Chương 12
Cho đến khi tài xế ngân nga điệu hát chở bọn họ vào đường cao tốc thì Gia Hòa mới cảm thấy mình thật sự trở lại Thượng Hải. Hồng Kông và Thượng Hải, hai thành phố này cho cô rất nhiều ảo giác.
“A!” Cô sợ hãi kêu lên.
Thiếu gia không rõ nên trừng mắt nhìn cô.
“Ray…” Lúc này cô mới nhớ tới, sau khi trở về còn có một vấn đề khó khăn đang chờ cô.
“Đừng để ý tới cậu ta là được, nhiều nhất thì để cậu ta nói mấy câu.” Thiếu gia nghĩ đến anh bạn của mình thì đầu bỗng dung đau nhức không lý do.
Hai người cẩn thận xách hành lý lên lầu, trên cầu thang xoay tròn mờ tối, bọn họ không hẹn mà cùng thở hổn hển.
Cửa sắt lầu ba mở ra, bên trong khe cửa không có đèn, bọn họ nhìn nhau một cái, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
“Anh…anh mở cửa đi.” Gia Hòa đưa chìa khóa cho thiếu gia.
Anh bĩu môi, rất không tình nguyện mà nhận lấy, chậm rãi cắm chìa vào ổ khóa, xoay vài vòng, rốt cuộc nghe được tiếng “lách cách”. Cửa mở ra.
Anh đẩy cửa vào, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, trong phòng im ắng không một bóng người.
Gia Hòa vừa nhìn xung quanh vừa tiến vào. Hai người kiểm tr.a trong ngoài một lần, hành lý của Ray vẫn ở đây, căn nhà vẫn như trước khi bọn họ rời đi, chỉ có phòng khách lộn xộn một tí.
“Anh ta sẽ đi đâu?” Cô mở đèn, ngồi vào sofa.
Thiếu gia nhún vai.
Lúc này dưới lầu truyền đến một tiếng hoảng sợ: “Hết cửa, tự xào!”
Hai người đột nhiên giật mình, đó không phải là Ray thì ai chứ?!
Michelle ngậm điếu thuốc mở cửa, vừa thấy bọn họ liền đi thẳng trở vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Gia Hòa thấy cô ta hút thuốc, hơn nữa cô ta luôn chú trọng bề ngoài, lúc này đầu tóc bù xù, áo thun trên người có vệt nước canh.
Dè dặt đi vào, phát hiện bên trong không khí càng ngột ngạt hơn. Vị trí ngồi gần cửa sổ trên bàn mạt chược là Ray.
Khuôn mặt anh ta râu ria lắt nhắt, miệng cũng ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Michelle và anh ta có thể nói là hai mắt đỏ ngầu, hai người cho dù nhìn nhau cũng giống như sinh ra tia lửa.
Hai người khác ngồi trên bàn là hai người bọn họ từng gặp ở nhà Michelle, đối với hai người gần như điên cuồng kia, hai cô gái này vẫn duy trì vẻ tao nhã trước sau như một. Một người vừa sơn móng tay vừa đánh, người kia thì chia nửa tư tưởng xem phim truyền hình.
“Ray, anh không sao chứ?” Gia Hòa cảm thấy miệng mình như muốn co giật, nếu để ông chủ biết con trai ông ta biến thành thế này, bát cơm của cô sẽ bị đập vỡ không thể ghép lại được nữa.
“Đương nhiên không sao.” Vẻ mặt anh ta hưng phấn, “Hôm nay tôi thắng liên tục hai mươi mốt vòng!”
Michelle tái mặt, một tràng tiếng Quảng Đông thô tục thốt ra từ miệng cô ta. Ray cũng chẳng thua kém gì, hai người cứ thế cãi lộn tung tóe không hề khoan nhượng, mà bàn tay thì không dừng vẫn tiếp tục ra bài, Gia Hòa nhìn đến trợn mặt há mồm.
Thiếu gia đột nhiên hỏi: “Tối nay cậu có về ngủ không?”
“Không về, tôi phải giết cô ta đến phá sản.” Bộ dạng của anh ta quả thực vô cùng đắc ý.
