Chương 12: Giỏ thực phẩm
Chiếc SUV bạc hoành tráng đỗ ‘kịch’ ngay trước cổng của ‘All Entertainment’.
Phóng viên chầu chực hai bên làn đường xe chạy nhao lên bấm máy tanh tách.
Ngoài cổng xe ra vào có sáu gã bảo an nhanh chóng vào vị trí đảm bảo không gian cho xe chạy.
Một số phóng viên sốt ruột đã xé họng hô bên ngoài.
“Bạch tiên sinh, xin hỏi ngài có giải thích gì về bài báo sáng nay không?”
“Đồng hồ trên tay ngài là thật phải không? Thế còn siêu thị A thì sao?”
“Vì sao ngài lại đến siêu thị A? Bạch tiên sinh có thể bật mí một chút không?”
“Bạch tiên sinh cũng nên tiết lộ tối qua ngài ngủ ở đâu chứ? Fan đều đang rất tò mò!!”
Bạch Lãng đeo kính râm lên, dứt khoát mở cửa bước ra.
Tiếng bấm máy càng thêm điên cuồng, câu hỏi của đám phóng viên cũng càng thêm sắc bén.
“Bạch tiên sinh, ngài trả lời một chút đi chứ!?”
“Đây đều là những thắc mắc của fan, không phải ngài nên cố gắng trả lời ư?!”
“Bạch tiên sinh, ngài có thể tiết lộ vị ‘đại gia’ kia là ai không!? Hay đó là chiêu trò lăng xê?”
“Tôi muốn hỏi đi tốc độ cao như vậy trong nội thành chẳng phải gây nguy hiểm cho người đi đường hay sao, Bạch tiên sinh?!”
Đối mặt với hàng tá câu hỏi ùn ùn như vũ bão, Bạch Lãng chỉ bước đi, mỉm cười và vẫy tay chào mọi người như Phương Hoa đã dặn trong điện thoại.
“Cám ơn mọi người đã quan tâm. Chúc các vị một ngày mới tốt lành.”
Ánh đèn chụp lại chớp lên loang loáng.
“Bạch tiên sinh vẫn đeo chiếc đồng hồ như hôm trước!!”
“Quả là ngài rất thích chiếc đồng hồ này, xin hỏi đó là quà trong dịp gì vậy?”
“Đeo đồng hồ xịn, ở nhà cao cấp, Bạch tiên sinh cũng cung cấp cho người nhà như thế chứ?!”
“Bạch tiên sinh, tối đó ngài nấu món gì vậy, bật mí chút đi?!”
Giữa một mớ vấn đề hằm bà lằng, câu hỏi cuối cùng làm anh dừng bước, ngoái lại tìm người vừa đặt ra. Đồng thời cũng khiến tất cả đám phóng viên như vớ phải bả nhao lên chen chúc, gân cổ lặp lại vấn đề mình muốn biết.
Bạch Lãng nhanh chóng tìm thấy một cô gái trẻ trong cặp kính to, mồ hôi nhễ nhại chen chúc trong đám đông, giơ tay gào thét câu hỏi của mình, rất gây chú ý.
“Bít tết.”
Anh mỉm cười với cô, xoay người bước vào công ty trước vẻ giật mình pha lẫn sung sướng của cô nàng.
***
Khi Bạch Lãng đến văn phòng của Phương Hoa, bảy tám tờ báo đã trải ra khắp bàn.
Trên đó đều là ảnh đặc tả Bạch Lãng.
Hàng tít bên cạnh bức ảnh thì hầu hết đều xoay quanh những vấn đề anh vừa bắt gặp ở cổng.
Trong đó nhiều nhất là bức ảnh chụp anh đeo kính mát, đang lựa chọn thực phẩm trong siêu thị. Trong ảnh anh mặc chiếc sơ mi tím than kết hợp với quần âu màu tro, tay áo xắn lên khuỷu tay, một tay xách giỏ thực phẩm. Xem ra những bức ảnh này đều do một người chụp rồi chia ra gửi cho các tòa báo lớn.
Trong đó tấm lớn nhất, rõ ràng nhất thuộc về tờ tạp chí Ngôi Sao chuyên đăng tin giải trí.
