Chương 3

Gia Hòa không có thiện cảm với “đối tượng công tác” này, nhưng gia giáo của cô không cho phép cô biểu hiện ra ngoài.


Anh ta thường xuyên tuỳ tính đến tìm cô, chẳng qua mục đích thường là kiếm cô làm việc. Vì vậy mỗi lần nhìn thấy anh ta xuất hiện ở cửa nhà mình, câu nói đầu tiên của cô chính là: “Sao thế, thiếu gia.”


Lúc ban đầu cô không biết sao mình lại gọi anh ta là “thiếu gia”, có lẽ muốn châm chọc anh ta, cũng có thể vì anh ta thật sự là một thiếu gia, tóm lại cô hiếm khi gọi tên anh ta, có đôi khi nhắc tới James với Bảo Thục, cô lại theo thói quen nói “Hôm nay thiếu gia không có việc, cho nên tớ có thời gian rảnh”.


Nhưng gọi mãi thành thói quen, sau này ngay cả các đồng nghiệp trong công ty quen biết anh ta cũng gọi anh ta là “thiếu gia”, mà anh ta cũng chưa bao giờ phản đối, có lẽ bởi vì bản thân anh ta cũng nghĩ mình là thiếu gia.


Nhờ ngoại hình, thiếu gia rất được các thương nhân quảng cáo hoan nghênh. Phần lớn thời gian làm việc của Gia Hòa là bàn bạc với công ty quảng cáo và hiểu rõ nội dung quảng cáo, tuy rằng cô là người đại diện trực tiếp của anh ta, nhưng quyền quyết định vẫn ở công ty, cho nên vai trò của cô chính là người trung gian.


Đối với công việc của anh ta cô nhất định phải hỗ trợ vô điều kiện, nếu trong quá trình quay phim có gì không ổn, một khi dẫn tới tranh cãi, cấp trên sẽ trách cô.


available on google playdownload on app store


Thái độ của cô đối với công việc này rất thận trọng. Đương nhiên lúc vừa bắt đầu cũng từng xuất hiện biến động, cũng có cục diện không thể giải quyết, nhưng thời gian hai năm đã khiến cô dần dần tìm được vị trí của mình.


Thế nhưng, lúc sự nghiệp của thiếu gia khởi sắc, lại có một tai vạ không lớn không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Gia Hòa cảm thấy nhức đầu như muốn nứt ra.


Anh ta không biết làm sao quen biết con gái của ông chủ khách hàng, sau khi quay xong quảng cáo, cô gái tên là Selina kia lại tự tử vì anh ta. Vô cùng may mắn, lúc cô ta vừa mới cắt cổ tay thì bị người nhà phát hiện, sau đó đưa đến bệnh viện cấp cứu, không có gì đáng lo.


Nhưng khách hàng này không phải là loại cóc nhái, mà là ông chủ của rất nhiều công ty tại Hồng Kông, ông ta có một vị thiên kim, bây giờ tự tử vì đàn ông, bất cứ ông bố nào cũng không thể nuốt xuống cục tức này.


Vì thế ông ta nói với những người trong giới, nếu ai tìm James quay quảng cáo, chính là không nể mặt ông ta.


Là thế thôi, quảng cáo đồ đạc này nọ, chẳng thể nào không thay thế được. Mặc dù thiếu gia có khuôn mặt đẹp, nhưng ở Hồng Kông đầy rẫy những chàng trai như thế, làm gì vì một cây mà vứt cả khu rừng.


Cho nên đã bốn tháng nay anh ta không có công việc gì. Tuy rằng may mà chuyện này không đăng báo, nhưng khiến cho mọi người trong giới đều biết, ít nhất tạm thời, anh ta không có cách nào làm việc ở Hồng Kông.
Công ty suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định để anh ta đi “Khai thác thị trường nội địa”.


Kỳ thật chính là lưu đày. Hợp đồng ký ba năm, tiền đã giao ra, không thể nuôi không anh ta. Vật giá của Hồng Kông lại đắt đỏ như vậy, mấy năm nay thói đời cũng kém hơn nhiều.