Thiếu gia hài lòng gật đầu, rồi kéo Gia Hòa đi về.
Gia Hòa lo lắng nằm lật qua lật lại trên sofa, dường như còn chưa lấy lại tinh thần sau cuộc chấn động ban nãy.
“Đừng lo cho cậu ta.” Thiếu gia tắm xong từ toilet đi tới, trên đầu còn hơi nước, khiến cho không khí xung quanh anh cũng mờ mịt theo.
Thế nhưng, tâm tư của Gia Hòa hoàn toàn không ở trên người anh.
Anh đi qua ngồi bên cạnh cô, xoay mặt cô qua. Bỗng nhiên có chút không vui, trên khuôn mặt cô là vẻ lo âu.
Anh đã từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt cô, thời điểm ấy là vì anh, mà hiện tại là vì người khác. Anh có loại buồn bực nói không nên lời, nhưng lại không muốn trách cô.
Gần đây tính tình của anh hơi kỳ lạ, chính anh cũng cảm thấy thế. Trước kia anh thường nghĩ gì thì làm đó, bây giờ khi đối mặt với cô, anh lại hết cách. Trong lòng có một âm thanh, bảo anh khắc chế bản thân.
Cho nên anh thường xuyên hờn dỗi, tức giận chính mình.
Gia Hòa nắm lấy chiếc khăn trong tay anh, giúp anh lau khô tóc.
Anh đột nhiên ôm lấy cô: “Em chỉ được để ý tới anh.”
Gia Hòa nghi hoặc cúi đầu nhìn anh, dần dần cô dường như hiểu ra, vui vẻ nở nụ cười.
Thiếu gia bị cô cười khiến anh hơi lúng túng, không được tự nhiên mà giành lấy khăn về choàng qua cổ.
Cô cười càng vui vẻ, cô vươn tay che đôi mắt của anh, cảm giác được độ nóng trên mặt anh, cô bất ngờ hôn anh một cái.
Năm giờ sáng, Gia Hòa đột nhiên ngồi dậy, thiếu gia thì nằm bên cạnh dùng gối đầu che mắt ngủ say sưa, trong phòng khách vang vọng tiếng chuông cửa và tiếng khàn khàn.
Cô kêu to không ổn, nhất định Ray đã trở về.
Cô vội vàng xoay người xuống giường, nhặt lên áo choàng mau chóng mặc vào, sau khi chạy vội về phòng mình thì hình như nhớ tới gì đó mà chạy ra phòng khách kéo hành lý còn dán nhãn sân bay về phòng mình, ngay sau đó mở va ly ra, dùng sức kéo ra bộ đồ ngủ màu vàng nhạt rồi mặc vào. Tất cả động tác vô cùng trôi chảy.
Cô buộc dây lưng của áo choàng ngủ xong thì chạy tới phòng khách, mới đi vài bước cô cúi đầu nhìn, trên chân là đôi dép của thiếu gia, cô lập tức vọt vào phòng thiếu gia đổi lại đôi dép của mình, tiện tay đóng cửa phòng rồi chạy ra cửa chính, hít sâu một hơi, nheo mắt mở cửa ra.
Ngoài cửa quả nhiên là Ray, miệng anh ta vẫn ngậm điếu thuốc không châm lửa kia, tóc tai rối bù, trên người chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, chân mang đôi dép xỏ ngón.
Gia Hòa làm bộ lấy tay che miệng ngáp một cái, vừa định nói mình đang ngủ, nhưng anh ta vừa đếm tiền vừa đi vào, không nhìn cô một cái.
Sau khi đếm tiền xong anh ta ném trên bàn trà, cầm vài bộ đồ trên sofa, tâm trạng vui vẻ ngậm thuốc đi vào toilet rồi đóng cửa lại.
Gia Hòa mở to mắt nhìn cánh cửa, nói không ra lời.
Đường phố ngoài cửa sổ cho đến mười một giờ mới náo nhiệt, trên con đường đối diện có một trường trung học, thực ra mỗi sáng đều dùng loa phát thanh, nhưng đến giữa trưa thiếu gia mới bị các tiếng động ồn ào đánh thức.