Tấm ảnh tiêu đề của tạp chí Ngôi Sao vẫn là Bạch Lãng trong dáng vẻ ấy, chỉ khác là anh đang cúi đầu xem thông tin trên gói thịt đông lạnh được cầm trên tay trái, cũng để lộ chiếc đồng hồ đắt tiền đeo trên cổ tay.
Có lẽ cũng vì Bạch Lãng đứng yên nên bức ảnh sắc nét và rất đẹp.
Hàng đèn đều tăm tắt hắt lên từ tủ bảo quản làm nước da anh càng thêm trắng ngần. Vì đầu hơi cúi nên để lộ chiếc gáy với đường cổ cong tuyệt đẹp, cặp kính càng tôn lên sự trưởng thành trong bộ đồ âu giản dị, tất cả đều làm nên ấn tượng khác hẳn với hình tượng trong phim, bề ngoài tri thức và giỏ thực phẩm bình dị tạo nên sự đối lập rất thú vị. Cảm giác hình ảnh chân thật vô cùng.
Vậy nên câu đầu tiên mà Phương Hoa nói khi thấy Bạch Lãng không phải lo lắng mà là cảm thán, “Nếu không phải Hồng Hồng báo trước thì chị còn nghĩ đây là cậu cố tình lăng xê cơ. Nhìn xem, ảnh chụp chả khác nào quảng cáo, có cần đẹp đến vậy không?”
Bạch Lãng bật cười, lật xem mấy cái, “Anh chàng phóng viên này có tâm thật, chúng ta có nên trả công không? Hiệu quả tuyên truyền không tệ.”
Phương Hoa cũng phải gật đầu, “Cậu chưa đọc tin nhắn gửi về công ty phải không. Điều fan thảo luận nhiều nhất chính là đậu phụ trứng gà trong giỏ của cậu đấy, đại gia với đồng hồ còn không hot bằng thực đơn có thể chế biến từ giỏ thức ăn của cậu đâu. Chị đây còn lo không biết anh chàng phóng viên này có được trả thù lao hay không ấy.”
Vì sao Bạch Lãng không viết bài thanh minh, Phương Hoa có đề cập đến nhưng bị anh từ chối. Bạch Lãng tỏ ra anh không giỏi diễn đạt những bài tố khổ như thế, văn không tốt, viết ra lại thành vụng. Còn nếu không phải tự bản thân viết thì chả cần thiết. Fan muốn nhắn lại có thể thông qua website của công ty. Đổi lại nếu tổ chức họp báo kí tên thì anh đồng ý tham dự.
Bạch Lãng hí hước ngẩng đầu, “Ảnh mang đến hiệu quả này có khi nguy cơ lại hóa thành cơ hội ấy nhỉ.”
Phương Hoa thấy phản ứng của anh cũng phải nhướn mày, “Cậu không lo lắng thì phải?”
Bạch Lãng nhún vai, “Nếu đối phương đã quyết tâm theo đến cùng thì lo lắng cũng có ích gì.”
Phương Hoa lại nhìn đống báo chí trên bàn, đột nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu, cô kinh ngạc hỏi, “Đừng bảo… cậu cố ý ăn mặc như thế đi siêu thị để người ta chụp đấy nhé?”
Bạch Lãng cười vô tội, “Đã khuyến mãi cho hắn chụp một bức cũng phải chụp đẹp chứ.”
Lần này thì cô kinh ngạc thật sự, đây không phải mánh khóe mà người mới có thể làm được, có thể khống chế hoàn cảnh theo ý của mình chứng tỏ Bạch Lãng rất chú ý xung quanh, lợi dụng vị trí, khung cảnh hoặc di chuyển để hoàn toàn không để mình bị lọt vào ống kính, nhưng…
Nghĩ đến đây cô bất giác nhớ những báo cáo của Trần Tụng (quản lý cũ của Bạch Lãng) về biểu hiện của Bạch Lãng, quả là khác một trời một vực với những gì cô được tận mắt chứng kiến.
Dù rất nghi ngờ, cô vẫn nghiêm khắc bảo, “Nhưng không có lần sau đâu, nhớ đấy. Nếu còn xảy ra tình huống như thế phải báo chị biết trước.”
“Em biết rồi, xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho chị.” – Bạch Lãng ngoan ngoãn nhận lỗi.
