Chương 31: Bạn cũ
Cừ Toàn không hẹn vào đúng ngày sinh nhật của Cừu Tiềm, mà chọn một ngày tất cả đều không bận việc sát đó, nói là có cớ để đám bạn bè tụ tập.
Cũng vì trên danh nghĩa là tập trung bạn bè cũ nên khi Cừu Tiềm chuyển lời mời của Cừ Toàn cũng không có gì đặc biệt, chỉ nói sơ qua ngoài Cừ Toàn sẽ có hai người nữa thân nhau từ hồi còn ở Tân Đảo, một năm bốn người sẽ tụ họp mất lần, ai nhớ thì đứng ra tổ chức, lần này cũng vậy.
Nhưng chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà Bạch Lãng chưa cần mở lịch đã biết ngày hôm ấy mình có lịch công khai một buổi fan-meeting, hoạt động kết thúc vào tầm ba, bốn giờ chiều. Vì là buổi tụ họp của người khác nên anh cũng không quá mặn mà tham gia, giữa công việc và xã giao, Bạch Lãng vẫn có thiên hướng chọn công việc hơn.
Ai biết Cừu Tiềm lại rất cố chấp, “Để anh bảo Cừ Toàn chọn hôm khác rồi cùng đi.”
Bạch Lãng cũng bất ngờ.
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của gã, Bạch Lãng chợt nhớ những lời đồn về Cừu Tiềm trong kiếp trước, anh chần chừ hỏi: “Có phải vì Cừ Toàn mời nên phải đi không?”
Cừu Tiềm nghe thì cười khẽ, sau đó bật cười lớn hơn, “Ha ha, tốt lắm, cũng biết ghen rồi.” – gã vồ tới hôn Bạch Lãng ngấu nghiến, “Đáng khen.”
Vì là buổi tâm sự thường ngày trước khi đi ngủ, Bạch Lãng đã bị Cừu Tiềm lột sạch đặt dưới thân nghịch ngợm các kiểu, đến khi buông ra thì môi anh đã hơi vêu lên, mắt rơm rớm, thở hổn hển, lộ ra sức hấp dẫn như mời anh cứ xơi, làm Cừu Tiềm quyết định đè anh ra tiếp tục.
Gã ɭϊếʍƈ môi Bạch Lãng, toét miệng giải thích, “Là vì có hai người Uông Doãn và Lâm Công Thành kia, em gặp mặt làm quen cũng có lợi. Một là bác sĩ, một là vệ sĩ, sau này tiện nhờ vả khi cần. Lâm Công Thành còn là chồng của Phương Hoa, chồng cũ thôi, nhưng giờ vẫn giữ liên lạc.”
Bạch Lãng ngẩn ra.
Giới thiệu bạn bè cho nhau vốn là điều mà anh chưa từng nghĩ đến trong kiếp trước. Nó cũng làm anh phải xấu hổ vì sự nghi ngờ ấu trĩ vừa nãy của mình, anh rũ mi bảo, “Vậy đừng đổi, các anh cũng đâu dễ dàng có được ngày rảnh rang. Hoạt động của em không mất cả ngày, khi nào xong em đến ngay.”
“Nếu em lo,” – gã cười khẽ, lại hôn một cái, “Thì để hôm đó anh đeo đồng hồ.”
Bỗng dưng Bạch Lãng có linh tính chẳng lành mình sắp bị đùa cợt cả đêm, bèn húng hắng họng, lái chủ đề sang hướng khác.
“Hôm sinh nhật anh muốn ăn gì để em chuẩn bị?”
“Còn phải hỏi hử?” – gã cười đểu.
Quả nhiên nguy hiểm cũ vừa qua nguy cơ mới đã tới, nửa dưới lại động đậy, đón lấy quá trình bị gặm nhấm ngon lành.
Chẳng qua đêm nay, làn da ấm nóng của Cừu Tiềm càng ủ ấm cơ thể anh nhiều hơn bao giờ hết.
***
Hôm tụ hội, một resort ven hồ được Cừ Toàn bao trọn.
Bên trong có đầy đủ các loại hình giải trí như bể bơi, sân bóng rổ, sân bóng mini, phòng hát, massage xông hơi và spa, cùng với sắc cây xanh tràn ngập của vùng ngoại ô, có thể xả hơi cả ngày ở đây sau những tháng ngày mệt nhọc quả là sảng khoái.
Trong resort cũng có một khu vui chơi cho trẻ em để chúng không buồn chán. Vì có vị khách quý là Cừu Tiểu Hải, nên Cừ Toàn cũng tương đối chu đáo.
Những lần tụ tập trước đấy, Cừu Tiềm không dẫn Tiểu Hải đi theo bao giờ. Cái chính là vì tuổi còn quá nhỏ, ngoài ra thì vì thời gian cũng không phù hợp cho một đứa trẻ tham gia. Lần này nếu không phải vì Cừ Toàn cố ý bố trí, thì đám người lớn một năm gặp nhau được đôi ba lần cũng đâu có cơ hội được gặp Tiểu Hải đang sợ người lạ mà ôm cứng cổ Cừu Tiềm.