Anh xoay người qua, cảm giác được người bên cạnh, rồi từ từ nhắm hai mắt dựa lại gần, khóe miệng là nụ cười thỏa mãn.
“Cậu ngủ say ghê.”
Thiếu gia bỗng chốc mở hai mắt, trước mắt là một bên mặt tuấn tú của Ray.
Anh ngồi dậy, đưa tay gãi đầu, hình như còn chưa tỉnh táo.
“Spring ở sát vách.” Quốc ngữ của Ray tuy rằng rất kém nhưng cũng có thể nói đùa.
Anh quay đầu nhìn Ray, mặt vênh lên, bỗng nhiên mỉm cười. Ray cũng cười.
“Ngày đầu tiên tôi thấy cậu giúp đẩy hành lý của tôi thì đã biết hai người có vấn đề.” Ray vươn chân đạp lưng thiếu gia, “Bạn bè lâu năm làm sao tôi không hiểu cậu chứ.”
Thiếu gia nheo mắt: “Đúng, ánh mắt cậu rất lợi hại…”
Hai người nhìn nhau vài giây, rồi cùng cười lên.
Cửa hàng mới của Y mau chóng khai trương tại Thượng Hải, nhìn thấy áp-phích của thiếu gia xuất hiện trong tủ kính bày hàng tại lầu một của công ty bách hóa, Gia Hòa vô cùng đắc ý.
“Tôi đã nói cậu ấy sẽ thông qua mà.” Tony đứng trước cửa sổ, văn phòng của anh ta đã sửa chữa, cửa sổ kính biến thành tường kính.
“Thật sự phải cám ơn anh.” Gia Hòa nói từ đáy lòng, “Không bằng mời anh ăn cơm nhé?”
“Không cần đâu, tôi đã năm ngày liền không về nhà ăn cơm, vợ tôi muốn mắng người rồi.” Anh ta nói với vẻ bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại tươi cười.
“Vậy mời vợ anh cùng đi.” Gia Hòa không thể ngồi lâu được, nghe nói văn phòng của anh ta mới trang hoàng xong hai tuần trước, mùi dầu chuối rất nồng nặc, cô lấy tay che mũi.
“Không cần đâu, nếu để cô ấy thấy James, sau này tôi không thể về nhà ăn cơm.” Anh ta buồn cười nói, vừa lật tạp chí trên tay.
Gia Hòa bật cười: “Thế thì bảo James đừng tới là được.”
“Oh vậy thì càng nghiêm trọng hơn, vợ tôi sẽ hỏi vì sao chúng ta phải đi ăn riêng cùng một cô gái, vì sao cô ấy mời anh, hai người có quan hệ gì, anh giúp cô ấy việc gì, có phải nhận lợi ích của cô ấy không —— tôi có nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng chẳng rửa sạch được.”
Cô quên mất mùi dầu chuối nồng nặc mà cười ha ha. Có đôi khi sợ sệt cũng là một loại hạnh phúc.
“Nếu cô thật sự muốn cám ơn tôi, thực ra không cần mời tôi ăn cơm. Tôi chỉ có một tâm nguyện…” Tony từ quyển tạp chí ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cái gì…” Cô cảm thấy miệng mình hơi co giật.
“…Giúp tôi đổi tường kính trở về cửa sổ kính như ban đầu đi.”
Gia Hòa vừa hắt xì vừa xoa cái cằm vọp bẻ của mình từ văn phòng Tony đi tới, đối diện gặp phải Hàn Khải.
“Hi, cô thấy hình nền của tủ kính bày hàng lầu một thế nào? Cá nhân tôi thấy rằng đó là tấm ảnh cool nhất của James.” Lúc anh ta nháy mắt hình như rất nghiêm túc.
“Tôi nghe Tony nói, tủ kính bày hàng là do anh thiết kế, rất đẹp.” Cô cười lịch sự.
“Last one đương nhiên phải làm tốt một chút.” Anh ta cười như không cười.
Gia Hòa kinh ngạc nhìn anh ta.
“Tháng một năm sau tôi đi Singapore.”
“À.” Cô gật đầu, đàn ông giống như Hàn Khải khá thích hợp lang thang khắp nơi.