Phương Hoa gật đầu, “Thôi vuốt đuôi, tiếp theo là đối sách của công ty.”
Bạch Lãng vâng vâng dạ dạ, cũng thầm thở dài, ba lần gặp nạn trong kiếp trước đều chả được quan tâm, kiếp này có Phương Hoa đứng ra dọn dẹp ngay, tâm trạng anh không khỏi vừa yên tâm vừa phức tạp. Tiền tài chỉ dành cho người biết nắm bắt thời cơ, sự thật quả là tàn khốc.
“Đầu tiên chị vẫn phải khen một câu, cậu xử lý tốt lắm.” – cô bật cười, “Việc cố ý để bị chụp này rất có lợi để đánh lừa truyền thông, chúng ta hoàn toàn có thể biến nó thành lăng xê thật sự và khiến công chúng tưởng mục đích chính của chúng ta là thế.”
“Chị định xử lý thế nào?” – Bạch Lãng không bất ngờ.
Đây vốn là kế hoạch của anh, đã không trốn được thì xoay chuyển tình thế lái công chúng tưởng anh tung tin để được lăng xê. Đương nhiên, với sức cá nhân thì không thể, nhưng nếu được công ty can thiệp thì sự việc sẽ trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Cũng không sợ người chụp ảnh đứng ra xác nhận giữa chừng, bởi làm thế chẳng khác nào hắn tự cắt đứt đường lui của bản thân, lợi chả thấy đâu mà toàn thấy thiệt hại, nên khả năng này rất thấp. Nhờ thế Bạch Lãng mới mạnh tay hành động, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Phương Hoa tiếp tục, “Trước chị đã bắt đầu tìm kịch bản cho cậu sau khi quay phim xong. Giờ xảy ra chuyện này nên chị không còn nhiều lựa chọn, dù hơi mạo hiểm nhưng chị cảm thấy đây là kịch bản phù hợp nhất.”
Vừa nói Phương Hoa vừa lục trong đống tài liệu trên bàn, lấy ra một quyển tập dày đưa cho anh.
Vừa đón nhận, Bạch Lãng đã chững ra khi nhìn tên đạo diễn in trên bìa.
Thấy vẻ kinh ngạc của anh, Phương Hoa nhẹ nhàng giải thích, “Đạo diễn Chu Khoan, có thể cậu chưa từng nghe tên người này. Ông ta không có tác phẩm trong nước nào nhưng rất có tiếng trong các bộ phim tài liệu khi còn ở tổ chức từ thiện X. Lần này về nước vì lời mời của một người bạn muốn đầu tư quay một bộ phim điện ảnh lấy đề tài may âu phục thủ công. Bởi tên tuổi Chu Khoan còn rất mới, phim điện ảnh lại rất khác phim tài liệu, diễn viên có tiếng thì không muốn mạo hiểm, diễn viên hạng xoàng thì không hợp ý chủ đầu tư, còn kẹt khâu chọn diễn viên. Chị biết bộ phim điện ảnh đầu tiên ảnh hưởng rất lớn với người mới, nhưng nhân vật kia rất…”
Bạch Lãng không chần chừ cắt lời, “Em nhận.”
Phương Hoa chững lại, khoanh tay nhướn mày, “Chị còn chưa nói đến vấn đề chính.”
“Là em hấp tấp,” – Bạch Lãng cười, “Nhưng đạo diễn Chu Khoan thì em biết, em đã xem tất cả các bộ phim tài liệu của ông và rất thích, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.”
Kiếp trước, sau khi được Chu Khoan chỉ dạy tận tình, anh đã lùng sục mọi tác phẩm của ông. Từ đó cũng biết, khi đó Chu Khoan năm mươi mấy, thực chất mới hơn bốn mươi, bộ phim đầu tay khi vừa về nước lại bị ch.ết non vì giữa chừng cạn kiệt tài chính và không thể tìm được chủ đầu tư mới.