Sau năm 1997 có rất nhiều tin đồn về nội địa, mảnh đất vốn bị người Hồng Kông xem thường lại đột nhiên giống như khắp nơi có thể đào ra vàng. Vì thế ông tổng muốn anh ta đến Thượng Hải thử xem.


Gia Hòa vì chuyện này mà bôn ba hơn bốn tháng trời, thậm chí từng đi cầu xin phú thương kia. Thực ra ông ta không phải là người kiêu ngạo ngang ngược, thái độ rất lịch sự đối với cô, nhưng lập trường cũng rõ ràng, đừng nói chính James không đến nói xin lỗi, cho dù anh ta đến, ông ta cũng không tha thứ cho anh ta.


Sau này nghe nói, thiên kim tiểu thư kia xuất viện từ mấy tháng trước, rồi liền bay thẳng đi Mỹ “du học”.


Sau đó Gia Hòa không ngừng liên lạc với các công ty quảng cáo, nhưng vẫn không ai chịu mời thiếu gia đi quay quảng cáo. Cô có một người bạn làm ở công ty quảng cáo, vì giúp cô, thiếu chút nữa đã trở mặt với cấp trên. Cô không có lý do để người khác vì mình mà đánh mất chén cơm.


Vì thế cuối cùng Gia Hòa phải chấp nhận sự thật, cùng thiếu gia đi Thượng Hải.
Cô sinh ra ở Thượng Hải, sinh sống tại đây 14 năm. Có thể trở về nơi này, cô nên cảm thấy vui mừng, nhưng tình hình trước mắt, nói thế nào cô cũng không xem như là “Vinh quang trở về quê cũ”.


Khi cô nói với người nhà muốn đến Thượng Hải làm việc, hai năm đầu bố vui vẻ nói với cô làm việc cho tốt. Năm ấy lúc cô làm trao đổi sinh viên đến Hồng Kông học tập, bố mẹ nhất định chưa từng nghĩ qua, cô sẽ bỏ đi cơ hội nghiên cứu sinh tiếp tục học thạc sĩ, mà ở lại Hồng Kông làm công việc chẳng dính dáng gì đến lý tưởng ban đầu của cô.


Cô học di truyền học tại đại học, vốn dĩ sau khi từ Hồng Kông trở về là có thể ở phòng thí nghiệm đi theo giáo sư làm nghiên cứu, vừa học vừa làm, hai ba năm sau là có thể lấy học vị thạc sĩ.


Cô biết, cô lựa chọn ở lại Hồng Kông khiến bố mẹ kinh ngạc, đau lòng, bất đắc dĩ, nhưng vào thời điểm ấy, đối với cô mà nói, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một con đường này.
Bỗng nhiên có một trận xóc nảy, máy bay hạ cánh trên mặt đất, tâm trạng của Gia Hòa giảm sút không có lý do.


Thiếu gia hình như không để ý đến trận xóc nảy này, anh ta vẫn thoải mái, tất cả mọi chuyện đều chỉ có cô lo lắng.
Gia Hòa chán ghét quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.


Không biết khi nào thì anh ta đã thức dậy, đầu tựa vào cửa sổ máy bay, đèn hướng dẫn ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào, rọi trên khuôn mặt trẻ tuổi của James.


Trong khoảnh khắc ấy, Gia Hòa cảm thấy ánh mắt của anh ta rất u buồn, vẻ mặt hơi cô đơn. Nhưng giây tiếp theo, anh ta phát hiện cô đang nhìn mình, liền dời tầm mắt sang đây.
“Tới rồi.” Gia Hòa có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn bình tĩnh nói.
“Tôi thấy rồi.” Gương mặt anh ta không chút thay đổi.


Tiếp theo, hai người không nói lời nào, đều tự xách hành lý của mình từ từ xuống máy bay, đi theo đám người đi về phía lối ra.
Bọn họ không biết kế tiếp mình sẽ gặp phải những gì, nhưng vì tuổi trẻ luôn có khát khao. Vì vậy tuy rằng tương lai khiến bọn họ bất an, nhưng cũng khiến bọn họ mong đợi.






Truyện liên quan