“Đúng rồi,” anh ta kéo Gia Hòa đến bàn công tác của mình, sau đó tìm đồ trong ngăn kéo, “Có chuyện nhờ cô.”
Cô nhìn anh ta lục lọi, nghĩ rằng có lẽ anh ta muốn tìm gì đó, nhưng anh ta có thứ gì mà phải nhờ đến cô?
Rốt cuộc anh ta tìm được thứ mình muốn tìm trong ngăn kéo, đó là một cuốn sổ tay du lịch, bìa mặt quyển sách dường như đã lật rất nhiều lần.
“Giúp tôi giao cho Michelle.”
Gia Hòa kinh ngạc nhận lấy cuốn sổ tay kia, bắt đầu nghĩ tới lúc Michelle cầm lấy thì sẽ có phản ứng gì. Cô chợt có chút không hiểu, Hàn Khải và Michelle không phải là người thích dây dưa, vì sao qua lâu như vậy, anh ta mới muốn giao “quà tặng” thế này cho cô ta.
“Phiền cô nói với cô ấy,” Hàn Khải hơi ngượng ngùng nói, “Tôi hy vọng cô ấy tha thứ cho tôi, ngoài ra…cảm ơn cô ấy.”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt người đàn ông này, thế cho nên trên đường trở về cô nhịn không được mà lấy ra cuốn sổ tay du lịch vốn hơi cũ kia trong túi xách.
Cuốn sổ tay này giới thiệu nước Pháp, từ Paris đến Lyon, vườn nho xinh đẹp, mỗi một trang đều có vết gấp lại, có dấu hiệu trên bản đồ. Hình ảnh đầy màu sắc đã hơi mờ nhạt, phong cảnh trong ảnh vẫn xinh đẹp động lòng người. Lật đến trang cuối cùng, Gia Hòa ngừng ánh mắt.
Trên đó in một tấm ảnh, là hai vị tác giả của cuốn sổ tay này, cô nhận ra một người là Hàn Khải. Bọn họ đứng giữa vườn hoa oải hương, đội mũ rơm thật to, cười ngây ngô dưới ánh mặt trời. Bên cạnh anh ta là một cô gái đội mũ rơm.
Gia Hòa bỗng nhiên ngẩng đầu, dường như hiểu được gì đó. Lần ấy ở trên đường cô trông thấy anh ta ôm một cô gái đi qua, cảm thấy cô gái kia như là thấy ở đâu rồi. Hóa ra, cô gái ấy giống Michelle.
Cô cúi đầu nhìn tấm ảnh, cô gái kia và Michelle đều có phần giống cô gái trên tấm ảnh.
Michelle mở cửa phòng lầu hai, Gia Hòa đi vào, phát hiện cô ta đang thu xếp hộp hóa trang.
“Hi, cô đến rồi.” Michelle quỳ trên mặt đất, vươn tay xuống dưới sofa nhặt đồ.
Gia Hòa trầm ngâm một chút. Michelle ngẩng đầu nhìn cô: “What?”
Từ trong túi xách cô chậm rãi lấy ra cuốn sổ tay kia: “Hàn Khải bảo tôi đưa cho cô.”
Michelle ngừng động tác, đứng lên, nhìn cuốn sổ tay màu đỏ trong tay cô, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Michelle do dự một tí, rốt cuộc vẫn nhận lấy cuốn sổ tay, nhưng không mở ra.
Hai người không nói gì, cuối cùng Gia Hòa cất tiếng: “Hàn Khải nói, xin cô tha thứ cho anh ta, còn…cảm ơn cô.”
Michelle cười khổ một cái: “Ok, phiền cô rồi.”
Gia Hòa đóng cửa lại, chậm rãi đi lên cầu thang, cô cảm thấy tâm trạng mình hơi nặng nề.
Tại sao con người dù có bao nhiêu kiên cường thì cuối cùng vẫn vì tình cảm mà bị tổn thương.
Về đến nhà, thiếu gia và Ray đang ở trong phòng chứa đồ chơi game. Trông bộ dạng vui vẻ phấn chấn của bọn họ, cô chợt thấy buồn cười: hai tiểu quỷ này quá vô tư!