Tuy khán giả biết đến tài nghệ của Chu Khoan sau khi bộ phim điện ảnh thứ hai được công chiếu, nhưng sự thất bại của bộ phim đầu tiên vẫn là một trong những nguyên nhân làm xưởng may của bạn ông bị phá sản và ông vẫn canh cánh trong lòng nhiều năm sau đó, nếu khi đó ông khuyên bạn mình thay vì tự cao tự đại rằng mình sẽ thành công thì bạn ông đã chẳng đến nông nỗi sa cơ lỡ vận như vậy. May mà người đó là người hiểu biết nên tình bạn không bị rạn nứt. Khi biết được chuyện này, Bạch Lãng đã rất cảm động.
“Hả? Cậu xem cả phim tài liệu cơ à? Ra cũng thích phim nhựa quá nhỉ?” – Phương Hoa bất ngờ lần thứ hai.
Phim tài liệu vốn đã ít, tác phẩm của Chu Khoan càng hiếm hoi.
“Vâng,” – Bạch Lãng cười chân thành, “Càng ngày càng thích chị ạ.”
Nụ cười này làm Phương Hoa phải sửng sốt, đồng thời cũng yên tâm hẳn. Dù Bạch Lãng có nhiều bí ẩn thế nào thì chỉ cần phần yêu thích này là thật, cô cũng có thể tin rằng Bạch Lãng sẽ là một diễn viên giỏi, chí ít cũng không phải kẻ lười biếng.
“Vậy thì tốt rồi,” – Phương Hoa hài lòng gật đầu, “Nhưng lý do chị chọn kịch bản này không phải vì Chu Khoan, mà là vai nam chính. Nam chính là một triệu phú sinh ra đã sống trong nhung lụa, vô ưu vô lo, nhưng lại bị họ hàng phản bội và cướp đoạt mọi thứ, sau này trở thành một thợ may vest, đấu trí trong vòng xã giao trước kia.”
“Nên em nhất định phải tự trải nghiệm cảm giác là đại gia phải không?” – Bạch Lãng hiểu ngay.
“Đúng thế. Từ đầu đến cuối phim nam chính đều bộc lộ sự tao nhã, cái tao nhã của người thuộc giới thượng lưu ngấm sâu trong máu,” – Phương Hoa mỉm cười giải thích, “Đây cũng là sự đối lập rất quan trọng của nhân vật, phải sống trong hoàn toản tương tự mới cảm nhận được. Chị đã liên hệ với bên kia rồi, chỉ cần cậu gật đầu là có thể chính thức quảng bá luôn.”
Bạch Lãng không thể không bội phục năng lực của Phương Hoa, “Cám ơn chị.”
Phương Hoa lại thở dài, “Nhưng đây là một nhân vật có tâm lý rất khúc chiết và chiều sâu, để người mới như cậu đảm nhiệm vai chính là bên đầu tư đã nhượng bộ rất nhiều. Nếu không vì tình hình hiện tại thì chị cũng không muốn cậu mạo hiểm như vậy, nên có vấn đề hoặc cần gì cứ tìm chị, đừng ngại, nghe chưa?”
Trong lòng Bạch Lãng đã có ‘vấn đề’ sẵn, “Chị biết chi phí sản xuất bộ phim này rơi vào khoảng bao nhiêu không?”
Phương Hoa lấy làm lạ nhưng vẫn trả lời, “Dự tính khoảng 35 triệu, nhưng trong kịch bản thường xuất hiện nhiều cảnh tráng lệ, nếu đạo diễn không biết cách xử lý chỉ e sẽ bội chi.”
Kiếp trước Chu Khoan không nói rõ bộ phim đầu tiên tốn bao nhiêu tiền, nhưng dù 10% của 35 triệu thì với anh cũng là số tiền quá lớn. Chẳng qua giờ có cơ hội, Bạch Lãng muốn giúp Chu Khoan tránh khỏi mối ân hận này, cũng coi như báo đáp ân tình ông ta đã truyền dạy mọi thứ cho anh không cần hồi báo trong kiếp trước.
Thông thường từ khâu chọn diễn viên đến khi khởi động máy còn mấy tháng, có lẽ anh nên dành thời gian để nghĩ cách ngay từ bây giờ… Bạch Lãng lơ đãng gật đầu, “Vậy sau này phóng viên hỏi, em sẽ nói mọi thứ đều do công ty bố trí.”
Phương Hoa vội vàng bổ sung, “À nếu hỏi về nhà thì cậu bảo mượn bạn nhé. Trong công ty cũng có người tị nạnh, nhỡ bảo công ty đài thọ thì sau này đau đầu lắm.”
