe vậy, xót con trai mà khóc theo.


– Con trai của mẹ…con trai của mẹ…
– Mẹ à, có một giọt chảy xuống thôi mà, mẹ làm gì mà khóc nức nở lên thế? Con mới là cái đứa thất tình cơ mà…Mà thôi, con tắt máy mẹ nhé, sắp cất cánh rồi. Mẹ đừng khóc nữa đấy!


– Bố mẹ chờ con về! Mẹ sẽ nấu món con thích nhé, con trai. Mẹ tắt máy đây! Vui lên con nhé! Đừng buồn, có biết chưa?

Anh đi, bỏ lại mối tình đầu dang dở của mình nơi quê hương.


” Tình chỉ đẹp khi tình dang dở. “. Vậy là anh đã có một mối tình đẹp rồi, đâu có gì phải hối tiếc nữa đâu nhỉ?
~~
Nó nắm tay cậu, nhìn lên bầu trời.
– Anh phải sống thật tốt nhé!
*** Hoàn chính văn. ***






Truyện liên quan