Ăn xong bữa tối tại quán ăn Trung Quốc ở đầu phố, ba người bọn họ chầm chậm thong thả đi bộ trở về.
Lúc đến dưới lầu, nhân viên chuyển phát nhanh ngồi trên xe máy cao giọng gọi tên Michelle, nhưng cô ta vẫn không trả lời.
“Đưa tôi đi.” Ray đi lên nói, “Tôi là bạn của cô ấy.”
Ký tên trên hóa đơn xong, anh ta nhanh chóng xông lên cửa nhà Michelle.
“Chẳng phải cô ấy không ở nhà sao.” Thiếu gia và Gia Hòa theo phía sau anh ta đi lên.
“A Hoàng của cô ấy còn ở đây.”
A Hoàng là chiếc xe yêu quý của Michelle, cho dù đi đâu cô ta cũng chạy chiếc xe máy này.
Ray gõ cửa mãi, không biết vì sao anh ta có trực giác cô ta ở nhà.
Nhưng vài phút trôi qua bên trong vẫn không có tiếng động. Thiếu gia nhún vai đi lên lầu. Ngay lúc này, Ray quát to một tiếng: “Michelle Kuan, tôi biết cô ở đây, ra đi? Sợ tôi bắt nạt à?”
Vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Bờ vai Ray hạ xuống, dường như có chút mất mát không lý do.
Bỗng nhiên cánh cửa như cơn gió mở ra, Michelle bỗng chốc xuất hiện trước mặt họ, đôi mắt thâm quầng sau khi chảy nước mắt lưu lại hai dấu vết nhợt nhạt.
Ray ngạc nhiên hé miệng, nhưng quên muốn nói gì.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống từ đôi mắt đỏ ngầu của cô ta, cô ta dùng âm thanh như điên cuồng gào lên: “Tôi rất sợ đấy! Cậu vui rồi chứ?”
Tất cả mọi người đều ch.ết lặng.
Michelle bắt lấy món đồ trong tay Ray: “Tôi ghét cậu đồ ch.ết bằm!”
Nói xong cô đóng sầm cửa lại ta ầm một tiếng, để lại hai người kia nhìn nhau.
Gia Hòa nhoài về phía cửa sổ, thò người ra định nhìn người kia ở cửa sổ dưới lầu. Nhưng mà cửa sổ phòng cũ hơi cao, cô thử thế nào cũng không được.
Hóa ra, Michelle không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của cô, cô ta chỉ quật cường bên ngoài.
Sinh sống tại Hồng Kông, hay là ở Thượng Hải, tại hai thành phố hiện thực này, chúng ta đều cần bề ngoài mạnh mẽ và quật cường sao. Như vậy nội tâm thế nào?
Thực ra có bao nhiêu người quan tâm đến vấn đề này?
Nếu người đó không muốn bày tỏ sự chân thật của bản thân, thì chúng ta cần gì phải quan tâm đến nội tâm của người đó?
Người như vậy rất cô đơn, nhưng mà chúng ta càng cô đơn.
Cô lại thử thò người ra cửa sổ, chỉ muốn nhìn người cô đơn ở dưới lầu một tí. Bỗng nhiên trọng tâm chênh vênh, trước mắt choáng váng, cô hoảng hốt muốn kêu lên nhưng không được.
Có người ôm lấy cô từ phía sau. Thì ra là thiếu gia.
“Em đang luyện tập kỹ thuật bay trên không à?”
Gia Hòa cười khổ một cái, thiếu gia không thường nói đùa, bởi vì trò đùa của anh đều rất nhạt nhẽo.
“Em chỉ muốn thử nhìn Michelle thôi.”
“Cô ấy sao thế?” Thiếu gia bẽn lẽn hỏi.
“Bị người khác tổn thương.” Cô trả lời đơn giản.
“Ray?”
Cô cho anh biểu tình “sao có thể được”.
Thiếu gia nhún vai ngồi trên giường cô, không nói.
Gia Hòa nhìn anh, sau đó đi qua ngồi bên cạnh anh, cô khoát tay anh, tựa đầu trên bờ vai hơi gầy của anh.