Bạch Lãng bật cười, “Ok, em hiểu mà.”
“Còn bạn thì,” – Phương Hoa buồn cười bảo, “Đang đợi cậu ở dưới sảnh.”
Bạch Lãng tròn mắt ngạc nhiên.
***
Quả nhiên khi ra về, Bạch Lãng nhận ra Dung Tư Kỳ đang đeo tai nghe ngồi trên ghế trong khu chờ tại sảnh tầng trệt, tay còn xách theo balo. Một mặt của khu chờ là kính và đám phóng viên mới nãy còn vây quanh Bạch Lãng ngoài cửa giờ đã bu lại gần chỗ Dung Tư Kỳ mà bấm máy lia lịa. Trong khi cậu chàng thì vẫn tỉnh bơ, hí hoáy nghịch di động.
Cho đến khi thang máy vang tiếng ‘Đinh’ báo hiệu, Dung Tư Kỳ mới ngẩng đầu nhìn về phía này. Thấy Bạch Lãng đi từ trong ra, cậu nhanh chóng cất tai nghe vào balo, như thể đang đặc biệt chờ anh.
Anh cảm thấy ấm lòng, mỉm cười chủ động tiến đến. Không phải anh cậy mình nhiều tuổi, mà bởi vì đã được chứng kiến một Dung Tư Kỳ trưởng thành trầm lặng mười năm sau, nên khi gặp cậu đang tuổi mười chín tạo cho anh cảm giác như đang đối mặt với em trai của mình.
Không hỏi han, anh chỉ cười khổ, “Chị Phương đâu cần đẩy chuyện này cho cậu, làm phiền cậu quá.”
Sở dĩ Dung Tư Kỳ được ‘All Entertainment’ nâng niu che chở, ngoài khả năng thiên phú về âm nhạc, còn vì có Dung gia chống lưng.
Dung gia là cánh chim đầu đàn trong ngành vận tải hàng không cả nước, Dung Tư Kỳ là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, trên cậu còn một chị và hai anh, người trẻ nhất cũng hơn cậu năm tuổi, nên cậu chính là bảo bối của cả nhà. Vì được nâng niu nên cậu chả giỏi gì trong chuyện xã giao cả.
Khi mới debut mọi người chỉ biết nhà cậu thuộc dạng khá giả, cho đến mấy năm sau khi nổi tiếng, đám phóng viên mới khai quật được gia thế hùng hậu của Dung Tư Kỳ.
Cậu chỉ ‘lạnh lùng’ lắc đầu, “Không phiền mà. Nhà em ở tòa nhà A, anh ở tòa nào?”
Dù là người quen nhưng dường như Dung Tư Kỳ không tự ý đào sâu vấn đề.
“Tòa nhà D, tầng 8.” – Bạch Lãng báo địa chỉ.
“Ừa, chị Phương bảo em đi cùng xe với anh, đi thôi.” – Dung Tư Kỳ xách balo chuẩn bị đi.
Bạch Lãng nhìn đám phóng viên chầu chực như hổ đói ngoài cửa, tiếng ồn ào xuyên qua lớp kính cường lực vọng vào loáng thoáng.
Anh vỗ vai Dung Tư Kỳ, “Ở đây đợi xe ra, giờ ra ngoài có khi bị xơi tái mất.”
Cậu nhìn theo ra ngoài, lại một loạt ánh đèn flash chớp loáng làm cậu phải nheo mắt.
Bạch Lãng thấy vậy bèn rút chiếc kính râm treo trước ngực áo đưa cho cậu, “Đeo vào, mắt em yếu, đèn flash hại mắt.”
Cậu hơi ngây ra, sau đó nhớ trọng trách của mình đến đây để ‘diễn’ tình thân thì nhận kính và đeo vào.
*
Ngay hôm sau trên trang chính của các báo nhanh nhản hình ảnh này.
Đồng thời UNI cũng tung ra chiến dịch quảng cáo đầu tiên cho bộ sưu tập thu đông, ảnh và mv Bạch Lãng và Dung Tư Kỳ quay chung.
Người anh trưởng thành điềm đạm và cậu em lãnh đạm thiên tài.