Đến Cừu Tiềm cũng phải ngạc nhiên. Bình thường nom Tiểu Hải ngốc nghếch nghịch ngợm chả biết sợ người lạ bao giờ, vậy mà hôm nay mới gặp mặt đã ủ rũ gục đầu như cọng giá đỗ, dỗ mãi cũng không ăn thua. Nhất là khi Cừ Toàn mỉm cười vươn tay muốn xoa đầu thì Tiểu Hải xoay đít rúc tọt vào lòng Cừu Tiềm.
Gã đành phải vỗ mông nhóc con, cười xòa với Cừ Toàn, “Trẻ con còn đang lạ người.”
Cừ Toàn vẫn cười dịu dàng, bất đắc dĩ thở dài, “Trước còn bế nó mà, sao đã quên rồi.”
Cừu Tiềm kéo lỗ tai nhóc tỳ, “Oắt con này chỉ nhớ mỗi ăn thôi, quay ra chào chú Cừ đi nào.”
Tiểu Hải rúc sâu hơn, chỉ he hé mặt ra chào, “Con chào chú Cừ.”
“Chào con,” – Cừ Toàn cúi xuống trả lời, sau đó cười với Cừu Tiềm, “Bạch Lãng đâu, sao không thấy đến cùng?”
“Còn công việc, chiều mới đến được.” – Cừu Tiềm đáp.
Cừ Toàn nghe cũng gật đầu hiểu biết, “Cũng phải, giai đoạn này là thời điểm quan trọng để phát triển, hoạt động nào cũng phải cố nắm chắc, không thể để những thứ khác vướng chân.”
Cừu Tiềm nghe mà chỉ cười, “Bên ngoài còn đồn hai người có khúc mắc, không phải có thật đấy chứ?”
“Tôi lại để ý miệng lưỡi thế gian à?” – Cừ Toàn bất mãn lườm gã, “Chỉ thấy tiếc thôi, hiếm khi mới có cơ hội tụ tập đông đủ làm sinh nhật cho cậu, cậu ta phải mong cậu được vui vẻ mới phải chứ?” – phụ họa cho ý ám chỉ ở câu trước, câu này càng chứng minh Bạch Lãng chỉ ham danh tiếng.
“Trẻ mà, biết vươn lên mới là tốt.” – Cừu Tiềm cười nhạt, tâm trạng như cũng bị ảnh hưởng theo.
Cừ Toàn thấy vậy chỉ cười nhẹ, nhạy bén chấm dứt đề tài, lại gọi hai người Uông Doãn và Lâm Công Thanh đi phía trước, giới thiệu về cảnh trí của khu resort.
***
Chẳng qua kế hoạch muốn dành cho Cừu Tiềm một ngày thảnh thơi thư giãn không thành công như mong đợi, bởi từ khi bắt đầu vào resort thì Cừu Tiểu Hải đã bám chặt lấy bố.
Đám người lớn thấy Tiểu Hải bám rịt lấy Cừu Tiềm cũng lấy làm thú vị, cùng hai cha con thử hết mọi trò giải trí trong khu. Sau đó mới phát hiện ra nhóc con rất thích bể bơi nước ấm, thế là tất cả cùng đổi đồ bơi, xuống bể tắm. Đến bấy giờ, Tiểu Hải mới khoái chí bơi lội bì bõm trong bể.
Vậy nên đến chiều, khi Bạch Lãng tới resort sau khi kết thúc buổi fan-meeting, thì Tiểu Hải đã mệt lử sau cả ngày nghịch nước và đang nằm trên người Cừu Tiềm ngủ ngon lành. Cánh người lớn lúc ấy mới có cơ hội ngồi xuống chuyện trò với nhau.
Vừa thấy Bạch Lãng được tiếp tân dẫn đến, Cừu Tiềm bị Tiểu Hải đè nặng chỉ còn cách vẫy tay ý bảo anh đến ngồi cạnh gã.
Trong đại sảnh lúc này, ngoài Cừ Toàn thì còn hai người khác mà anh chưa gặp bao giờ. Một người cao xêm xêm Cừu Tiềm, nhưng khổ người to gấp đôi, khuôn mặt vuông vức sắc cạnh. Một người khác thì trắng trẻo, đeo kính gọng vàng, phong cách ôn hòa thành thục. Bốn người ngồi gần nhau, dù đều rất dễ nhìn nhưng mỗi người một vẻ, rất là bắt mắt.
Ngay trước khi anh bước vào, bốn người còn đang trò chuyện rôm rả, tiếng nói tiếng cười khe khẽ làm không khí giữa họ càng thêm hòa hợp. Nhưng vừa thấy anh bước vào, mấy người bên cạnh Cừu Tiềm đã im bặt, bầu không khí thoải mái tự tại ban nãy chợt biến mất.
Bạch Lãng ngồi vào cạnh Cừu Tiềm, nhìn Tiểu Hải đang nằm úp sấp trong lòng gã.