Cô chợt cảm thấy có chút sợ hãi, thiếu gia đối với cô mà nói cũng giống như Hàn Khải, là người đàn ông dường như không giữ được. Có lẽ có một ngày, anh cũng sẽ đưa cho cô “quà tặng” như vậy, sau đó xin cô tha thứ, cuối cùng chân thành mà thoải mái say một câu sorry với cô, rồi biến mất trên trái đất này.
Tới lúc ấy, cô sẽ giống như Michelle chăng, khóc đến mặt mũi lem nhem?
Nghĩ đến đây, mũi cô cay cay.
Thiếu gia cúi đầu hỏi cô: “Em sao thế?”
Cô lắc đầu, cô biết, mình sẽ khóc đến lòa mắt.
Một tháng sau Michelle mới dần dần phấn chấn lại, Ray dường như thay đổi thành người khác, không đối chọi gay gắt với Michelle nữa, ngược lại nhượng bộ cô ta, còn thường xuyên cùng cô ta chơi mạt chược.
Lễ Giáng Sinh sắp tới, hàng năm vào lúc này Gia Hòa luôn mua rất nhiều quà gửi về Australia. Tuy rằng cước phí bưu điện còn đắt hơn quà, nhưng cô vẫn làm mãi.
Thực ra không khí mừng lễ Giáng Sinh trên đường phố Thượng Hải cũng rất sôi nổi, nhưng vẫn không rầm rộ như Hồng Kông. Hồi đó, một tuần trước khi lễ Giáng Sinh bắt đầu, thiếu gia cùng bọn thái tử đến quán bar tại Lan Quế Phường, thường uống say mèm chờ Gia Hòa đến đón.
Năm nay, Gia Hòa nhìn hai tiểu quỷ vô tư chơi game trong phòng chứa đồ, cô chợt nghĩ, có nên mua quà Giáng Sinh cho anh không?
Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, không thể nghĩ ra anh thích gì. Thứ anh thích đều đã có rồi. Thỉnh thoảng cô rất ghen tị với anh, anh là đứa bé ngậm chìa khóa vàng chào đời, luôn không tốn nhiều sức lực mà nhận được rất nhiều thứ.
Nhưng có đôi khi cô cũng tội nghiệp anh. Có lẽ thứ anh thật sự muốn có chính là thứ anh không chiếm được.
Nghĩ đến đây, cô lấy di động gọi điện cho Bảo Thục.
“Cậu xem cái này thế nào.” Thiếu gia gài kính râm trên đầu, nhoài người tới quầy hàng nhìn chăm chú chiếc vòng tay đặt bên trong.
Ray liếc nhìn một cái: “Cũng được.”
Thiếu gia lại chỉ vào chiếc khác: “Cái này thì sao?”
Anh ta nhướng mày: “Cũng không tệ.”
Thiếu gia ngẩng đầu, bực bội trừng mắt nhìn anh ta: “Vậy con gái sẽ thích cái nào?”
Ray hạ kính râm xuống chóp mũi: “Tôi biết được chút ít đấy.”
“Cậu suốt ngày trò chuyện với ‘nữ hoàng bong bóng’ của cậu à?”
“Hứ, tôi chỉ trò chuyện với ‘nữ hoàng bong bóng tầm thường’ của tôi thôi.” Anh ta chớp mắt, cho thiếu gia một cú “thiên tàn cước”.
Lúc hai người từ tiệm trang sức đi ra thì sắc trời đã tối sầm. Có người không cẩn thận đụng phải Ray, vội vàng xin lỗi anh ta, Ray mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không ngại.
“A,” người nọ chỉ vào thiếu gia, “Là cậu.”
Thiếu gia thấy rõ diện mạo của anh ta, kinh ngạc gật đầu.
Anh còn nhớ anh ta tên là Hàn Khải.
“Mọi người ở Y rất hài lòng về cậu.” Hàn Khải cười quyến rũ.
“May mắn thôi.” Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ thực ra cũng không coi là quen biết, cho nên anh có chút mất tự nhiên.
“Cậu có Spring giúp cậu là được. Cô ấy là người quản lý tốt lắm.”
Thiếu gia cười cười, không phải lấy lệ mà là anh không biết nên nói gì.
