Chương 1: Mở đầu

Grầm!! Ui...! Dường như đây là âm thanh quen thuộc thay cho lời chào buổi sáng này thường xuyên phát ra từ ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn của tôi. Ôi cú té cầu thang đau tới nỗi ông "Thổ Địa "ở dưới cũng phải than. Mà cứ xảy ra vào mỗi buổi sáng nữa chứ,...ôi...thang ơi là thang sao mày nỡ lòng nào hành cái mông bé bỏng của tao vậy?


Tự giới thiệu họ tên đầy đủ của tôi là Trần Lệ Hằng, tên thân mật ở nhà mà gia đình thường gọi là Miu. Là học sinh giỏi, gương mặt ưu tú và liên tiếp nhận giấy cháu ngoan Bác Hồ nên tôi rất biết cư xử để không làm cho người khác phải ghen ghét (khe khe thật mừng vì con người đó không phải là tôi)


Sau khi thực hiện "lời chào buổi sáng" giống mọi khi, tôi lê cái thân tàn tạ vào nhà bếp tìm điểm tâm. Chưa kịp đặt mông xuống ghế tôi đã phải nghe ba cái thứ tiếng như Campuchia, Lào, Thái Lan,...blah...blah phát ra từ phía anh hai:
-Sao sáng nào cũng phá không cho người khác ngủ hết vậy con heo điên kia?


Giới thiệu sơ về anh hai tôi: ổng hơn tôi 2 tuổi. Ngoài cái tính kẻ cả thì chẳng được cái gì nhưng phải công nhận là ổng rất thương tôi và có trách nhiệm với gia đình.


Grầm! Cái đập bàn của tôi khiến ông anh hai tôi giật thót tim, nuốt nước miếng ừng ực mà đối diện với khuôn mặt "thiên thần" của tôi:
-Đã nói em không phải là heo! Mà có là heo cũng không có điên!!! ĐỒ ANH HAI ĐÁNG GHÉT!!!


Tiếng la "thánh thót" của tôi vang lên làm chim chóc trên mái nhà bay tá lả. Ba tôi đang bận tay với mấy cái chảo thì phải ngóng mắt ra ngoài để tìm hiểu sự việc rồi nhẹ nhàng phá bầu không khí ngạt thở đó:
-Miu ngồi xuống ăn sáng đi con kẻo trễ giờ làm lễ khai giảng bây giờ.


available on google playdownload on app store


Ôi...ba ơi là ba, sao ba nhân hậu quá vậy ba? Haizz...thế mà không hiểu tại sao ba lại sinh ra được 1 đứa con gái như con đây. Vì thương ba nên tôi ngoan ngoãn ngồi xuống xử lí xong phần điểm tâm sáng một cách nhanh gọn nhất (không phải tôi sợ ổng đâu nhé)


Hoàn thành nốt bữa sáng, tôi chào ba đi học rồi phóng tới trường với vận tốc là 500m/s (mét/giây). Với vận tốc này ba và ông anh của tôi có thể chỉ sẽ nghe tiếng gió rít bên tai do tôi để lại.


Tới trường, tôi đi dạo trên hành lang để tham quan khung cảnh của lễ khai giảng (dù nó đã quá quen thuộc với 1 học sinh lớp 12 như tôi). Đang đi thì tôi bắt gặp 2 con bạn hồi cấp II của mình, liền chạy lại chào hỏi, ai mà ngờ:


"Cốc" 1 cái cốc đau bể não giáng vào đầu tôi. Ôi...mới đầu năm học mà xui đến thế ư?...Híc:
-Con nhỏ đáng ghét! Sao lại đánh tui?


-Để trừng trị cái tội dám trễ hẹn của bà-đứa mới chửi tôi cũng như mới đánh tôi tên là Bạch-Nguyễn Kim Bạch. Con này chơi rất thân với tôi. Nó dở hơn tôi về mọi mặt trừ việc có bạn trai trước tôi (và đương nhiên cả việc nấu ăn, tôi...thua nó) và cũng vì cái vụ tôi chưa có bạn trai vớ va vớ vẩn ấy mà tôi bị nó-con quỷ Bạch lấy cớ ra để gán lên mặt tôi 1 chữ "ế".