Cừu Tiềm vỗ nhè nhẹ lưng thằng bé, không rào đón lòng vòng mà giới thiệu luôn, “Giới thiệu mọi người với nhau, đây là Bạch Lãng. Bên phải là Uông Doãn, bên trái là Lâm Công Thành.”
Anh nhìn theo tầm mắt của Cừu Tiềm, gật đầu chào hỏi hai người kia.
Cừ Toàn cười chen vào, “Sao bên trọng bên khinh bỏ qua chủ nhân tôi thế hở?”
Khi nói, Cừ Toàn đang ngồi trong chiếc sofa đơn bên trái Cừu Tiềm, chân vắt chéo, thoải mái và để lộ đôi phần biếng nhác như đang ở nhà mình, khuôn mặt xinh đẹp không mang khí thế lạnh nhạt như trên màn ảnh, cũng khác hẳn vẻ ngoan ngoãn khi ở cạnh Hồng Ngụ, đó là một khuôn mặt thư giãn và tùy ý.
Bạch Lãng chủ động chào, “Chào Cừ tiên sinh, cám ơn đã mời tôi hôm nay.”
Cừ Toàn cười gật đầu, “Mọi người cũng đang đợi Bạch tiên sinh mà. A Tiềm không nói ra nhưng nhất quyết phải đợi cậu đến mới cắt bánh.”
Nghe như nửa giận nửa đùa, Bạch Lãng mỉm cười bổ sung, “Xin lỗi vì đã đến muộn.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn. Cũng nhờ thế mà mọi người được nghe không ít chuyện cậu với A Tiềm đấy.” – Cừ Toàn ôn hòa nói, “Nghe nói Bạch tiên sinh rất khéo tay? Nãy A Tiềm cứ khen mãi thôi.”
“Cũng vầy vậy thôi.” – Bạch Lãng cười đáp.
Chẳng hiểu sao, anh không cảm thấy sự thoải mái và thân mật trong cuộc hỏi thăm này, chỉ ư hử đáp cho qua.
Hai người còn lại cũng như muốn quan sát gì đó mà đều ăn ý giữ im lặng.
“Được mấy người bận rộn công việc mà vẫn sẵn sàng vào bếp được như Bạch tiên sinh đâu,” – Cừ Toàn thở dài, “Thời buổi này lấy vợ cũng chưa chắc đã được như thế. Quả là không dễ dàng.”
Bạch Lãng ngừng cười, người có vẻ trưởng thành trầm tính là Uông Doãn nối tiếp chủ đề, “À vậy chúng ta phải hỏi A Thành – người từng kết hôn duy nhất ở đây xem hắn ta đã ăn được bữa nào chị dâu cũ nấu cho chưa?”
“Ăn rồi, cho đám độc thân nhà cậu ghen tị đấy!” – Lâm Công Thành với bề ngoài cường tráng ngăm đen phản pháo ngay, “Mà đồ cận thị khốn nạn nhà cậu, nhấn mạnh từng kết hôn với chị dâu cũ làm gì, khó nghe vãi, phải gọi là mẹ của con gái anh!”
“Ly hôn rồi còn chối gì nữa?” – Uông Doãn đẩy gọng kính, “Chưa nối lại tình xưa thì vẫn là cũ thôi.”
“Mịa, anh cũng làm gì được, Tiểu Hoa giận quá cần thêm thời gian.” – Lâm Công Thành trợn mắt thanh minh.
Bạch Lãng cũng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Công Thành, anh không có ấn tượng gì về thông tin Phương Hoa từng kết hôn trong kiếp trước. Nhưng Phương Hoa là bà mẹ rất kín tiếng, anh chỉ biết cô có một con gái chừng 7, 8 tuổi, hẳn đó chính là con gái trong miệng Lâm Công Thành.
“Ờ phải rồi,” – Uông Doãn cười khẩy, “Lấy ly hôn ra lừa vợ, đời này cũng chỉ có mình ông.”
Cừu Tiềm cũng tát thêm dầu, “Theo tôi ấy, ông muốn hợp lại với Phương Hoa còn xa lắm.”
“Sao, có thằng nào ngấp nghé Tiểu Hoa mà anh không biết hử?” – Lâm Công Thành sốt ruột hỏi.
“Đợi ông nghĩ ra mới hỏi thì người ta đã đi mất rồi,” – Cừu Tiềm lắc đầu, “Có khác gì trước khi ly hôn đâu?”
“Chẳng phải là vì anh quần quật làm việc chăm vợ chăm con còn gì?” – Lâm Công Thành vẫn hùng hồn cãi cố.
“Thế nên cậu mới phải học hỏi A Tiềm, đừng chỉ mải kiếm tiền,” – Cừ Toàn hếch mày, “Mà phải cưng, phải chiều chuộng, phải dỗ dành, để em nào em nấy cứ say như điếu đổ ấy?”
Câu cuối cùng, Cừ Toàn quay sang cười với Bạch Lãng, như thể cả câu nói là để nói về anh.
Vậy mà anh lại có thể nhận ra một cách kỳ lạ, rằng lời Cừ Toàn nói còn muốn ám chỉ Cừu Tiềm đã có rất nhiều
‘người cũ’
.