“Qua lễ Giáng Sinh tôi sẽ đi Singapore, ở đó bây giờ nóng lắm.” Hàn Khải đột nhiên nói.
“Good luck.”
“Cám ơn.” Anh ta gật đầu, sau đó tạm biệt.
Ray nhìn bóng dáng anh ta đi xa rồi hỏi: “Anh ta là ai thế?”
Ray mở to mắt: “What?! Là hắn?!”
Anh ta xoay người định tìm Hàn Khải, nhưng bị thiếu gia kéo lại.
“Cậu làm gì?”
“Hắn hại Michelle như vậy.” Anh ta nóng nảy nói.
“Vậy cậu muốn thế nào? Đánh anh ta một trận? Michelle sẽ vui vẻ ư?”
Anh ta bình tĩnh lại, không nói gì.
Thiếu gia vỗ vai anh ta: “Trở về thôi, nhóc con.”
Tối nay Ray lại xuống chơi mạt chược với Michelle, chỉ còn lại Gia Hòa và thiếu gia.
Thiếu gia đi vào toilet, Gia Hòa ở đằng sau liền vọt vào phòng anh bắt đầu tìm kiếm.
Hồi nãy anh trốn về phòng, nhưng cô tinh mắt, nhìn thấy cái túi anh cầm trên tay. Ăn cơm xong cô làm tổ trong phòng mình cười đắc ý ra tiếng, anh chắc chắn cầm quà Giáng Sinh tặng cho cô.
Cô mở ngăn kéo đồ lót của anh, lấy ra cái túi màu đỏ kia, thật cẩn thận mở ra, bên trong là một hộp nhung màu đỏ.
Cô nhìn chiếc hộp xuất thần, bỗng nhiên cất lại chiếc hộp vào túi giấy, rồi thả vào trong ngăn kéo.
Lúc đứng lên cô mới phát hiện thiếu gia ở cửa.
Cô không lúng túng chút nào, ngược lại lộ ra nụ cười: “Em không có mở ra xem.”
“…”
“Bởi vì em quyết định chờ tối hôm đó hẵng xem.”
Thiếu gia cười thầm, đi đến trước mặt cô, mở ra ngăn kéo đồ lót: “Em có trộm thứ khác trong ngăn kéo không?”
Truyện cười của anh vẫn nhạt nhẽo như thế.
Đêm Giáng Sinh là ngày thứ sáu, vừa tới chiều, người trên đường đã đông đúc. Mấy hôm trước không biết Ray lấy đâu ra một cái cây, được Michelle đặt trong phòng khách hết sức long trọng, trên cây treo đầy đồ trang trí. Michelle còn định treo quà lên, nhưng bị Gia Hòa bác bỏ, bởi vì cô không thể tưởng tượng, cái cây nhỏ này treo đôi giày Ferragamo thật to hoặc là túi xách Gucci thì cảnh tượng sẽ thế nào.
Trong căn phòng vốn không lớn chen chúc mười mấy người, nhưng bầu không khí tốt lắm. Cách ăn mặc của Michelle rất hoài cổ, hoa văn là loại phổ biến cho phụ nữ thời xưa vào những năm hai mươi ba mươi, váy dài màu đen thêm áo choàng ca rô trắng đen, vô cùng xinh đẹp.
Các người bạn của cô ta đều đầy màu sắc, tất cả có đủ loại có phong cách, người nhìn hoa cả mắt.
Khi tới lúc bắt đầu trao đổi quà tặng, Gia Hòa và thiếu gia ăn ý nhìn nhau cười, bọn họ sẽ về nhà trao đổi riêng.
Bỗng nhiên Michelle kêu lên: “Ray, quà tôi đâu?”
Ray cười nhún vai: “Cô đã nhận rồi.”
Michelle chống nạnh trừng mắt nhìn anh ta.
Ray đặt ngón trỏ bên môi ra hiệu mọi người im lặng, sau đó xoay người đi tắt đèn. Đến khi phòng tối lại, Michelle ngạc nhiên nhìn cây thông anh ta đưa cho mình.