Gương mặt sáng sủa của tôi sao lại bị nó đặt cho 1 biệt danh nhục nhã đến kia chứ. Dẹp cái nhục của mình qua 1 bên. Tôi tỏ vẻ khó hiểu, "ngây thơ" hỏi ngược lại:
-Hẹn hò gì? Tui có trễ ư? Sao tui không nhớ?....


Hàng loạt câu hỏi được giải phóng ra từ miệng của tôi, có biết đâu rằng xong việc "đọc kinh" thì tôi bị dọng 1 cú làm tôi sém "ôm hôn đất mẹ" cũng chỉ tại cái con bạn thứ 2 của tôi-Phan Như Ngọc:


-Chưa già mà đã đẩn, làm ơn mổ đầu móc óc ra (kinh dị) mà nhớ lại sự việc hồi tối hôm qua giùm con đi má!


Híc...vì nể mặt 2 đứa nó là bạn thân của tôi nên tôi sẽ cố im mồm (nói đúng hơn là không dám cãi vì tôi sợ sau khi cãi xong cũng sẽ không "toàn vẹn" mà về nhà đâu, híc...cái số của tôi...) mà nhớ lại những sự kiện đáng ghét tối hôm qua đã khiến sáng hôm nay tôi bị "biểu tình" đây


5 giờ chiều hôm qua, tôi đang vùi mặt vào màn hình TV để... chơi game (đánh lộn) cùng anh hai và dĩ nhiên phần lớn tôi là người vinh hạnh nhận chiếc cúp "đại bại". Vì mê chơi quá mà tôi không để ý rằng điện thoại của mình đang kêu ầm ĩ ở 1 cái xó nào đó. Đến cỡ 10 giờ tối thì tôi mới phát hiện cái điện thoại bé bé xinh xinh của mình chứa được 20 cái tin nhắn cùng với gần 80 cuộc gọi nhỡ (khà khà hơi quá) chủ nhân không ai khác là 1 con nhỏ dở hơi mang tên Bạch và nội dung đại khái như là:


[Hằng, 7 giờ tối bà tới công viên Quảng Thụ chơi với tụi tui nha!....Sao giờ này bà chưa tới?,.....Con điên! Có tới không thì bảo?...]


Lúc đọc những dòng tin nhắn "tâm tình" đó, da gà tôi nổi dựng hết cả lên. Ngó lên đồng hồ tôi hoang mang biết mình đã đắc tội với sư tử Hà Đông nhưng thôi kệ, bây giờ đã là thời gian dành cho chiếc giường thân yêu của tôi rồi vả lại giờ này chắc có mấy đứa điên mới ở đó chờ tôi


Hồi tưởng kết thúc~ Quay về hiện tại
Tôi nhớ lại rồi cười...đau khổ, chắc hôm nay nó lên tính sổ với tôi đây, nụ cười của tôi giữ mãi cho tới khi... có 2 cặp mắt viên đạn đang nhắm thẳng vào tôi thì lúc đó tôi mới lên giọng dỗ ngọt:


-Ơ...thôi mà...xin lỗi, tối hôm qua tui không tới được vì nhà tui có việc bận đột xuất với lại điện thoại của tui lại để chế độ "im lặng" nữa...


Nói tới đây ánh mắt của Bạch và Ngọc từ từ dịu lại, nhưng chưa xong ở đó, tôi còn bị trách cho 1 câu kèm theo đó là 2 cái đập cùng 1 lúc của 2 con điên đó:


-Uổng công tụi tui bày cho bà 1 cái kế để hết ế, vậy mà... Tiếc thật mối đó tốt lắm bà biết không! Vừa đẹp trai, ga lăng, lịch lãm...blah...blah...-Bạch khoanh tay nói 1 cách tiếc nuối (chắc nó tiếc nuối tới sáng mai cũng chưa xong, hu hu... ước gì ở đây có Tấn- bạn trai Bạch, bịt miệng để nhỏ hết nói giùm cái)


Tôi nghe nó nói mà thở phào nhẹ nhõm. Cảm tạ Chúa Giêsu, cảm tạ các đấng thánh thần, cảm tạ trời đất hiển linh và đồng thời cảm ơn luôn ông anh hai của tôi. Nhờ có ổng mà tôi thoát được bàn tay của quỷ dữ.


Tôi nghĩ rồi cười như điên mà không hay biết rằng có 1 cặp mắt nhìn tôi như dị nhân và xung quanh đó là 1 bầu không khí thật là....(mời các bạn tự điền)






Truyện liên quan