Mang máng nhìn thấy màu xanh lá trên thân cây, Michelle khuỵu gối trước cây thông, lấy đồ trang trí xuống, đẩy lá cây ra. Có chất lỏng huỳnh quang màu xanh lá đổ trên thân cây viết một số chữ:
“Michelle Merry X’mas”.
Mọi người xung quanh đều hét lên vì bất ngờ, Michelle lại ngồi dưới đất không nhúc nhích. Có người bật đèn, lúc này mới nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Michelle. Cô ta nhìn cây thông mỉm cười với Ray, bỗng nhiên khóc rồi cười.
Lúc này chuông cửa vang lên, Cicy chạy nhanh qua mở cửa.
“Chúng tôi là người của tổ dân phố.” Ở cửa là hai bà cụ đeo kính mắt gọng đen, “Cư dân xung quanh phản ánh các cô cậu ở đây rất ồn ào, chúng tôi đại diện đến đây mời các người nhỏ tiếng một chút.”
Nói xong, hai bà đồng thời giơ tay đỡ gọng kính.
Party bị phá hỏng, những người trẻ tuổi tràn đầy phấn chấn bị bà cụ của tổ dân phố mời trở về nhà.
Gia Hòa và thiếu gia cười đến nghiêng ngã, dọc đường đi quả thực vấp ngã mới lên tới lầu. Ray không biết chạy đi đâu, có lẽ cùng Michelle chơi tiếp.
“Sau này anh già rồi cũng muốn đến tổ dân phố làm việc, thật là uy phong!” Thiếu gia nằm trên sofa cười đến không thể cựa quậy, nhưng vẫn hưng phấn như cũ.
Gia Hòa lắc đầu: “Anh không được đâu, phải đủ dữ dằn mới được.”
Hai người cười đủ rồi thì nằm trên sofa xem tivi. Truyền hình vệ tinh đang phát sóng đủ cảnh ăn mừng lễ Giáng Sinh của các thành phố. Trên đường New York nơi nơi đều là mọi người hân hoan vui sướng, bầu không khí này có thể cuốn hút mỗi người.
Thiếu gia ôm Gia Hòa từ phía sau, đan vào những ngón tay mảnh khảnh của cô mà nắm chặt tay cô.
Cô bỗng nhiên cảm thấy trên tay mình có thứ gì đó, cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc vòng tay màu bạc. Vòng tay rất nhỏ rất tinh xảo, trên đó có một vật lủng lẳng, là một quả trứng có cánh, đáng yêu đến mức khiến cô cười toe toét.
“Anh cảm thấy thiên thần trứng mập mạp này rất giống em.”
“Ý anh là em giống thiên thần hay giống trứng?” Giọng điệu như là đang trách anh, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ngừng.
“Vấn đề này rất khó trả lời.”
Gia Hòa xoay người lại nhìn anh: “Thực ra em không biết tặng anh cái gì mới tốt.”
Thiếu gia nhìn đôi mắt cô, không nói gì, anh đột nhiên hôn cô một cái: “Được rồi, em đã tặng anh rồi.”
Gia Hòa nở nụ cười, nghiêng người lần mò dưới sofa, rồi bưng ra một cái hộp hình tròn.
Thiếu gia ngạc nhiên nhìn cô.
“Em nhờ Bảo Thục gửi tới.”
Trong hộp bánh ngọt tròn tròn chính là bánh phô mai Đức mà anh thích nhất. Nhưng lúc này anh không vội vã mở hộp ra thưởng thức mùi vị luôn khiến anh vui vẻ, anh biết mình không phải thật sự thích ăn bánh ngọt này, mà là vì mẹ anh từng mua về để dỗ dành anh.
Có lẽ hiện tại, anh không bao giờ cần chiếc bánh ngọt này để nhận được sự an ủi nữa, bởi vì anh đã nhận được một loại an ủi khác, loại mùi vị này còn khó quên hơn bánh ngọt kia.
Anh đặt hộp bánh ngọt trên bàn trà, Gia Hòa không hiểu nên hỏi: “Anh không muốn ăn ư?”
Anh không trả lời, mà là xoay người đặt cô dưới thân, hôn cô say đắm.
Anh biết rõ, nếu trên thế giới này chỉ có một người có thể khiến anh cảm động, người đó nhất định là Spring.